Buổi trưa, Lương Tranh ăn xong, đang chuẩn bị nằm bò ra bàn mấy tính đánh một giấc thì điện thoại đổ chuông, là một số lạ, chuông đổ đến lần thứ hai thì Lương Tranh nhấc mấy: “Ai đấy?”
“Chú Hoàng đây!”
"Sao chú lại đổi số rồi ? Sếp à, chú suốt ngày xuất quỷ nhập thần như thế không phải là để trốn tránh trách nhiệm đấy chứ?”
“Công ty mình giở trò sau lưng, cho người điều tra tài khoản của tôi, công ty tôi không làm sao hoạt động được. Hướng Lệ tuần trước đã về quê rồi, giờ không liên lạc được với cô ta nữa. Hài, nhiều chuyện quá đi mất! Dạo này công ty có động tĩnh gì không?”
Lương Tranh thở dài: "Hướng Lệ làm việc riêng ở bên ngoài, mả khách hàng đó lại bị bắt, Cục Công an đã tìm đến công ty rồi. Cháu cảm thấy cô ta cũng to gan thật, chỉ biết ham hố cái lợi trước mắt, chú phải tỉnh táo một chút, đừng để cô ta dắt mũi đấy …”
"Có mấy khoản tiền chú nhờ cô ta đi lấy hộ, cô ta cứ nói là khách hàng đang kẹt tiền, nhưng hôm qua chú gọi điện hỏi khách hàng thì họ bảo họ đã chuyển khoản cho bọn chú từ lâu rồi...”
“Vậy chú định làm thế nào?"
"Được đến đâu hay đến đó, nếu lần này mà thất bại thì chú chính thức nghỉ hưu, đóng cửa viết sách, thế mới có cái để mà ăn nói với chính mình!”
“Đâu cần thiết phải bi quan như vậy, càng vấp váp nhiều thì càng thêm kinh nghiệm mà! Có việc gì cháu có thể giúp, chú cứ nói, cháu sẽ cố hết sức!"
“Ha ha, cảm ơn cậu, Lương Tranh! Thôi được rồi , tôi có việc phải đi, tôi sẽ liên lạc với cậu sau nhé!”
Cúp điện thoại, Lương Tranh nhớ lại cảnh ngộ Hướng Lệ từng gặp phải với những hành vi của cô ta hiện giờ, tâm trạng càng thêm phức tạp. Cuộc sống giống như một cái lò nung, có người thì tan chảy rồi chìm xuống, nhưng cũng có người sẽ trở thành phượng hoàng, tái sinh cùng với ngọn lửa. Đây chính là sự may mắn và bất hạnh của cuộc đời.
***
Một chiều thứ sáu, tiểu thuyết của Ngô Hiểu Quân nhận được sự chấp thuận của nhà xuất bản, họ yêu cầu anh phải nhanh chóng chỉnh sửa và hoàn tất bản thảo, cố gắng để có thể xuất bản vào cuối năm 2010. Ngô Hiểu Quân đã mong chờ tin này từ lâu, nhưng chẳng hiểu sao sau khi nghe được tin này cũng không phấn khởi như anh đã tưởng, ngược lại còn thấy ủ dột hơn. Thay vì nói mình viết ra cuốn tiểu thuyết này, cứ nói rằng chính cảnh thất tình, cuộc đời bi kịch của mình đã háa thân thành cuốn tiểu thuyết này thì hơn.
Ngô Hiểu Quân về đến nhà; nói cho Lương Tranh biết chuyện tiểu thuyết của mình sẽ được xuất bản. Lương Tranh thấy Ngô Hiểu Quân mặt mày ủ dột, ngạc nhiên hỏi: “Sao thế nhà văn cậu trở nên điềm đạm từ khi nào vậy hả? Viết về mấy chuyện lặt vặt giữa cậu và Đàm Hiểu Na hả?”
Ngô Hiểu Quân than thở: “Tôi thà không được xuất bản cuốn tiểu thuyết này còn hơn là phải chịu cảnh ngộ này. Lúc nào tôi cũng nghĩ hồi đầu mình không nên bỏ cuộc, giờ nghĩ lại mới thấy đau xót..”
“Đã là quá khứ rồi, giờ cô ấy đang sống rất hạnh phúc, chẳng phải như vậy là quá đủ hay sao? Yêu một người không nhất thiết phái có được người ấy. Chẳng phải cậu đã từng nói vậy sao?”
Ngô Hiểu Quân khẽ cười: “Kì thực tôi không cao thượng được như vậy đâu. Nhưng cậu nói cũng đúng, cô ấy vui là được rồi.”
“Chịu khó viết lách đi, đợi khi nào ra sách, cậu phải kí tên cho tôi đấy, sau đó tôi sẽ đi rao bán sách giúp cậu, còn về lợi nhuận ấy mà, 3/7 nhé!”
"Thế thì ngại quá, thôi 5/5 đi!”
“Tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi, tôi bảy cậu ba...”
“Được lắm Lương Tranh, cậu càng lúc càng gian xảo rồi đấy... Lương Tranh bật cười ha hả, gần như là rất thích cái nhận định vừa rồi của Ngô Hiểu Quân. Đột nhiên điện thoại trong túi anh đổ chuông, Lương Tranh bỏ ra xem, là của Chung Hiểu Huệ. Chung Hiểu Huệ nói trong điện thoại rằng cô đã quay lại Bắc Kinh rồi, lần này đến Bắc Kinh để làm thủ tục ra nước ngoài. Lương Tranh tò mò hỏi: "Sao thế, định di cư à? Em đi nước nào?"
