Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ

Trong lớp im phăng phắc, ai cũng ngạc nhiên về sự xuất hiện của Thiên
Vũ. Hắn đến đây từ lúc nào vậy? Hắn đã nghe thấy những điều gì rồi? Câu
''Nhóm Idol là cái nhóm từ xó nào chui lên vậy, hả?'' vừa được trôi vào
quên lãng nhưng giờ lại như một bản ghi âm hoàn chỉnh vang lên bên tai
tất cả mọi người. Ha ha, nếu Thiên Vũ hắn đã nghe thấy câu nói này thì
con nhỏ Bảo Nhi kia sẽ chết chắc. Đừng đùa, đến bọn họ ăn gan hùm mật
gấu cũng không dám động đến mấy vị đại boss này ( ý chỉ đám Thiên Vũ,
Thùy Trâm ) chứ đừng nói là con nhỏ có gia thế tầm thường nếu không nói
quá là quá nghèo mạt như Bảo Nhi.

''Thiên đường mở
lối không đi mà lại muốn xuống địa ngục. Tốt thôi, tôi sẽ cho cô được
toại nguyện.'' Nó cất giọng trầm trầm đầy sát khí. Xung quanh nhiệt độ
bất giác cũng theo đà giảm xuống, giá lạnh như vừa có một cơn gió từ Bắc Cực thổi qua.

Lưu Ly chưa kịp phản ứng
thì trước mắt đã tối sầm, cô ta chỉ cảm thấy có một thứ lực khủng khiếp
nào đó dúi thẳng đầu mình về phía trước. Tiếp đó, theo quán tính, đầu cô ta bị đụng thẳng vào phần cứng nhất của chân bàn.

Nó ra tay rất nhẹ nhàng, nhưng tác hại đem lại là một cú đau như giáng
trời khiến Lưu Ly dần dần mất đi cảm giác. Cơn đau biến mất, nhưng đó
không phải là điềm tốt đẹp gì vì các dây thần kinh của Lưu Ly toàn bộ đã bị tê liệt. Trong lúc mọi người hốt hoảng la hét, cô ta mất đi ý thức
rồi lịm dần trong vũng máu.

Nhìn Lưu Ly
bất động dưới đất, đáy mắt nó xẹt qua một tia ác độc. Chỉ là loài tôm
tép mà dám giễu võ dương oai trước mặt nó, cô ta chán sống rồi.

Lại nói Lưu Ly hơi thở đang rất yếu ớt, cô ta chưa đến nước mất mạng nhưng
là đang trong tình trạng hết sức nguy kịch. Nếu không đưa đến bệnh viện
kịp thời thì chỉ e là trường hợp xấu nhất chắc chắn sẽ xảy ra. Nó đã
nhân từ lắm rồi, chưa có ý định đánh chết Lưu Ly nên mới hạ thủ lưu tình giữ lại cho cô ta một mạng. Bằng không thì với năng lực của nó thì có
thể thừa sức dễ dàng để kết liễu một trăm người như Lưu Ly chỉ với một
chiêu. Còn bây giờ Lưu Ly có sống hay không thì phụ thuộc vào bọn người
trong lớp, bọn chúng không gọi xe cấp cứu trong thời gian sớm nhất thì
khỏi phải nói. Còn tất cả mọi chuyện cũng không nằm trong phạm vi nó
quan tâm. Kể cả chuyện Lưu Ly sống chết ra sao cũng như vậy.

Nghĩ là làm, nó không quan tâm đến những khuôn mặt trắng bệch, không bận tâm đến những ánh mắt của mọi người nhìn mình như một kẻ giết người không
ghê tay rồi điềm nhiên bước qua người Lưu Ly đi về phía của lớp. Trong
giây lát nó đã đứng trước mặt Thiên Vũ, kẻ gián tiếp đổ thêm dầu vào lửa khiến cho Lưu Ly rơi vào tình trạng thảm hại như bây giờ.

Ánh mắt sâu không thấy đáy của hắn cũng đang trực tiếp dán thẳng vào người
nó. Thiên Vũ và Bảo Nhi, hai người bốn mắt nhìn nhau không một lời nói.
Đáy mắt của cả hai đều sắc lạnh làm cho người ta không nhìn ra một chút
tư vị, không nhìn ra bất cứ một loại trao đổi gì. Chỉ là hai người hiếm
khi ăn ý nhìn thẳng vào mắt nhau trong một khắc như vậy.

Kể ra thì lâu nhưng mọi việc chỉ diễn ra trong giây lát. Cuối cùng, coi
như tất cả đều chỉ là vô tình, nó cũng thu hồi lại ánh mắt và tiếp tục
bước đi. Khi đi qua Thiên Vũ còn không quên châm biếm nói nhỏ một câu mà chỉ hai người mới nghe thấy, ''Cảm ơn, nhưng câu hỏi ngu tôi cực kỳ
không cảm kích.'' Nói xong cũng là lúc bóng dáng nó khuất dạng trong tầm mắt mọi người.

Lần này ai cũng nghĩ
Thiên Vũ hành sự đã quá là qua dự tính của tất cả. Chửi hắn mà đương sự
vẫn còn bình yên không sứt mẻ một cọng lông gì là chuyện có thể được đưa vào truyền kỳ. Nhưng ai biết được lúc mắt đối mắt với nhau trong khoảng khắc ngắn ngủi đó hắn và nó đã trao đổi ngầm những gì. Và nếu tài nhìn
ánh mắt, nhìn sắc mặt đoán chính xác nội tâm của con người vẫn còn phát
huy tác dụng thì nó hẳn là không thể nhầm lẫn được. Thiên Vũ hắn không
phải đang nói ''Cô sẽ phải hối hận về những lời nói hôm nay'' thì là gì?

Bất quá loại cảnh cáo không có một chút ý vị uy hiếp giỡn chơi này thì sao chứ? Người như Thiên Vũ lại để tâm
đến mấy chuyện tầm phào như thế này sao? Trong giang hồ mà có chuyện như vậy xảy ra thì thế giới này không biết máu đã nhuộm thành sông từ lúc
nào rồi. Hiểu rõ đạo lý không phải cứ thấy đối phương chửi là sai người
xử đẹp nên nó mới không lo lắng gì. Huống chi đánh chó phải xem mặt chủ. Thiên Vũ hắn ta mà động vào nó hôm nay thì đừng mong được sống yên ổn.

Xuống dưới canteen ngồi nhắm mắt dưỡng thần nó bỏ luôn mấy tiết học đầu. Ở
trong căn phòng đã nhiễm bẩn máu đó thì mới là người có vấn đề. Quả
nhiên đám người đang tiến lại gần đây cũng có cùng suy nghĩ với nó.

''Gây chuyện xong rồi chuồn xuống đây để người khác phải dọn dẹp là phong
cách thường ngày của cô thì phải.'' Người đến là đám Thiên Vũ, Quang Anh là người lên tiếng đầu tiên. Như dự tính của nó, quả nhiên anh ta và Hà My đã về. Hai người hoàn hảo không sứt mẻ hay bị thương ở chỗ nào. Với
bao nhiêu công sức lên kế hoạch và tài lực nó bỏ ra để tiêu diệt hai
người này, kết quả mà Raphael mang lại là đây sao? Nghĩ đến đây là muốn
băm vằm ông ta ra trăm mảnh, đám người trước mặt cũng trở nên chướng mắt dị thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui