Em vẫn phải cảm ơn bố mẹ mình, họ đã cho em một dung mạo và cơ thể đẹp. Ban đầu em làm nghề này, em xấu hổ không dám nhận mình là sinh viên, bởi vì em cảm thấy đó là một sự sỉ nhục, sau đó em gần như tê dại, thậm chí còn chủ động đề cập tới, bởi vì cái mác sinh viên giúp em có được nhiều khách hơn, nỗi xấu hổ, nhục nhã ban đầu đã được sự chủ động thừa nhận thay thế chỉ sau ba tháng, đúng là một sự thay đổi chóng mặt, mà tất cả chỉ vì đồng tiền.
Em đã bước trên một con đường không có đường lùi, từng có hai người chị em đến một công ty làm nhân viên văn thư và đến khách sạn làm nhân viên phục vụ, nhưng chỉ hai tháng sau họ đã quay lại, ông chủ và khách sạn gây khó khăn, những hy sinh mình bỏ ra chỉ đổi lại được một, hai nghìn tệ, đã quen ăn hải sản, làm sao họ nuốt nổi những bữa cơm đạm bạc. Thế nên làm nghề của bọn em, đường thoát cuối cùng chỉ có hai con đường: Một con đường là sau khi nhan sắc tàn tạ, mở một cửa hàng nhỏ ở quê, sau đó tìm một người đàn ông thật thà nhưng nghèo khó để cưới; con đường còn lại là cứ làm tiếp, giá đi khách từ tám trăm tệ giảm xuống còn ba trăm tệ, rồi còn năm mươi tệ, sau đó hít thuốc phiện, một ngày nào đó sẽ chết ở một chân cầu hay góc tường. Em đã nhìn thấy rõ tương lai của mình là như thế nào.
Anh Phi, từ trước tới nay chưa có người nào tôn trọng em, ngoài anh, những lời của anh đêm qua đã an ủi em rất nhiều, lẽ ra em cũng định nuốt hết những lời nói nhu mì của một người con gái vào trong trái tim, không bao giờ kể ra với người khác, kể cả chồng em – nếu em may mắn có được cái hạnh phúc ấy, nhưng không hiểu vì sao, lần này em không thể khống chế được bản thân, em khao khát được kể về chúng ta, tâm sự với anh, giờ cho dù ra ngoài bị xe đâm chết em cũng không còn gì để nuối tiếc. Những gì em thường nói, người khác đều nói chỉ là mấy lời bẩn thỉu, hôm nay đối diện với anh, tuy rằng bản thân em vẫn đê tiện, nhưng em muốn nói với anh những lời văn vẻ, đây là thứ mà em từng có, dường như em lại tìm thầy rồi, tuyệt quá.
Anh, điện thoại để lại cho anh, đoạn phim đó đối với anh rất quan trọng, cho dù em không biết vì sao, em cũng không cần biết, chỉ cần nó hữu ích với anh là được rồi.
Tạm biệt, người yêu của em!
Tôi xem lại đoạn phim lần nữa, ông chủ Vạn, Trần Thế Phong, Dương Hùng Vĩ và một nhóm các em chân dài đang cùng điên cuồng nhảy nhót trong căn phòng VIP của hộp đêm Kim Bích, người nào cũng trái một em, phải một em, vô cũng phóng đãng, âm thanh qua huyên náo không nghe rõ là nói gì, nhưng điều này không quan trọng, chỉ cần biết rằng họ ở với nhau, hơn nữa còn làm những việc không chính đáng là đủ rồi, đủ để tôi cho họ một đòn chí mạng.
Tôi kéo rèm cửa sổ, ánh mặt trời ùa vào căn phòng, ngoài kia ánh mặt trời rạng rỡ, tôi có thể thấy một nơi mờ mờ sau ánh mặt trời đang vẫy gọi tôi, thế giới trước mặt tôi sáng bừng trở lại.
THANH THANH RA ĐI
Tôi lái xe tới công ty, dọc đường gọi điện thoại cho Cảnh Phú Quý. Trong công ty chẳng có mấy người, ánh mắt họ nhìn tôi đều không tự nhiên, những kẻ không có mặt chắc đang đi tìm con đường thoát khác, tôi lắc đầu cười lạnh, đi thẳng vào phòng làm việc, chuyển đoạn phim trong điện thoại vào máy tính, thêm một bản vào USB, nhét vào túi rồi đem cất điện thoại của Tiểu Ngọc vào tủ bảo hiểm, sau khi đã làm xong xuôi mọi việc, Cảnh Phú Quý cũng tới, tôi kẹp chặt túi vào nách, vừa đi ra ngoài vừa nói với hắn:
- Chờ tôi trong văn phòng!