“Anh tưởng di cư dễ như chuyển nhà đấy à? Em đi học mở mang đầu óc thôi!”
“Hài, em luôn khiến người khác cảm thấy khó nắm bắt, bảo anh biết nói thế nào đây ?"
"Vì vậy chúng ta không thể ở bên nhau, đúng không?”
Lương Tranh bối rối chuyển chủ đề: "Em mới đến đúng không? Để anh mời em đi ăn cơm tẩy trần nhé, chúng ta tìm chỗ nào vừa ăn vừa nói chuyện..."
“Ok! À phải rồi , em tìm anh để hỏi một số điện thoại. Chính là cái anh họ Lâm mà mọi người gọi là giám đốc Lâm ấy.”
“À, em nói đến cái gã nhà giàu Lâm Cường ấy hả?”
“Vâng, nghe nói anh ta từng sống ở nước ngoài nhiều năm, em muốn nhờ anh ta tư vấn một chút...”
“Anh sẽ phụ trách việc mang hình và số điện thoại của anh ta đến cho em, em thấy sao?”
“Ha ha, em sẽ đợi!”
Cúp điện thoại, Lương Tranh liếc Ngô Hiểu Quân đang ngồi trầm ngâm trên ghế, hỏi: “Đi ăn không?”
“Không, chẳng muốn ăn. Ban nãy là núi băng gọi đến à?”
“Ừ, cô ấy muốn ra nước ngoài, đến đây giải quyết vài thủ tục có liên quan”.
“Sao cậu không giữ người ta lại, có thể ra nước ngoài chỉ là giả, sà vào vòng tay cậu mới là thật đấy!”
“Cứ để lại trí tưởng tượng phong phú ấy mà viết tiểu thuyết đi, tôi té trước đây... à phải rồi , cậu có biết số điện thoại của cái gã Lâm Cường không?"
Ngô Hiểu Quân tỏ vẻ bất cần: “Làm sao tôi biết được số điện thoại của gã nhà giàu ấy?”
“Ngô Hiểu Quân, cậu thật là đểu cáng, trước đây lúc còn qua lại với Đàm Hiểu Na, cậu lịch sự gọi người ta là phó tổng Lâm, giờ đường ai nấy đi rồi liền lộ ngay bộ mặt thật, bảo người ta là gã nhà giàu luôn!”
“Cái này gọi là thức thời đấy..."
Lương Tranh đành phải gọi điện hỏi Ngải Lựu Lựu. Gọi đến hai lần mà Ngải Lựu Lựu không chịu nhấc máy. Sao cái người này lại như vậy cơ chứ? Lương Tranh cố gắng chế ngự nỗi bực bội trong lòng, gọi thêm lần nữa, lần này Ngải Lựu Lựu mới chịu nghe.
"Không muốn nghe điện thoại của anh thì em cũng phải nói với anh một tiếng chứ?”
“Nực cười, không nghe điện thoại không phải vì không muốn nói chuyện với anh sao, thế thì anh còn muốn tôi nói cái gì?”
“Sao anh có thể thích nói chuyện với em đến thế cơ chứ?”
"Anh tự hỏi bản thân đi, trên đời sao có người nông cạn thế không biết?"
Nội tâm Lương Tranh đang thấy rất mâu thuẫn, anh có nên phản kích không? Hay là lì mặt nịnh nọt cô ấy? Thôi bỏ đi, nhẫn nhịn một chút thì hơn, chuyện nhỏ mà không nhịn được thì làm sao làm nên chuyện lớn? Trước đây bản thân mình quá tùy tiện, chẳng buồn nể mặt người ta, cứ chỉ biết cãi nhau cho sướng miệng thôi. Kết quả thì sao, toàn không có duyên với người đẹp, đến giờ vẫn một mình một bóng. Lương Tranh bình tĩnh lại, dịu giọng nói: “Thực ra hôm nay làm phiền em là vì có việc quan trọng, có người muốn hỏi em số điện thoại của Lâm Cường. Mong em nói cho anh biết, anh cảm ơn trước nhé!“
“Hơ, tôi xóa đi mất rồi!"
“Vậy nhờ em hỏi những người khác giúp anh, sau đó nói cho anh biết nhé, cảm ơn!”, Lương Tranh hết mực nhún nhường.
"Ghi này, tôi chỉ đọc một lần thôi đấy, 139...”
Buổi tối, tại cao ốc Lam Đảo, Lương Tranh gặp Chung Hiểu Huệ ở một nhà hàng chuyên các món ăn tây. chung Hiểu Huệ vẫn xinh đẹp như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh đến mức đỏ ủng lên. Chung Hiểu Huệ ăn mặc chẳng khác gì một minh tinh, áo khoác lông màu đen, chiếc quần bò bó sát cùng đôi bốt nhung màu nâu... rất tuyệt! Hai người ngồi xuống một cái bàn ở sát cửa sổ trên tầng. Nhân viên phục vụ mang menu đến, Chung Hiểu Huệ chẳng chút khách sáo, gọi liền mấy món ngon. Chung Hiểu Huệ thấy Lương Tranh chăm chú nhìn mình liền lên tiếng: “Anh đừng có nhìn em như vậy, em đói rồi đây!”
Lương Tranh cười: “Nhìn em là anh no rồi, em càng ngày càng xinh đẹp!"
“Vậy tí nữa anh đừng có mà ăn nữa!”
“Không, phải ăn cả thịt cả rau chứ, anh vừa ăn vừa nhìn em..."
Mặt Chung Hiểu Huệ đỏ bừng lên, cô cười gượng gạo rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này ánh nến bên ngoài cửa sổ rất rạng rỡ. Cây thông Noel nghiêng về một bên, những món đồ trang trí trên cây thông khẽ đung đưa, trong không khí phảng phất chút hơi thở của năm mới.
Bữa tối kết thúc, Lương Tranh tiễn Chung Hiểu Huệ về khách sạn. Vừa đi đến đại sảnh, nhân viên phục vụ đi lại gần, mỉm cười nói: “Thưa anh, xin hỏi anh chị đã đặt phòng chưa ạ?"
Chung Hiểu Huệ lập tức xua tay, giải thích: “Bạn tôi chỉ tiễn tôi đến đây thôi, tôi đã đặt phòng rồi , 708”.
Hai người mỗi người một tâm sự, đi vào bên trong. Lương Tranh ấn thang máy: “Anh không lên đâu, em nghỉ ngơi sớm đi nhé! có chuyện gì cứ gọi cho anh, anh xin làm trâu làm ngựa của em!”
“Sao đột nhiên anh trở nên khách sáo thế nhỉ?”
Lương Tranh cười: “Cứ nghĩa đến em sắp ra nước ngoài là anh lại thấy xót xa, có lẽ là do không nỡ xa em!”
“Đừng xót xa, không biết chừng em lại không đi được ấy. À phải rồi, anh giúp em tìm xem ở quanh khu đô thị Quốc Mỹ có chỗ nào cho thuê phòng ngắn hạn không, em không thích ở trong khách sạn. Ở chung cũng được, chỉ cần là con gái, ăn ở sạch sẽ là được...”
Lương Tranh nhớ lại lần trước Chung Hiểu Huệ nói muốn chuyển sang khu mình ở liền gật đầu: "Ừ, đợi lát nữa anh về hỏi giúp em. À phải rồi, phòng em có máy tính không?”
"Không có, mà em cũng không muốn dùng!”
“Ờ, nếu muốn dùng thì cứ nói, anh sẽ cho em mượn!”
"Đừng có quan tâm em đến thế, anh cứ như vậy em lại không nỡ đi đâu!”
“Vậy thì đừng đi!”
“Ha ha...”
Thang máy mở ra, Chung Hiểu Huệ đi vào bên trong, quay lại chào Lương Tranh, Lương Tranh cũng vẫy tay chào tạm biệt cô. Thang máy đóng lại, Lương Tranh vẫn còn chưa định thần lại. Nếu như giờ anh giữ lại, có lẽ cô sẽ cân nhắc. Nhưng lí do là gì? Lương Tranh không thể nghĩ ra.
Về đến nhà, Lương Tranh liền bật máy tính tìm kiếm thông tin cho thuê nhà, chẳng có cái nào phù hợp với yêu cầu của Chung Hiểu Huệ cả. Lương Tranh sang bên phòng bên, thấy Ngô Hiểu Quân đang ngồi lì trước bàn máy tính viết lách gì đó, nhìn kĩ hóa ra dang viết một cuốn tiểu thuyết mới. Ngô Hiểu Quân phát hiện Lương Tranh đứng sau lưng liền ngẩng phắt đầu lên, tắt file đi rồi lạnh lùng hỏi: “Làm gì thế?”
“Cậu có nhiều bạn bè quanh đây, cậu giúp tôi hỏi xem có phòng cho thuê không, tốt nhất là cho thuê trong thời gian ngắn, ở chung cũng được, chỉ cần người đó là nữ và ở sạch là được...”
"Cậu định chuyển ra ngoài, thích sống thử hả?”
“Tôi đâu nỡ rời xa cậu, tôi tìm giúp Chung Hiểu Huệ thôi...”
"Trên bảng thông báo của khu đô thị nhiều lắm, cậu ra đó xem thử...”
Ngô Hiểu Quân tỏ vẻ dửng dưng chẳng liên quan đến mình, ngạo nghễ nhìn Lương Tranh. Lương Tranh định xỉa xói vài câu nhưng nghĩ lại thấy cũng không cần thiết, chuyện tìm nhà quan trọng hơn nên thôi. Lương Tranh không biết tại sao giờ anh cứ thấy mình như mắc nợ Chung Hiểu Huệ, lần này cô định ra nước ngoài là do mình dồn ép, không làm chút gì cho cô ấy trong lòng không thể thanh thản được.
Lương Tranh đến trước bảng thông báo của khu đô thị dùng điện thoại để chiếu sáng, đúng là có rất nhiều quảng cáo cho thuê nhà, còn có vài thông báo bán nhà nữa. Chỉ có một tờ quảng cáo cho thuê nhà ở chung đập vào mắt Lương Tranh, anh lần theo phương thức liên hệ in trên tờ thông báo rồi ấn số điện thoại liên lạc để gọi, đột nhiên trên máy hiện ra ba chữ "Ngải Lựu Lựu”, Lương Tranh thừ người, anh đang định cúp mấy thì Ngải Lựu Lựu đã nghe: “Này họ Lương kia, lại có chuyện gì nữa thế!”
“Là như thế này, tôi tìm phòng ột người bạn, vừa hay nhìn thấy quảng cáo cô dán trên bảng tin...”
“Ờ, có phù hợp với yêu cầu của tôi không?”
“Phù hợp thì có phù hợp...”, Lương Tranh không thể tưởng tượng ra cảnh Chung Hiểu Huệ và Ngải Lựu Lựu ở chung với nhau sẽ như thế nào.
“Được rồi , ngày mai dẫn cô ấy đến cho tôi xem mặt.”
Lương Tranh dang định nói người muốn thuê nhà là Chung Hiểu Huệ thì Ngải Lựu Lựu đã cúp máy mất rồi . Hài, nói cúp là cúp liền, chẳng nể nang ai hết! Lại còn xem mặt nữa chứ, cứ làm như mình là bà tướng không bằng. Lương Tranh ơi là Lương Tranh, mày rời xa Ngải Lựu Lựu là không sống tiếp được hay sao? Lương Tranh cảm thấy tức phát điên lên, giơ tay giật phăng tờ quảng cáo cho thuê nhà ở của Ngải Lựu Lựu. Ngải Lựu Lựu càng không để ý đến Lương Tranh, Lương Tranh càng tức giận, mà càng tức giận thì anh càng muốn chứng tỏ bản thân.
Trên đường về nhà, Lương Tranh cứ ngẫm nghĩ mãi không biết có nên nói cho Chung Hiểu Huệ biết không? Lẽ nào để cho hai người họ ở chung thật? Hay là để tự họ quyết định? Chung Hiểu Huệ muốn ở chung với Ngải Lựu Lựu hay không đấy là chuyện của cô ấy, còn Ngải Lựu Lựu có đồng ý cho Chung Hiểu Huệ ở chung không cùng chẳng liên quan gì đến mình. Bản thân mình chỉ là làm theo tinh thân “vì dân phục vụ” mà thôi.
***
Sáng hôm sau, khoảng hơn mười giờ, Lương Tranh liền gọi điện cho Chung Hiểu Huệ, nói là dã tìm được nhà, nhưng đối tượng ở chung lại là Ngải Lựu Lựu. Nào ngờ Chung Hiểu Huệ vô cùng hào hứng, còn nói trưa nay sẽ đi “ứng tuyển” ngay. Chung Hiểu Huệ dường như hoàn toàn không hay biết mối quan hệ mập mờ của Lương Tranh và Ngải Lựu Lựu, vì vậy năm lần bảy lượt nhờ anh đi cùng. Kết quả này có hơi nằm ngoài dự đoán của Lương Tranh anh lo Ngải Lựu Lựu sẽ không nể mặt mình, đến lúc ấy mình sẽ phải chịu áp lực từ cả hai phía, không biết lấy lòng bên nào. Những chuyện nguy hiểm như thế này, Lương Tranh tuyệt đối không làm.
Ngô Hiểu Quân nghe Lương Tranh kể khổ xong, không những không đồng tình mà còn cười hô hố: “Không phải cậu bị mấy gã police lần trước dọa cho sợ mất vía rồi đấy chứ? Cậu dám sắp xếp cho người tình và người yêu ở chung dưới một mái nhà à?”
“Cái gì mà người tình với người yêu chứ, tôi lăng nhăng đến thế á? Đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi. Hay là trưa nay cậu dẫn Chung Hiểu Huệ đi nhé, nói thế nào thì nói, cậu cũng từng yêu thầm Ngải Lựu Lựu, ít nhất cô ấy cũng sẽ nể mặt cậu đôi chút!”
"Cậu tưởng tôi là thằng ngốc à?”
“Năm mươi tệ, có làm không?"
“Xin lỗi, đây không phải là vấn đề tiền bạc!”, Ngô Hiểu Quân ra bộ dửng dưng.
Lương Tranh nghiến răng kèn kẹt, lấy ví tiền ra: “Một trăm! Hai trăm? Tôi đếm đến ba, cậu không làm thì tôi tự làm đấy!”
Ngô Hiểu Quân vội vàng chộp lấy tờ tiền: “Ok! Tôi sẽ giúp cậu vụ này, cho dù có phải vượt núi đao biển lửa, tôi quyết không từ...”
“Cậu lập tức biến mất trước mắt tôi, càng nhanh càng tốt, tôi bắt đầu hối hận rồi đấy!”
“Người anh em, có chuyện gì cứ sai bảo nhé, giờ tôi sẽ biến mất trước mắt cậu!”, Ngô Hiểu Quân nhét tiền vào túi rồi lao ra khỏi nhà nhanh như một con lốc.
***
Buổi trưa, Lương Tranh viện cớ là công ty có việc gấp cần xử lí để tránh mặt. Ngô Hiểu Quân mặt mày hớn hở, dẫn Chung Hiểu Huệ đến gặp Ngải Lựu Lựu. Cửa mở ra, Ngải Lựu Lựu nhìn thấy đứng bên cạnh Ngô Hiểu Quân là Chung Hiểu Huệ liền ngây ra thật.
“Hai người đến tìm Đàm Hiểu Na hả!", trong đầu Ngải Lựu Lựu toàn là câu hỏi.
Ngô Hiểu Quân khẽ nhếch môi: “Ai tìm cô ta làm gì ?”, Ngô Hiểu Quân ngoài mặt tỏ vẻ bất cần, thực ra trong lòng đang đau như bị dao cứa: “Chẳng phải nhà em đang thiếu người ở cùng hay sao? Vừa hay cô Chung đang cần thuê nhà, hơn nữa lại người lại có quen biết với nhau...”
Ngải Lựu Lựu cố gắng kiềm chế cảm xúc, mỉm cười nhìn Chung Hiểu Huệ: “Chào cô Chung, cô muốn thuê phòng à?”, Chung Hiểu Huệ gật đầu cười và đáp lại; “Vâng, có thể sẽ phải làm phiền cô một thời gian đấy ạ!"
"Ha ha, khách sáo quá, mau vào nhà rồi nói tiếp!”, Ngải Lựu Lựu vừa đóng cửa vừa chửi thầm Lương Tranh, cái tên khốn kiếp này đang định làm gì thế không biết? Sao lại sắp xếp cho bạn gái cũ đến ở với mình, rõ ràng là đang bày trò đây mà!
Ngô Hiểu Quân dẫn Chung Hiểu Huệ đi dạo một vòng quanh phòng của Đàm Hiểu Na, sau đó nói như thể ta đây là chủ nhà "Bạn gái cũ của tôi trước ở đây, chắc là cô vẫn nhớ cô ấy chứ, Na Na ấy?"
Chung Hiểu Huệ ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “A, là cô à, hai người..”
“Giải tán rồi, cô ấy tìm được một người đàn ông có nhà, có xe hơn nữa người đàn ông ấy lại rất quan tâm cô ấy, tội gì không lấy người ta chứ?", mặc dù Ngô Hiểu Quân nói thản nhiên nhưng sao nghe vẫn phảng phất sự chua xót.
“Tôi thấy anh cũng rất tốt, thực ra hai người rất xứng đôi!”
Ngô Hiểu Quân cười như mếu: “Đáng tiếc là chỉ có duyên mà không có phận...”
“…”
Hai người nói chuyện vui vẻ, Ngải Lựu Lựu đứng phía sau lạnh lùng quan sát, lòng đầy khinh bỉ. Ngô Hiểu Quân cảm thấy lành lạnh sóng lưng, cảm giác có gì đó không ổn, ngoảnh đầu lại thấy Ngải Lựu Lựu đang nhìn mình chằm chằm, liền ngậm miệng vào không dám cười nữa: “À... tôi có việc phải đi trước, hai người cứ từ từ nói chuyện nhé!”
“Điêu thế, cuối tuần thì có việc gì chứ?”, Ngải Lựu Lựu không muốn để Ngô Hiểu Quân đi, cô sợ phải ở riêng với Chung Hiểu Huệ, bởi vì cô không biết phải nói cái gì, đây đúng là một chuyện hết sức khó xử.
“Phải sửa nốt cuốn tiểu thuyết, nhà xuất bản đang giục hối hả!” Ngô Hiểu Quân nhân tiện khoe khoang bản thân, đây là căn bệnh chung của dân tri thức, kiêu ngạo và giả tạo.
***
Lương Tranh đi đạo một vòng quanh Gia Lạc Phúc rồi lại đi xem mấy cửa hàng quần áo, kết quả chỉ mua được có mấy đôi tất. Cuối cùng thì cũng đợi được điện thoại, nhưng là của Chung Hiểu Huệ gọi đến chứ không phải của Ngải Lựu Lựu. Chung Hiểu Huệ nói cô ấy rất hài lòng vì căn phòng, Ngải Lựu Lựu cũng đồng ý để cô ở chung, còn nói tối nay muốn mời hai người đi ăn để cảm ơn. Mình nghe nhầm ư? Hay là bọn họ điên hết rồi ? Hai người bọn họ liệu có thể đối xử hòa thuận với nhau không? Ngải Lựu Lựu biết rõ quan hệ của mình với Chung Hiểu Huệ, sao cô ấy có thể chẩp nhận được nhỉ? Hay là cô ấy đang cố ra vẻ thoải mái, sợ mình cười nhạo không dám cho Chung Hiểu Huệ ở chung?
Lương Tranh cảm thấy một mình mình đi thì ngại quá, đành phải lôi Ngô Hiểu Quân theo. Thế là anh nói với Chung Hiểu Huệ: "Chỉ cần em hài lòng là được rồi. Hay là gọi cả Ngô Hiểu Quân đi, một mình anh con trai đi cũng hơi ngại, phải tìm một người uống rượu cùng mới được!”
“Ok, suýt chút nữa thì quên anh ấy, anh giúp em mời anh ấy nhé!”
Lương Tranh vội vàng về khu đô thị Quốc Mỹ, anh nóng lòng muốn biết quá trình gặp mặt của Ngải Lựu Lựu và Chung Hiểu Huệ. Ngô Hiểu Quân chỉ nói mọi chuyện rất bình thường, hai người nói chuyện rất hợp nhau, cứ như thể bạn bè lâu ngày gặp lại. Nhân lúc Lương Tranh đang thất thần, Ngô Hiểu Quân liền thó luôn hai đôi tất mới của Lương Tranh, sau đó lẻn về phòng mình.
Buổi tối, tại quán lẩu Trùng Khánh Lưu Nhất Thủ. Lương Tranh và Ngô Hiểu Quân đến nơi đã thấy Chung Hiểu Huệ và Ngải Lựu Lựu ngồi đó từ lâu, hai người đang ngồi nói chuyện.
“Ơ, đến muộn mà còn thong dong quá, hai anh nhỉ?", Ngải Lựu Lựu mỉa mai.
Lương Tranh có hơi bực mình, những nơi đông người ai cũng thích thể hiện mình, huống hồ gần đây bị đàn áp quá nhiều, anh quyết định phản bác: “Chỉ một người thôi, từ trước đến giờ anh đi đường lúc nào cũng sải bước chứ không thong dong nhé!”
Chung Hiểu Huệ bật cười, chìa menu cho Lương Tranh: “Lại bắt bẻ chữ nghĩa nữa rồi. Anh ăn gì, tự gọi đi!”
