Trái Tim Anh Mãi Mãi Thuộc Về Em

Vì được chăm sóc tốt và được uống thuốc đầy đủ nên Tự Luân rất nhanh đã hết bệnh. Chỉ trong hai ngày, bệnh của Tự Luân đã khỏi hẳn.

Vào đúng buổi tối ngày hôm đó, khi Duy Đăng vừa bước vào phòng, Tự Luân đã kéo hắn tới giường rồi đẩy hắn ngã xuống giường. Chưa kịp để hắn phản ứng lại, cậu ngồi lên người hắn, dùng một sợi dây đã chuẩn bị sẵn để trói tay hắn lại.

“Ngươi làm gì vậy!? Mau cởi trói!” Duy Đăng nhìn hai tay đang bị trói của mình rồi nhìn cậu thanh niên đang ngồi trên người mình với vẻ mặt tức giận.

“Đào Duy Đăng! Em yêu anh!” Tự Luân ngồi trên người Duy Đăng, nhìn chằm chằm vào mắt hắn.

Tự Luân vừa nói, vừa cởi hết đồ trên người mình ra. Cơ thể trắng nõn của cậu dần dần hiện ra trước mắt Duy Đăng. Trên cơ thể cậu là một vài vết sẹo cũ do hắn gây ra trước đây. Nó chỉ là vết sẹo nhỏ thôi, không quá lớn nên không ảnh hưởng đến chất lượng hình ảnh trước mắt hắn. Nhìn thấy những vết sẹo đó, trái tim Duy Đăng đau nhau. Hắn biết là lúc trước mình đã làm Tự Luân tổn thương rất nhiều. Hắn cũng biết mỗi khi bị hắn đánh, cậu đều rất đau.

Nghe câu nói của Đào Tự Luân, Duy Đăng đứng hình mất năm giây. Chưa kịp phản ứng lại thì quần áo trên người mình đã được lột sạch hết rồi. Cơ thể của Duy Đăng dần lộ ra trước mắt Tự Luân. Cậu nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm vào ngực hắn. Chính là nó, thứ mà cậu cần. Nhìn thấy cây súng của hắn, gương mặt Tự Luân đỏ bừng, thằng nhóc nhỏ của cậu cũng không biết từ khi nào mà dựng đứng lên rồi. Mặc dù nhìn thấy cơ thể Tự Luân không một mảnh vải che thân, lại còn ngồi trên người mình nữa nhưng thằng nhỏ của Duy Đăng nhất quyết không ngẩng đầu. Hắn đang cố kìm chế lại sự thèm muốn của mình để không làm cậu phải đâu. Nhưng trái với hắn, Tự Luân có vẻ muốn nhún nhảy trên người hắn rồi. Cậu cầm lấy cây súng của Duy Đăng, cho vào trong hậu huyệt của mình.


“Ức…!” Tự Luân cắn răng để không phát ra những âm thanh đó.

“Ngươi làm gì vậy!? Mau xuống khỏi người ta!” Đào Duy Đăng tức giận, muốn đẩy Tự Luân ra nhưng tay lại bị trói, không thể làm gì được cả.

Hắn vùng vẫy, bảo cậu cởi trói cho mình rồi xuống khỏi người mình. Nhưng Tự Luân nào có nghe. Khi cậu bé của hắn đã vào tận sâu bên trong cậu rồi, cậu thở hổn hển, nhếch môi nhìn hắn.

“Đào Duy Đăng, em yêu anh. Anh là của em. Cho dù anh có quên em đi nữa thì em vẫn sẽ ở bên cạnh anh. Anh đừng hòng đuổi em đi!”

Nói dứt câu, Tự Luân cúi xuống hôn lên môi Duy Đăng. Tay cậu ôm lấy mặt hắn, không để hắn thoát khỏi nụ hôn này. Nhưng có lẽ là vì chưa bao giờ chủ động hôn nên cậu có vẻ hơi vụng về.

“Hah… Ức…” Tự Luân rời môi Duy Đăng, vừa định nhún trên cây súng của hắn thì đột nhiên, sợi dây trói tay hắn bỗng đứt ra khiến cậu giật mình.

“Hả!? Ưm…!?” Chưa kịp phản ứng lại, Duy Đăng đã đưa tay ra sau gáy Tự Luân, kéo cậu xuống, hôn lên môi cậu. Một tay hắn vòng qua ôm eo cậu, tay còn lại đặt ở sau gáy cậu, giữ chặt cậu, để cậu không thoát khỏi nụ hôn của mình.