Cảnh Phú Quý túm lấy tôi:
- Tôi đi với cậu!
- Không cần đâu, yên tâm đi, tôi không phải tới Khoa Mỹ quậy đâu. – Sau đó tôi cười quỷ dị, ghé sát tai hắn, đưa tay ra ngăn miệng, - Chắc chắn là một tin vui động trời.
Tôi lặng lẽ rẽ vào văn phòng của Lôi tổng, mỉm cười đưa chị ta cái USB, lúc xem, Lôi tổng sa sầm mặt, không nói lời nào. Xem xong, câu đầu tiên của chị ta là:
- Chuyện này có người nào biết không?
Tôi nói không, tôi chỉ đưa ỗi chị, tôi cũng không muốn chuyện này làm ầm lên, dù sao đối với Khoa Mỹ, nó cũng không phải là việc hay ho gì.
- Thế người quay camera thì sao?
- Chị yên tâm, cô ta không có liên quan gì đến chúng ta, hơn nữa tôi đã cho cô ta một khoản tiền để cô ta rời khỏi Châu Hải rồi.
Lôi tổng gật đầu nhìn tôi vẻ tán thưởng, đứng lên đi đi lại lại mấy vòng sau cái bàn, một lát sau dừng lại, giơ ngón tay cái lên:
- Thế thì tốt, tôi hỏi cậu câu cuối cùng, cậu có để lại bản gốc không?
Tôi nói:
- Không, tôi tin chị tuyệt đối.
Lôi tổng nhìn tôi chằm chằm:
- Thực ra tôi hỏi câu này cũng bằng thừa, các cậu làm ăn buôn bán, không thể nào không. Nhưng tôi tin cậu một lần, vậy chúng ta thực hiện một thỏa thuận quân tử, cậu đừng nói với bất cứ ai, cũng không được báo cảnh sát, còn về chuyện đấu thầu, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại.
Đúng là trống vang không cần gõ mạnh, người thông minh không cần nói nhiều, tôi hoàn toàn hiểu được ý của chị ta, luôn miệng nói:
- Chắc chắn, chắc chắn rồi, chị cứ yên tâm. – Sau đó tôi đứng lên định ra về, Lôi tổng gọi tôi lại, đi tới trước mặt tôi, định nói gì đó lại thôi, rồi dường như đang lựa lời, tôi thấy hơi căng thẳng, nhìn chị ta lo lắng, Lôi tổng ngập ngừng một chút rồi nói:
- Cậu Phi, cảm ơn cậu luôn chăm sóc cho Victory. Câu này tôi muốn nói lâu lắm rồi, nhưng vì ngại mối quan hệ công việc, hy vọng cậu hiểu cho. Ngoài ra, bộ quần áo mà Thanh Thanh mua tôi xin nhận, nhưng thứ trong đó thì cậu mang về đi, hơn nữa cầm luôn bây giờ. Tôi không trả cậu ngay ngày hôm sau là vì muốn cậu yên tâm, khi đó tôi đã bàn với Victory, đấu thầu kết thúc sẽ trả lại cậu, cho dù cậu có trúng thầu hay không. Cậu làm ông chủ cũng chẳng dễ dàng gì, nhưng phải đi con đường quang minh chính đại.
Tôi gật đầu, làm ra vẻ rửa tai lắng nghe. Lôi tổng nói tiếp:
- Còn nữa, cậu còn trẻ, bản tính cũng không xấu, nhưng tôi muốn nhắc nhở cậu một câu, Thanh Thanh là cô gái tốt, cậu phải dành nhiều thời gian cho cô ấy, đối với cô ấy tốt một chút. Con người có những lúc thường cảm kích với những ân huệ nhỏ của người khác nhưng lại vờ như không thấy ân tình cả đời của những người thân. Nhớ nhé, phải coi người nhà là những khách hàng quan trọng nhất.
Cánh cửa ký ức của tôi phút chốc bật mở, tỉnh ngộ: Trong giấc mơ đêm đó, Lôi tổng đã nói với tôi câu này.
Tôi thấy cảm động, khóe mắt đỏ hoe, sống mũi cay cay, tôi đưa hai tay ra nắm tay Lôi tổng, mím môi gật đầu:
- Dạ vâng, tôi nhất định sẽ ghi nhớ lời dạy của chị.
Giờ tôi chẳng phải lo lắng điều gì nữa, thứ duy nhất tôi cần làm là chờ đợi. Tôi lái xe vào con đường Cửu Châu, lướt trên mặt đường êm ru, tôi đắc ý bật cười, làm những việc này là sở trường của tôi, nếu bài thơ tán Thanh Thanh được phát trong loa của nhà ăn, hiệu quả như một quả bom nguyên tử thì cái USB lần này của tôi đã trở thành một con dao Thụy Sĩ, lặng lẽ chọc thẳng vào trái tim đối thủ, một dao chí mạng.
Những ngọn cờ màu và chụp đèn bên đường dường như đang vẫy chào tôi, những người vui vẻ hai bên đường dường như đang cười cùng tôi, cảnh tượng giống y ngày hôm qua, nhưng tâm trạng hoàn toàn khác nhau. Giáng sinh sắp tới, sau đó là Tết dương lịch, năm nay có thể có một cái Tết bình an, thoải mái. Tôi nhớ lại lời Lôi tổng: “Hãy coi người nhà như những khách hàng quan trọng nhất”. Câu nói này đã thức tỉnh tôi, tôi từng lạc bước trước đồng tiền, một lòng sùng bái đồng tiền mà quên mất những người yêu tôi, quan tâm tới tôi ở xung quanh. Tôi quyết định phải đối xử với Thanh Thanh thật tốt, tối nay sẽ đưa cô ấy đi ăn một bữa yến sào, cái thứ này tôi đã ăn chán nhưng Thanh Thanh còn chưa bao giờ nhìn thấy. Tết Nguyên đán đưa cô ấy đến đảo Bali nghỉ ngơi, hâm nóng lại thế giới của hai người. Còn cả Đô Đô, tôi đã hứa đưa nó đi Disney Land Hồng Kông mấy lần, nhưng chưa lúc nào thực hiện được lời hứa, lần này tôi không thể thất hứa được nữa, Tết dương lịch sẽ đi. Đúng rồi, rủ cả nhà Cảnh Phú Quý cùng đi, tôi nợ hắn, hắn cũng nợ gia đình quá nhiều, coi như hai nhà chúng tôi cùng đi nghỉ. Nghĩ tới những điều này, tôi thậm chí còn cảm thấy mình không quan tâm tới kết quả cuối cùng phía Lôi tổng nữa, nếu gia đình không hạnh phúc thì thành công phỏng cũng có ích gì?
Tôi sẽ nói cho họ biết dự định của tôi, dành cho họ một ngạc nhiên, bèn gọi điện thoại về nhà, con trai Đô Đô nghe máy:
- Cục cưng, mấy hôm nữa bố đưa con đi Disney Land được không?
Đô Đô không có vẻ hưng phấn như thường ngày, cũng không trả lời tôi:
- Bố, bao giờ bố về?
Tôi hơi ngạc nhiên, nói:
- Làm sao, có chuyện gì?
- Con sợ.
- Sợ gì? Ban ngày ban mặt, con là con trai cơ mà, mẹ không có nhà sao?
- Mẹ ra ngoài rồi, con… con sợ thật. – Giọng điệu cậu con trai rất rụt rè.
- Không nói ạ, trước khi đi mẹ còn đưa cho con môt bức thư, bảo con… đưa cho bố, còn nữa, mẹ nói… mẹ nói nếu trước mười hai giờ bố còn chưa về thì gọi điện thoại cho bố, con cứ ngồi trên ghế xem đồng hồ, bây giờ còn kém… kém hai mươi tám phút nữa. – Đô Đô kể một mạch, giọng hổn hển, nói năng không được nhanh gọn như mọi khi.
Tôi nhìn chiếc đồng hồ điện tử của ô tô, hiển thị mười một giờ ba mươi phút. Tôi thấy lạ lùng, bèn nói:
- Đừng sợ, bố về ngay đây, được không?
Tôi gọi di động cho Thanh Thanh, tắt máy, gọi tiếp, vẫn tắt máy. Một cảm giác bất an mạnh mẽ dâng lên, tôi thấy đầu mình tê dại, suy nghĩ bắt đầu mơ hồ, tôi đạp mạnh thắng xe rồi lao vút về nhà.
Hồi sinh Đô Đô, bọn tôi không có kinh nghiệm, từ nửa năm trước khi mang thai tới mười tháng mang thai, rồi nửa năm sau khi sinh, mọi chi tiết trong quá trình kéo dài hai năm này, chúng tôi đều phải lên mạng tra cứu hoặc hỏi những người có kinh nghiệm, duy chỉ bỏ quên một chi tiết là nhét phong bì cho bác sĩ gây mê, thế nên lúc sinh, thuốc mê hơi ít, Thanh Thanh đau khóc thét lên, tôi chờ bên ngoài, tiếng hét vang ra qua bức tường dày như cứa vào tim tôi. Khi đó tôi đã thề là phải đối với Thanh Thanh thật tốt, sau này sẽ không để cô ấy chịu khổ thêm chút nào nữa, sau khi Đô Đô được sinh ra, vết thương của Thanh Thanh đau suốt ba tháng liền, ngày nào tôi cũng phải phục vụ cô ấy, công việc thì bắt Cảnh Phú Quý làm thay, bỏ cả chơi mạt chược. Có một ngày, tôi quỳ xuống đất dùng nước ấm ngâm hai đôi chân sưng phù của Thanh Thanh, Thanh Thanh xoa đầu tôi nói:
- Anh yêu, nếu anh thương yêu em cả đời như thế này thì tốt quá.
Tôi ngẩng đầu lên nói với cô ấy:
- Ngốc quá, em không sợ đau à?
Thanh Thanh cúi xuống ôm đầu tôi vào lòng:
- Em không sợ đau, chỉ cần anh đối xử tốt với em.
Tôi biết Thanh Thanh chỉ nói vậy, bình thường cô ấy sợ nhất là đau. Hồi học Trung học, cô ấy tham gia một cuộc thi chạy bền, bị ngã trầy cả gối, cô ấy ở nhà khóc lóc suốt nửa tháng trời, điều này mẹ vợ nói với tôi trước khi cưới, ý tứ rất rõ ràng, Thanh Thanh sợ đau, đừng để cô ấy bị thương, phải đối xử tốt với cô ấy một chút.
Tôi đã hứa không biết bao nhiêu lần, nhưng sau đó lại vì một nguyên nhân nào đó mà quên lời hứa, còn Thanh Thanh vẫn không bao giờ oán trách một lời dù rằng đã bị thương nhiều lần, chỉ mong một điều, tôi phải yêu cô ấy, chung thủy với cô ấy, nhưng thật bất hạnh, đến điều này mà tôi cũng không làm được.
Mỗi người con gái đều là một thiên thần mà ông trời gửi xuống, khi họ rơi nước mắt vì con trai, đôi cánh thiên thần của họ sẽ bị gãy, rơi xuống nhân gian, trở thành người phàm. Tôi không biết vào lúc tôi đang ăn chơi sa đọa, từng có một thiên thần, một người phụ nữ vì tôi mà rơi nước mắt và xuống trần nhân gian, Thanh Thanh trong cuộc sống của tôi đang rơi nước mắt, ngồi dưới ánh đèn vàng để viết cho tôi những dòng cuối cùng.
Phi, cái tên bình thường tới không thể bình thường hơn này đã liên kết với cuộc đời của em, đối với em mà nói nó có một ý nghĩa hoàn toàn khác, nó là bến bờ hạnh phúc của em, là khu vườn vui vẻ của em, trong giấc mơ, em đã từng hôn nó, từng gọi nó hàng ngàn lần trong tim, nhưng lần này… lần này sẽ là lần cuối cùng em gọi cái tên đó.
Em nên hận anh, cũng muốn hận anh, nhưng lại phát hiện ra mình không thể nào hận nổi, có lẽ vì nửa tiếng đó em đã đưa ra quyết định, em phải cáo biệt triệt để với thế giới này, dù hận, dù yêu cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Nửa tiếng em đứng ở cửa, nói một cách chính xác là nửa tiếng em ngã ngồi trước cửa căn phòng khách sạn của anh, nước mắt lã chã lăn ra, nhưng em không khóc, anh đang cười trong đó, em cũng đang cười ngoài này.
Anh nhắn tin bảo em không cần lo cho anh, nhưng em không lo được không? Anh là chồng em, gặp phải chuyện lớn như thế, nếu chúng ta không thể cùng chung hoạn nạn, vậy chúng ta có cần là vợ chồng nữa không? Em đón xe đi tìm hết bãi đỗ xe này tới bãi đỗ xe khác, từ Củng Bắc tới Hương Châu, từ Hương Châu tới Cát Đại, em muốn gặp anh, vô cùng muốn gặp anh, em phải nói với anh rằng, thất bại không quan trọng, không sao cả, vốn dĩ chúng ta chỉ là những người tay trắng, mất đi những thứ này có gì đâu mà đáng sợ?