Một buổi chiều, trước khi hết giờ làm Lương Tranh nhận được điện thoại của Trình Triệu phú. Trình Triệu phú nói anh phải đến khu đô thị Quốc Mỹ, nhân tiện sẽ cho Lương Tranh đi nhờ. Lương Tranh vừa ngồi vào xe là thấy ân hận ngay. Anh thấy Ngô Hiểu Quân ngồi trên ghế trước, mặt mày ủ rũ, trên ghế ngồi phía sau có một cái túi rất to. Rõ ràngTrình Triệu phú lại bỏ nhà ra đi, hơn nữa còn có ý định “chiến tranh trường kỳ". Trình Triệu phú vừa lái xe vừa giải thích, hóa ra Lưu Du Hà lén có bầu, thế là hai người họ cãi nhau một trận ầm ĩ.
“Thế nào gọi là lén có bầu”, Ngô Hiểu Quân đẩy gọng kính trên sống mũi, nghiến răng nói từng từ.
“Bọn tôi đã nói là tạm thời chưa sinh con, ai ngờ cô ta giở thủ đoạn...”
Ngô Hiểu Quân ngoảnh đầu lại nhìn Lương Tranh cười: “Thế thì sinh đi, cái này chính là duyên phận! Đúng không anh Tranh?"
“Đúng cái gì mà đúng, sinh cái gì mà sinh? Với loại đàn ông không đáng tin này vốn dĩ không nên lấy làm chồng chứ đừng nói sinh con với anh ta...”
“Ha ha ha...”
Trình Triệu phú tăng ga vượt qua ba chiếc xe trước mặt, tức tối vô cùng, khiến cho Lương Tranh và Ngô Hiểu Quân im thít không dám nói năng gì nữa. Lương Tranh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy những đôi vợ chồng dắt tay con nhỏ đi tản bộ. Những cảnh tượng chỉ lướt qua trước mắt cũng đủ làm anh thấy đau nhói trong lòng. Ba mươi tuổi, thành gia lập nghiệp... đây như một sứ mệnh, nó khiến Lương Tranh không thể nào cảm thấy thoải mái được.
Ngô Hiểu Quân và Trình Triệu phú lên lầu, Lương Tranh lấy cớ ra siêu thị mua đồ rồi đi dạo một mình. Anh nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, thầm nhủ chắc chắn Ngải Lựu Lựu vẫn chưa về, quyết định đứng chờ cô. Lương Tranh đứng chờ mãi mà chẳng thấy người đâu, hút hết điếu này đến điếu khác mà chẳng thấy tâm trạng dịu đi chút nào. Đến lúc anh chuẩn bị bỏ cuộc thì đột nhiên cầu thang máy vang lên tiếng "ding dong...” tiếng cười nói của Đàm Hiểu Na và Ngải Lựu Lựu vọng ra.
Lương Tranh nhìn thấy hai người đang xách đồ liền chạy đến chìa tay ra giúp đỡ. Ngải Lựu Lựu lườm anh một cái rồi quay ngoắt đi, chỉ có Đàm Hiểu Na là chẳng chút khách khí, đưa hét đồ cho Lương Tranh xách. Cửa mở ra, Lương Tranh đi như chạy đến trước cửa và chen chân vào.
Đàm Hiểu Na đón lấy mấy túi đồ trên tay Lương Tranh, nói cảm ơn rồi đi vào phòng mình. Một lát sau, bên trong vọng ra giọng nói, chắc là đang gọi điện cho Bành Thao. Ngải Lựu Lựu coi Lương Tranh như không tồn tại, cô đi thẳng vào phòng, sau đó đi giật quần áo. Lương Tranh ngồi trên ghế, trong đầu thầm nghĩ nên nói cái gì, nhưng anh nghĩ mãi mà không ra. Nào ngờ Ngải Lựu Lựu lại chủ động xuất kích, cô rót cho Lương Tranh một ly nước, sau đó ngồi xuống đối diện anh, hỏi như thẩm vấn tội phạm: "Có chuyện gì không? Sao lần này không ôm theo bó hoa để đóng giả làm sứ giả tình yêu nữa à?”
Đối mặt với Ngải Lựu Lựu kiêu hãnh, Lương Tranh chỉ biết nói khẽ: “Hay là để anh đi mua một bó..."
