Tối hôm đó, bạn anh lập tức thêm anh vào nhóm của chúng tôi.
Bạn tôi đùa: Ngôi sao lớn ơi, tôi có được kết bạn với anh không?
Anh trả lời: Đừng gọi tôi ngôi sao lớn, gọi tôi siêu sao quốc tế [ngượng ngùng].
Tôi sợ làm phiền anh nên không dám thêm.
Hôm sau anh cùng chúng tôi đi tắm suối nước nóng.
Quá trình thế nào thì kể không hết, sau khi tắm xong, chúng tôi xem phim ở phòng chiếu của khách sạn, rồi nướng bbq ở ban công.
Biết trước anh đến, tôi đặc biệt mang theo máy ảnh, lấy cớ chụp cho mọi người, thực ra là chụp rất nhiều cho anh (thật ra anh biết tôi chụp anh nhưng anh không phiền).
Anh không có ý thức trước ống kính cho lắm, tôi chỉ có thể tìm góc độ và chụp lén anh.
Chính anh cũng cười nói mình không hợp máy ảnh, thường khiến nhiếp ảnh gia đau đầu lắm.
Thực ra, vẻ không hợp máy ảnh của anh vẫn đẹp hơn người bình thường rất nhiều.
Việc đầu tiên khi về nhà là tôi chỉnh ảnh cho anh, rồi giúp mọi người chỉnh luôn, sau đó đăng nhóm.
Mọi người nói ngôi sao vẫn là ngôi sao, từng sợi tóc đều toát lên vẻ đẹp trai.
Anh gửi một biểu tượng ngượng ngùng.
Bạn tôi còn chê tôi, nói: Thấy rõ sự chênh lệch giữa chỉnh ảnh chuyên nghiệp và chỉnh tạm bợ rồi đấy.
Tôi nói thẳng: Bởi vì người đó đẹp trai, tôi gần như không chỉnh gì cả.
G: Đó là nhờ khéo tay nhiếp ảnh gia, lần đầu tiên thấy ảnh của mình mà không cứng nhắc.
Tôi: Còn nhiều ảnh đẹp nữa của anh, gửi hết cho anh nhé?
Anh: Đừng đăng nhóm nữa, người ta ngượng chết mất.
Rồi anh chủ động add tôi luôn.
Là anh chủ động add tôi đấy!
Tôi nén niềm vui sướng kích động, accept xong thì nghiêm túc gửi ảnh cho anh. Anh nhận, rộng rãi khen tôi chụp đẹp, còn hỏi tôi có phải nhiếp ảnh gia không, hoặc người yêu nhiếp ảnh.
Tôi nói không phải, chỉ là thời đi học từng làm fan cuồng ngôi sao thôi.
Anh gửi một loạt emoji che mặt, hỏi tôi theo ai.
Tôi nói tên một ngôi sao hàng đầu, còn gửi ảnh chụp chung với anh ta, cảm thán hồi đó tôi thích anh ta lúc anh ta còn khá vô danh, nhưng tôi là người mang vận may cho ngôi sao, ai tôi theo thì người đó hot.
Anh gửi dấu hỏi, rồi một emoji cười, hỏi: Xin hỏi tại sao có từ "cũng" đằng sau vậy?
Hahahahahahaha.
Anh: Cậu có ý gì khi nói thế không?
Tôi vội phủ nhận tôi không có ý gì cả.
Anh: Có cũng không sao, cậu rảnh thì theo tôi đi, làm fan của tôi nhé, làm ơn!
Tôi vui vẻ đồng ý.
Nhưng thật sự anh không thích tương tác, tôi chụp nhiều ảnh đẹp cho anh đến vậy mà anh không đăng lên weibo.
Tôi không nhịn được nhắc anh tương tác với fan bằng cách đăng ảnh lên weibo.
Anh trả lời: À à à, lười đăng quá.
Tôi: Ảnh đẹp mà không đăng weibo thì phí phạm quá.
Anh trả lời khiến tôi bất ngờ: Tôi gây dựng sự nghiệp trong giới giải trí không phải nhờ ngoại hình thần tiên.
Tôi: Cũng đúng, G anh nhờ tài diễn xuất và thực lực mà.
Anh nói sai, bảo bản thân "nhờ một tấm lòng chính trực".
Tôi...
Cuối cùng với sự cho phép của anh, tôi đăng lên siêu topic của anh bằng tài khoản phụ.
Trong vài bức ảnh đó, có một bức chụp live trên wechat, không xem được trước trên wechat nhưng có thể trên weibo.
Trong bức ảnh động đó, anh đỡ cằm tập trung xem phim, ánh sáng từ màn hình chiếu lên khuôn mặt, phát hiện tôi đang chụp, anh hơi nghiêng đầu nhìn lại, đôi mắt đen láy, giống như chú mèo lặng lẽ trong đêm.
Lúc đó rất nhiều người nhắn tin cho tôi, nói bức ảnh này đẹp tuyệt vời, nhiều người lấy làm hình nền, tưởng tôi là nhiếp ảnh gia hợp tác với anh (tài khoản weibo phụ của tôi toàn chia sẻ về nhiếp ảnh, họ có thể tưởng tôi là nhiếp ảnh gia), ai cũng mong tôi rảnh chụp thêm ảnh anh trai nhiều hơn.
Hơn nữa, bức ảnh sau đó bị lan truyền, rất nhiều người không phải fan cũng lưu bức ảnh này, có lần tôi lướt weibo thấy có blogger hỏi "Bạn từng lưu bức ảnh nào quá đỗi đẹp trên điện thoại chưa?", dưới có người đăng bức ảnh này, rất nhiều người còn hỏi đây là ai.
Tôi có tự hào không?
Tự hào lắm luôn.
Sau đó chúng tôi gặp lại một lần nữa, bạn tôi sắp xếp chơi ma sói, anh may mắn rảnh buổi tối hôm đó nên bị kéo đi luôn.
Hôm đó vui cười thật, sau khi vào chỗ, anh còn đứng dậy đến bên trọng tài, yêu cầu chúng tôi cùng anh đặt tay lên tim thề sẽ không kỳ thị anh vì anh là diễn viên, sẽ cho anh trải nghiệm chơi đùa tốt nhất.
Tất cả cố nén cười thề luôn.
Nhưng rất trùng hợp, cả đêm tôi không chơi chung phe với anh lần nào.
Tôi chơi game này từ hồi cấp 3 rồi, đã là cao thủ, nhưng vì anh rất thông minh, diễn xuất giỏi, lại rất chân thật, là đối thủ mạnh.
Một đêm đấu trí với anh rất sảng khoái.
Giữa chừng có một ván tôi dùng lời nói khéo léo lừa anh, kéo anh về phe mình, cùng loại đồng đội của anh. (Lúc đó tôi rất phấn khích, thậm chí đứng bật dậy nắm lấy cổ tay anh)
Khi ván đó kết thúc, anh phát hiện mình thua, mở to mắt không tin nhìn tôi nói: "Mẹ tôi nói đúng rồi, phụ nữ xinh đẹp giỏi lừa gạt nhất."