Trái tim ai chưa từng điên dại

Đêm đó gió lạnh hiu hắt, những vì sao điểm xuyết trên bầu trời, Tiểu Ngọc mặc một bộ váy trắng, mái tóc dài khẽ bay trong gió, lặng lẽ nhìn về phía trước. Hồi lâu cô ta mới quay đầu lại, nước mắt sáng lấp lánh, giây phút đó, tôi cảm giác đôi mắt của cô ta trong sáng như thủy tinh, sao mà quen thuộc:
- Anh Phi, tại em không tốt, làm mất mặt anh. Nhưng em muốn anh biết, cả người em đã bẩn thỉu lắm rồi, duy chỉ có nụ hôn này là em giữ lại cho chồng em.
Từ quán lẩu đi ra, đêm đó tôi lái xe điên cuồng trên con đường Cửu Châu, tôi hạ hết cửa sổ xe xuống, tiếng nhạc trong đĩa CD vang lên chấn động màng nhĩ, tôi nhớ lại cô kỹ nữ Sarah trong bộ phim “Chạy trốn khỏi Las Vegas”, và cả người bạn trai nghiện rượu của cô, khi xem bộ phim này, tôi đã từng khóc vì thân thế và sự kiên cường của Sarah, có thể Tiểu Ngọc có điểm giống Sarah, và ở người bạn trai của cô cũng âm thầm có bóng dáng của tôi. Tiểu Ngọc mu­ốn giữ lại nụ hôn cho chồng mình, khách hàng sỉ nhục cô, người yêu duy nhất lại bỏ rơi cô, trên thế giới này vẫn còn sự kiên trinh, nhưng có sự chân thành hay không? Bạn vì người ta mà giữ lại một nhưng ai cho bạn bầu trời đầy nắng? Giây phút đó tôi thấy sống mũi mình cay cay, dường như có một giọt nước đang lăn nơi khóe mắt, không rõ là vì sao.
MẸ CON LÔI TỔNG
Từ Thanh Đảo trở về, bước xuống khỏi máy bay, tôi ngộ ra một chân lý, không biết lái máy bay cũng không sao, chỉ sợ cơ trưởng và bạn không cùng chung số phận . Chỉ khi cột chặt lợi ích sinh tử lên một chiếc máy bay, một chiếc thuyền, một sợi dây thừng, cùng hưởng vinh nhục, mạng sống nối liền với nhau mới có thể đảm bảo thành công. Sau khi quay về, tôi vẫn nghĩ mãi vấn đề làm thế nào để buột chặt, nếu chỉ giải quyết được vấn đề kỹ thuật và mua hàng, tôi vẫn chưa thể kê cao gối ngủ ngon, làm thế nào để buộc chặt Lôi tổng vào mới là điểm mấu chốt và là vấn đề tôi chưa giải quyết được. Sau bữa cơm Thượng Hải, tôi hiểu rằng một người tới độ tuổi và có kinh nghiệm sống như Lôi tổng không chỉ đơn thuần dùng tiền là có thể mua chuộc, còn phải thêm một thứ nữa, tình cảm. Nếu nói rằng phương thức giao tiếp cơ bản của tôi với mọi người khác là “giao dịch”, hạng như Hoàng Lực, Dương Hùng Vĩ, ngoài “giao dịch” còn thêm vào “sở thích”, nhưng đối với Lôi tổng cần phải đổi công thức thành “giao dịch + tình cảm”, đây là phán đoán cơ bản của tôi sau khi tiếp xúc với Lôi tổng. Tuy rằng tôi đã từng nói sẽ dùng tiền để ném chết chị ta, nhưng đó chỉ là lời nói tức giận nhất thời, thực sự hành động lỗ mãng như thế chưa chắc đã đập chết được họ mà có khi còn tuyệt đường sống của chính mình.
Lần thứ hai gặp mặt Lôi tổng là trong một tình huống rất tình cờ. Từ Thanh Đảo trở về, cuộc sống của tôi càng trở nên không có quy luật, một mình ăn cơm thấy nhạt nhẽo nên tan sở là tôi điện thoại khắp nơi, hẹn người này người kia, thêm vào đó là rượu thuốc quá độ nên sức khỏe kháng nghị một cách nghiêm trọng, đầu tiên là cổ họng bị sưng, sau đó là lợi cũng đau, đến uống nước cũng gặp khó khăn. Bác sĩ dùng đèn pin và một que gỗ kiểm tra xong nói là tưa lưỡi trắng, ở lợi mọc lên hai nốt nhỏ màu trắng to bằng hạt gạo, y học gọi là “viêm chân răng cấp tính”, thực ra là bị “nhiệt”, kê cho tôi một loạt các loại thuốc, dặn dò tôi uống nhiều nước, hút ít thuốc, không nên ăn đồ ăn cay nóng.
Từ bệnh viện đi ra, một hình bóng quen thuộc đi lướt qua tôi, nhìn kỹ lại hóa ra là Lôi tổng, đang dìu một cậu thanh niên đi chầm chậm, tôi vội vàng đuổi theo, gọi “Lôi tổng”, sau đó đưa hai tay ra đỡ cậu thanh niên:
- Sao thế?
Lôi tổng nhận ra tôi, khẽ ồ một tiếng, sau mấy câu hàn huyên tôi đã biết được tình hình, cậu thanh niên này là con trai của chị ta, tên là Victory, đang học khoa Thương mại trường Đại học New York, một tuần trước từ Mỹ về Châu Hải, lúc chơi bóng rổ ở một khu nghỉ mát do không cẩn thận bị ngã, chân và thắt lưng bị thương, ngày nào cũng phải tới bệnh viện Đông y xoa bóp và trị liệu.
Tôi kiên quyết đòi đưa hai mẹ con họ về, Lôi tổng nói:
- Không cần đâu, có tài xế rồi.
Tôi nói tài xế lớn tuổi rồi không chăm sóc được cho hai mẹ con, huống hồ hôm nay là Chủ nhật, cho anh ấy về nhà nghỉ ngơi. Tôi đuổi khéo anh tài xế, vừa lôi vừa kéo hai người họ lên xe của tôi, dọc đường tôi quan tâm hỏi han tình hình học tập và sinh sống của Victory, không để lộ dấu vết gì nhưng lại cố gắng lấy lòng bọn họ.
Sau việc đó, tôi nhớ lại, mới ý thức được rằng sự kiên trì của mình khi đó là một việc làm thật thông minh, nếu khi đó tôi nghe theo lời giáo huấn “cung kính không bằng tòng mệnh”, nếu tôi không kiên trì đuổi khéo người tài xế, thì cuộc gặp gỡ đó chỉ là một cuộc gặp gỡ rất bình thường, sau khi lướt vai đi qua nhau, mối quan hệ giữa tôi và Lôi tổng sẽ không có bất kỳ sự thay đổi nào. Cho dù khi đó Lôi tổng biết tôi cố ý làm như vậy là vì muốn lấy lòng chị ta, cho dù hành động “nghĩa hiệp” của tôi không hàm súc, không khéo léo cũng chẳng có chút gì gọi là “hàm lượng kỹ thuật”, nhưng không ai đánh người cười, đây là truyền thống của người Trung Quốc. Trong đầu tôi khi đó chỉ có một suy nghĩ, tôi không thể mất đi cơ hội trời cho này nữa, cho dù tôi làm có hơi quá đáng. Tôi lái xe đi thẳng tới bãi đỗ xe dưới tầng hầm của sơn trang Tuấn Phát, sau đó nhanh chóng giúp Victory mở cửa xe, dìu cậu ta xuống, Lôi tổng đưa tay ra nói một tiếng: “Cảm ơn cậu”, ý là nói hành động lấy lòng của tôi nên dừng lại tại đây, nhưng Victory lập tức nói:
- Mẹ, đã tới cửa nhà rồi, không mời anh Lý lên uống ly nước hình như hơi thất lễ.