Lưỡi của Duy Đăng từ từ xâm nhập vào bên trong khoang miệng cậu Tự Luân, càn quét mọi ngóc ngách trong khoang miệng Tự Luân. Đến khi tìm thấy chiếc lưỡi nhỏ của cậu, lưỡi của hắn lập tức quấn lấy nó. Hắn từ từ hút hết không khí trong khoang miệng cậu khiến cậu khó thở, vùng vẫy cố thoát ra khỏi nụ hôn của hắn.

“Ưm… Hah…! Dừng lại…!!” Tự Luân đẩy Duy Đăng ra, hít lấy hít để không khí xung quanh căn phòng.

Con thú dữ trong người Duy Đăng dường như không thể kìm chế được nữa. Hắn lật người, đè Tự Luân dưới thân mình.


“Ah… Ức…! Sao, sao đột nhiên nó lớn hơn vậy…!?” Cây súng của Duy Đăng bỗng nhiên ngẩng đầu, nó từ từ lớn ra trong hậu huyệt của Tự Luân.

Duy Đăng mất khống chế, không kìm chế được bản thân của mình nữa mà thúc mạnh vào trong hậu huyệt của Tự Luân. Hắn không quan tâm đến lời cậu nói nữa, chỉ quan tâm đến việc mình làm thôi.

“Thả lỏng ra, Tự Luân. Ta không động được.” Duy Đăng nhíu mày, nhìn Tự Luân với một ánh mắt rất khó chịu.

Dường như không kìm chế được bản thân nữa, Duy Đăng bỗng nhiên thúc mạnh vào bên trong hậu huyệt của Tự Luân. Mặc kệ cậu đau đớn, trợn tròn mắt nhìn hắn, miệng la lên một tiếng.

“Ah…!! Đau… Duy Đăng, đau…!!!” Tự Luân vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi vòng tay của Duy Đăng.

Nhưng đã quá muộn rồi, làm gì có chuyện làm Duy Đăng mất kiểm soát như vậy rồi chạy trốn được chứ. Duy Đăng giữ chặt tay Tự Luân, ghì hai tay cậu xuống giường, bên dưới bắt đầu thúc mạnh vào bên trong hậu huyệt ẩm ướt của cậu.

Những âm thanh rên rỉ phát ra trong căn phòng, Tự Luân vì đau quá mà cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi Duy Đăng. Nhưng đâu có dễ như vậy. Hắn ôm chặt lấy cậu, cúi xuống mạnh bạo hôn lên môi cậu. Bên dưới vẫn đều đặn ra vào trong hậu huyệt của cậu.


Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, vì sự tác động của cả trên lẫn dưới, Tự Luân đã bắn ra. Cơ thể của hai người dính chặt lấy nhau nên t*** d*** của cậu bắn ra dính hết lên trên cơ bụng săn chắc của Duy Đăng. Hắn rời môi cậu, nhìn xuống phía bụng bị dính t*** d*** của cậu, khẽ nhếch mép cười:

“Chưa gì mà ngươi đã bắn rồi sao?”

“Anh, anh đừng nói nữa…!!!” Tự Luân xấu hổ, cả gương mặt đỏ bừng. Cậu vội lấy tay che mặt mình lại.

Nhìn thấy biểu cảm đáng yêu đó của Tự Luân, Duy Đăng mỉm cười rồi cúi xuống, gỡ tay cậu ra, hôn lên môi cậu. Bên dưới vẫn ra vào không ngừng.

Đến một lúc sau, Duy Đăng bắn vào sâu bên trong Tự Luân. Chưa dừng lại ở đó, hắn tiếp tục thúc vào sâu bên trong cậu. Trong căn phòng chỉ còn lại những âm thanh của tình yêu. Những âm thanh rên rỉ, khóc lóc, cầu xin Duy Đăng dừng lại. Kèm theo đó là những âm thanh da thịt va chạm vào nhau khiến những người bên ngoài nghe thấy cũng phải đỏ mặt.

Có lẽ vì đã kìm chế quá lâu nên Duy Đăng đã hành hạ Tự Luân suốt cả đêm không ngừng nghỉ. Mặc kệ cậu xin hắn ngừng lại vì quá là mệt rồi nhưng hắn vẫn không chịu ngừng. Mỗi lần như vậy, hắn đều bảo là làm lần cuối. Nhưng lần cuối của hắn kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa chịu dừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận