Sau khi thay đồng phục kết thúc việc làm, Hà Anh thẫn thờ ra khỏi quán bar.
Trong não cô vẫn còn suy nghĩ về những gì vừa xảy ra.- Tại sao hắn lại muốn lấy cô làm vợ chứ?- Hắn muốn trả ơn cứu mạng hay muốn chiếm tiện nghi của cô?Suy nghĩ thứ hai khiến bản thân Hà Anh cũng phải bật cười.
Cô là cô nhi, không nhà, không tiền, không mối quan hệ thượng lưu thì lấy gì để hắn ta chiếm tiện nghi hay lợi dụng.
Trong khi nhìn quần áo hàng hiệu và đồng hồ Rolex hắn đeo thì đoán được người đàn ông này phải thuộc hàng thượng lưu trong xã hội.- Haizzzz....Cô thở dài.
Không biếtsố phận của cô còn bao nhiêu nỗi bất hạnh nữa.Sau khi về đến căn phòng trọ cũ kĩ.
Hà Anh nhanh chóng tắm rửa nghỉ ngơi.
Nhưng khi cô vừa chuẩn bị lên giường ngủ thì có tiếng gõ cửa từ bên ngoài: “ Cốc...cốc”Hà Anh ngạc nhiên, cô dọn đến sống ở nơi này từ ba năm trước, bình thường hầu như không có ai tìm đến cửa vì cô không quen biết ai ở chỗ này cả.Tiếng gõ cửa vang lên lần nữa phá tan suy nghĩ của cô: “ Cốc ...cốc...cốc.”Hà Anh mở cửa ra.“ Chào cô, tiểu thư Hà Anh” Một ông bác chừng 50 tuổi, nở nụ cười hiền hậu lên tiếng.
Phía sau ông ấy là mười mấy người đàn ông mặc vest đen, đeo kính đen, tạo cho người khác cảm giác khó gần.
Trái ngược hoàn toàn với ông bác hiền lành dẫn đầu đoàn người này.Hà Anh lịch sự đáp: “ Cháu chào bác, bác là đang tìm cháu ạ”.Thấy được sự lễ phép, ngoan ngoãn từ Hà Anh, nụ cười của ông Bác càng thêm sâu.“ Bác là quản gia của Lê gia, cháu có thể gọi ta là bác Trần, hôm nay ta mang đến cho cháu một số đồ dùng cần thiết, đây đều là đồ mà thiếu gia Minh Hoàng chuẩn bị cho cháu.”“ Dạ, đồ của cháu ạ”: Hà Anh hỏi.“ Đúng vậy”: Ông Trần nhẹ nhàng nói.Sau đó ông quay lại nói với đám người phía sau: “ Mang đồ vào trong cho Hà tiểu thư”.Khi đã xong việc ông Trần chào tạm biệt Hà Anh và đoàn người nhanh chóng biến mất khỏi hành lang.Hà Anh mở hộp đồ ra.
Cô mở to mắt , bên trong có một chiếc đầm trắng xinh xắn của hãng thời trang nổi tiếng Channel, một chiếc túi xách hiệu Gucci và một đôi giày cao gót cực xinh.
Điều khiến cô ngạc nhiên là chúng đều là cỡ size cô sử dụng, điều này khiến Hà Anh xấu hổ đỏ mặt, làm sao mà tên đó biết cỡ size đồ mặt của cô chứ.Trái ngược với sự xấu hổ của Hà Anh.
Minh Hoàng tâm trạng đang vô cùng vui vẻ: “ Chắc cô ấy đã nhận được đồ mà mình chọn”.“ Không biết cô ấy có thích không nhỉ”.Thật ra là lúc bị thương ở nhà Hà Anh, hắn đã vô tình thấy đồng phục sinh viên của cô nên hắn mới biết được size đồ của cô.- “ CỐC ...CỐC”.- “ Mời vào”: Minh Hoàng lên tiếng.- “ Đồ đã được chuyển đến nhà của Tiểu thư Hà Anh rồi ạ”: Bác Trần hồi báo.“ Vâng, cảm ơn Bác”.
Hà Anh lạnh nhạt đáp..