Victory đã nói vậy, với thái độ của Lôi tổng chắc chắn sẽ không phủ định, thế nên chưa chờ Lôi tổng trả lời, tôi đã tiếp tục dìu Victory đi, đưa cậu ta vào thang máy, sau đó lên lầu, vào nhà ngồi chơi một lát, mọi thứ đều rất tự nhiên. Ngồi khoảng mười phút tôi biết đã đến lúc rút lui bèn đứng lên cáo từ, rồi ra sức dặn dò:
- Victory, cậu nhớ nghỉ ngơi cho tốt, đừng vận động nhiều. Lôi tổng cũng bảo trọng, chỉ có hai mẹ con chị chắc là không được, ngày mai tôi sẽ mời y tá tới chăm sóc, nếu có làm sao nữa, tôi không gánh vác nổi đâu. – Lời nói của tôi nghe mà nổi gai ốc, đến bố mẹ tôi cũng chưa bao giờ được tôi đối xử chu đáo như thế.
Hôm sau, tôi nhờ hết người này tới người khác tìm được một bác sĩ chỉnh hình xương rất nổi tiếng của bệnh viện Phương Nam, Quảng Châu, chiều hôm đó phái xe tới Quảng Châu đón ông ta, đồng thời bảo Cảnh Phú Quý tới một công ty môi giới mời y tá, dặn dò nguyên tắc “không sợ đắt nhất, chỉ cần giỏi nhất”. Buổi tối, bác sĩ, y tá và tôi cùng tới nhà Lôi tổng, sau khi được tôi thanh toán một món tiền hậu hĩnh, hai đồng chí đó đều làm việc rất nhiệt tình, tôi ở bên cạnh thi thoảng lại nói với Victory vài câu về mối quan hệ Trung – Mỹ, chuyên ngành của tôi lúc này đã được dùng tới. Lôi tổng vẫn không nói năng gì nhiều, tôi biết là đối phó chị ta cần phải bình tĩnh, giống như ninh canh gà, không được hấp tấp, chị ta không phản đối đã là sự chấp thuận lớn nhất rồi.
VÁN BÀI CHƯA THÀNH, LƯU HN MANG THAI
Tôi đã quen với việc chạy lăng xăng khắp nơi để cầu xin người ta và mặc cho người ta sai khiến, nhưng lại không chịu được nếu người khác đối xử tốt với mình, cho dù chỉ là một chút.
Lưu Hân đặt một đống bảng biểu lên bàn tôi, sau đó chuẩn bị báo cáo với tôi về chuyện bảo hiểm xe và bảo hiểm xã hội cho nhân viên, tôi không mấy hứng thú với những chuyện này:
- Cô cứ quyết đi là được, mua theo mức thấp nhất.
- Bảo hiểm xã hội có thể mua theo mức thấp nhất, nhưng xe của anh phải mua bảo hiểm toàn bộ.
- Không sao, kỹ thuật lái xe của tôi rất tốt, không có vấn đề gì đâu, mua bảo hiểm cho người thứ ba là được.
- Không được, chuyện này không đùa được, thà mất thêm ít tiền còn hơn, em tính qua rồi, một năm cũng chỉ hết hơn một nghìn tệ. Giọng điệu của Lưu Hân vô cùng kiên quyết, hình như không phải đang xin ý kiến của tôi mà giống một người chị đang dạy bảo em trai mình, trong lòng tôi phút chốc bỗng thấy có chút gì ấm áp, nhưng vẫn không thể hiện ra, chỉ nói là thế cũng được, cứ làm như những gì cô nói.
Lưu Hân đứng lên chuẩn bị đi ra bỗng dưng dừng lại.
- Anh bị ốm sao?
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn sững cô ta, không nói lời nào. Lưu Hân nhìn về phía cái máy in trong văn phòng tôi, tôi mới phát hiện ra có một cái túi nilon trên đó có dòng chữ “Bệnh viện Đông y thành phố Châu Hải”, mấy hộp thuốc lấp ló bên trong, tôi lắc đầu nói:
- Không có bệnh gì lớn cả, đau răng, bị nhiệt.
Lưu Hân kéo ghế ra ngồi xuống trước mặt tôi, hai tay khoanh trước ngực:
- Hình như anh trốn tránh em?
Tôi không dám nhìn vào ánh mắt của Lưu Hân, vừa nhìn máy tính vừa gõ bàn phím và nói:
- Tôi trốn cô làm gì, cô có phải là con hổ ăn thịt người đâu, chẳng qua là dạo này nhiều việc quá.
- Anh Phi, không, Lý tổng, lẽ ra có mấy lời này em luôn muốn nói với anh, nhưng thời gian đi làm không tiện lắm, tan làm muốn nói với anh vài câu thì anh lại phải đi tiếp khách, nhưng có câu này em vẫn phải nói với anh, em không phải người như Phó Tiểu Lan!
Phó Tiểu Lan vốn làm việc ở phòng Hành chính của công ty, là cấp dựới của Lưu Hân, phụ trách mua sắm đồ văn phòng phẩm công ty, tất cả các đồ dùng văn phòng của công ty tôi đều do một ông chủ họ Tăng cung cấp, hai người lâu ngày bén lửa liếc mắt đưa tình với nhau, nhưng ông chủ Tăng kia là một người đã có vợ, nghe nói Phó Tiểu Lan không thích bọn thanh niên bồng bột tuổi hai mươi, chỉ thích những người đàn ông chính chắn bốn mươi tuổi, hơn nữa không tiếc phải làm vợ bé, nói là vợ bé còn được lợi hơn là vợ lớn, cho nên sau khi câu được ông chủ Tăng đã xin nghỉ việc chỗ chúng tôi, một năm sau gặp ông chủ Tăng trên bàn rượu, ông ta dốc bầu tâm sự với tôi, nói là ban đầu đã thỏa thuận với nhau, nhà ông chủ Tăng với nhà vợ có giao thiệp với nhau lâu đời, không thể nào ly hôn, Phó Tiểu Lan cũng đã đồng ý, sau đó còn có vài người bạn trai nữa, nhưng tất cả đều là thanh niên non nớt, làm sao so sánh được với một người thành công như ông chủ Tăng, nhưng sau cô ta lớn tuổi hơn, suy nghĩ cũng thay đổi, muốn làm bà cả, hơn nữa còn mấy lần lén chọc thủng đầu bao cao su, nên mang thai, ép ông chủ Tăng phải ly hôn với vợ, thế đâu có được, ban đầu đẽ thỏa thuận với nhau rồi. Phó Tiểu Lan thấy không có cơ được làm bà cả, thế là ôm cái bụng đã lùm lùm tới nhà ông quậy một trận, khiến ông chủ Tăng phút chốc như già đi cả chục tuổi:
- Trái tim đàn bà đúng là sâu như biển cả, cho dù ban đầu đã thỏa thuận với nhau nhưng sau đó cũng sẽ thay đổi.
Lưu Hân nhắc tới cô ta, tôi chỉ cười, bàn tay ngừng gõ bàn phím, chuyển ánh mắt về phía cô, giọng nói có vẻ kích động:
- Cho dù cô không giống như Phó Tiểu Lan thì giữa chúng ta là quan hệ gì? Vợ lẽ? Người tình? Tình một đêm? Hình như đều không phải, cô không muốn mang lại phiền phức cho tôi, nhưng tôi cũng không nhẫn tâm để cô chịu ấm ức cả đời.
Lưu Hân có vẻ kinh ngạc, không ngờ tôi lại nói như thế.
- Thế thì... vâng ạ, anh làm việc đi. - Lưu Hân có vẻ không vui, chống hai tay xuống ghế rồi đứng lên, sau đó cố gắng mấp máy miệng nói với tôi, nói rằng anh hãy xem mấy báo cáo này đi. Tôi nói được rồi, liếc một cái, bàn tay buông thõng xuống, sau đó nói với Lưu Hân đã đi ra tới cửa:
- Tối nay tôi mời cô đi ăn cơm Hồ Nam.
