Trái tim ai chưa từng điên dại

Họ đều không có tin tức gì về Lưu Hân, tôi cũng không muốn gặp hắn, bởi vì gặp lại hắn, tôi sẽ ý thức được mình là gã ngu, thế nên tôi nói:
- Cứ tìm tiếp đi, cho dù phải đào ba tấc đất lên cũng phải tìm ra, cô ta không thể bốc hơi được.
Bên kia điện thoại, Cảnh Phú Quý ngập ngừng một lát:
- Cứ mò kim đáy bể thế này cũng không phải là cách, cậu cung cấp một ít manh mối được không? Dù sao thì cậu với cô ta…
- Tôi với cô ta chẳng có gì! – Tôi hằn học nói, nói xong mới ý thức được sự bất thường của mình, bèn hạ thấp giọng nói, - Thật đấy, Quý, tôi không hiểu cô ta nhiều hơn cậu đâu!
Mặc dù tôi đã trịnh trọng nhắc nhở Tiểu Phần phải giữ bí mật chuyện này, nhưng trong không khí im lặng dị thường của công ty, tôi cảm nhận được chuyện này đã âm thầm lan ra. Tôi không thể không thừa nhận rằng có nhiều lúc tôi tưởng rằng người khác đều bị mù, không nhìn thấy gì, tưởng rằng họ không nói có nghĩa là không biết, thực ra kẻ ngu ngốc nhất lại chính là bản thân tôi.
BÁO CẢNH SÁT
- Tôi đã báo cảnh sát.
Tôi vừa đến công ty, đang định vào phòng, Lâm Thăng nhìn thấy tôi lập tức phọt ra câu đó.
- Báo cảnh sát? – Tôi khựng lại. – Báo cảnh sát rồi? Sao anh có thể báo cảnh sát? Sao lại ngu ngốc như thế?
- Đúng, anh nói đúng, tôi rất ngu. Bây giờ cả công ty đều là người của anh, anh mang tiền đi mà tôi không biết, sự việc bại lộ, không những anh không thừa nhận, cũng không bảo tôi cùng điều tra. Tôi không báo cảnh sát thì anh còn làm gì nữa? Tôi thực sự ngu như một con lợn! – Giọng nói của Lâm Thăng vút cao, chưa chờ tôi nói, hắn đã chỉ vào mặt tôi, - Còn giả bộ nói không muốn làm Tổng Giám đốc, nói rằng không có quan hệ gì với Lưu Hân, ngay từ đầu anh đã lừa tôi, “chơi” tôi!
Tôi đấm mạnh lên cửa, ngửa đầu hít sâu một hơi, sau đó chầm chậm đi vào văn phòng, ngã người lên sô-pha, hai mắt nhắm nghiền. Đúng thế, mọi đầu mối bây giờ đều chỉ ra rằng tôi với Lưu Hân có dây dưa với nhau, Lâm Thăng đã nhắc nhở tôi từ sớm, thỏ không ăn cỏ trong chuồng, ăn rồi sẽ không chạy được. Tôi ngoài miệng toàn nói hay, hơn nữa còn rất tự tin, nhưng chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại dây dưa với cô ta, tới cuối cùng thực sự không thể chạy nổi, bị cô ta đưa vào tròng thế này.
Hồi công ty mới thành lập, tôi từng tìm Lâm Thăng dốc hết gan ruột của mình ra để nói chuyện, nói là hai người hợp tác với nhau điều cần nhất là sự tin tưởng, chỉ có tin tưởng, hơn nữa tin tưởng tuyệt đối mới có thể làm nên đại sự. Tôi nói rất hùng hồn, ngay chính tôi cũng thấy cảm động. Nhưng giờ đúng là một vở hài kịch nực cười nhất thế giới, tôi bắt người khác tin tôi, nhưng bản thân lại làm rất nhiều việc khiến người ta không thể nghi ngờ.
Tôi buộc phải tìm lại sự tin tưởng, sự ủng hộ của mọi người, tôi nhìn thẳng vào Lâm Thăng, nói:
- Thăng, sự việc bây giờ vẫn còn chưa làm rõ, nhưng tôi lấy nhân cách của mình ra đảm bảo, trong việc này tôi với Lưu Hân không có bất cứ quan hệ gì, tôi không che giấu, cũng không lừa dối anh, tôi định chờ sau khi tự mình điều tra rõ ràng mọi việc rồi mới dùng chứng cứ để chứng minh với anh, nếu anh không yên tâm, chúng ta cùng điều tra, khi nào sự việc rõ ràng chúng ta cùng nói chuyện tiếp, được không?
- Anh còn bắt tôi phải tin anh sao? Tổng Giám đốc Lý Tiểu Phi! Anh đã thấu chi hết niềm tin của tôi dành cho anh rồi, nếu tôi lại tin anh tiếp thì… thì tôi thực sự là một thằng ngu! – Trong bụng Lâm Thăng dường như không còn lục phủ ngũ tạng mà chỉ là lửa giận. – Chuyện này kết thúc thì chúng ta cũng giải tán!
Tôi nổi giận:
- Kết thúc? Anh đã báo án rồi, đã tự đào hố rồi, kết thúc được không? Anh không nghĩ xem những khoản khác của chúng ta làm thế nào? Những hóa đơn không rõ ràng làm thế nào? Cảnh sát mà tới, người của Cục thuế cũng tới, bọn họ không bới tung hết lên mới lạ. Anh thật là… - Lẽ ra tôi định nói hắn là “ấu trĩ” nhưng cuối cùng cũng nhịn lại được.
Thủ đoạn gây án của Lưu Hân không phức tạp, trước sau tham ô tiền công ty bốn lần, mỗi lần đều là năm trăm nghìn, ba lần trước đều trả lại tiền trước cuối tháng, duy chỉ có lần này tiền chưa kịp trả lại đã bị phát hiện. Công ty chuyển tiền là một, tên là công ty Mậu dịch Kim Tuyền, nhưng mục đích sử dụng tạm thời vẫn không rõ ràng. Tiểu Phần nghi ngờ là chơi cổ phiếu, bởi vì cô ta với Lưu Hân ngồi làm cùng một văn phòng, thường thấy Lưu Hân đến công ty là mở máy tính lên, đăng nhập vào hệ thống giao dịch cổ phiếu trên mạng, còn thường xuyên nói chuyện với Tiểu Phần về tình hình của thị trường cổ phiếu, rất có khả năng cô ta dùng tiền của công ty chuyển đến thị trường cổ phiếu, ba lần trước kiếm được tiền nên trả lại công ty kịp thời, lần cuối cùng vì thua lỗ quá lớn, tiền không về kịp nên bị bại lộ.
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán. Tôi gọi điện thoại cho Lưu Hân, vẫn tắt máy:
Tôi đóng cửa, mở tất cả các rèm của sổ ra, sau đó nằm trên sô-pha, nhớ lại một lượt những lần giao tiếp của mình kể từ sau khi quen Lưu Hân tới nay, rồi dùng kết quả hiện tại suy đoán, mọi dấu vết đều cho thấy cô ta rất thận trọng, đi từng bước một, đều chỉ rõ lời đánh giá của Cảnh Phú Quý về cô ta là hoàn toàn chính xác. Trước tiên cô ta giành lấy thiện cảm và sự tin tưởng của tôi, sau đó tôi giao công việc tài vụ cho cô ta lo liệu, sau sự kiện ngủ chung, cuộc sống của tôi bị đảo lộn, tâm lý buồn bực, đúng vào lúc tôi định cắt đứt tơ tình với cô ta thì cô ta nói mình mang thai, khiến tôi một lần nữa rơi vào vực sâu vô bờ. Cô ta lợi dụng sự nhân từ và tin tưởng của tôi, vào hôm sinh nhật tặng tôi một chiếc bút đắt tiền, nhưng lại lặng lẽ chuyển tiền của công ty trong bóng tối, chả trách hôm đó cô ta cảm thấy sợ hãi. Còn nữa, cô ta lấy cớ hết mực đóng dấu để định mang dấu của tôi sang phòng mình, vô tình bị tôi ngăn cản, hơn nữa tôi còn nhớ ra, chỉ có cô ta và Lạc Lạc là có chìa khóa văn phòng tôi, hộp mực dấu đó thực ra mới mua cách đây không lâu, sao đột nhiên lại hết? Tất cả những điều này khi kết nối với nhau đều trở nên rất liền mạch, kể cả thiện cảm cô ta dành cho tôi cũng là nằm trong một phần kế hoạch. Và cả cú điện thoại thần bí đó, cô ta giả vờ mô tả đơn giản để chuyển mục tiêu sang Cảnh Phú Quý và Châu Thanh Thanh, làm rối tầm mắt của tôi, khiến tôi với Cảnh Phú Quý bất hòa… tuy rằng cú điện thoại đó do một người đàn ông gọi, nhưng chắc chắn có quan hệ với cô ta… Tôi không dám tin, thậm chí còn không dám nghĩ tiếp, tôi thà cho rằng suy đoán của mình là sai lầm, tôi hy vọng mọi chuyện không phải là thật.
Nhưng có một điểm tôi nghĩ mãi không thông, tủ bảo hiểm không có dấu vết cạy mở, con dấu cũng chưa bao giờ thoát khỏi tầm mắt của tôi, cô ta làm thế nào để đóng dấu được?
Có thể Lưu Hân làm mọi điều này là vì vạn bất đắc dĩ, là vì bạn trai cũ của cô ta ép, cô ta nhất thời sợ hãi và hồ đồ; vì gia đình cô ta gặp nạn, mẹ và em trai bị bệnh, cần dùng tiền gấp, đến nỗi cô ta phải đi nước cờ mạo hiểm này… Tôi thà tin như vậy, còn tình cảm của cô ta đối với tôi là thật hay giả giờ cũng vô nghĩa, ngay từ đầu tôi đã không hy vọng gì.
Cái hố mà Lưu Hân đào do chính tôi chôn thuốc nổ, Lâm Thăng châm ngòi, trách ai cũng vô ích, cách duy nhất là mau dập tắt ngọn lửa này.
Tôi báo Tiểu Phần mau kiểm tra lại tủ, tất cả các hóa đơn, sổ sách kế toán, chứng từ nội bộ và bất kỳ giấy tờ nào có liên quan đều phải cho vào túi rồi bỏ vào một cái thùng, tôi chuyển toàn bộ hóa đơn đen vào USB, nhét trong túi, sau đó một mình lái xe đến thôn Cát Liên, cất những thứ này vào một căn nhà ở tầng bốn. Căn nhà này ngoại trừ Lâm Thăng, Cảnh Phú Quý và tôi, không có người thứ tư biết, chuyên dùng để cất những thứ không thể cho người khác biết, hợp đồng thuê nhà được ký bởi một chứng minh thư giả, cảnh sát có lợi hại đến đâu cũng không thể điều tra ra được.
Lúc trước Lâm Thăng từng không đồng ý:
- Mình không ở, lại không đưa gái về đó, mỗi tháng phải mất hai nghìn tệ tiền thuê nhà thật không công bằng, để ở nhà anh là được rồi.
Tôi giễu hắn đúng là chỉ có con mắt đàn bà:
- Để ở nhà tôi với để ở công ty thì có gì khác nhau? Cảnh sát giải quyết chỉ trong một phút, nói cho anh biết, bất cứ thứ gì và nơi nào có liên quan tới chúng ta là họ đều không tha đâu! Hơn nữa phải nửa năm thay đổi một lần, như thế gọi là ý thức phòng trinh thám, hiểu không?
Bây giờ xem ra kế sách của tôi thật inh. Giải quyết xong, tôi ngồi xuống, nhìn ra xung quanh, châm một điếu thuốc rồi suy nghĩ kỹ càng từng việc, mọi dấu vết, chứng cứ đều đã được tôi giải quyết ổn thỏa:
- Các người tới đi, tới công ty đi, ngoài những chứng từ chứng tỏ tôi là một người quản lý doanh nghiệp ưu tú, có trách nhiệm thì các người chẳng tìm ra cái gì đâu!
Đang lúc dương dương tự đắc thì điện thoại đổ chuông, Trịnh Tư Tư gọi tới, cô nàng đã di chuyển từ Hồng Kông sang Châu Hải, sáu giờ chiều sẽ tới nơi, thuê phòng ở khách sạn Giả Nhật. Tôi có vẻ hưng phấn:
- Được thôi, được thôi, tới lúc đó anh sẽ đến cảng Cửu Châu đón em!
Bỏ điện thoại xuống, tôi thở dài một hơi, nếu không nhận được điện thoại của cô ta thì tôi đã quên mất việc này.
Có nên gọi Lâm Thăng đi cùng hay không, tôi rất phân vân, giờ mối quan hệ giữa chúng tôi đang căng thẳng, liệu có gây ra cục diện khó xử không? Có điều bạn cũ đến chơi, mọi người cùng nói chuyện quá khứ, không chừng nhờ có người thứ ba mà mối quan hệ giữa chúng tôi đỡ hơn một chút. Thế là tôi gọi điện thoại cho Lâm Thăng, nói có một người bạn cùng Đại học Hộ Giang chiều nay tới Châu Hải, tối nay ăn cùng không?
Lâm Thăng không trực tiếp trả lời tôi mà tiếp tục giễu cợt:
- Anh rảnh thật đấy, lúc nào rồi mà còn có tâm trạng gặp lại đồng môn?
- Hây a, cũng bó tay thôi, bạn tới nhà, chẳng lẽ tôi lại trốn đi.
- Tôi nói cho anh biết, đó là bạn nữ, hơn nữa đi du học ở châu u về, là một mỹ nhân sang trọng đấy. – Tôi buông mồi câu cho Lâm Thăng.
- Thế thì tôi càng không thể đi, Lâm mỗ tôi trước nay không giỏi việc lấy lòng người khác.
Tôi định nhắc là thế Vương Tiểu Lệ thì sao, cô ta là bảo bối trong lòng chồng cô ta, nhưng rồi lại lập tức phủ nhận chính mình, tôi không thể nói những câu đùa giỡn kiểu thách thức như thế nữa, nếu không chắc hắn sẽ nghĩ tôi là Trư Bát Giới gặp người đẹp, quên phắt chuyện đi Tây Thiên thỉnh kinh, như thế còn gì là dáng vẻ của một doanh nhân? Thế là giọng nói của tôi trở nên nặng nề:
- Nói thật lòng, cô ấy có một vài mối có thể làm chung với chúng ta, có liên quan tới công việc xuất nhập khẩu của anh, đến hay không tùy anh!
Cuối cùng tôi đã cảm nhận được cái cảm giác trước khi gặp người đẹp mà Lâm Thăng nói, mong ngóng, căng thẳng, rồi lại hưng phấn kỳ lạ. Trước khi ra ngoài, tôi còn đánh răng ba lần, lần đầu tiên soi gương, cảm thấy vết ố trên răng thật đáng ghét, mặc thử năm chiếc áo sơ mi mới thấy hài lòng, trước khi lên xe còn bỏ tiền ra để đánh đôi giày da bóng loáng.
HẦU KÌNH VAY TIỀN
Triệu Hữu Tài gọi điện tới hỏi tôi chuyện của Khoa Mỹ, tôi nói:
- Ông anh ơi, mấy hôm nay tôi bận tối mắt tối mũi, làm gì có thời gian, vài ngày nữa được không?
Cảnh Phú Quý đã quay về, nói là Dương Hồng Năng lại lấy được một triệu bên Khoa Đạt, tôi nói là không thể, tài sản của Khoa Đạt chẳng phải đã bị tòa án tiếp quản rồi sao? Làm sao hắn lấy được tiền?
- Lý tổng ơi, không phải tôi nói cậu, cậu nhìn thì có vẻ thông minh nhưng thực tế lại như thằng ngốc, Lưu Hân đã làm bao nhiêu chuyện xấu như thế mà cậu vẫn còn đối xử tốt với cô ta. Dương Hồng Năng làm gì? Máy nén! Thứ đáng tiền nhất trong cái điều hòa đấy, nếu quan hệ không rộng tới Tổng Giám đốc và Chủ tịch Hội đồng quản trị thì có làm được không? Mấy con chíp bé xíu của chúng ta so được với máy nén không? Người ta còn có cả mối quan hệ với tòa án, đưa người đến thẳng kho của Khoa Đạt, cái gì đáng tiền mới niêm phong cái đó.
Một cảm giác bực bội, ghê tởm dâng lên trong họng, sắc mặt tôi bắt đầu thay đổi, Cảnh Phú Quý không nhìn tôi, vẫn nói:
- Chân nhân bất lộ tướng, như thế mới gọi là inh! Cậu tưởng cậu giải quyết được Hoàng Lực là mọi chuyện OK hết sao?
Tôi đập bàn:
- Cậu nói thế là có ý gì? Cảnh Phú Quý, cậu đang cười tôi phải không? Tôi tin tưởng Lưu Hân thì sao? Tôi tin tưởng cô ấy đấy! Lạm dụng tiền công ty thì đã sao, tiền bên Khoa Đạt không thu về được thì đã sao? Tôi sẽ bù vào! – Tôi rất kích động, giọng nói run rẩy, - Cậu tưởng cậu đứng đấy mà nhìn tôi cười được sao, hàng bên Khoa Đạt là cậu bán ra, tiền không thu về được cậu cũng có trách nhiệm!
Hai mắt tôi đục ngầu, nước bọt văng tứ tung, ai nhìn thấy tôi lúc này chắc sợ chết khiếp, Cảnh Phú Quý đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là khinh bỉ, cuối cùng thì cười lạnh, chế giễu, quay người đi thẳng ra ngoài, hắn chưa khuất hẳn, tôi đã đá mạnh vào chân cửa, tiếng động mạnh khiến mọi người thốt lên sợ hãi.
Lâm Thăng chạy sang an ủi tôi:
- Làm gì mà cáu thế? Có chuyện gì bình tĩnh bàn bạc! Huống hồ Cảnh Phú Quý nói cũng không sai, - Tôi lườm hắn một cái, trong lòng hắn lúc này chắc chắn là đang vui như hoa, cuối cùng cũng được cười vào mặt tôi rồi. Từ lần trước, sau khi Cảnh Phú Quý chạy ra cổng công ty chặn hắn lại, thái độ của hắn với Cảnh Phú Quý có sự thay đổi nho nhỏ, nói vào lúc quan trọng chỉ có thể dựa vào anh em thôi, lần đầu tiên hắn đưa Cảnh Phú Quý vào phạm vi “anh em” của mình. Còn tôi thì sao, tính toán ban đầu là trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, bây giờ đúng là gậy ông đập lưng ông.
Châu Thanh Thanh nói, em nói không sai chứ, bạn bè có tốt đến đâu nhưng khi đối diện với tiền bạc cũng sẽ cãi nhau, hai người các anh thành công cũng vì lợi ích, bại cũng vì lợi ích, muốn duy trì tình bạn thì cách duy nhất là đừng dính dáng gì đến lợi ích. Tôi nói lời của bà xã đúng là gãi đúng chỗ ngứa. sau đó tôi lại gặp phải một chuyện phiền phức, có khi còn chẳng làm bạn nổi với Hầu Kình nữa.
Hầu Kình điện thoại tới hỏi vay tiền tôi:
- Người anh em, chỉ bảy ngàn thôi, cổ phiếu đó của tao xuống đáy rồi, chỉ bảy ngày sau chắc chắn sẽ tăng mạnh, đến lúc đó tao trả ày lãi suất mười phần trăm.
Sau khi cứu thành công thi sĩ muốn tự sát Hầu Kình, hôm sau tỉnh dậy, ánh mắt hắn đờ đẫn, hơi thở như có như không:
- Vì sao lại cứu tao, thổ phỉ, mày phạm sai lầm lớn rồi, mày sẽ khiến rất nhiều người đàn bà trên thế giới này phải đau lòng.
Ban đầu tôi không hiểu lắm ý của hắn khi nói câu này, tưởng là uống rượu say nên thần kinh của hắn không bình thường, nói huyên thuyên nên cũng không để bụng, tới sau này, khi Hầu Kình trở thành đại gia trong lớp, tốt nghiệp chưa đầy ba năm đã kiếm được một triệu tệ, sau đó hắn như quả bóng tuyết càng lăn càng to, ba mươi tuổi đã có hàng trăm triệu, nghe bạn bè nói, bình quân ba tháng hắn thay bạn gái một lần, tôi mới ý thức được ý nghĩa sâu xa câu nói của hắn khi đó.
Phương thức của Hầu tổng vừa trực tiếp vừa có sức sát thương, gặp một người con gái nào vừa ý thì hắn, hoặc tặng điện thoại Samsung, hoặc tặng mỹ phẩm Dior, hơn nữa tặng xong còn không chủ động gọi điện thoại cho họ, con gái bây giờ có mấy ai chống lại được sự công kích và cám dỗ từ những thứ như thế. “Tặng quà mà lại không yêu cầu mình làm gì, người đàn ông như thế biết tìm ở đâu, nếu mình không chủ động thì chẳng phải là đã để lỡ một người đàn ông hiếm có khó tìm!”. Mấy tháng sau, khi Hầu Kình nhận thấy người con gái đó thực sự có cảm tình với hắn và muốn độc chiếm hắn, thái độ của Hầu Kình chỉ được gói gọn trong một từ, “Cút!”. Tàn nhẫn cắt đứt tơ tình, luôn luôn ở thế thượng phong trong tình cảm, sau lưng để lại cả tá những em gái đau lòng vì “thi sĩ”.
Khi tôi chỉ trích hắn không đạo đức, Hầu Kình còn nổi giận:
- Mày biết không? Tao chưa bao giờ yêu cầu điều gì, ai đòi lên giường cũng đều là tự nguyện, thậm chí dụ dỗ tao, tao có gì sai? Đau lòng cũng đáng đời, tao chẳng liên quan gì cả!
Trong điện thoại, tôi nói với Hầu tổng vốn lúc nào cũng mạnh miệng vì tiền:
- Người anh em, tiền của tao bị một kẻ chơi cổ phiếu chiếm dụng rồi, mày còn vay tiền tao chơi cổ phiếu? Tuy tao là ông chủ nhưng bây giờ số tiền vốn tao có thể sử dụng được chỉ có hơn trăm nghìn thôi, bao gồm cả tiền riêng. Người anh em, không phải tao không chịu giúp mày mà thực sự là hết cách rồi.
Lúc từ chối Hầu Kình, trong lòng tôi thấy thật khó chịu, đây là chỗ khó xử của người làm ông chủ, thường phải rất nhẫn tâm mới từ chối được người khác vay tiền. Nếu tiền vốn của tôi dư dả, có mấy trăm triệu trong tay thì tốt, Hầu Kình mở miệng vay cả triệu tôi cũng chẳng chớp mắt lấy một cái, nhưng vào lúc tôi đang khó khăn nhất hắn lại hỏi vay, tôi tuy là ông chủ nhưng chỗ nào cũng phải dùng tới tiền, trên thực tế, khoản tiền có thể điều động được có khi còn không nhiều bằng tiền lương của bọn nhân viên cao cấp. Tình hình của tôi cũng chỉ nói được đến thế, không thể nói rõ hơn cho Hầu Kình nghe, nói ra phỏng có ích gì? Lúc thiếu tiền, tôi thậm chí còn nghĩ tới việc mở miệng vay của Hầu Kình, ai ngờ hắn lại là người lên tiếng trước.
Tiền còn thì tình còn. Việc tốt không thấy đâu, vậy mà việc xấu cứ dồn dập xảy tới, như những con sóng muốn nhấn chìm tôi. Liệu đây có phải là số phận?
Hồi nhỏ vẫn thường nghe mẹ nói với hàng xóm vừa khâu đế giày vừa ca thán, phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí. Khi đó tôi chưa thể cảm nhận được ý nghĩa của những câu nói này, bây giờ tôi mới hiểu đó đúng là một triết lý. Tôi bận tới mức đi vệ sinh cũng phải chạy, lúc cắm đầu cắm cổ vào gọi điện thoại chạy vạy khắp nơi thì vợ không nhìn thấy, duy có một lần ngủ ngoan ngoãn (nhưng với người đàn bà khác) lại bị vợ bắt quả tang; hàng ngày tôi lái xe mang đầy đủ giấy tờ chẳng thấy cảnh sát đếm xỉa gì tới tôi, chỉ có một lần quên không mang là bị chặn lại; hồi tôi chưa làm ăn riêng, mỗi tháng có mấy trăm nghìn cho tôi làm phí công tác, nhưng khi lên làm ông chủ, lúc cần đến tiền thì tiền lại bị người ta lấy mất.
Nhìn dõi mắt ra xa, có ai là sống thảnh thơi? Ông chủ có nỗi khổ của ông chủ, người làm thuê có nỗi khổ của người làm thuê, thi sĩ Hầu Kình chơi cổ phiếu, phất trong một đêm, cuối cùng cũng phá sản. Khi tôi gặp lại hắn lần nữa, Hầu Kình đang làm ruộng, trong ánh mắt không nhận ra là sự lãnh đạm hay là bất đắc chí. Thị trường cổ phiếu kéo hắn lên, rồi lại đẩy hắn xuống, kết cục nào mới là tốt nhất cho hắn.
Cuộc sống là những vở kịch nối tiếp nhau, không ai trở thành người chiến thắng cuối cùng.
LƯU HN TỰ SÁT
Tôi nhận được điện thoại của Bành Tiền Tiến, nói là tìm thấy Lưu Hân rồi, cô ta tự sát không thành, giờ đang ở trong Bệnh viện Nhân dân. Tôi vừa cúp điện thoại liền lao ngay ra ngoài.
Lạc Lạc gọi tôi lại, đưa cho tôi một bức thư vừa lấy ở hòm thư của công ty, trên phong bì không có tem, không có địa chỉ người nhận và người gửi, chỉ có bốn từ đen trên nền giấy trắng: Gửi Lý Tiểu Phi. Nét chữ ngay ngắn, rất quen thuộc, tôi thầm cảm thấy bất an.
Tôi không kịp xem, chỉ nhét vội vào túi rồi lao thẳng tới bệnh viện, y tá ở cửa ngăn tôi lại, lúc nóng lòng, tôi nói mình là chồng của bệnh nhân, cô ta cau mày lẩm bẩm:
- Sao vừa có chồng vừa có bạn trai, loạn quá!
Tôi chẳng buồn giải thích, sau một hồi thề thốt, cuối cùng cũng được vào phòng.
Lưu Hân tái nhợt nằm trên giường bệnh, thấy tôi bước vào, cô ta quay đầu sang hướng khác, còn kéo chăn lên che kín mặt, mẹ cô ta sầm mặt đứng cạnh thu dọn đồ đạc.
Lưu Hân được phát hiện trong một căn phòng ở khách sạn Hải Di, khi đó ngoài phòng của cô có tấm biển “Xin đừng làm phiền”, nhân viên phục vụ tưởng trong phòng không có người bèn đẩy cửa bước vào, thấy cô đầu tóc rũ rượi, mặc quần áo ngủ đang nằm trên giường, xung quanh vương vãi mấy viên thuốc và chai thủy tinh, nhân viên phục vụ lập tức báo cáo cho Giám đốc khách sạn, sau đó gọi xe cấp cứu đưa Lưu Hân tới bệnh viện.
Bức thư đó do cô ta bỏ vào hòm thư trước khi rời khỏi công ty.
Tiểu Phi, đây là lần đầu tiên em gọi anh như thế, tuy rằng cái tên này đã vang lên trong lòng và trong những giấc mơ của em vô số lần.
Em đã làm sai rất nhiều việc, mang lại nhiều phiền phức cho anh và công ty, bây giờ nhớ lại thấy như một giấc mơ, tỉnh giấc rồi, nước mắt hoen mi, có đau, có hận, tất cả đều do em mà ra.
Em muốn kể cho anh nghe một câu chuyện: Hai mươi năm trước, một cô gái sinh ra trong một gia đình khá giả ở Hồ Nam, cuộc sống vốn dĩ bình yên, tươi đẹp, nhưng năm cô tám tuổi, bố cô bất chấp tất cả để từ bỏ ngôi nhà đó, bỏ đi với một người đàn bà, từ đó cuộc sống thay đổi, cô gái không còn tình thương của cha, tinh thần của mẹ cô cũng sụp đổ, sức khỏe sa sút, trở thành một người phụ nữ cả ngày chỉ biết oán trách người khác.
Có thể anh không bao giờ hiểu được những gian nan của một gia đình không có người đàn ông trụ cột, bởi vậy khi một người con trai bày tỏ tình yêu với người con gái sống trong gia đình đó, còn bỏ tiền ra trị bệnh ẹ cô, cô đã chấp nhận anh ta – cô ta cần tiền, cần được bảo vệ, ngôi nhà đó cần một người đàn ông.
Nhưng ông trời thật biết trêu ngươi con người, thời gian hạnh phúc thường rất ngắn ngủi, người con trai kinh doanh thất bại, thua lỗ mất ba trăm nghìn tệ, anh ta trở nên nóng nảy và tàn nhẫn, mọi gánh nặng đổ lên đôi vai yếu đuối của cô gái nhỏ, cô làm ôsin cho người ta, làm nhân viên trong quán bar, từng bị người ta sàm sỡ trên xe buýt, bị cướp ở trên đường, không ai để cô tâm sự, khi màn đêm buông xuống, cô chỉ biết nhìn vào bầu trời tối đen như mực và gạt nước mắt, cô sắp sụp đổ rồi, cô cảm thấy cả thế giới này đang đối đầu với cô.
Cho đến một ngày, cô gái ấy đến một công ty, cô gặp được một người, tất cả đều thay đổi.
Thực ra động cơ khi cô gái vào công ty không hề trong sáng, cô cần tiền, cần tiền để duy trì mạng sống của mẹ mình, cần tiền để kết thúc tình cảm giữa cô với người bạn trai cũ.
Ông chủ rất tin tưởng cô, cho cô cơ hội để thể hiện mình, thậm chí cô còn cảm nhận được tình phụ tử đã lâu không có – đó là khát khao bao nhiêu lần trong giấc mơ thuở niên thiếu của cô. Cô quá mừng vui, quá kinh ngạc, và cả sợ hãi, ban ngày cô sống trong những vinh quang ở công ty, cố gắng bắt bản thân mình làm một cách tốt nhất, nhưng cứ tối đến, đồng hành với cô chỉ là sự cô đơn và những nỗi dày vò.
Một bên là mạo hiểm, đi ngược lại lương tâm khi làm việc có lỗi với ông chủ, một bên là ông chủ luôn bảo vệ cô, cho cô niềm vui và tự tin, đến cuối cùng, cô ngày càng không khống chế nổi bản thân mình, thậm chí còn trở nên biến thái, bao nhiêu lần cô giật mình tỉnh giấc với những giọt nước mắt còn đọng lại từ giấc mơ, cô đã làm sai quá nhiều việc, cô không biết mình sẽ đi đến đâu.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui