Chương 12: Vì sao là Lưu Hân?
SỰ TÌNH BẠI LỘ
Lưu Hân nói cái đó không tới làm tôi thấy sợ, nhưng khi bình tĩnh suy nghĩ lại, chỉ một lần không rõ ràng như thế mà đã dính, nhớ lại lần đầu khi mang thai con trai, tôi với Châu Thanh Thanh phải canh me hơn hai tháng mới thành công.
Rồi suy nghĩ tiếp, tôi thấy mình hồ đồ, lẽ ra cô ta không cần phải lừa tôi, một việc mất mặt như thế, một cô gái sao lại dám nói bừa.
Tôi bèn gọi Lưu Hân tới văn phòng, nói là mấy hôm nay bận nhiều việc quá nên không quan tâm được tới cô ta, hỏi cô ta có cần tôi đưa tới bệnh viện kiểm tra hay không?
Lưu Hân giận dữ ra mặt:
- Anh có ý gì? Không tin em?
Tôi vội vàng đứng lên, rót cho cô ly nước, quan tâm hỏi:
- Chắc chắn là tôi tin cô, chỉ là có một vài bác sĩ làm việc không cẩn thận, hoặc thiết bị không chính xác, chẩn đoán sai cũng là khó tránh. Lần trước tôi có một người bạn ở bệnh viện bị chẩn đoán là bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, anh ta đã viết xong di chúc, hai tháng sau vợ đưa đến bệnh viện khác, hóa ra chẳng làm sao! Cô nói xem, bây giờ là thời đại nào! Thế nên chuyện này tôi nghĩ hay là cứ khám lại ở bệnh viện khác, nếu xác thực là có rồi thì cần làm gì, mình làm đó!
Lưu Hân đặt mạnh cốc nước tôi đưa cho cô ta lên bàn:
- Lý tổng, ung thư so sánh được với chuyện này sao. Mang thai hay không chả nhẽ bản thân em lại không biết?
Tôi nhìn cô ta trân trối, nói:
- Đừng kích động thế, tôi chẳng có ý gì khác, chỉ là muốn tốt cho cô.
- Anh muốn tốt cho em thì đừng nghi ngờ em.
- Được rồi, được rồi, thế thì không đi kiểm tra nữa, được không? – Tôi cúi đầu, làm ra vẻ thành khẩn nhận tội. Tâm trạng của Lưu Hân lúc này mới dần dần ổn định trở lại:
- Người ta vốn dĩ buồn lắm rồi, anh còn nói mấy lời khó nghe.
Tôi đi hai vòng trong phòng:
- Thế cô nói nên làm thế nào?
- Em cũng không biết, anh có thể không nhận, nhưng em muốn sinh nó ra.
Tôi hoảng hốt:
- Bà cô ơi, việc gì phải khổ thế? Chưa cưới mà nuôi thêm đứa con, người khác sẽ nghĩ cô như thế nào? Cô làm thế nào? Cuộc đời còn dài lắm, cô bình tĩnh một chút được không? Mấy hôm nay tôi đã nhiều chuyện đau đầu lắm rồi, cô lại gây ra chuyện này, tôi sắp sụp ngã đến nơi. – Biết nói lý vô dụng, tôi bèn sử dụng khổ nhục kế.
- Em nói rồi, anh có thể không nhận, em tự nuôi.
Sự việc không hề đơn giản như lời nói, Phó Tiểu Lam chẳng phải là một ví dụ sống đó sao? Tôi toát mồ hôi, tim đập thình thịch, bàn tay cầm thuốc lá rung rẩy.
Đúng lúc tôi đang không biết phải làm thế nào với Lưu Hân thì sự tình lại được giải quyết.
Tiểu Phần đặt một xấp chứng từ lên bàn của tôi, mấy tờ trước là hóa đơn xin thanh toán tiền ăn với khách của bọn Vương Diệu, tôi liếc qua một cái rồi ký tên. Bên dưới là hóa đơn thanh toán tiền phòng tháng này do khách sạn Kim Bích gửi tới, tôi nhớ lại tháng trước xảy ra việc rượu say làm càng ở đó, từ đó cuộc sống của tôi bị đảo lộn hoàn toàn. Tôi xem kỹ lại, hóa đơn tiền phòng hôm đó được ghi chép rất kỹ càng, phát hiện ra ngoài tiền phòng còn có một mục nữa là “chi phí phát sinh”, hai mươi tệ, tôi sinh nghi, hai mươi tệ này là dùng vào việc gì? Hình như tôi chưa đụng tới một món đồ gì trong phòng, liệu có tính nhầm không? Hay là Lưu Hân uống nước trong phòng?
Tôi gọi điện thoại cho Lạc Lạc để xác thực lại, một lúc sau cô nàng rụt rè gõ cửa đi vào, gương mặt ửng đỏ mất tự nhiên:
- Lý tổng, người ở khách sạn nói đó là… đó là bao cao su.
Tôi thấy hơi mất mặt, xua tay nói:
- Biết rồi, chắc là khách sạn nhầm!
Đoạn ký ức mà tôi đã mất dần dần được khôi phục lại, từng sự kiện của vụ án “ngủ chung” chắc chắn được người ta bàn tán sôi nổi và cười thầm sau lưng, sự kiện đó được hình tượng hóa, cụ thể hóa, một ông chủ bình thường vốn thân thiện, hòa nhã lại làm cái việc đó ở khách sạn! Không đúng! Không đúng, không đúng, tôi giật mình sực tỉnh, nếu đã như thế thì sao Lưu Hân lại mang thai?
Tôi dịch ghế về sau, đứng lên rồi đi ra của sổ, kéo rèm cửa sang hai bên, một cơn gió mát thổi vào, tôi vén tóc rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, những chiếc xe và dòng người đang qua lại nườm nượp nơi ngã tư, như những con côn trùng đang bò đi một cách cần mẫn, công viên Hải Tân với những thảm cỏ xanh mát mắt, thi thoảng có đôi ba người quây quần với nhau, xa hơn nữa là quán rượu Nguyệt Phòng cô đơn nổi trên mặt biển, như đang kiên nhẫn chờ đợi sự xuất hiện của một đêm tối ồn ào, huyên náo.
Khi Lưu Hân bước vào, tôi đóng cửa lại, sau đó quan tâm hỏi:
- Có nghén lắm không? Có biểu hiện gì bất thường không?
Lưu Hân xoa nhẹ tay lên bụng, nói với giọng đau khổ:
- Em quyết định rồi, em sẽ bỏ đứa bé này.
Tôi ngần ngừ một lát, nói:
- Thế thì tiếc lắm, hay là cứ sinh ra!
Lưu Hân ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt có vẻ kinh ngạc và nghi hoặc, miệng cô mở hé, dường như đang suy đoán ý đồ của tôi. Tôi ngửa người ra lưng ghế, hai tay ôm gáy:
- Lưu Hân, tôi nghĩ thông rồi, dù sao đứa bé đã thành hình, chúng ta nên cho nó đến với thế giới tươi đẹp này, phá thai là giết chết một sinh mệnh nhỏ, cũng chẳng khác nào giết chết một con người, chúng ta có tàn nhẫn như thế được không?
- Thực ra em cũng nghĩ thông rồi, thấy anh bình thường đã quá vất vả, em không nên tăng thêm áp lực cho anh. Vừa nãy em đến bệnh viện xem rồi, người đi phá thai còn xếp thành hàng dài, không có gì cả, ở nước ngoài không biết thế nào, nhưng hiện tại ở Trung Quốc không phải phạm tội. – Giọng điệu Lưu Hân rất thanh thản.
- Lưu Hân này, phá thai đau lắm, mà lại gây tổn hại tới sức khỏe của cô, nói không chừng còn để lại di chứng.
- Không sao đâu, đau sớm không bằng đau lâu, huống hồ em không chịu đựng được chuyện mọi người cứ chỉ trỏ vào một đứa trẻ không cha.
- Tôi nhận nó, chỉ cần cô sinh nó ra, được không? – Tôi đứng lên.
Thái độ của tôi khiến Lưu Hân mở lớn mắt, gương mặt càng lúc càng quái dị, thoáng chút hoảng loạn.
- Không đơn giản thế đâu. Anh nhận nó, thế em là gì? Vợ lẽ? Người tình? Hay là kẻ thứ ba?
- Chẳng phải cô nói không quan tâm đến danh phận sao?
Nhìn vào biểu cảm phức tạp trên mặt cô ta, tôi không muốn đi đường vòng nữa, bèn ném hóa đơn của khách sạn tới trước mặt cô ta:
- Lưu Hân, cái này giải thích thế nào?
Lưu Hân che hai tay lên mặt rồi lao ra ngoài, cánh cửa bị mở ra thật mạnh, đập rầm vào tường, sau đó nó đập trở lại và đóng sầm lại. Mọi ánh mắt ở ngoài kia đều đổ dồn vào đây, qua lớp kính, tôi thấy những gương mặt kinh hãi của họ. Tôi cúi đầu chầm chậm tiến lên, bàn tay nắm chặt khóa cửa, sau đó liếc mắt nhìn ra, những gương mặt khoa trương kia lập tức thu lại, biến mất, để lại cho tôi chỉ là một mái tóc dài ngắn tỉa lệch. Tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó quay người, châm một điếu thuốc và bật cười không thành tiếng.
NGÀY LĨNH LƯƠNG
Hôm nay là ngày mồng mười tháng Mười hai, là ngày trả lương, mỗi tháng cứ tới ngày này là tôi lại thấy khó chịu trong lòng, cả công ty chỉ có mười lăm, mười sáu người, tiền lương mỗi tháng là một trăm nghìn tệ, thêm vào đó là tiền thuê nhà, điện nước, tiền điện thoại, văn phòng phẩm mỗi tháng khoảng năm mươi nghìn tệ nữa, như vậy chi phí cố định là một trăm năm mươi nghìn tệ, chưa bao gồm tiền công tác phí và tiền tiếp khách. Cho nên tôi thường chửi thầm trong lòng, ông mày danh nghĩa là ông chủ, nhưng thực tế đang làm công việc của một bảo mẫu, ngày nào cũng phải vất vả vì việc ăn uống của các người, các người không vui thì vỗ mông bỏ việc, nhưng gặp chuyện gì phiền phức là mò đến tôi?
Lâm Thăng đi thẳng vào văn phòng tôi, ném một xấp hóa đơn, chứng từ xuống bàn tôi, nói là có một khoản nguyên liệu bốn trăm chín mươi nghìn phải thanh toán trước, nếu không bên Hồng Kông không giao hàng, mà tiền vốn lưu động trong tài khoản lại không đủ. Tôi nói:
- Chẳng phải tháng trước có một triệu mốt đó sao? Sao lại không đủ?
- Anh hỏi tôi? Tôi đang định hỏi anh đây! – Lâm Thăng buông ra một câu.
Tôi gọi Tiểu Phần vào văn phòng, hỏi cô ta là có chuyện gì, Tiểu Phần nhìn Lâm Thăng vẻ căng thẳng, sau đó lại nhìn tôi:
- Giám đốc Lưu nói anh cần dùng nên bảo em chuyển năm trăm nghìn vào tài khoản của công ty.
Tôi nói vớ vẩn, tôi cần dùng tiền làm gì? Mới hai hôm trước chỉ lấy của cô mười nghìn tiền mặt, Tiểu Phần nói, là do anh đồng ý mà, trên chi phiếu còn có con dấu riêng của anh.
Cái cảm giác sụp đổ ấy lại một lần nữa đánh mạnh vào tôi, máu huyết trong cơ thể đang chảy trong các huyết mạch bỗng dưng lao đi tứ phía, như thiên binh vạn mã tấn công tôi, mục tiêu chính là não bộ, một thành trì vững chãi tới đâu cũng không thể nào ngăn cản nổi, đầu tiên thấy đầu mình tê đi, chóng mặt, mất cảm giác, tôi nắm tay Tiểu Phần:
- Tôi đóng dấu lúc nào? Dấu vẫn đặt trong két sắt chưa đụng đến, cô có nhầm không? – Sau đó tôi quay đầu nhìn Lâm Thăng, hắn khoanh hai tay trước ngực, gương mặt cổ quái và thần bí, dường như đang cười, nhưng lại như đang miệt thị, như khinh bỉ mà lại như phẫn nộ, sau lưng hắn là cánh cửa sổ bằng thủy tinh, rèm cửa chưa đóng, ánh mặt trời chói mắt, ở xa hơn nữa là mặt biển mênh mông và những đám mây trắng trôi an nhàn, vừa mới nhìn ra xa, tôi đã thấy đất trời đảo lộn.
Qua cánh cửa kính văn phòng, tôi thấy Lưu Hân đang ngồi ở chỗ cô ta, dung nhan tiều tụy, ánh mắt hoảng hốt, nhìn chằm chằm vào máy tính, tôi đoán cô ta đang nghĩ về chuyện hóa đơn ở khách sạn, và còn một chuyện mà cô ta đinh ninh rằng tôi không biết. Tôi đi ra sau lưng Lưu Hân, cô ta không hề biết có sự xuất hiện của tôi vì đang tập trung toàn bộ tinh thần vào biểu đồ cổ phiếu trên màn hình.
Tôi gõ nhẹ một cái lên bàn, Lưu Hân giật nảy mình a lên một tiếng, ngẩng đầu thấy tôi, hoảng hốt ẩn cửa sổ cổ phiếu đi, sau đó sững sờ nhìn tôi. Tôi khoát tay ra hiệu, cô ta líu ríu đi theo tôi vào văn phòng.
Lâm Thăng khoanh tay đứng trước cửa sổ, gương mặt nghiêm trang, Lưu Hân vừa bước vào đã thấy tình hình khác thường, gương mặt có vẻ thiếu tự nhiên:
- Chuyện gì đây?
Tôi đặt tờ giấy rút tiền ở ngân hàng lên bàn, Lưu Hân liếc một cái, gương mặt lập tức tái nhợt, đôi môi run rẩy, ngẩng đầu nhìn tôi, rồi nhìn Lâm Thăng, hoang mang, hoảng hốt.
Lâm Thăng đứng cạnh không nói lời nào, hắn đang quan sát, quan sát Lưu Hân hoặc có thể nói là quan sát Lưu Hân và biểu hiện của tôi. Tôi lúc nào cũng bảo vệ Lưu Hân, hắn vẫn luôn nghi ngờ tôi với Lưu Hân câu kết nhau lừa hắn.
Bỗng dưng Lưu Hân nhắm chặt mắt rồi quỳ thụp xuống.
Tôi bảo Tiểu Phần mang bảng kê tài chính và chứng từ kế toán khác ra xem, phát hiện trong ba tháng Tám, Chín, Mười đều có một khoản tiền năm trăm nghìn được gửi tới cùng một công ty, trước ngày hai mươi sáu, khi kết toán khoản tiền này lại quay lại, rất cân bằng, tổng tiền vốn không thay đổi, bởi vậy trên báo cáo hàng tháng không nhận thấy sự khác biệt. Duy chỉ có năm trăm nghìn được gửi đi ngày mười bốn tháng Mười một, cũng chính là hôm sinh nhật tôi tới nay vẫn chưa thấy quay về.
Tôi nghiêm trọng chất vấn Tiểu Phần có chuyện gì, cô ta rụt rè nói:
- Giám đốc Lưu… Giám đốc Lưu bảo là anh dặn gửi đi, chị ấy là Giám đốc Tài vụ, em chỉ là thu ngân nên không dám hỏi nhiều, hơn nữa dù sao chị ấy với anh cũng… - Nói đến đây, Tiểu Phần ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái, đôi môi mấp máy rồi không nói gì nữa.
- Cô nói tôi với cô ấy làm sao? Nói mau! – Tôi không nhìn Lâm Thăng, nhưng có thể cảm giác được tâm trạng tức giận, phức tạp vì bị “chơi đểu” đang lan ra khắp người hắn và âm thầm ép về phía tôi.
Tôi hiểu nếu bây giờ không nói rõ trước mặt, sau này càng khó nói rõ hơn.
Tiểu Phần quay đầu nhìn Lâm Thăng, sau đó cúi đầu, vẫn ấp a ấp úng:
- Giám… Giám đốc Lưu thường nói với em là anh đối xử với chị ấy rất tốt, còn mời chị ấy ăn cơm, nói là anh đi Thanh Đảo để bàn thủ tục ly hôn với Châu Thanh Thanh, còn mang từ Thanh Đảo về một bộ đồ ăn cao cấp tặng chị ấy, sau này hai người cưới nhau sẽ dùng. Chuyện chuyển tiền chị ấy nói là anh đã đồng ý rồi, trên đó còn có con dấu riêng của anh nên em cũng không dám hỏi nhiều. Với lại…
- Lại làm sao? – Tôi quát, - Có gì nói mau đi! – Lúc này tôi cũng chẳng còn lo giữ hình tượng nữa.
- Em từng nhắc nhở các anh là phải xem báo cáo lưu chuyển tiền tệ hàng ngày, nhưng anh nói bận quá nên không cần.
Mấy tháng trước Tiểu Phần đã thỉnh thị tôi và Lâm Thăng, khi đó tôi lập tức từ chối, nói là công ty nhỏ, lưu lượng tiền mặt không lớn, hàng ngày làm gì có thời gian để xem mấy cái báo cáo này? Quan trọng là lấy được đơn đặt hàng chứ không phải là ở nhà làm thần giữ của! Thấy tôi kiên quyết như vậy nên Lâm Thăng cũng không nói gì nữa, coi như là mặc nhận, tôi biết đối với hắn, càng phải làm ít việc càng tốt.
- Tôi thường xuyên phải chạy ngoài đường nên không sao, ông chủ ở công ty cũ tôi làm thực ra cũng không xem, nhưng tài vụ ngày nào cũng phải nghiêm túc làm một bản báo cáo cho ông ta, bởi vì nói không chừng một ngày nào đó ông chủ sẽ dùng tới.
Quản lý tài chính vốn là điểm yếu của tôi, xem ra phương pháp quản lý bằng niềm tin của tôi bị người ta lợi dụng.
Nhưng còn dấu riêng trên chi phiếu là sao, làm thế nào để đóng lên được? Trong tay Lưu Hân chỉ có một con dấu tài vụ, dấu riêng nằm trong tay tôi, nếu không có con dấu riêng đó thì cho dù Lưu Hân có ba đầu sáu tay cũng không thể chuyển được tiền. Chứng cứ cho thấy Lưu Hân không thể nào gây án một mình, cô ta còn có đồng phạm, mà nghi phạm lớn nhất chẳng phải ai khác, chính là tôi. Mối quan hệ giữa tôi với cô ta vốn nhập nhằng không rõ ràng, hơn nữa dấu riêng lại nằm trong tay tôi, không phải tôi thì còn có thể là ai?
Lâm Thăng chắc chắn sẽ nghĩ như thế, hắn có nghi ngờ tôi cũng là hợp lý. Tôi lặng lẽ châm một điếu thuốc, bây giờ tôi đã là người dính chàm, cho dù dùng liều thuốc tẩy mạnh nhất cũng không thể tẩy sạch, có giải thích thêm cũng bằng thừa, không chừng càng nói càng thêm nghi, giờ chỉ có tôi tự mình điều tra, khi nào có kết quả rõ ràng rồi nói với Lâm Thăng, dùng chứng cứ chứng minh sự trong sạch cho bản thân mình.
Lưu Hân ngất trong văn phòng của tôi, xe cấp cứu đưa cô ta đi.
Tôi mang con dấu riêng tới ngân hàng kiểm tra, trên bản in dự phòng vẫn có tên của tôi, chưa hề bị thay, con dấu trên bốn tờ giấy chuyển tiền cũng y hệt, kiểm tra lực và góc đóng dấu có sự khác biệt là có thể xác định đó là do con dấu của tôi đóng xuống. Nhưng con dấu này luôn được đặt trong tủ bảo hiểm của tôi, cho dù Lưu Hân có cầm chi phiếu tới đóng dấu cũng không thể thoát khỏi tầm mắt tôi, có một lần cô ta nói mực dấu trong phòng tôi đã hết, phải cầm sang phòng tài vụ đóng dấu, nhưng tôi từ chối, tôi bảo cô ta cầm hộp mực sang đây, đóng dấu trước mặt tôi. Khi đó biểu cảm của Lưu Hân có vẻ không tự nhiên, để cô ta thấy thoải mái hơn, tôi còn cố ý làm ra vẻ nhẹ nhàng:
- Không phải vì không tin cô, người đẹp ạ, nhưng đây là nguyên tắc.
LƯU HN CHẠY TRỐN
Nhận được điện thoại của Trịnh Tư Tư là lúc mười một giờ bốn mươi phút, khi đó tôi đang xem ti vi, xem một tiếc mục hài, lúc nhận điện thoại, miệng tôi còn đang ngoác ra cười, sau đó nghe thấy một giọng nói dịu dàng như xuyên thủng vào trái tim tôi:
- Xin hỏi, có phải là anh Lý Tiểu Phi? – Câu nói đó kéo tôi quay lại mười lăm năm trước, kéo tôi về với ký ức của bài thơ “Tôi cần khoái cảm”.
Không hút thuốc, không thể châm lửa trong đêm đen.
Không uống rượu, tuổi xuân không thể nào sáng sủa.
Sinh mệnh, tràn đầy nhiệt tình.
Em hỏi tôi cần gì?
Tôi nói tôi cần khoái cảm.
Từ sau khi dùng một bài thơ để có được trái tim người đẹp, Hầu Kình lại càng thích thú với trò làm thơ hơn, bài thơ này ra đời trong một cuộc tụ tập với bạn bè cùng phòng, khi đó tôi thường lấy danh nghĩa tụ tập hiệp hội những anh em cùng phòng để cùng tán gái – thực ra sau đó tôi mới biết các bạn nữ trong lòng cũng có ý định này. Một buổi tối trước giáng sinh mấy hôm, vì lời mời nhiệt tình của mấy gã độc thân trong ký túc xá, sáu bạn nữ của khoa Mậu dịch quốc tế đã tới phòng chúng tôi dùng cơm, uống rượu, sau khi mấy chai bia đã rót đầy vào bụng, mọi người bắt đầu không thể kiểm soát được sự nhiệt tình của mình. Vương Tiểu Sơn nói chơi trò nào mạnh một chút, Hầu Kình lập tức ấn cái nút đỏ trên máy quay đĩa trên bàn, bật một bản Disco, mười mấy người cùng nhảy múa cuồng điên, cũng “high” không kém gì mấy sàn nhảy thời nay, chỉ có điều âm thanh của các thiết bị khi đó không hay như bây giờ. Trong lúc hỗn loạn, Vương Tiểu Sơn đột ngột tắt đèn theo đúng kế hoạch, kết quả là các bạn gái không những không hoảng loạn như tưởng tượng của chúng tôi mà sau một tràng những tiếng hú, họ càng nhảy điên cuồng hơn. Thời gian đã trôi qua mười mấy năm nhưng tôi vẫn nhớ cảnh tượng khi đó, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, thoắt ẩn thoắt hiện, soi lên từng gương mặt tràn đầy hưng phấn của họ, như đang vẽ lên một bức tranh đen trắng, các nhân vật trong tranh đang chuyển động, đang lắc lư, đang uốn éo để thể hiện sự thanh xuân của họ, sau đó một giọng nữ đột nhiên vút cao từ góc nào đó của căn phòng, như một tiếng sét chói tai vang lên trong đêm đen tĩnh mịch – Tôi cần khoái cảm!
Hai từ “khoái cảm” không được sử dụng rộng rãi vào thời đó như bây giờ, giờ mùa hè bạn uống một ngụm nước lạnh xong có thể nói là “khoái cảm”, xuống khỏi máy bay, bạn châm một điếu thuốc cũng có thể nói là có “khoái cảm”, khi đó, từ “khoái cảm” chỉ thể hiện khi bạn lên được tới cao trào.
Theo như phân tích, suy đoán và thảo luận của cuộc họp “phòng ngủ” tối hôm đó, mọi người đều nhất trí cho rằng tiếng hét ấy phát ra từ một bạn nữ người Hải Ninh, Chiết Giang tên là Trịnh Tư Tư. Thi sĩ Hầu Kình đã nhân cảm xúc khi đó mà sáng tác ra một kiệt tác bất hủ, “Tôi cần khoái cảm”.
Mười lăm năm đã trôi qua, thực ra hình dáng Trịnh Tư Tư thế nào tôi cũng không còn nhớ rõ nữa, đến nỗi tối hôm đó tôi phải xây dựng lại hình tượng của cô ta trong não mình, hơn ba mươi tuổi, trưởng thành, mặn mà, thành công trong sự nghiệp, hơn nữa còn một điểm, giọng nói rất thu hút, nghe rất dễ chịu, tôi tán đồng quan điểm của Lâm Thăng, người phụ nữ có giọng nói hay chắc chắn sẽ có điểm đặc biệt.
Nói chuyện với Trịnh Tư Tư, tôi được biết rằng hiện nay cô ta đang ở Hồng Kông, là đại diện của một công ty châu u tại Trung Quốc, khi nghe tới hai từ “đại diện”, tôi còn tưởng cô kinh doanh “túi xách tay”*. (Trong tiếng Trung, hai từ “đại diện” và “túi xách tay” có phát âm giống nhau) suýt nữa hỏi cô ta có phải là những nhãn hiệu cao cấp như LV và Gucci không, cho tới khi cô ta giải thích rõ là “đại diện hàng đầu”, tiếng Anh là The Chief Representative thì tôi mới hiểu. Trong điện thoại, Tư Tư nói ngày kia sẽ tới Châu Hải, trong thứ tiếng Trung mềm mại của cô ta thi thoảng lại xen vào những từ tiếng Anh như Hotel, Check in, khiến tôi không những không thấy phản cảm mà còn rất thích nghe. Đặt điện thoại xuống, tôi tự thấy hổ thẹn, tôi học tiếng Anh từ năm mười ba tuổi, đến khi tốt nghiệp đại học là khoảng mười năm, nhưng đến cả từ Hotel mà Tư Tư nói, tôi cũng phải suy nghĩ mãi mới đoán được ra ý của nó là gì.
Tôi đến bệnh viện một mình để thăm Lưu Hân, hy vọng thăm dò điều gì đó từ miệng cô ta, vừa đi tới cổng bệnh viện, tôi gặp ngay bác sĩ điều trị cho Lưu Hân, anh ta thấy tôi thì sốt ruột nói:
- Ôi, anh đến đúng lúc quá, bệnh nhân của công ty anh không từ mà biệt rồi.
Tôi thầm kêu khổ một tiếng trong lòng, vội vàng gọi tới số điện thoại của Lưu Hân, tắt máy.
Tôi thông báo cho Cảnh Phú Quý:
- Gọi Vương Diệu và Bành Tiền Tiến, ba người cậu mau chia nhau đi tìm, chú ý, phải hành động bí mật, đừng báo cảnh sát!
Chuyện này do tôi mà ra, tôi nhất định phải ra mặt giải quyết. Lưu Hân không có nhà, mẹ cô ta hỏi tôi:
- Vì sao cậu không chịu buông tha cho Lưu Hân? Nếu nó có làm sao thì bà già này cũng không buông tha cho cậu đâu!
Tôi đứng ở cửa thẫn thờ một hồi lâu, tôi không buông tha cho Lưu Hân? Là cô ta đeo bám lấy tôi, huống hồ cô ta còn tham ô tiền của công ty! Tôi muốn nói chuyện này ra, nhưng lời đã ra tới miệng rồi lại cố nhịn, với một người già đang lo lắng sự thật đó quả là quá tàn nhẫn, huống hồ nói với bà cũng vô ích, là bố mẹ, có ai không bao biện cho con cái mình?
Tôi đi tìm người bạn trai cũ của cô ta, ai ngờ thái độ của gã đó vô cùng hung hãn:
- Đừng tưởng bọn mày làm ông chủ muốn gì cũng được, nói ày biết, nếu Lưu Hân thực sự xảy ra chuyện thì tao khiến mày không còn làm ông chủ được nữa!
Tôi thực sự không nhịn được nữa:
- Người anh em, cậu có lương tâm một chút được không? Lưu Hân tham ô tiền công ty! Tôi là người bị hại!
Cũng như lần trước tìm Thanh Thanh, tôi lái xe từ Cát Đại tới Củng Bắc, từ Củng Bắc tới Tiền Sơn, từ Tiền Sơn quay sang Hương Châu, khắp các con phố trên Châu Hải tôi đều đi hết một vòng, tới lúc đó tôi mới ý thức được rằng mình không hiểu chút gì về Lưu Hân, cô ta thường đi đâu, cô ta có thể tới đâu, tôi hoàn toàn không biết. Ngồi trên xe, tôi hoang mang nhìn những con người và những chiếc xe đang di chuyển xung quanh, đầu óc trống rỗng, mấy lần sực tỉnh vì tiếng còi bực bội vang lên ngay phía sau. Cuộc sống là thế, một tháng trước tôi lái xe đi khắp nơi tìm Châu Thanh Thanh, bây giờ tôi lại lặp lại hành động đó, đối tượng vẫn là đàn bà, chỉ có điều đã chuyển thành người khác. Ông trời cố ý đùa giỡn với tôi, sự việc này còn chưa kết thúc, sự việc kia đã đột ngột rơi xuống, không bao giờ kết thúc, khiến tôi khó có ngày nào được sống yên ổn. Đàn bà một tháng chỉ khó chịu vài ngày, tôi thì ngược lại, chỉ có vài ngày không khó chịu.
Tôi dừng xe bên vệ đường, hai tay ôm đầu tựa lên vô lăng, bỗng dưng cảm thấy thật mệt mỏi, thật thất bại, tiền đồ công ty khó đoán, Lâm Thăng hận tôi, Cảnh Phú Quý chán ghét tôi, hai người đàn bà hành hạ tôi, quản lý bọn họ còn phiền phức hơn quản lý mười mấy người trong công ty, tôi nhớ lại viên Bí thư ở Hồ Bắc đã dùng kiến thức MBA để quản lý một trăm linh tám người tình của mình một cách chặt chẽ, thực sự thấy khâm phục ông ta, nếu MBA có công hiệu như thế thì cho dù có tốn tiền hơn, tôi cũng phải đi học.
Trong lòng Cảnh Phú Quý lúc này chắc là hả hê lắm, mọi hành động, việc làm của Lưu Hân đã chứng minh cho phán đoán của hắn, cuối cùng hắn cũng có thể cười vào mặt tôi. Tôi thậm chí còn có thể tưởng tượng ra bộ mặt khinh bỉ của hắn, “Thấy chưa, đấy là hậu quả của việc không nghe lời tôi”. Ngay từ đầu hắn đã nhắc nhở tôi phải đề phòng Lưu Hân, sau đó lại nhiều lần nói rõ và ám thị, tôi nói hắn vì có thiên kiến, thậm chí là đố kỵ, đến nỗi sau đó chỉ cần hắn tỏ thái độ với Lưu Hân là tôi lại bực mình, thậm chí còn có ý định cậu nói Đông thì tôi cứ nói Tây, tôi cũng không hiểu nổi vì sao mình lại như thế.