Lương Tranh đón lấy menu, chuyển sang cho Ngô Hiểu Quân: “Thôi cứ để chàng trai này gọi đi, anh ăn gì cũng được!”
"Không phải anh lại nói nhìn người đẹp là no rồi đấy chứ?”, Chung Hiểu Huệ liếc Lương Tranh rồi nhìn sang Ngải Lựu Lựu.
Lương Tranh thấy cả hai người đẹp đều đang nhìn mình, bỗng thấy mất tự nhiên: “Hôm nay lạnh trời, uống chút rượu cho ấm người đi!”
Thức ăn dã được mang lên, mùi nước lẩu thơm ngào ngạt. Lương Tranh rót hai cốc rượu trắng, sau đó nâng cốc: “Chúc mừng bạn Chung đã có nơi có chốn, cũng chúc mừng bạn Ngài vì đã hết cô đơn, nhân tiện chúc mừng đồng chí Ngô sắp được bán tiểu thuyết, đóng thời chúc mừng tôi lại độc thân thêm một năm nữa, nào chúng ta cạn ly!”
Ngải Lựu Lựu và Chung Hiểu Huệ đều uống nước quả, cũng bê cốc lên, đồng thanh hô: “Chúc mừng! Chúc mừng!”
Lương Tranh rất muốn uống say nhưng cơ thể lại không như anh mong muốn, đột nhiên tửu lượng của anh hôm nay rất khá, đến nỗi mà anh càng uống càng thấy tỉnh táo. Rượu càng uống càng say, như thế là hưởng thụ; rượu càng uống càng không say, như vậy là giày vò. Hai cô gái này đã xuất hiện trong cuộc sống của mình đến gần nửa năm trời, đều quen biết thông qua những lần đi xem mặt, thế mà cuối cùng vẫn chẳng thể ở bên nhau. Giờ cả hai đang ngồi trước mặt anh, lại còn ở chung dưới một mái nhà, cái thế giới này đúng là nhỏ bé thật.
Một năm mới, có quá nhiều giấc mơ muốn cất cánh. Lương Tranh hi vọng sẽ có bước đột phá trong công việc chứ không phải là suốt ngày đi công tác, đi tiếp khách hàng, giống hệt một con rối . Cố gắng học hỏi nghiệp vụ quản lí, sau đó lập nghiệp, đây đúng là một phương hướng phát tríển tốt, mặc dù khó khăn còn chồng chất khó khăn. Về mặt tình cảm, Lương Tranh hi vọng có thể dắt nửa kia của mình đến lề đường, nắm tay nàng đi nốt chặng đường đời còn lại. Ngải Lựu Lựu chính là đối tượng lí tưởng của anh, nhưng muốn nắm bắt trái tim cô thật chẳng phải chuyện đơn giàn. Đây là một trận chiến lâu dài, bản thân mình phải có đủ kiên nhẫn, còn phải biết nắm bắt thời cơ.
Chung Hiểu Huệ vừa ăn vừa ngẵm nghĩ. Lần này mời cơm là xuất phát từ phép tắc xã giao. Ngải Lựu Lựu là “hàng xóm" mới của cô, cô cần phải “xây dựng quan hệ”, tránh đụng chạm trong quá trình sống chung. Hơn nữa cô thoáng cảm thấy quan hệ giữa Lương Tranh và Ngải Lựu Lựu có chút đặc biệt, đây là trực giác của phụ nữ, có đúng hay không không quan trọng. Ngô Hiểu Quân bạn của Lương Tranh, là một trí thức quê mùa, có thể trở thành người bạn khác giới của cô. Còn về Lương Tranh, cô vẫn thích cảm giác được ở riêng với anh, thích nghe những lời đùa cợt, thích nghe giọng cười sảng khoái của anh... Mỗi lần gặp riêng anh, cô đều cảm thấy rất nhẹ nhõm, không cần phải nghĩ ngợi quá nhiều, cái cảm giác ấy thật kì diệu!
Nhưng Lương Tranh ngồi trước mặt cô hiện giờ chẳng chân thực chút nào, dường như anh đang đeo mặt nạ, nhìn thì có vẻ kiên cường, nhưng thực chất lại rất yếu đuối; trông thì tưởng vui vẻ nhưng thực chất đang rất bất mãn. Những điều này khiến cô không vui. Chung Hiểu Huệ nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp anh, mặc dù lạ lắm, không tự nhiên nhưng vẫn đơn giản và ấm áp. Thay đổi rồi, người đã thay đổi, tim cũng thay đổi, tất cả đã thay đổi, không thể nào quay trở lại được nữa...
Ngải Lựu Lựu tỏ vẻ tự nhiên, thoải mái ăn uống nhưng trong lòng cực kì khó chịu. Hai người này chẳng phải đã chia tay rồi sao? Giờ sao lại đi chung với nhau? Cái gã khốn này còn cố tình đưa cô gái này đến ở trong nhà mình. Nếu như anh ta để ý đến mình thật làm như vậy chẳng nhẽ không sợ mình tức giận sao? Nếu như anh ta không để ý đến mình, gần đây sao anh ta toàn gọi điện ình, tỏ vẻ quan tâm chăm sóc mình chứ? Trong lòng Ngải Lựu Lựu rất mâu thuẫn, cô biết mình không có thiện cảm với Chung Hiểu Huệ, mặc dù không đến nỗi ghét nhưng hoàn toàn không muốn ở chung với cô ta một chút nào cả. Bởi vì cứ nhìn thấy Chung Hiểu Huệ là cô sẽ nghĩ đến Lương Tranh, nhớ đến cảnh hai người dính chặt lấy nhau. Nhưng cô lại ngại không dám từ chối Chung Hiểu Huệ, như thế người khác lại nghĩ mình quá nhỏ nhen, cô sợ Lương Tranh sẽ cười nhạo mình ghen tuông. Thôi thì làm ra vẻ hào phóng, cởi mở đôi chút vậy! Ở chung thì ở chung, dù gì cũng có bạn đỡ buồn.