Lưu Hân quay người lại:
- Anh nói gì? Thật không? – Gương mặt lập tức trở nên tươi tỉnh như hoa. Tôi nói cô chưa nghe rõ mà sao có vẻ vui thế? Bị tôi nắm thóp, Lưu Hân xìu xuống:
- Người ta muốn nghe thêm lần nữa mà.
Tôi cố gắng mỉm cười, nói với cô ta:
- Nghe rõ nhé, lời hay chỉ nói một lần thôi, tối tôi mời cô đi ăn cơm Hồ Nam!
Nhìn Lưu Hân vui vẻ đi ra khỏi cửa, tôi ngả người ra ghế, giây phút đó tôi thầm quyết định, nhất định mình phải xòe bài với Lưu Hân, không được chờ đợi nữa. cô ta mệt, tôi còn mệt hơn, tôi không thể đùa với tình cảm, tôi không có cái dũng khí đó, hơn nữa tôi phải dùng thái độ kiên quyết để từ chối cô ta, không để cô ta có bất kỳ suy nghĩ nào khác, tuy rằng làm như vậy rất nhẫn tâm, rất tàn khốc, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, đàn ông làm việc lớn là phải như thế.
Vừa lên xe tôi đã đưa cái hộp cho Lưu Hân:
- Quà tặng cô.
Lưu Hân tỏ vẻ kinh ngạc:
- Cái gì thế?
Tôi mỉm cười nhìn về phía trước:
- Cô mở ra xem thì biết, tôi mang từ Thanh Đảo về, có điều nó không bằng cái bút cao cấp cô tặng tôi đâu.
Lưu Hân đã háo hức lắm rồi, vừa xé lớp giấy bọc vừa nói:
- Chỉ cần là của anh tặng thì em đều thích. Vừa mở ra đã thốt lên, - Oa, đẹp quá!
Bộ dụng cụ nhà bếp gồm có dao, dĩa, thìa, đũa này tôi mua ở Thanh Đảo khi đi dạo, đúng lúc gặp một triển lãm đồ gia dụng của Hàn Quốc, thấy nó được thiết kế tinh xảo, mua về định để dùng, nhưng nghĩ tới việc hôm nay phải từ chối Lưu Hân, thế là tặng cho cô ta làm kỷ niệm.
- Anh đặc biệt mua cho em phải không? Lưu Hân nghiêng đầu hỏi. Câu hỏi này khiến tôi á khẩu, nếu là với người như Dương Hồng Năng, chắc chắn tôi sẽ thoảỉ mái mà nói “Còn phải hỏi”. Nhưng tôi vẫn chưa mặt dày vô sỉ tới mức đó. Tôi biết điều này đối với đàn bà mà nói là vô cùng quan trọng, họ có thể không quan tâm bạn mua món đồ đó ở đâu, có phù hợp với mình hay không, có cao cấp hay không, họ chỉ quan tâm tới việc có phải do bạn đích thân lựa chọn và mua cho họ hay không. Có một lần tôi với Cảnh Phú Quý đi Nhật khảo sát, hắn chọn một cái áo màu tím cho Thẩm Tịnh, nhưng quay về mới mấy ngày tôi đã phát hiện chiếc áo được Dương Huệ mặc, hơn nữa cô nàng còn rất đắc ý:
- Cái này là anh Quý nhà em mua từ Nhật về cho em đấy, chỉ tiếc là nó hơi nhỏ một chút, không, là vì em hơi béo một chút, vì chiếc áo này, em sẽ giảm cân.
Khi đó tôi vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn làm ra vẻ thản nhiên, lát sau bèn nghĩ thông chuyện này, thân hình Thẩm Tịnh mảnh dẻ hơn Dương Huệ, chắc chắn là vì cô nàng chê kiểu dáng, màu sắc không đẹp nên Cảnh Phú Quý mới tặng cái áo cho vợ, còn nói là đích thân lựa cho cô, Dương Huệ cảm động tới nỗi vì chiếc áo mà quyết định đi giảm béo, sau sự việc đó tôi nói với hắn suy đoán của mình, Cảnh Phú Quý cười nói:
- He he, không lãng phí, mọi người đều vui, có gì là không tốt.
