Bốn năm sau…
“Màu đỏ với màu vàng màu nào đẹp hơn?”
Mika đắn đo nhìn hai dải ruy băng trước mặt.
“Màu nào cũng xấu hết!”
Không thèm liếc một cái Miki liền trả lời mắt vẫn nhìn đăm đăm vào quyển sách.
“Chị có thể nghiêm túc một tí được không? Hôm nay gia tộc Rinoni và Hanina sẽ trở về ta phải làm hoành tráng tí chứ!”
“Em không động vào cũng đỡ hơn rồi.”
“Thật là… em đi hỏi công nương cho khỏe.”
Mika lườm chị gái mình một cái rồi bỏ đi. Bốn năm trôi qua nhanh thật, cuộc sống của bọn họ trở nên thật yên bình. Mika và Miki tìm được công việc ổn định còn Jendy và Cherry cũng hoàn thành xong cấp C (ngang trung học) chuẩn bị thi cấp D (Đại học), do có trí thông minh thiên phú nên Kin và Chiro nhảy lớp liên tục đã hoàn thành khóa học. Cuộc sông của họ lúc này thật hạnh phúc tưởng như đã quên hết hận thù. Nhưng đó chỉ là tưởng như…
“Ế Mika cô có nhìn thấy Kin ở đâu không?”
Hongo vỗ vai khiến cả người cô giật nảy lên.
“Kin á? Sao lại hỏi tôi? Anh đi mà tìm mấy cái gốc cây ý. Suốt ngày chỉ thấy cậu ta quanh quẩn mấy cái gốc cây mà ngủ thôi.”
“Cô nói lằng nhằng gì đấy!”
“Không đúng à? Mà nè, tôi chưa thấy kẻ nào như anh đâu. Bốn năm rồi mà anh vẫn trung thành với Kin sao không đi chỗ khác mà tìm hạnh phúc của mình.”
“Vậy cô không trung thành với công nương nhà cô à?”
“Ơ, tôi khác anh khác! Anh đâu có quan hệ gì với Kin đâu chứ!”
“Cô làm sao hiểu được. Tôi đi đây nói chuyện với cô mệt thật!”
Hongo tức giận quay người bỏ đi.
“Ơ, anh có biết công nương ở đâu không vậy?”
“Chị Mika!”
“Cherry, sao vậy?”
“Em mới nướng bánh chị thử đi.”
Cherry đỏ mặt chìa ra hộp đĩa bánh nướng.
“Được rồi, nhìn trang trí cũng đẹp đấy!” – Mika mỉm cười cầm lấy một miếng bánh vừa cho vào miệng liền khựng lại. – “Hự…”
“Sao vậy? Bánh không ngon ạ?”
“R… rất ngon! Rất Ngon…”
“Vậy ạ, nhất định Jendy sẽ rất thích em đi đây.”
“Ơ này, em có biết công…”
Mika định gọi theo nhưng Cherry đã biến mất đằng sau cánh cửa. Haizz, cô nhóc này nhầm muối với đường rồi!
*****
“Chiro vất vả cho con quá!”
Anna mỉm cười cầm bình tưới đưa cho cô.
“Không sao, dù gì con cũng tốt nghiệp rồi không có chuyện gì làm nên giúp mẹ thôi.”
“Cảm ơn con.”
Cô không nói gì tiếp tục tưới nước cho cây. Bốn năm nay cô cảm thấy thật sự hạnh phúc, một cuộc sống giản dị không có thù hận hay tranh quyền đoạt vị. Bốn năm nay cô đã trưởng thành hơn rất nhiều không còn sốc nổi như xưa. Và có lẽ cô cũng đã quên anh rồi.
“Chiro, xin lỗi con…”
“Vì cái gì?”
“Con là công nương mà suốt mấy năm nay con đã chịu khổ nhiểu rồi.”
“Không đâu, con không ham gì cái chức vị đó cả nó đã khiến con mất tất cả… con đã thực sự hạnh phúc khi sống ở đây.”
