"Em trai thân yêu của anh, đi đường cẩn thận nhé."
*Phực*
Con dao chém ngang cánh tay của Mẫn Doãn Kì, may mắn hắn né kịp, nhưng vết chém không nhẹ, máu cũng bắt đầu rỉ ra.
Bị chém nên Mẫn Doãn Kì cũng không thể tiếp tục đánh nhau nữa, hắn đứng dậy lui về phía Niên Nhĩ Lạc, còn Mẫn Doãn Kiệt cầm dao âm trầm bước qua.
"Nhĩ Lạc của anh, anh giết Doãn Kì rồi thì em không được nói cho ai biết đâu đấy."
Niên Nhĩ Lạc ôm lấy Mẫn Doãn Kì rồi giấu hắn ra sau lưng, cô đứng đối diện với Mẫn Doãn Kiệt, nâng mắt nhìn anh ta.
"Mẫn Doãn Kiệt, anh mỉm cười với em đi."
"Em định làm anh khóc nữa sao cục cưng?" Mẫn Doãn Kiệt gõ gõ con dao bấm nhíu mày nhìn Niên Nhĩ Lạc.
Niên Nhĩ Lạc mỉm cười không phủ nhận, sau đó cô bất ngờ nâng cây gậy khi nãy Mẫn Doãn Kì vừa vứt đập lên vai Mẫn Doãn Kiệt, phải gọi là hết sức lực.
Phải nói sao đây? Mẫn Doãn Kiệt dù có bị lừa hay không thì vẫn bị Niên Nhĩ Lạc đánh cho tơi bời.
"Năm đó chú Mẫn đánh Doãn Kì, nay tôi trả lại cho anh, con trai 'bảo bối' của chú Mẫn!"
Niên Nhĩ Lạc đập xuống mấy gậy, cơ hồ còn nghe tiếng rặc của xương khớp, Mẫn Doãn Kiệt đau đớn khụy chân sau đó ngã ra đất.
Ngay lúc này nhóm người Ngôn Ninh Đàm cũng chạy lên, Nghiên An Hạ vừa thấy Mẫn Doãn Kiệt liền muốn bay vào đánh anh ta nhưng lại bị Kim Nam Tuấn kéo qua.
"Được rồi bé, anh ta nhừ tử như thế rồi..."
"Thẻo nó, cho nó khỏi đẻ trứng, cái thứ gì vậy không biết!" Nghiên An Hạ nằm trong lòng Kim Nam Tuấn giãy dụa gào hét không đồng tình.
Lương Thy San chạy tới chỗ Niên Nhĩ Lạc, sắc mặt vô cùng lo lắng, nhìn cô vẫn đang an toàn liền không nhịn được rưng rưng mà ôm cô vào lòng.
"Lạc Lạc, cậu không sao hết.
Mình mừng quá..."
Triệu Phương Nga liếc mắt nhìn Niên Nhĩ Lạc và Lương Thy San, lại nâng mắt nhìn người đứng sau lưng hai cô gái, có chút hoảng hốt.
"Bé Lạc không sao, nhưng Doãn Kì thì có đó."
Mọi người lúc này mới quay đầu nhìn về phía Mẫn Doãn Kì, phát hiện cánh tay áo của hắn thấm đẫm máu, sắc mặt hắn trắng bệch, có chút nghiêng ngả rồi gục lên vai Niên Nhĩ Lạc.
[...]
Mẫn Doãn Kì mệt mỏi mở mắt, mùi thuốc sát trùng ập vào mũi, hắn khó chịu nhíu mày, cố gắng thích nghi với ánh sáng ở nơi này.
Niên Nhĩ Lạc ngồi bên cạnh mở to mắt nhìn Mẫn Doãn Kì, thấy hắn tỉnh liền mừng rỡ.
"Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi."
"Ừ." Mẫn Doãn Kì đưa tay vuốt ve gò má nhợt nhạt của Niên Nhĩ Lạc, nhẹ nhàng mỉm cười.
Theo Niên Nhĩ Lạc kể lại, khi Mẫn Doãn Kì vừa ngất đi cũng là lúc cảnh sát tới.
Bọn họ biết được thông tin về quán bar gái m*i d*m, vụ cài thuốc phá hoại đám cưới, bắt cóc của Mẫn Doãn Kiệt, nhiêu đó thôi cũng đủ tống anh ta vào tù rồi.
Hiện tại Mẫn Doãn Kiệt đang ở trong bệnh viện, điều trị dưới sự giám sát của cảnh sát.
Mẫn Doãn Kì gật gật đầu, hồi lâu suy nghĩ tới chuyện gì đó liền mở miệng hỏi.
"Đám đàn em của anh ta thì sao? Chúng ta cũng đánh bọn chúng..."
Niên Nhĩ Lạc lấy hộp cháo ở bên tủ đem qua, múc một muỗng thổi thổi rồi mới trả lời.
"Chị An Hạ lo hết đám đó rồi, anh không cần lo đâu.
Này, ăn cháo đi."
Mẫn Doãn Kì gật gật đầu sau đó há miệng ngậm lấy muỗng cháo Niên Nhĩ Lạc đút.
"Vương phi của ta thật là mạnh mẽ."
Niên Nhĩ Lạc liếc xéo Mẫn Doãn Kì sau đó cô cười cười, tiếp tục đút cho hắn thêm một muỗng cháo.
"Thế mới xứng làm thê tử của người chứ, đúng không?"
"Đúng.
Chỉ có mỗi nàng xứng."
Hai người nhìn nhau cười vô cùng ngọt ngào.
Đang yên đang lành bỗng dưng cửa phòng bệnh bị đạp mở toang ra, y tá đi bên cạnh liên tục bảo không được gây ồn, nhưng cái người kia thì như bị điếc không để ý tới, thấy Mẫn Doãn Kì liền tức giận gào thét.
"Mày đã làm gì anh trai mày mà khiến nó ra nông nỗi này hả?".