Ngô Hiểu Quân là nghĩ ít nhất, ban đầu anh định trêu chọc Lương Tranh và hai đối tượng xem mặt của anh ta, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của mình, anh liền từ bỏ ý định. Cùng là người lưu lạc chân trời góc biển, gặp được nhau là cái phúc, sao lại “tàn sát" lẫn nhau? Trong đầu Ngô Hiểu Quân nghĩ nhiều đến cuốn tiểu thuyết của anh, nên phát triển các tình tiết ra sao, làm sao để cái thế giới nhỏ bé trong tiểu thuyết thể hiện được cả thế giới to lớn này, làm sao khiến cho tiểu thuyết của mình phản ánh xã hội phức tạp và ý nghĩa chân thực của cuộc đời. Một tác phẩm mà không có chiều sâu cũng giống như một con người chỉ đẹp đẽ về bề ngoài, có thể bừng sáng trong phút chốc rồi chìm vào tối tăm, không có sức sống lâu bền thì càng không thể làm rung động trái tim người đọc và có ảnh hưởng lớn đến người đọc được.
Cơm no rượu say, mọi người chẳng ai muốn tốn thêm nhiều thời gian vào bữa cơm tẻ nhạt này nữa, thế là Lương Tranh vừa hô "Chúng ta giải tán thôi!" là mọi người đều lần lượt ra khỏi nhà hàng.
Bên ngoài gió lạnh từng cơn thốc đến, cái lạnh như những lưỡi dao liếm vào da thịt. Hai cô gái thu mình trong chiếc áo khoác, trông càng đáng yêu dưới ánh đèn đường nhập nhoạng. Hai người đàn ông đã uống rượu nên mặt mày đỏ gay, thấy nóng nực trong người. Lương Tranh vốn định đưa Chung Hiểu Huệ về khách sạn, để cô về một mình hình như không hay lắm. Nhưng anh lại lo mình uống rượu xong sẽ làm bậy, cho dù không làm chuyện bậy bạ nhưng nhỡ nói năng bậy bạ thì sao? Có đi hay không đây? Lương Tranh cứ băn khoăn mãi, nhưng đến lúc nhìn thấy Ngải Lựu Lựu cô quạnh đứng ở một góc, anh liền quyết định: Chẳng đi đâu hết, ngoan ngoãn về nhà ngủ một giấc!
Một chiếc taxi lướt qua, Lương Tranh vội vàng vẫy tay, chiếc xe tấp vào bên lề. Lương Tranh vội vàng tiến lên trước, mở cửa xe, thấy Chung Hiểu Huệ lại gần liền nói: “Hay là để anh đưa em về nhé!”
Chung Hiểu Huệ thấy Lương Tranh chẳng có ý đưa mình về liền nói: “Thôi khòi, đi một tí là đến nơi ấy mà, xong anh lại phải bắt xe về, mắt công lắm!”
“Vậy em đi cẩn thận nhé!”
“Anh nên nói với lái xe mới phải!”, Ngải Lựu Lựu nói chen vào.
Lương Tranh liếc nhìn Ngải Lựu Lựu rồi quay sang nói với anh lái xế thật: "Anh lái xe, phiền anh đi cẩn thận nhé!”
Anh lái xe ngoảnh đầu lại cười: “Ok!”
Ba người đi vào trong khu đô thị, trên đường đi chẳng ai nói với ai lời nào. Ngô Hiểu Quân đang đi thì đổi ý muốn vào một cửa nhò ven đường mua ít đồ, thế là Lương Tranh và Ngải Lựu Lựu về trước. Cả hai đều căng thẳng, đến nỗi không khí như đông cứng lại. Hai người đi cách nhau không xa, Lương Tranh chỉ cần đưa tay ra là nắm được tay Ngải Lựu Lựu. Lương Tranh âm thầm đưa tay ra nhưng lại không dám nắm lấy tay cô. Ngải Lựu Lựu dường như cũng cảm nhận được thứ không khí bức bối này, cô càng đi càng nhanh, như đang cố tình bỏ xa Lương Tranh.
“Đi chậm thôi, chúng ta nói chuyện một chút!”, Lương Tranh lên tiếng trước.
“Sao anh không đưa người ta về, trước đây anh nhiệt tình lắm mà!"
“Cũng đâu có nhiệt tình lắm, còn chưa từng nắm tay nhau...”
Ngải Lựu Lựu cười nhạt: “Vậy có phải anh thất bại nặng nề không, có phải đang nghĩ cách làm những việc khác không hả?"
“Thật sự là không. Anh cảm thấy rất ổn, hai người không thể bên nhau thì tốt nhất không nên phá hỏng cái khoảng cách cần có. Cho dù đã chia tay vẫn có thể làm bạn bè mà, em thấy có đúng không?"
“Khoảng cách làm nảy sinh cái đẹp..."
Ngải Lựu Lựu càng đi càng nhanh, Lương Tranh vội vàng sải bước theo: “Khoảng cách của chúng ta có phải hơi quá xa, ảnh hưởng đến việc giao lưu giữa đôi bên? Thực ra chuyện này không thể trách anh được, anh chuẩn bị nói cho em biết Chung Hiểu Huệ muốn đến đây ở thì em đã cúp máy mất rồi. Chắc chắn anh phải trưng cầu ý kiến của em trước đúng không? Cũng may là em đại lượng, không tính toán với anh!"
“Trách anh làm cái gì? Cũng tốt mà, tự nhiên có thêm một người chị em. Tôi với cô ấy còn thân thiết như bạn bè cũ đấy!”
“Em nghĩ được vậy là anh mừng rồi. Chúng ta thì sao? Thân thiết như một đôi nhé!”
Ngải Lựu Lựu dừng bước, trợn mắt nhìn Lương Tranh, vẻ nghi hoặc như không quen biết: “Đến thế sao? Anh đừng có giả bộ trước mặt tôi nữa, cần phản bác thì cứ phản bác, cần mỉa mai thì cứ mỉa mai, tôi chịu đựng được. Chúng ta cứ như trước đây đi, đừng giả bộ tử tế trước mặt tôi nữa, tôi thấy không quen đâu! Hơn nữa, ngoài việc mang tôi ra làm trò đùa, anh còn biết làm gì nữa chứ?"
“Anh biết thương em...”
“Nhưng tôi không cần!”
“Kiểu gì em chẳng phải lấy chồng? Trước khi anh đến Bắc Kinh đã có linh tính sẽ tìm được một nửa của mình ở đây. Hôm nay trực giác này ứng nghiệm rồi, hóa ra em chính là người đó... Em đừng cười, chúng ta ngó đứt tơ vẫn vương, đó chính là duyên phận, chúng ta không thể làm trái, đúng không nào?”
“Tôi cũng nói thật lòng với anh nhé! Trước tiên, tôi chỉ có thiện cảm với anh, không có tình yêu. Thứ hai, anh vừa chia tay với người con gái khác mà đã sà vào vòng tay tôi, như vậy anh quá tùy tiện trong chuyện tình cảm, mà tôi đặc biệt ghét loại đàn ông như vậy. Cuối cùng, anh đùa giỡn lăng nhăng, tôi thật không biết lúc nào anh nói thật, lúc nào anh nói dối, điều này khiến tôi không có cảm giác an toàn. Tôi không thích chơi trò cút bắt trong tình yêu, như vậy mệt mỏi lắm. Tôi cần một người đàn ông yêu tôi và tôi yêu người ấy, anh hiểu không? Rõ ràng anh không phải là người đó! Tôi đã đợi được ngần ấy năm rồi, thế nên có đợi dăm ba năm nữa cũng chẳng sao. Tôi sẽ không thỏa hiệp với hôn nhân, cho dù có phải một mình cả đời, tôi cũng sẽ không hối hận. Lần này thì anh bỏ cuộc rồi chứ?”
"Si tình! Anh chính là mr Right mà em cần tìm!”, Lương Tranh lấy lại tinh thần, vỗ ngực tự hào.
“Vậy anh chứng mình cho tôi thấy đi!”
Lương Tranh vòng tay ôm lấy Ngải Lựu Lựu, vừa chu môi định hôn thì bị Ngải Lựu Lựu dùng sức đẩy ra. Lương Tranh tường sẽ bị Ngải Lựu Lựu vung tay ột cái tát nên vội vàng che mặt, nào ngờ Ngải Lựu Lựu giơ chân đá vào đầu gối Lương Tranh một cái. Lương Tranh đau quá gập người xuống, gào lên: “Em chơi đểu!"
“Ai bảo anh giở trò!”, Ngải Lựu Lựu mím môi cười rồi đi thẳng vào trong chung cư.
Lương Tranh gọi với theo: “Này, thiện cảm là thế nào?”
“Là trực giác của phụ nữ...”
"... Con tranh con, càng ngày cảng xảo quyệt!”, Lương Tranh vừa lầm bầm vừa lững thững đi về. Mặc dù gặp phải trắc trở về mặt tình cảm, đầu gối cũng đau nhói nhưng tâm trạng cũng không tồi. Chủ động thừa nhận có thiện cảm với mình, xem ra mình vẫn còn hi vọng. Lương Tranh vừa đi vừa nghĩ, chợt nhoẻn miệng cười.
“Đến tận lúc này mà vẫn chỉ có thiện cảm thôi à, nguy hiểm quá!", Lương Tranh ngoảnh phắt đầu lại, phát hiện Ngô Hiểu Quân đang cười đểu mình, giật nảy người hỏi: “Cậu chui ra từ lúc nào thế hả, lén nghe bọn tôi nói chuyện hả?”
Ngô Hiểu Quân thản nhiên nói: “Hai người nói to như thế, tôi đâu cần nghe trộm"
Lương Tranh nghiến răng trèo trẹo, chỉ mặt Ngô Hiểu Quân: "Cậu không chỉ phiền phức mà còn gian xảo, trước đây tôi đúng là có mắt như mù!”
“Tôi còn tưởng hai người các cậu phát triển đến mức nào rồi cơ đấy, hóa ra vẫn dậm chân tại chỗ. Ha ha ha...”
“Ngô Hiểu Quân, để xem tôi xử cậu ra sao!”, Ngô Hiểu Quân chạy bán mạng lên lầu, Lương Tranh hùng hổ đuổi theo sau.