“Ai thèm chứ? Có phải nhà anh dồn ép đến mức khiến anh phát điên rồi không, giờ anh lại không tìm được ai thích hợp. Thế nên mới chạy đến đây lừa phỉnh tôi chứ gì?", Ngải Lựu Lựu chỉ tay vào mặt Lương Tranh, mắng mỏ chẳng chút nể nang.
Lương Tranh nhìn Ngải Lựu Lựu, trịnh trọng nói: “Anh biết em rất nghi ngờ... Kể từ sau hôm uống rượu say và có hành vi bất lịch sự với em, anh đã nhận ra một điều, thực ra trong lòng anh vẫn luôn có em, không phải là có, mà nó đã bám rễ trong lòng anh rồi. Hơn nữa chúng ta cũng rất xứng đôi, không ở bên nhau thì thật đáng tiếc, ông trời đều có ý...”
"Không được nhác đến chuyện này nữa! Xứng đôi, xứng đôi ở đâu, anh nói tôi nghe?”, Ngải Lựu Lựu vẫn khinh khỉnh nói, chẳng chút nhân nhượng.
“Chúng ta ở bên nhau là hợp lí! Thứ nhất đều là người vùng Bắc Phiêu, có chung ngôn ngữ, có cách sống giống nhau. Bắc Kinh có đến mấy chục triệu người sinh sống, chúng ta tình cờ gặp gỡ, quen biết và tiến tới tình yêu có dễ dàng không? Không hề. Cái đấy chính là duyên phận. Duyên phận là do ông trời sắp đặt, em đâu thể chống lại. Thứ hai, anh sáng sủa, lịch lãm; em duyên dáng, xinh đẹp, chúng ta trai tài gái sắc, có ở bên nhau cũng chẳng ai phải chịu thiệt thòi, có sánh vai đi bên nhau cũng chẳng ai dám dèm pha. Thứ ba, chúng ta đều là người vui tính, thích trêu đùa nhau, sau này ở chung với nhau sẽ không phải lo cuộc sống tẻ nhạt. Cuối cùng, anh sẽ làm việc nhà, đây chính là điểm yếu của em. Nếu chúng ta trở thành một đôi, như vậy chính là bổ sung cho nhau. Hơn nữa em sắc bén, đanh đá, anh mặt dày, có khả năng chịu đựng cao, sau này sẽ không xảy ra bi kịch sư tử Hà Đông đâu... Anh nói hơi lộn xộn, em nghe rồi tự sắp xếp lại vậy. Sau này anh chỉnh lại một chút rồi sẽ trình bày cụ thể cho em nghe!”
“Lương Tranh à, anh không đi lừa đảo thì hơi phí đấy!”
“Ngải Lựu Lựu, sao em có thể lạnh lùng như vậy nhỉ? Có phái em quá đáng quá rồi không, chẳng nhẽ em không thể ủng hộ anh, cho anh một chút feel hay sao? Cho dù chỉ là một nụ cười cũng là sự khích lệ lớn đối với anh rồi !”
Ngải Lựu Lựu thực sự không nhịn được nữa liền bật cười: “Xin lỗi nhé, tôi thật sự chẳng có cảm giác gì với anh. Anh nói mấy lời này khiến tôi buồn cười quá!”
Lương Tranh nhìn thẳng vào mặt Ngải Lựu Lựu: “Nói không thật lòng, thực ra em rất thích anh đúng không? Tối hôm đó anh hôn em, em còn...”
“Im ngay, tôi không muốn nghe, anh có thể đi được rồi đấy!”, Ngải Lựu Lựu đẩy Lương Tranh ra ngoài cửa.
Lương Tranh ngoảnh đầu lại, chặn cửa, cố làm ra vẻ nghiêm “Anh sẽ còn quay lại...”
Ngải Lựu Lựu đóng sầm cửa lại, không nhịn được cười. Đàm Hiểu Na không biết đã đứng ở phòng khách từ bao giờ, nói: “Hai nguời đúng là làm trò cười, chưa thấy ai yêu đương kiểu đấy!”
“Mặc kệ anh ta, đúng là dở hơi! Dăm ba hôm nay lại chạy lên đây giả bộ ân cần, sao không làm vậy từ sớm đi. Cậu nhìn cái mặt nhăn nhở của anh ta đi, có đáng tin không chứ?”