Tôi không nhìn Lưu Hân, mỉm cười nói một câu:
- Cô nghĩ sao?
Lưu Hân ôm cái hộp vào trước ngực, cúi đầu trầm tư một lát:
- Em nói là không phải, đúng không?
Tôi hỏi cô vì sao? Lưu Hân nhìn thẳng về phía trước:
- Bởi vì tối hôm kia chúng ta gặp nhau, anh không tặng em món quà này, nếu là do anh mua cho em, chắc chắn khi đó anh đã đưa em rồi, đúng không?
Tôi hơi chột dạ, buột miệng nói:
- Vì hôm đó tôi nhiều việc quá nên quên.
Lưu Hân quay đầu qua:
- Có điều chỉ cần là anh tặng thì em đều thích!
Tôi quay đầu nhìn cô:
- Lưu Hân, cô đúng là một cô gái tốt luôn hiểu lòng người!
- Vậy sao? Em còn đang nghĩ, hôm nay đột nhiên anh tốt với em như thế có phải là vì có mục đích gì không?
Tôi khựng lại, vội vàng quay đầu đi, hồi lâu không trả lời.
Lưu Hân thích ăn cay, tới nhà hàng, tôi hỏi nhân viên có món gì cay nhất, cô ta nói liền một mạch năm, sáu món, tôi bảo mỗi món một đĩa, Lưu Hân thấy vậy liền vội vàng xua tay:
- Đừng, đừng, nhiều quá, đừng cay quá, giờ em không ăn cay được.
Tôi nói vớ vẩn, gái Hồ Nam có ai không ăn cay đâu, em gái cứ nghe lời anh, gọi mấy món đó. Cô phục vụ mím môi cười, tôi đoán được vài phần nguyên do, cố ý hỏi cô nàng, cô nói:
- Anh đối với bạn gái tốt thật.
Lưu Hân ngẩng đầu lên mỉm cười hỏi tôi:
- Em là bạn gái của anh sao?
- Không phải! – Tôi buột miệng nói.
Cái khẩu khí cứng nhắc này khiến Lưu Hân giật mình, sắc mặt độ nhiên thay đổi, không khí vui vẻ ban nãy bỗng dưng trở nên lạnh lẽo, tôi bất chấp, bỏ đũa xuống, nhìn cô ta chăm chú:
- Lưu Hân, tôi muốn nói với cô một chuyện.
Lưu Hân cúi đầu khóe mắt đã tràn nước, gương mặt rõ ràng là cố gắng mỉm cười, cô ta dùng một tay ôm bụng, sắc mặt vô cùng đau khổ, tôi cầm lấy tay cô ta đặt lên bàn, hỏi nhanh:
- Sao thế, chỗ nào không khỏe?
Lưu Hân rụt hai tay về, đồng thời ép chặt lên bụng, đầu cúi gằm, miệng hàm hồ điều gì đó không rõ:
- … không tới.
Tôi không nghe rõ, vội hỏi:
- Cái gì không tới? Cô bảo cái gì không tới?
- Em… cái đó không tới.
- Cái đó? Cái gì? – Máu trong người tôi chảy rần rật, giây phút đó, đám mây đen tĩnh lặng đã chiếm cứ toàn bộ bầu trời trong xanh ban nãy, bên tai như vang lên tiếng sét, thế giới này vì sao lúc nào cũng đối đầu với tôi? Từng chút một, khiến bạn không thể dừng lại để thở! Vào giây phút chết chóc khi cơn mưa bão tới gần, chiếc điện thoại trên bàn kêu lên thật chói tai tôi máy móc áp nó vào tai, một giọng nói hưng phấn ở đầu bên kia vang lên:
- Anh rể, mai em với chị về Châu Hải, anh tới sân bay đón bọn em!
Thứ cần đến không đến, thứ không cần lại liên tiếp gõ cửa. Được rồi! Đến đi! Cái gì cần đến, không cần đến, tất cả hãy đến đi!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui