Sau khi ăn xong, Tự Luân nằm phè phỡn trên giường, đánh một giấc như đang ở nhà mình. Bây giờ đối với cậu, Duy Đăng sống ở nơi nào thì nơi đó chính là nhà của cậu. Hai người là bạn đời của nhau mà.
Đến hơn một tiếng sau, Duy Đăng trở về phòng, nhìn thấy Tự Luân đang nằm ngủ ngon lành trên giường mình, hắn tiến tới chỗ cậu nằm, nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt má cậu. Chỉ có những lúc cậu ngủ say như thế này thì hắn mới dám làm như thế với cậu thôi. Bây giờ trở về trời rồi, không thể tùy tiện làm càn như trước nữa. Với cả, hắn không muốn làm tổn thương cậu nữa. Nhưng Duy Đăng đâu biết rằng, sự im lặng và xua đuổi của hắn sẽ làm người hắn yêu tổn thương đâu.
Khoảng thời gian sau đó, Tự Luân ăn ngon, ngủ ngon ở Yên Khắc. Duy Đăng cũng nhiều lần muốn đưa cậu về trần gian để cậu sống ở đó nhưng cậu lại không chịu. Ngày nào cậu cũng bám dính lấy hắn. Hắn đi đâu, cậu đi theo đó. Bám dính đến mức mà hắn cảm thấy cậu rất phiền phức. Nhưng đó chỉ là vẻ ngoài thôi, bên trong đang rất vui kìa.
Tự Luân cũng đã thay đổi so với lúc trước rất nhiều rồi. Cậu học nấu ăn, học làm bánh các thứ. Mặc dù đồ ăn cậu làm không được đẹp mắt, bánh làm cũng không có vẻ gì ngon nhưng hương vị lại rất đặc biệt. Đó là hương vị của tình yêu mà cậu dành cho Duy Đăng. Trong Yên Khắc có rất nhiều người là Duy Đăng với ba đứa học trò của hắn cùng với những thuộc hạ, người hầu, nhưng cậu chỉ làm bánh với nấu ăn cho mỗi Duy Đăng thôi. Đúng là khi yêu rồi con người ta sẽ thay đổi mà.
…
“Ngươi làm gì vậy? Đừng bám theo ta nữa.” Duy Đăng nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, cố gắng đuổi Tự Luân đi chỗ khác.
“Không chịu đâu. Anh đừng đuổi em mà!” Tự Luân ôm lấy cánh tay của Duy Đăng, nhìn hắn với ánh mắt đáng thương.
Nhìn thấy ánh mắt đó của Tự Luân, Duy Đăng thở dài rồi đành để cậu lẽo đẽo theo mình thôi chứ biết sao giờ. Bên ngoài thì cứ bảo không nhớ cậu là ai, không biết cậu. Nhưng bên trong trái tim hắn, cậu luôn là người quan trọng nhất.
Hai ngày sau, Duy Đăng có lệnh từ thiên đế phải xuống hạ giới kiểm tra tình hình rồi báo cáo về Thiên Giới. Hắn tuân lệnh, cùng những thuộc hạ và ba đứa học trò của mình đi xuống hạ giới kiểm tra. Tự Luân thấy Duy Đăng đi, cứ tưởng sẽ bỏ mình nên cậu chạy theo hắn, nắm lấy tay áo của hắn.
“Làm gì đấy?” Duy Đăng giật mình, quay qua nhìn cậu thiếu niên đang nắm lấy tay áo của mình.
“Anh đi đâu thế? Cho em đi cùng với.” Cậu thiếu niên nhìn Duy Đăng với ánh mắt đáng thương, tay cậu nắm chặt lấy tay áo của hắn, không chịu buông ra.
“Ta đi làm nhiệm vụ, ngươi đi theo làm gì?” Vẻ mặt Duy Đăng hơi khó chịu, không muốn để Tự Luân đi theo mình.
Đào Duy Đăng thấy Tự Luân bám mình như thế cũng lo sợ sẽ không làm được gì nên không muốn để cậu đi cùng. Nhưng nếu để cậu đi cùng, lúc về bỏ cậu ở lại hạ giới, chẳng phải cũng tốt sao? Để cậu sống ở hạ giới như người bình thường. Nghĩ thế, Duy Đăng liền cho Tự Luân đi theo.
Ở hạ giới, Duy Đăng cùng đám thuộc hạ, ba đứa đồ đệ của mình với Tự Luân xuất hiện. Nơi này là một thành phố lớn, rất đông dân sinh sống. Những người sống ở đây đều là những người trong giới thượng lưu. Xung quanh nơi này có rất nhiều tòa nhà lớn nhỏ khác nhau, không cẩn thận có thể bị lạc đường như chơi.
“Ngọc Hoán, đi kiểm tra phía Đông, Tự Kim kiểm tra phía Tây, Ánh Hoàng kiểm tra phía Nam. Nửa tiếng nữa trở về đây báo cáo.” Duy Đăng nói với mấy đứa học trò của mình. Bọn họ nhận lệnh của hắn rồi cùng một vài thuộc hạ rời đi kiểm tra.
“Ngươi đi chơi đi. Một lúc nữa trở lại đây.” Duy Đăng quay qua nhìn Tự Luân bằng một ánh mắt lạnh lùng, không một tí cảm xúc.
Tự Luân không nói gì, vui vẻ gật đầu đồng ý. Rồi cậu chạy đi đâu đó, mua đồ ăn, mua nước các thứ. Còn Duy Đăng thì kiểm tra phía Bắc cùng thuộc hạ. Trong lúc kiểm tra thì có rất nhiều người dân vây quanh bọn họ. Bình thường người ở Thiên Giới sẽ xuống kiểm tra hạ giới mỗi năm một lần. Những người dân ở hạ giới chỉ mong chờ đến ngày người Thiên Giới xuống kiểm tra thôi. Vì bọn họ rất mong ngóng được gặp người cai quản Yên Khắc.
Thế giới rộng lớn nên mỗi nơi sẽ có một hoặc hai người cai quản khu vực nào đó trên Thiên Giới xuống kiểm tra. Kiểm tra những vấn đề như nhà cửa, cuộc sống của người dân và xem xem có tên khốn nào tác oai tác quái không.
Một lúc sau, Tự Luân tung tăng chạy tới chỗ Duy Đăng, trên tay cầm rất nhiều đồ ăn. Vừa tới chỗ hắn, nhìn thấy cả đống nữ nhân đang vây kín hắn, cậu lập tức nhíu mày rồi chen vào đám nữ nhân đó.
“Đừng có vây quanh anh ấy như vậy! Các cô không có việc gì làm sao!?” Tự Luân khó chịu nói thẳng vào mặt đám nữ nhân kia, tay cậu nắm lấy tay của Duy Đăng.