"Ừm, ý cậu là nếu đáng tin cậu sẽ cân nhắc chứ gì?”
"Tớ với anh ta không hợp, nếu yêu nhau đã yêu từ lâu rồi sao còn dằng dai đến tận bây giờ?”
“Hài, tìm kiếm đâu xa, người xa tận chân trời mà gần ngay trước mặt đấy!”
Ngải Lựu Lựu cười nhạt: “Có hơi giống Ngô Hiểu Quân, xem ra cậu vẫn chưa quên được anh ta đâu...”
Đàm Hiểu Na vươn vai, mặt bất cần: “Xí, cậu nói cứ như thể tôi không biết những điều này ấy!”
“Không phải! Cái phong thái ấy, đúng là rất giống!”
“Không nói chuyện với cậu nữa, tôi đi thay ga giường đây. Cậu đấy, mau suy nghĩ những gì mà Lương Tranh nói với cậu đi! Sắp thành bà cô già rồi , còn kén chọn mãi thế, giả bộ gì chứ, có người yêu là được rồi !”
“Đàm Hiểu Na... cậu muốn chết hử?”
“À phải rồi, tặng cậu một thứ này!”
Đàm Hiểu Na nói xong liền chạy vào phòng, lấy que thử thai ra. Cô vui vẻ giơ que thử thai ra trước mặt Ngải Lựu Lựu: “Tôi mua cho cậu đấy, thấy tôi chu đáo không?"
Ngải Lựu Lựu nhìn món đó trên tay Đàm Hiểu Na, khóc dở mếu dở: “Cậu hâm à, tôi lấy cái này làm gì?”
“Kiểm tra xem có phái dính rồi không, kiểm tra cho chắc, sau này ra ngoài ăn uống còn biết đường mà kiêng khem !”
“Có cái gì?”
“Baby ấy!”
"Cái gì ? Ôi trời, tôi điên mất... sao tôi có thể có em bé được chứ ?”
Đàm Hiểu Na ngây người nhìn Ngải Lựu Lựu, chỉ vào nhà vệ sinh: “Chẳng phải hôm ấy cậu buồn nôn sao, chuyện này không thể chủ quan được đâu!”
“Dạ, buồn nôn, thế thì sao ạ? Cứ nôn là có à?”
"Chẳng phải cậu với Lương Tranh hôm đó đã uống say sao?"
“Ừ, cũng say rồi, thế thì sao?”
"Thế thì có thể cậu đã dính bầu chứ sao..."
Ngải Lựu Lựu vò đầu tóc của mình, cười sằng sặc: “Đàm Hiểu Na, sức tưởng tượng của cậu phong phú thật đấy, tôi với anh ta chẳng làm gì hết!”
Đàm Hiểu Na nghi hoặc nhìn Ngải Lựu Lựu: “Cậu chắc chứ?
“Chắc! Thứ này cậu giữ lại mà dùng đi!”
***
Trình Triệu phú chuyển đến ở chỗ Lương Tranh được hai ngày tử tế, sang đến ngày thứ ba, anh ta liền dẫn về một cô gái ăn mặc khá cầu kì, thân hình cân đối. Trình Triệu phú nhìn thấy ánh mắt kì quái của Lương Tranh và Ngô Hiểu Quân liền vội vàng giải thích rằng đây là em gái của một người bạn anh ta, đang học năm thứ ba tại Học viện Nghệ thuật, muốn ra ngoài ở để trải nghiệm cuộc sống bên ngoài. Ngô Hiểu Quân cười đểu rồi thì thầm vào tai Lương Tranh: “Sinh viên năm ba á, nói chính xác có là kẻ thứ ba thì có!”
Lương Tranh hết lần này đến lần khác bị Ngải Lựu Lựu từ chối, hết lần này đến lần khác thất vọng, trong lòng ủ dột, tinh thần không sao phấn chấn lên được, thế nên anh cũng chỉ mắt nhắm mắt mở với hành vi xấu xa của Trình Triệu phú, chẳng ừ hử hỏi han gì. Chỉ có Ngô Hiểu Quân là kiên quyết phản đối chuyện Trình Triệu phú ở chung với cô sinh viên kia, liên tục nhắc nhở Trình Triệu phú giờ anh ta đã là người có vợ, làm việc gì cũng phải thận trọng, phải gánh vác gánh nặng gia đình, phải có trách nhiệm của một thằng đàn ông. Trình Triệu phú cứ lửng lơ con cá vàng, không phản bác Ngô Hiểu Quân cũng chẳng thay đổi hành vi của mình.
Cái cô sinh viên năm ba này tên là Từ Tịnh, trông cũng xinh xắn, tính cách vui vẻ, nhanh nhẹn. Cô ta dường như chẳng chút để tâm đến những lời mỉa mai của Ngô Hiểu Quân, cứ việc ta ta làm. Từ Tịnh nói tiếng phổ thông chuẩn, nghe có vẻ tràn đầy sức sống, thỉnh thoảng còn văng tục, mang lại cảm giác khá mới mẻ cho Ngô Hiểu Quân và Lương Tranh. Mặc dù Lương Tranh và Ngô Hiểu Quân ở Bắc Kinh đã mấy năm rồi nhưng rất ít khi tiếp xúc với con gái Bắc Kinh chính gốc. Do đó sự xuất hiện của Từ Tịnh giống như một làn gió mát thổi bay nhũng bức xúc trong tình cảm của hai người đàn ông này, xoa dịu cảm giác ngột ngạt trong căn phòng.
Mới có vài ngày mà Ngô Hiểu Quân và Từ Tịnh đã cười cười nói nói rất vui vẻ, hai người thỉnh thoảng còn bàn luận về triết học, vãn học, cuộc đời... Thỉnh thoảng Lương Tranh nửa đêm tỉnh lại còn nghe thấy ba người bọn họ dang chơi bài trong phòng khách, cười đùa vui vẻ. Lương Tranh thật muốn lao ra mắng chửi ba người họ, thậm chí anh còn muốn túm cổ Ngô Hiểu Quân đánh ột trận. Thế nhưng anh không thể lấy lại được tinh thần, toàn thân cứ mềm nhũn, ủ rũ và mệt mỏi.
Lương Tranh còn chưa thoát ra khỏi vòng xoáy tình cảm thì công ty lại có chuyện. Chú Hoàng và Hướng Lệ cùng nghỉ việc, ra ngoài làm riêng, lại còn cướp phần lớn khách hàng của công ty. Mấy khách hàng của Lương Tranh cũng bị Hướng Lệ cướp mất. Hướng Lệ đã âm thầm liên hệ với khách hàng thông qua trang thông tin khách hàng của còng ty, sau đó thỏa thuận sẽ kí kết hợp đồng với giá rẻ hơn cho khách hàng.
Giám đốc Lưu Đức Tài vô cùng căm hận hai kẻ “phản bội” này, lập tức ra lệnh cho phòng tài vụ liên hệ với khách hàng của chú Hoàng và Hướng Lệ, thu hồi công nợ và đóng băng tài khoản công ty của họ. Công ty cũng ra thông báo, bổ nhiệm Lương Tranh vào vị trí quản lí đại lí tiêu thụ ở khu vực Hoa Đông, nắm toàn quyền quyết định công việc ở đây. Lương Tranh bận tối mắt tối mũi suốt cả ngày, vừa ra khỏi công ty liền nhận được điện thoại từ một số lạ, nhấc máy lên hóa ra của chú Hoàng gọi đến, mặc đù đã cố nén nhưng giọng nói của chú Hoàng vẫn toát lên sự kiêu hãnh của kẻ chiến thắng.
“Hướng Lệ bảo tôi gọi điện nói với cậu một tiếng xin lỗi, cô ấy đã kí hợp đồng với một loạt các khách hàng của công ty, trong đó có mấy người là khách hàng do cậu phụ trách trước đây!"
“Không sao đâu, ai kí chẳng vậy? Bọn chú mới mở công ty, có nhiều thứ phải cần đến tiền. Nếu là cháu, cháu cũng làm vậy thôi...”
“Lương Tranh, ra ngoài làm việc với bọn tôi đi! Tôi sẽ phân cho cậu mấy tỉnh mà làm, cậu có tài năng như thế, sợ gì không làm nên chuyện...”
“Cảm ơn sếp đã coi trọng. Hai người vừa mới nghỉ, giờ cháu lại đi nữa e không hay lắm ! Dù gì cũng sắp nghỉ tết rồi, sang năm cháu nghỉ cũng chưa muộn!”
“Ha ha, không phải cậu đang dỗ dành tôi đấy chứ? Cậu là một đại tướng dưới trướng tôi, hơn nữa tôi luôn coi cậu là anh em tốt, bên cạnh không có người đáng tin cậy sao làm được việc lớn?”
“Chú Hoàng, chú cứ yên tâm, cháu sẽ suy nghĩ kĩ càng, hơn nữa nếu phải nghỉ việc thật, cháu cũng phải chuẩn bị sẵn sàng đã, không thể để khách hàng của mình bị mất hết như thế chứ...”
Trên đường về, Lương Tranh đã nghĩ ngợi rất nhiều. Anh đang đứng trước hai sự lựa chọn khó khăn, hoặc là đi theo chú Hoàng, trở thành “nguyên lão" của công ty, bắt đầu làm lại từ đầu từ sân chơi nhỏ phát triển thành không gian lớn; hoặc là ở lại công ty này để nắm giữ chức vụ quản lí, học tập thêm kiến thức quản lí, sau đó dẫn dắt các nhân viên trong bộ phận của mình “xông ra trận tuyến”, giúp cho sự nghiệp của mình có một bước tiến mới.
Cuối cùng Lương Tranh vẫn chọn cách án binh bất động, đợi hết năm rồi tính tiếp. Dù gì thì ở trong một công ty lớn thế này thứ anh có thể học được rất nhiều, khả năng chống chọi lại nguy cơ mạnh hơn. Cũng có thể nhân cơ hội này để thăm dò khả năng phát triển của công ty chú Hoàng, để xem họ lựa chọn phương thức kinh doanh ra sao, chuẩn bị phát triển công ty như thế nào. Nếu như chỉ là làm ăn nhỏ qua ngày thì thôi không sang bên đó làm nữa; còn nếu như có thể xây dựng được cơ đồ thật, bản thân mình cũng có thể đến đó để học hỏi thêm.
***
Sáng ngày hôm sau, sau khi kết thúc cuộc họp, Lưu Đức Tài lại triệu tập toàn bộ nhân viên của phòng marketing lên phòng họp, mục đích rất đơn giản là ổn định “lòng quân”. Đầu tiên ông ta nêu ra hành vi phản bội công ty của chú Hoàng và Hướng Lệ, còn nói công ty có thể sẽ khởi tố bọn họ làm tổn thất lợi ích, lấy trộm bí mật kinh doanh của công ty. Sau đó, ông khẳng định hiệu quả làm việc của công ty, nói rằng năm nay công ty làm ăn rất tốt, cuối năm sẽ được thưởng to, còn nhiều hơn cả năm ngoái. Cuối cùng ông liền trình bày kế hoạch phát triển của công ty sang năm cho các nhân viên biết, mở ra một viễn cảnh tươi đẹp khiến ai cũng thấy nhiệt huyết sôi sục.
Sau khi họp xong, Lưu Đức Tài gọi Lương Tranh lại, nói muốn nói chuyện riêng với anh. Lương Tranh đến văn phòng Lưu Đức Tài, thư kí của ông liền bê hai cốc trà vào. Lưu Đức Tài vỗ vai Lương Tranh rồi ngồi xuống bên cạnh anh, lấy thuốc ra hút. Hai người châm thuốc hút, Lưu Đức Tài nhả khói rồi nói: “Mấy năm nay công ty phát triển rất nhanh, bước tiến có thể nói là khá lớn, đến mức mà quản lí không nổi. Lần này chú Hoàng nghỉ việc đã để lại rất nhiều vấn đề. Lương Tranh này, cậu làm việc ở công ty cũng một thời gian rồi, cậu có nhìn nhận gì…"
Lương Tranh ngẫm nghĩ một lát rồi nói “Tôi cảm thấy chuyện này rất bình thường, công ty lớn mà, các bộ phận tăng lên, nhân lực nhiều hơn, khó mà tránh khỏi xảy ra các vấn đề rắc rối . Nhân viên rời khỏi công ty, xây dựng sự nghiệp riêng, sau đó trở thành đối thủ cạnh tranh với công ty, cướp nguồn tài nguyên của công ty... đây mới chỉ là một trong các vấn đề mà thôi.”
Lưu Đức Tài cười nói: “Đúng thế, kể từ ngày thành lập công ty tôi đã phải đối mặt với đủ các vấn đề. Cậu cảm thấy nên xử lí những tình huống đột xuất này như thế nào để giảm thiểu tổn thất cho công ty?
“Tôi thấy giám đốc Lưu đã xử lí rất ổn thỏa, giúp cho tổn thất của công ty giảm đến mức thấp nhất rồi. Trước tiên là sắp xếp các quản lí đại lí, đảm bảo công việc của các bộ phận vẫn hoạt động bình thường, ngăn chặn hiện tượng nhân viên lúng túng như rắn mất đầu. Tiếp đó lại triệu tập cuộc họp các bộ phận, ổn định lòng người, còn khơi dậy sự tích cực của nhân viên, không để khó khăn gây ảnh hưởng đến mọi người. Tôi cảm thấy phạm vi Hoa Đông vẫn rất lớn, chuyện của chú Hoàng lần này không mang tính phổ biến, không gây ảnh hưởng quá lớn!”
“Ha ha... Lương Tranh này, cậu đang nịnh tôi phải không?”
Lương Tranh nhấp một ngụm trà rồi xua tay: “Giám đốc Lưu, tôi nghĩ gì nói nấy thôi, chỉ có điều tôi cũng muốn có hai đề nghị...”
Lưu Đức Tài gật đầu: “Ừ, cậu nói đi!”
“Tôi cảm thấy tài liệu về khách hàng cần phải bảo mật, áp dụng chế độ phân công rõ ràng, không thể để ai cũng có thể tìm hiểu. Giám sát các khu vực lớn có nhiệm vụ bảo mật hồ sơ của khách hàng VIP, các quản lí đại lí nắm tài liệu các khách hàng quan trọng, nhân viên quản lí tài liệu về các khách hàng có tiềm năng. Ngoài ra, tất cả các nhân viên kể từ lúc bắt đầu đặt chân vào công ty này phải kí một bản hợp đồng bảo mật, cùng với các điều khoản hạn chế trong hợp đồng lao động, từ đó đảm bảo tư liệu của công ty không bị lọt ra ngoài, không gây tổn hại lợi ích của công ty...”
Lưu Đức Tài vỗ tay đôm đốp: "Hay lắm, hai điểm này tôi không nghĩ đến. Rất nhiều công ty đã thực hiện chế độ này, công ty chúng ta không quán triệt nên mới xảy ra chuyện lần này. Đúng là hậu sinh khả úy ! Lương Tranh này, cậu sau này tiền đồ rộng mở lắm đấy ! Tốt lắm, lát nữa tôi sẽ đưa đề xuất này lên tổng bộ công ty!”
“Giám đốc Lưu, ngài đừng khen tôi nữa, hôm qua tôi phải vào Baidu (*) mới biết đấy!”
(*) Một trang web tra cứu của Trung Quốc.
“Tốt lắm, xem ra cậu luôn quan tâm đến sự phát triển của công ty, điều đó cho thấy cậu có hứng thú với việc quản lí doanh nghiệp. Tôi từng nói với cậu rằng cậu là đối tượng bồi dưỡng quan trọng của công ty, giờ cậu đã là quản lí đại lí, hãy nắm bắt cơ hội để rèn luyện bản thân, biết đâu một ngày sẽ có cơ hội tốt. Không thể đi làm thuê cả đời, nhưng việc quản lí có thể học cả đời, dùng cả đời ! Đợi khi nào lên được bậc quản lí rồi, cậu sẽ phát hiện cách nhìn nhận vấn đề của mình trước đây rất nông cạn. Những xuất phát điểm khác nhau sẽ dẫn đến một cảnh giới khác nhau, chỉ có đứng ới nhìn được ra xa. Cái bộ phận marketing này cần cậu phải đổ nhiều tâm huyết lắm, công ty tin tưởng cậu, tôi cũng tin tưởng cậu. Có vấn đề gì nhất định phải chịu khó hỏi, hỏi tôi, hỏi các quản lí của các bộ phận khác cũng được. Nhất định phải tin tưởng vào bản thân, biết chưa?”
“Cám ơn giám đốc Lưu, tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Lưu Đức Tài đứng dậy, siết chặt tay Lương Tranh: “Lát nữa công ty mở cuộc họp, tôi phải đi đây. Cậu về trước đi, lát nữa tôi bảo thư kí Tống gửi cho cậu mấy cuốn sách về quản lí nhé! Công việc của bộ phận này rất vất vả, tôi thay mặt công ty cảm ơn cậu !”
Lương Tranh vội vàng đứng thẳng dậy: “Không vất vả đâu ạ, cảm ơn sự tín nhiệm của công ty và của giám đốc, cũng xin cám ơn sự quan tâm và cổ vũ của mọi người!”
“Cậu lại khách sáo với tôi rồi , mau đi làm việc đi!”
***
Đúng là viễn cảnh tươi đẹp chẳng kéo dài, Trình Triệu phú và cô nữ sinh Từ Tịnh chỉ duy trì được một tuần lãng mạn, cuối cùng cũng đứt gánh, Lưu Du Hà lại tìm đến khu đô thị Quốc Mỹ để làm loạn lên. Từ Tịnh nhìn thấy tình hình xấu đi liền mở cửa chuồn thẳng. Trình Triệu phú biết Lưu Du Hà đang có bầu nên để mặc cho Lưu Du Hà đánh chửi mà không phản đòn, cả khuôn mặt bị Lưu Du Hà cào cấu chỗ xanh chỗ tím, ấy thế mà miệng vẫn im bặt không nói năng gì. Lưu Du Hà đánh chán tay mà chưa hả giận, chỉ vào mặt Lương Tranh và Ngô Hiểu Quân mà chửi: “Thật khốn kiếp, sao các người không gọi mấy con đĩ về đây mà ở cũng, vừa đỡ tiền nhà lại vừa được thỏa mãn!"
Ngô Hiểu Quân cười trừ: “Chúng tôi cũng làm gì được đâu! Ban đầu một mình cậu ta ở đây, ai dè sau đó lại dẫn theo...”
Lưu Du Hà đã bực sẵn trong người, vớ được ai là chửi người nấy: “Chẳng trách mà Đàm Hiểu Na không cần anh nữa, loại đàn ông như anh, không lấy được vợ cũng là đáng đời ! Chẳng nhẽ anh không biết anh ta có vợ rồi? Anh đúng là đồ vô dụng!”
Ngô Hiểu Quân bị Lưu Du Hà mắng cho tối tăm mặt mũi, muốn khóc mà không ra nước mắt, chỉ biết trợn mắt nhìn Trình Triệu phú rồi hậm hực lao thẳng vào phòng mình, đóng sầm cửa lại. Tấm gương đã lù lù trước mặt, Lương Tranh biết điều không giải thích thêm bất cứ lời nào với Lưu Du Hà, lẩn nhanh vào phòng mình, sau đó đóng cửa lại.
Ngoài phòng khách vọng ra tiếng cãi lộn của vợ chồng Trình Triệu phú: “Lưu Du Hà, muốn đánh muốn chửi tôi thế nào cũng được, chuyện này không liên quan gì đến bạn bè tôi. Cô mà còn giở trò nữa đừng trách tôi trở mặt!”
"Tôi cứ giở trò đấy, anh muốn làm gì tôi thì làm!”
“Mẹ kiếp, tao đập chết mày bây giờ!”
"Anh có giỏi thì đánh đi! Trình Chí Huy, anh không dám đánh thì anh là đồ khốn kiếp!”
Trình Triệu phú cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp, ngoan ngoãn trở về nhà. Cứ tưởng chuyện này đến đây là hết, nào ngờ Lưu Du Hà mách tội Trình Triệu phú với bố chồng khiến cho anh ta bị ăn một trận đòn thắt lưng tơi bời, đau tới mức đứng không nổi. Trình Triệu phú trút toàn bộ giận dữ lên người Lưu Du Hà, thẳng tay cho Lưu Du Hà một cái tát. Lưu Du Hà khóc suốt cả đêm, trong lòng ấm ức vô cùng mà không biết trút giận đi đâu. Cô âm thầm đến một bệnh viện tư nhân nạo thai.
Trình Triệu phú hay tin mất con liền tức phát điên, tuyên bố sẽ li hôn với Lưu Du Hà. Bố mẹ Trình Triệu phú biết chuyện này cũng vô cùng tức giận, mắng Lưu Du Hà quá ư tùy tiện, không có trách nhiệm, lớn thế rồi mà chẳng khác gì trẻ con. Lưu Du Hà bị nhiều người chỉ trích, tức giận bỏ về nhà mẹ. Trình Triệu phú thực hiện chiến tranh lạnh, không thèm đếm xỉa gì đến Lưu Du Hà. Anh ta chỉ mong Lưu Du Hà biến khỏi tầm mắt của mình, vì vậy đương nhiên chẳng có lí nào anh ta lại chủ động đi đón Lưu Du Hà.
Trong tình trạng “vô chính phủ” kiểu này, Trình Triệu phú đã thuê một căn hộ cạnh trường của Từ Tịnh để chơi trò sống thứ. Hai ngày sau, Trình Triệu phú nhận được điện thoại của Lương Tranh, Lương Tranh hỏi hai người bọn họ giờ thế nào rồi. Trình Triệu phú hùng hồn kể chuyện trong điện thoại, còn đắc chí nói cuối cùng mình cũng được tự do rồi. Trình Triệu phú còn nói giờ anh ta và Lưu Du Hà chỉ còn nước giải tán, nói cách khác, chuyện li hôn chỉ là một sớm một chiều.
Lương Tranh khó mà tránh khỏi cảm giác thất vọng với vợ chồng họ. Ngô Hiểu Quân hay tin liền cười như mếu, nghĩ đến tình cảnh của mình, vừa lắc đầu vừa than thở: “Đúng là lòng người khó đoán!”
“Đúng là anh em tốt, giờ thì chúng ta lại giống nhau, đều là người độc thân rồi! Độc thân vẫn tốt hơn, một mình ngủ một giường, tiền của mình mình tiêu, thế là thích nhất!”
“Quan điểm của cậu có vấn đề đấy, người ta vợ con li tán, thế mà cậu lại thấy vui mừng!”
“Thôi chúng ta đừng xía vào chuyện nhà người ta nữa. Trình Triệu phú đúng là không nên đã lấy vợ rồi vẫn còn ong bướm này nọ. Nhưng Lưu Du Hà cũng có vấn đề, sao cô ta lại trút giận lên dứa bé chứ? Đứa trẻ vô tội mà! Các cụ ngày ngày mong có cháu nội ẵm bồng, thế mà cô ta dám đi phá thai, trực tiếp bóp chết hi vọng của người khác. Đúng là quá tàn nhẫn!”
“Nhưng cũng tại Trình Triệu phú sai trước cơ!”
"Quan trọng là kết hôn rồi không nên bực tức tùy tiện, hơn nữa phải biết lấy đại cục làm trọng. Mấy hôm rồi cậu với con bé đấy chơi với nhau thân thiết lắm mà? Sao giờ lại làm bộ làm tịch thế?”, Lương Tranh mỉa mai Ngô Hiểu Quân.
“Người ta đến nhà mình là khách, tôi đâu thể dửng dưng?”
“Con người cậu chẳng có nguyên tắc gì hết, bảo thủ, ngụy quân tử, giờ tôi dã nhìn rõ cậu rồi!”
“Dù sao vẫn còn tốt hơn cái loại người hai mặt như cậu!”
"Thôi được rồi, chúng ta đừng lo chuyện bao đồng nữa, chẳng khác gì mèo khóc chuột!"
Lương Tranh nói xong liền ngao ngán bỏ về phòng. Bề ngoài anh tỏ vẻ rất hài lòng với cuộc sống độc thân nhưng thực ra trong lòng đang lo sốt vó, vừa lo không biết tết này phải ăn nói thế nào với bố, lại vừa không thể chấp nhận được áp lực ngày càng nặng nề của tuổi tác và tâm lí. Anh thật sự muốn có một người bạn đời, một gia đình đầm ấm. Mấy ngày sau đó, Lương Tranh gọi cho Ngải Lựu Lựu mấy lần liền. Ngải Lựu Lựu lúc thì không nghe, lúc thì nói chuyện rất khó nghe với Lương Tranh. Lương Tranh cũng mặt dày đi tìm Ngải Lựu Lựu, nhưng lần nào cũng ủ rũ ra về. Trước khi đi anh đã cảnh cáo bản thân phải cố nhẫn nhịn, không được chống đối. Kết quả thì sao? Hai người nói chuyện với nhau chẳng quá mấy câu là lại cãi nhau. Đúng là oan gia!