Chiều ngày hôm sau, Chung Hiểu Huệ liền gọi điện cho Lương Tranh, hai người hàn huyên vài câu, Lương Tranh thuận đà mời Chung Hiểu Huệ cùng ăn tối. Chung Hiểu Huệ nhận lời xong, Lương Tranh chẳng còn tâm trí nào mà làm việc, cả ngày cứ nghĩ ngợi xem mình phải mặc áo nào, kết hợp với quần gì. Anh muốn chơi bài ngửa với Chung Hiểu Huệ, đó là xác định mối quan hệ, không thể cứ lập lờ mãi như thế này được. Tốt nhất là xác định mối quan hệ hiện tại, tiếp đó đến cuối năm sẽ dẫn về nhà, sang năm sau sẽ cưới.
Trong một nhà hàng đồ ăn Tây, Lương Tranh gặp lại Chung Hiểu Huệ. Chung Hiểu Huệ dường như càng xinh đẹp hơn, nhưng không hiểu sao Lương Tranh càng cảm thấy cô xa hơn, khó nắm bắt hơn. Anh luôn cảm thấy bản thân mình với Chung Hiểu Huệ có một khoảng cách, hai người luôn cảm thấy không thể bước vào trái tim của nhau, không thể tâm sự với nhau. Đây giống như một cuộc giao dịch, ai nấy đều mong thu được cái lợi ình, cũng giống như một cặp vợ chồng đồng sàng dị mộng, ai nấy thực hiện đủ nghĩa vụ của mình, còn trong lòng thì lại nghĩ đến những chuyện khác.
Lương Tranh cảm thấy mối quan hệ nam nữ như thế này rất mong manh, không thể chịu đựng nổi một cơn gió nhẹ chứ đừng nói là bão tố. Lương Tranh muốn làm rung động trái tim Chung Hiểu Huệ. Mà đối với một phụ nữ tài giỏi như cô, phương pháp tốt nhất không gì khác là mạnh mẽ, nói toạc móng heo, giống như nụ hôn lần trước ở quán karaoke, nó khiến cho cô có cảm giác bị chinh phục. Lương Tranh quyết định làm liều, cố gắng xác lập mối quan hệ với Chung Hiểu Huệ, nếu không anh sẽ lại phải xây dựng “thị trường” mới và “khai thác” các “khách hàng tiềm năng” mới.
Kết hôn vì phải kết hôn. Đúng, chính là như vậy. Lương Tranh đã phiêu du đủ mệt lắm rồi, lại cộng thêm với việc gia đình anh năm lần bảy lượt gọi điện thúc giục chuyện hôn nhân khiến anh cũng muốn kết hôn cho xong. Tuy nhiên Lương Tranh cũng có tiêu chuẩn của mình, đó là người phụ nữ của anh phải ưa nhìn, các phương diện khác cũng phải tạm ổn. Có ưa nhìn hay không hoàn toàn phụ thuộc vào cảm giác, nhưng cảm giác thì chẳng biết đằng nào mà lần, còn cái gọi là “tạm ổn” cũng chẳng có tiêu chuẩn nào mà đánh giá. Vì vậy cái tiêu chuẩn này rất hư ảo, đến nỗi mà đối tượng tiêu chuẩn của anh cũng trở nên mơ hồ.
Rất nhiều người ế là bởi vậy, bọn họ không phải không muốn kết hôn mà là vì bọn họ thiếu tầm nhìn. Một mặt họ không có cái nhìn chính xác về chuyện hôn nhân, luôn giữ thái độ bất cần; mặt khác, họ lại chẳng có tiêu chuẩn cụ thể về đối tượng kết hôn, không biết phải tìm một người như thế nào để chung sống. Hậu quả là, người nhà vừa giục cưới xin, họ liền trở thành những kẻ “cuồng hôn”, không những không chọn được ai, không thể kết hôn mà còn khiến nhiều người khác phiền lòng. Những xúc cảm mãnh liệt qua đi, chỉ còn lại sự mệt mỏi, yêu ai, ai yêu, quan sát, chờ đợi, hoang mang... Chỉ chớp mắt một cái là một năm sẽ qua đi, ngày qua ngày, tháng qua tháng, tuổi tác từ đầu ba chuyển sang đầu bốn, từ một người tài giỏi trở thành một kẻ vô dụng, từ một cô giáo trẻ trung xinh đẹp trở thành một bà già đầy nếp nhăn trên mặt, từ một thanh niên hào hoa phong nhã trở thành một ông già bụng phệ...
Ngoảnh đầu lại lần nữa thì tuổi xuân đã không còn; ngoảnh đầu lại đã thấy mình không còn đường lui... Thử hỏi ai có thể chống lại được thời gian? Từ nhộng hóa thành bướm cũng là một kiểu thoát xác, từ sâu biến thành nhộng cũng là một kiểu thoát xác, nhưng điều quan trọng là được lên thiên đường hay xuống địa ngục.
***
Hai người từ tốn ăn tối trong tiếng nhạc du dương, dịu dàng khiến người ta như muốn thiếp đi. Các bàn ăn ngồi kín người, đa phần đều là các cặp đôi, ai nấy đều thì thầm to nhỏ, nói chuyện vui vẻ.
“Gần đây em bận gì thế?”, Lương Tranh hỏi lúc Chung Hiểu Huệ đang nhỏ nhẻ nhai thức ăn, anh ngạc nhiên khi thấy cô chợt khựng ra.
Chung Hiểu Huệ gượng cười: “Còn gì khác ngoài chuyện công việc ở công ty sao...”
“Em cảm thấy anh là người như thế nào?”, Lương Tranh nhìn thẳng vào Chung Hiều Huệ, hỏi dồn.
“Rất tốt, chỉ có điều hay nói đùa!”
“Ý của em là không đáng tin chứ gì?”
“Không, em không có ý đó!”
“Không, thực ra anh muốn hỏi là... em cảm thấy chúng ta có hợp nhau không?”
Chung Hiểu Huệ hơi ngây ra trước câu hỏi thẳng của Lương Tranh, ấp úng hỏi ngược lại: “Thế anh thấy sao?”
“Anh thấy chúng ta cũng được!”
Chung Hiểu Huệ đã lấy lại vẻ thư thái ban đầu, mỉm cười nói:“Quan điểm của chúng ta cũng na ná như nhau...”
“Vậy chúng ta kết hôn nhé!”, nói xong câu này, chính bản thân Lương Tranh cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng nói ra rồi thì đâu rút lại được, anh đành giương mắt nhìn đôi mắt nghi hoặc của Chung Hiểu Huệ, cố gắng tỏ ra thật chân thành.
Chung Hiểu Huệ mặt đỏ rần rật, lúng túng nhấp một ngụm nước: “Chuyện này có hơi gấp!”
“Sớm muộn gì chẳng phải cưới? Anh chưa vợ, em chưa chồng, đôi bên đều tình nguyện. Chú Hoàng đã nói với anh rồi, lần trước bố em đích thân đến Bắc Kinh để giục em tìm bạn trai, đúng là thương thay cho tấm lòng cha mẹ mà! Em biết không, nhà anh cũng cứ cách mấy hôm lại điện thoại giục anh, lúc thì chửi, lúc thì mắng, giày vò đủ kiểu! Anh thà chịu mười đại cực hình còn hơn phải nghe bố mẹ anh mắng mỏ. Em biết tại sao không? Cực hình thì đau đớn thể xác, nhưng bị người thân oán trách thì sao ? Là dày vò trong tim!...”
“…”
Lương Tranh diễn rất nhập vai, anh coi Chung Hiểu Huệ như một khách hàng, tìm mọi cách thuyết phục cô. Nhưng Chung Hiểu Huệ chỉ cười nhẹ mà không nói năng gì.
“Để anh nói cho em nghe, anh bây giờ không nhận được điện thoại của gia đình là thấy toàn thân khó chịu, tâm trạng không sao yên ổn được, chỉ sợ bố mẹ từ mặt mình, mang hộ khẩu đi cắt tịch để cắt đứt quan hệ với anh...”
Lương Tranh thấy Chung Hiểu Huệ vẫn chỉ cười mà không nói, nụ cười lại rất phức tạp, mới nhìn là biết ngay trong nội tâm của cô đang đấu tranh mãnh liệt, đang do dự không quyết, nhưng cũng có thể đang nghĩ đến chuyện khác. Những khách hàng kiểu này anh gặp nhiều rồi, anh biết lúc này chỉ cần thêm một mồi lửa là đối phương sẽ hạ quyết tâm ngay.
“Sao thế, em thay đổi chủ ý rồi hả? Không thích đàn ông làm nội tướng trong nhà, muốn tìm một người đàn ông trí dũng vẹn toàn phải không? Thực ra anh có thể xuống bếp, lo liệu việc nhà, chỉ cần em đồng ý, đảm bảo em có thể thoải mái sai bảo! Nào thì roi mây, thắt lưng, dây thừng... những dụng cụ dạy chồng đó em đỡ phải tốn tiền mua...”
Chung Hiểu Huệ bật cười, vội vàng che miệng lại. Lương Tranh cũng cười, cười rất sảng khoái, rất thoải mái, giống như một đứa trẻ vậy, khiến cho Chung Hiểu Huệ cảm thấy rất ấm áp, giống như ánh mắt trời chiếu rọi. Tình cảm của cô bắt đầu nghiêng về phía Lương Tranh, cô lại lần nữa cảm thấy Lương Tranh là một người đàn ông đáng yêu và dũng cảm, đúng như anh đã nói: người đàn ông trí dũng song toàn.
Lương Tranh một mực đòi đưa Chung Hiểu Huệ về nhà. Hai người đến một căn hộ trong khu Soho, đây chính là nơi Chung Hiểu Huệ thuê trọ. Căn hộ được xây dựng rất đơn giản, nhưng bên trong trang trí khá cầu kì. Lương Tranh đi vào trong phòng, ngồi xuống ghế, nhìn thấy trên bàn có đặt một cái gạt tàn, bên trong có một cái đầu lọc. Chung Hiểu Huệ mỉm cười, bê cái gạt tàn đi đổ: “Khi rảnh rỗi em thường hút một hai điếu...”
“Không hút thì vẫn tốt hơn, anh đang chuẩn bị cai thuốc đây, hưởng ứng phong trào không hút thuốc của tổ chức y tế thế giới”.
“Ha ha... anh uống trà hay cà phê?”
“Nước lọc đi, nhạt nhẽo nhưng nó thật!”
Chung Hiểu Huệ cười: “Có phải những người học văn đều rất thích chơi chữ không? Nói có lí lắm!”
“Văn nghệ sĩ mà... đương nhiên anh không tính, anh chỉ là một chân chạy lon ton thôi!”
Sự bất an và lời giải thích vụng về của Chung Hiểu Huệ khiến ột người đàn ông thuộc cung Xử Nữ như Lương Tranh cảm thấy căng thẳng. Trực giác mách bảo anh rằng cái đầu mẫu thuốc lá ấy không phải của Chung Hiểu Huệ, mà là của một người đàn ông, hơn nữa rất có thể chính là người đàn ông mà cô gặp lần trước ở sân gofl. Do đó Lương Tranh cũng bắt đầu mất tập trung, bắt đầu nói năng luyên thuyên. Hai người nói chuyện khoảng mười mấy phút thì xem ti vi. Trên ti vi đang có tiết mục đi xem mặt, Lương Tranh cảm thấy có một vị khách mời nhìn rất quen, nhưng không biết đã gặp ở đâu rồi.
Lương Tranh: “Hình như anh quen cô gái kia...”
Chung Hiểu Huệ: “Số 17 á? Khá lớn tuổi!”
“Anh cũng vậy mà...” Lương Tranh tự cười nhạo mình.
“Ha ha...”
“Với điều kiện như của em sao không nghĩ đến việc lên ti vi xem mặt? Anh nghĩ không ít người đàn ông tình nguyện làm nội tướng trong nhà đâu.”
Chung Hiểu Huệ cười nhạt: “Mẹ em đã đăng kí cho em rồi, lí lịch cũng gửi đến đài rồi. Đài truyền hình cũng từng gọi cho em, nhưng về sau em không đi, không có thời gian...”
“Nói đến thời gian, có lẽ anh nên về rồi!”
Lương Tranh vừa đến cầu thang thì điện thoại đổ chuông. Là Trình Triệu phú gọi đến, bảo anh phải đến bar uống rượu với anh ta ngay. Lương Tranh nói đi cũng được nhưng phải đến đón, hẹn gặp ở bên ngoài khu đô thị Soho, không gặp không về.
Lương Tranh đứng ở bên đường đợi Trình Triệu phú đến đón, sau sự nồng nàn là cảm giác hụt hẫng. Dòng xe trước mắt cứ nối đuôi nhau qua lại, tiếng còi xe lanh lảnh bên tai, một chiếc cầu vượt dành cho khách bộ hành vắt ngang ở trên cao, giống như cánh tay của người không lổ. Chiếc cầu nối liền với bến xe bus bên kia đường, có ba người đang đứng đó, thỉnh thoảng ngoảnh đầu quan sát xung quanh. Chiếc xe bus chầm chậm đổ lại, có mấy người bước xuống, lại có mấy người lên xe. Tất cả đều theo đúng trật tự, nhưng tất cả lại đan xen, đầy phức tạp.
Mỗi người đều có quỹ đạo sống của riêng mình, thỉnh thoảng mới giao cắt với nhau, nhưng đa phần đều là đi lướt qua nhau.
Thành phố về đêm thường mang một vẻ đẹp kì bí, nó có thể khiến bạn bộc lộ dục vọng trần trụi của mình, bạn khao khát được chinh phục thành phố này. Ngày hôm sau tỉnh lại, đi trên đường phố, nhìn những tòa nhà chọc trời nối tiếp nhau cùng với những khuôn mặt lạ lùng đi ngang qua mình, bạn lại sẽ cảm thấy rụt rè và sợ hãi. Bạn cảm thấy bản thân mình nhỏ bé và yếu đuối, bạn muốn ra khỏi cái thành phố không thuộc về mình này, bạn rất đau đớn, cũng rất vui vẻ. Đau đớn bởi dũng khí của bạn ngày một khô kiệt, nó lan tràn trong tim bạn; vui vẻ bởi bạn vẫn sống, vẫn sống ở chính giữa trung tâm thành phố...
***
Một chiếc xe chầm chậm đỗ vào lề khi Lương Tranh đang mơ màng, Ngô Hiểu Quân thò đầu ra qua cửa sổ, đương nhiên Trình Triệu phú đang là người cầm lái. Lương Tranh mở cửa sau, cúi đầu ngồi vào bên trong. Trong xe đang bật bài hát Anh ta không yêu tôi của Mạc Văn Úy. Lương Tranh lắng tai nghe, chợt nhớ đến bạn gái cũ của mình, trong lòng thấy rất khó chịu.
“Vặn nhỏ tiếng đi một chút!”, Lương Tranh có vẻ hơi bực bội.
Trình Triệu phú ngoảnh đầu lại, cười giả lả: “Sao thế? Lại gặp rắc rối tình cảm à?”
Lương Tranh thở dài: “Trắc trở thì không, chỉ cảm thấy mơ hồ quá...”
Ngô Hiểu Quân liền vặn nhỏ tiếng, lấy thuốc ra đưa ỗi người một điếu: “Với ai, Ngải Lựu Lựu?”
Lương Tranh tỏ vẻ bất cần: “Sao lại là cô ta được? Người đàn bà hẹp hòi, tôi đã đá bay cô ta ra khỏi đầu rồi!“
“Xí, cứ bốc phét tiếp đi!”
“Ha ha ha...”
…
Tại một quán rượu, mỗi người cầm một chai bia, ngửa cổ nốc ừng ực. Lương Tranh thấy Trình Triệu phú có vẻ ủ rũ, không nói năng gì mấy, chỉ biết uống rượu liền hỏi: “Này, mấy hôm không gặp sao trông cậu hói đi thế? Bị Lưu Du Hà nhổ trọc à?”
“Tôi mất ngủ một tuần nay rồi, mỗi tối ngủ được nhiều nhất là hai tiếng, trong đầu toàn là mấy thứ linh ta linh tinh... Tôi không muốn kết hôn sớm như vậy! Tôi cảm thấy, loại người như tôi hoàn toàn không thích hợp với chuyện hôn nhân!”, Trình Triệu phú nói xong liền nốc một ngụm to.
Lương Tranh: “Cậu ăn nói kiểu gì thế, có ai sinh ra đã thích hợp với hôn nhân đâu?”
“Nói tóm lại là tôi không hợp ! Ông già một mực bắt chúng tôi cưới vào Quốc khánh, nói là cưới vào ngày 60 năm ngày kỉ niệm thành lập đất nước còn ý nghĩa hơn là cưới vào ngày lễ Giải phóng quân. Lưu Du Hà vừa nghe thấy đã nổi đóa, nói gia đình tôi toàn là đồ khốn, cô ấy nói đã nói chuyện này với bố mẹ và họ hàng thân thích hết rồi. Tôi bảo chẳng có ai ép em lấy anh chứ đừng nói ép em lấy một thằng khốn. Cô ấy liền ném nhẫn xuống đất rồi bỏ đi! Đi thì đi, Trình Chí Huy này muốn tìm đàn bà thì một câu là xong hết”.
“Qua rồi thì cho qua luôn đi!”, Lương Tranh nói xong cũng nốc một ngụm lớn: “Tôi nói cho cậu biết, đừng có lặp lại vết xe đổ của tôi lúc trước, giờ tôi có muốn khóc cũng chẳng được đây. Cảm giác thật hụt hẫng, lúc nào cũng nghĩ đến họ, nhớ đến những điều tốt mà họ đã làm ình. Giờ cứ nghĩ không biết họ đang nằm trong vòng tay ai, ngọt ngào gọi ai là chồng, có thỉnh thoảng nhớ đến mình không...”
Ngô Hiểu Quân ngồi bên cười khẩy, tiếp lời Lương Tranh: “Đàn ông đàn ang, ai nhắc lại chuyện cũ làm gì?”
***
Hai tiếng đồng hồ sau, ba người về đến khu đô thị Quốc Mỹ.
Trình Triệu phú và Ngô Hiểu Quân mỗi người xách một cái túi, là túi của Trình Triệu phú, một túi là quần áo, túi kia là đồ dùng hàng ngày. Trình Triệu phú quyết định đến đây ở một thời gian, anh ta muốn chữa bệnh mất ngủ, nửa đêm nếu có mất ngủ cũng tóm được ai đó nói chuyện cùng. Lương Tranh không thể hiện thái độ gì nhưng anh nghĩ Ngô Hiểu Quân sẽ phản đối. Kết quả là Ngô Hiểu Quân chẳng phản đối gì, nhưng đưa ra một yêu cầu, đó là Trình Triệu phú phải nhận nhiệm vụ đưa đón hai người đi làm, coi như làm tài xế riêng cho hai người.
Cảm giác có tài xế riêng thật khác lạ, mặc dù vẫn tắc đường như mọi khi nhưng nhìn những người chen chúc trên xe bus và mòn mỏi đứng bắt ta xi, Lương Tranh lại có cảm giác kiêu hãnh như bậc bề trên, cũng chẳng hiểu mấy năm nay mình đã chịu cảnh chen chúc ấy như thế nào?
Sau khi đến văn phòng, suốt cả buổi sáng anh chỉ gọi điện cho các hệ thống giáo dục theo sự gợi ý lần trước của chú Hoàng. Hiệu quả cũng không tồi, các trung tâm giáo dục đều rất hứng thú với việc công nghệ hóa thiết bị giáo dục, Lương Tranh còn hẹn thời gian đến thăm bọn họ. Đây là một bầu trời xanh, một thị trường hoàn toàn mới mẻ. Đáng tiếc, các công ty cạnh tranh đã sớm nghĩ đến nó, bởi vì một vài khách hàng đều nói phải so sánh giá cả của các sản phẩm giữa các công ty.
Buổi chiều, Lương Tranh đang ngủ trên ghế ở văn phòng thì đột nhiên bị đánh thức, mở mắt nhìn thì hoá ra là Hướng Lệ.
Lương Tranh bèn đứng bật dậy, cảnh giác cao độ, chỉ sợ người phụ nữ ấy sơ ý nói ra điều gì khiến mình mất mặt với đồng nghiệp.
Hướng Lệ thấy bộ dạng hoang mang của Lương Tranh, cảm thấy rất buồn cười liền lấy ngón trỏ chọc chọc vào ngực Lương Tranh:
“Anh thấy tôi đáng sợ lắm à? Nhìn cái bộ mặt anh kia...”
Lương Tranh xảo biện: “Như thế chẳng phải là tôn trọng nữ đồng nghiệp xinh đẹp của chúng ta sao? Huống hồ lại còn là một nhân tài trong giới marketing nữa chứ...”
“Thôi đủ rồi, lẻo mép như anh không biết đã lừa bao nhiêu cô gái nhà lành rồi...”
Lương Tranh thực sự không nhịn nổi cười. Hướng Lệ thấy Lương Tranh cười đểu với mình liền thúc một nắm đấm vào ngực anh, nói như làm nũng: “Thật xấu xa!”
Lương Tranh cuối cùng cũng biết tại sao chú Hoàng thất tiết vào đêm hôm đó rồi, đàn ông ở cái tuổi đó rất thích kiểu con gái giả bộ đáng yêu, trong sáng nhưng thực ra trong bụng vô cùng xảo quyệt như thế này. Sự đáng yêu, trong sáng của phụ nữ chính là điểm được đàn ông yêu thích nhất, mà người phụ nữ tùy tiện lại để rơi vào tay họ, không chỉ đỡ tốn tâm sức mà điều quan trọng là đỡ mang lại phiền toái cho gia đình họ, gọi đến là đến, đuổi đi là đi, đây là người tình trong mộng của tất cả những người đàn ông lớn tuổi.
Lương Tranh thấy các đồng nghiệp khác đều đang nhìn về phía mình, thế mà Hướng Lệ lại thản nhiên như không, ngồi luôn xuống bên cạnh anh. Lương Tranh hi vọng Hướng Lệ biết điều tự rút lui, nếu không tin đồn sẽ lan nhanh khắp công ty. Sau này mọi người phát hiện ra người đứng đằng sau chính là chú Hoàng thì mọi chuyện càng khỏ giải quyết. Hướng Lệ dường như cũng nhìn ra sự không thoải mái của Lương Tranh nên cúi xuống thì thầm vào tai anh: “Hết giờ làm em mời anh ăn cơm...”
Lương Tranh phải lấy hết dũng cảm nhận lời, bởi vì anh muốn biết rốt cuộc Hướng Lệ định làm gì? Trên đời chẳng có cái gì cho không, nhân viên marketing không chỉ giỏi dùng tư duy kinh doanh để tấn công khách hàng mà còn giỏi dùng tư duy kinh doanh để suy đoán hành vi của người khác, cái này gọi là “bệnh nghề nghiệp”. Lương Tranh dùng nó để tìm kiếm hôn nhân, đối phó với cuộc sống và kinh doanh tương lai. Xét về mặt này thì Lương Tranh là một người nhân viên tài năng.
***
Tại một nhà hàng ở gần công ty Lương Tranh, Hướng Lệ cười rất sảng khoái. Chỉ bởi vì Lương Tranh rụt đầu rụt cổ ngó quanh nhà hàng như kẻ trộm, sau đó nói có khi nào lần này anh lại khiến người khác ghen tuông, bị người ta trả thù hay không. Hướng Lệ vuốt tóc mình, tròn mắt nhìn Lương Tranh:
“Anh sợ à?”
Lương Tranh đón ánh mắt sắc bén của Hướng Lệ: “Nếu sợ đã không đến rồi. Sao lại mời anh ăn cơm, không phải là Hồng Môn Yến đấy chứ?”
“Muốn nghe em nói thật hay nói dối?”
“Nói dối! Để anh xem em nói dối có giống không...”
“Ha ha, em thích anh!”
Lương Tranh mặt mày nghiêm nghị: “Không đúng, đây mới là lời nói thật của em!”
Hướng Lệ bật cười bĩu môi: “Đúng là mặt dày!”
Lương Tranh không muốn đấu khẩu với Hướng Lệ nữa, thật tẻ nhạt. Anh nhấp một ngụm trà rồi không nói gì nữa, đánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
“Thực ra mời anh ăn cơm là bởi vì anh đã giúp em rất nhiều việc, em nên cảm ơn anh mới phải! Hơn nữa lại chiếm mất của anh bao nhiêu là khách hàng quan trọng mà anh chẳng nói gì cả.”
“Cảm ơn anh nhé!”
Lời nói thật của Hướng Lệ khiến cho Lương Tranh cảm thấy ái ngại, anh vội vàng xua tay: “Đừng đừng, ân huệ cái gì. Chúng ta là đồng nghiệp mà, khách hàng nhiều như thế, một mình anh làm cũng không làm xuể mà!”
Sau mấy ly rượu, mặt Hướng Lệ đỏ lên, có vẻ ngà ngà say. Cô thở dài, sau đó như đột nhiên trở thành một con người khác: “Anh có biết vì sao em đến công ty các anh không?”
Lương Tranh đang ăn đồ ăn, lắc đầu nói: “Không biết”
Hướng Lệ lại uống một ly, sau đó dốc bầu tâm sự với Lương Tranh: “Lúc em học năm nhất có yêu một người, tốt nghiệp xong chúng em cùng đến Bắc Kinh, anh ấy làm ở một công ty truyền thông, em làm một giáo viên ở một trường tư nhỏ. Lúc đầu quan hệ giữa bọn em vẫn ổn, về sau ngày nào cũng cãi cọ, nhà anh ấy muốn anh ấy lấy vợ sớm một chút, nhưng em không đồng ý, dù gì bọn em vẫn còn trẻ, nhà cửa chưa có, cưới xin gì chứ?”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó anh ta giấu em về nhà, chẳng bao lâu sau thì cưới vợ!”
Hướng Lệ nhìn chăm chăm vào phần rượu còn lại trong ly, lắc lắc rồi đưa lên uống cạn: “Đột nhiên em cảm thấy mất phương hướng ở cái thành phố lớn này. Em cảm thấy tất cả đều vì chuyện nhà cửa mà ra, vì vậy em mới đi làm môi giới bất động sản, hi vọng một ngày nào đó có thể mua được một căn nhà cho chính mình. Nhưng giá nhà ngày càng tăng, điều đó có nghĩa muốn mua nhà chẳng dễ dàng gì. Có rất nhiều khách hàng khó đối phó, dây dưa không quyết... em chỉ biết xoay mòng mòng quanh họ, nhưng chẳng có tác dụng gì. Rồi một hôm có một cô gái xông vào phòng làm việc của bọn em, nói em quyến rũ chồng cô ta, còn tát em một bạt tai nữa!”
“Nào nào nào, ăn nhiều vào, thức ăn nguội cả rồi!”, Lương Tranh định kéo Hướng Lệ ra khỏi hố sâu của hồi ức.
“Chồng của cô ta vì cảm thấy có lỗi với em nên đã giới thiệu em với công ty các anh...”
Lương Tranh đâu có ngốc, anh liền nghĩ đến chú Hoàng: “Anh ta với chú Hoàng là bạn bè ư?”
Hướng Lệ gật đầu: “Ừm, sếp Hoàng thực ra là người tốt...”
Hướng Lệ tâm sự xong bắt đầu thể hiện quyết tâm, nói cô nhất định phải mua bằng được một căn nhà ở Bắc Kinh này, chẳng ai đáng tin tưởng bằng chính bản thân mình. Lương Tranh chửi thầm: Đúng là lão cáo già, lấy hết khách hàng quan trọng của mình tặng cho người tình, sao ông không tự lấy khách hàng của mình mà cho? Nghe những lời tâm sự của Hướng Lệ, Lương Tranh cảm thấy con người sống trên đời thật chẳng dễ dàng chút nào, mà muốn sống một cuộc sống tươi sáng lại càng chẳng dễ dàng, điều đó có nghĩa bạn sẽ phải chịu đựng càng nhiều sự thách thức. Cũng giống như chúng ta, những người sống dưới ánh mặt trời, một bên là ánh sáng, bên kia là bóng tối.
***
Lúc Lương Tranh về đến nhà đã là hơn chín giờ tối, đẩy cửa bước vào, anh trợn tròn mắt lên. Trong phòng khách có tất cả bốn người, lần lượt là Ngô Hiểu Quân, Trình Triệu phú, Ngải Lựu Lựu và Đàm Hiểu Na, bọn họ đang vây quanh bộ bài. Lương Tranh thay giày rồi đi thẳng vào trong phòng, chẳng buồn đếm xỉa đến sự tồn tại của họ.
“Kiêu gì chứ?”, Ngải Lựu Lựu chế nhạo. Mặc dù giọng nói rất nhỏ nhưng vẫn bị Lương Tranh nghe thấy.
Lương Tranh liền xoay lại, đến bên cạnh Ngải Lựu Lựu nói: “Phiền cô đây nói lại lần nữa ạ!”
“Kiêu gì chứ?”, Ngải Lựu Lựu bình thản nhắc lại và tiếp tục chơi.
Mấy người kia liền cười mỉm, Lương Tranh cũng cười theo: “Cô làm vậy là muốn thu hút sự chú ý của tôi hả?”
Nào ngờ câu nói của Lương Tranh làm dậy lên làn sóng bất bình của mọi người, ai nấy lần lượt lên tiếng phản ứng.
Ngải Lựu Lựu: “Xí!”
Đàm Hiểu Na: “Đúng là mặt dày!”
Ngô Hiểu Quân: “Hài, con bài này mặt dày quá, không thể đánh đi được...”
Trình Triệu phú: “Anh Tranh à, giờ mới phát hiện anh thật ấu trĩ...”
Dưới sự tấn công hội đồng, Lương Tranh chẳng chút e dè: “Thế sao? Trình Triệu phú, cậu chẳng qua chỉ đang ở nhờ chỗ này, tôi có thể đá đít cậu ra khỏi cửa bất cứ lúc nào. Còn Ngô Hiểu Quân, cẩn thận không tôi công bố cho toàn thiên hạ biết sự thực là cậu thích Đàm Hiểu Na đấy. Còn về hai người đẹp này, hừ hừ, các cô nên tự biết mình là ai đi!”
Ngô Hiểu Quân ngượng ngùng ném quân bài xuống đất, quát lên: “Xử lí tên khốn này đi!”
Trình Triệu phú cũng ném bài xuống: “Tôi ngứa mắt hắn từ lâu rồi!”
Lương Tranh tư duy nhanh nhạy cười nhạo hai người: “Hai người các cậu ai là ông, ai là bố hả? Ha ha ha...”
Lương Tranh còn chưa cười xong đã bị bọn Ngô Hiểu Quân và Trình Triệu phú ấn xuống ghế, đánh đấm tới tấp. Ba thằng đàn ông vật nhau trên ghế trông chẳng khác gì ba con gà chọi, còn hai cô gái đứng bên cạnh, cười lăn bò càng.
…
Tại quán đồ nướng, ba chàng trai và hai cô gái ngồi quanh một cái bàn. Lần này do Ngô Hiểu Quân khao, bởi vì anh vừa thắng tiền, mặc dù chỉ có mấy chục tệ. Lương Tranh biết thừa Ngô Hiểu Quân đang thích ra vẻ hào phóng trước mặt Đàm Hiểu Na. Nhân viên phục vụ đến, Lương Tranh và Trình Triệu phú đều chẳng chút khách khí, cứ nhằm món nào ngon mà gọi. Ngô Hiểu Quân giả bộ như thản nhiên nhưng lòng đau như dao cắt. Đã thế Ngô Hiểu Quân quay sang nói những điều trái với lương tâm với Đàm Hiểu Na: “Thích ăn gì thì cứ gọi, không cần tiết kiệm đâu!”
Mấy chai bia vào bụng rồi, Trình Triệu phú bắt đầu càm ràm chuyện hôn nhân, Ngải Lựu Lựu và Đàm Hiểu Na đều rất hứng thú, nhưng Lương Tranh và Ngô Hiểu Quân đã nghe đến to đầu rồi.
“Sao cái đầu cậu càng lúc càng tăm tối thế hả? Cậu có biết những người mua vé số có lôgic thế nào không hả?”, Lương Tranh hỏi Trình Triệu phú. Thấy mọi người đều nhìn về phía mình,Lương Tranh đành tự hỏi tự trả lời: “Hoặc là trúng, hoặc là không, không có khả năng thứ ba, vì vậy tỉ lệ trúng giải là 50%. Đây là tâm lí của kẻ thắng bạc, còn cậu thì sao? Hoặc là cưới, hoặc là không cưới, không có lựa chọn thứ ba. Cậu nói cậu đau khổ cái gì chứ, hai chọn một thôi mà?”
“Hừ, tôi còn tưởng chân lí gì cơ đấy!”, Ngải Lựu Lựu bĩu môi.
Đàm Hiểu Na chớp chớp đôi mắt nhỏ, suy ngẫm: “Cũng phải, muốn cưới thì cưới, không muốn cưới thì thôi mà!”
“Nghe lời anh, mau cưới đi. Vẫn là một câu đó thôi: Cái gì đã qua thì cho qua!”
Ngô Hiểu Quân cũng đồng ý với Lương Tranh: “Ừm, có lí!”
Trình Triệu phú thấy mọi người đều chỉ trích mình, mấy ngày nay dường như ai cũng nói anh này nọ, trong lòng càng lúc càng khó chịu, liền trút lên nhân viên phục vụ: “Mang ba chai bia ra đây mau!”. Anh nóc nốt chỗ bia còn lại trong chai, sau đó ngấu nghiến một xiên thịt nướng: “Nói lăng nhăng cái gì thế. Các người chỉ biết phê phán tôi, chẳng có ý kiến nào có tính xây dựng cả. Các cậu còn là anh em của tôi không hả? Có còn là chị em tốt của tôi không hả? Các người nỡ lòng nào...”
Lương Tranh nhấp một ngụm rồi cười nhạt: “Ai cũng thương hại cậu thì lấy ai thương hại Lưu Du Hà của chúng ta? Người ta đã lớn tuổi rồi, tuổi tác đâu có đợi người, cậu phải có trách nhiệm với người ta chứ?”
“Lương Tranh, cậu đừng có giả bộ mình trong sáng lắm đi! Ngô Hiểu Quân có tư cách nói tôi, ít nhất cậu ta chung thủy, không lăng nhăng. Còn cậu thì sao? Tối qua nói yêu cái núi băng của cậu, hôm nay lại ngồi ăn tối với nữ đồng nghiệp, chơi bắt cá hai tay đấy hả?”
Ngô Hiểu Quân được khen ngợi nên có vẻ hơi ngại ngùng, đành phải mượn bia để khỏa lấp sự xấu hổ. Ngải Lựu Lựu lén nhìn Đàm Hiểu Na cười, mặt Đàm Hiểu Na đỏ bừng lên. Lương Tranh không chú ý đến những chuyện này, giờ điều anh cần là lập tức biện hộ ình: “Tối qua tôi đi ăn cùng với bạn gái, thế thì đã sao? Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy, chỉ cần cô ấy đồng ý cưới, tôi sẽ không nói hai lời, lập tức dẫn cô ấy về nhà! Còn về bữa cơm ngày hôm nay đó là vì đồng nghiệp muốn cảm ơn tôi đã giới thiệu khách hàng cho cô ta. Lúc quan trọng như vậy tôi đi uống với cậu, giúp cậu giải tỏa bớt áp lực, thế mà cậu dám sỉ nhục tôi à?”
Lúc này, thấy Ngải Lựu Lựu đang lấy tăm chọc vào bàn, Lương Tranh lập tức trút giận lên cô: “Sao thế, mất cân bằng tâm lí rồi phải không?”
“Tôi có gì mà phải mất cân bằng?”, Ngải Lựu Lựu ngạc nhiên hỏi.
Lương Tranh có vẻ đắc chí: “Chẳng phải chúng ta đi xem mặt nhưng thất bại sao? Giờ tôi lại tìm được một đối tượng khác, còn cô thì...”
Ngải Lựu Lựu không ngờ Lương Tranh nhắc lại chuyện đi xem mặt, xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ nào mà chui ngay xuống:
“Dở hơi!”
Trình Triệu phú liền chen vào: “Chuyện này thì cậu sai rồi, cô ấy còn giỏi hơn cả cậu cơ, người ta tìm được hẳn một cái mỏ vàng cơ đấy!”
Lương Tranh có vẻ hơi bất mãn, cố kéo dài giọng hỏi: “Ồ thế à? Đúng là chỉ biết có đồng tiền ! Chắc không phải là vớ được một anh đầu năm đấy chứ?”
Trình Triệu phú: “Người ta mới đầu ba thôi, là phó tổng giám đốc công ty tôi, mới ở nước ngoài về, chính là người lái cái 07, thiếu gia con nhà giàu mà lần trước tôi nói đến đấy!”
Ngải Lựu Lựu liền ném cái tăm về phía Trình Triệu phú đang cười nhăn nhở: “Ai với ai chứ, dám đặt điều à?”
“Hài, đây là bí mật đã được công khai rồi. Trên dưới công ty chẳng ai không biết đâu!”, Đàm Hiểu Na chen vào một câu.
Mặt Ngải Lựu Lựu đỏ bừng lên, lúng túng nói: “Còn nói nữa là tôi về đấy!”