“Con bé này…”
Anna mỉm cười. Bà biết suốt mấy năm qua Chiro đã dằn vặt trong đau khổ thật khó để con bé quên đi một người. Cuối cùng con bé cũng vứt bỏ được quá khứ nhưng không phải thời gian giúp Chiro mà là cậu ta.
“Tìm được cô rồi, mau vào giúp tôi trang trí phòng đi.”
Mika chạy như bay về phía Chiro.
“Được rồi, chị đỡ mẹ vào trước đi em sẽ vào sau.”
Chiro gật đầu đặt bình tưới nước xuống đất.
“Nhớ nhanh lên đó! À tiện thể tìm Kin hộ tôi nha, cái tên Hongo mắc chứng cuồng cậu chủ ấy làm phiền tôi liên tục.”
“À ừ.”
Cô gật đầu rồi tiếp tục tưới cây.
****
Xong việc, cô định bước vào nhà chợt nhớ ra việc Mika nhờ liền rẽ qua khu vườn thảo dược.
“Quả nhiên ở đây.”
Vừa bước vào vườn, cô đã nhìn thấy một chàng trai đang ngủ dưới gốc cây phong. Khuôn mặt hoàn hảo nghiêng nhẹ không chút gì phòng bị.
Xào… xạc…
Một cơn gió nhẹ thổi qua chiếc lá phong rơi xuống mái tóc của người con trai khiến trái tim cô đập mạnh.
“Chiro?”
Kin chầm chậm mở mắt liền bắt gặp khuôn mặt của cô. Namida từ trong lòng Kin liền nhảy xuống bước về phía Chiro dụi dụi vài cái vào chân cô.
“Namida?”
“Nó nằm lì trên người tôi nên tôi ngủ quên mất.”
“Xem ra Namida thích Kin rồi.”
Chiro khẽ cười vuốt ve đầu nó.
“Đáng… đáng yêu!”
“Gì?”
Chiro ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Kin thấy tai cậu đỏ bừng lên.
“Không có gì!”
“Namida đáng yêu thật!”
“Tôi không bảo con mèo...”
“Vậy cậu bảo ai?”
“Mau về thôi!”
Kin liền đứng dậy lạnh lùng bước nhanh về phía trước. Chiro ngây ngốc nhìn Kin rồi đuổi theo cậu. Đôi lúc Kin cũng dễ thương đó chứ!
****
“Này đứng đổi kênh của tôi!”
“Cậu xem cả ngày rồi đến lượt tôi!”
Miki nhíu mày liền giật lấy điều khiển trên tay Jendy.
“Cô suốt ngày ở trong nhà lúc nào xem chẳng được!”
Jendy bực mình giật lại.
“Đừng quên chi phí nhà này là tôi lo đấy nhé! Đưa đây.”
“Không, của tôi!”
“Cậu tránh ra! Của tôi!”
Bốp!
Miki phủi tay ngồi xuống xem phim.
“Đồ con gái bạo lực!”
Cậu hét lên rồi bỏ đi chỗ khác.
“Hai người này thật là…”
Mika khẽ lắc đầu nhìn tình cảnh vừa rồi.
“Đôi lúc không thấy họ cãi nhau cũng thấy không quen!”
Cherry bật cười cầm túi đá về phía Jendy.
“Như vậy thật yên bình!”
Chiro cầm đống bát đặt lên bàn.
“Thật tốt khi công nương đã bình tâm lại.”
“Ừ.”
Kin nhìn chằm chằm vào Chiro đôi mắt ánh lên nét u buồn. Ai cũng nghĩ cô đã quên đi quá khứ của mình nhưng cậu thì không nghĩ như vậy. Bởi vì ngày hôm đó, tại nhà thờ, cậu đã nhìn thấy cô một mình ngồi đánh đàn dương cầm. Cô vừa đánh vừa khóc, đánh mải miết đến khi tay đã đỏ lừ vẫn tiếp tục đánh. Cô vẫn chưa quên được quá khứ của mình!
“Chiro, chiều nay cô lại đi đến nhà thờ à?”
“Ừ em đến đấy để đánh đàn.”
“Chị suốt ngày đi như vậy không thấy mệt sao? Hay chiều nay đi chơi với em đi!”
Jendy vừa xoa cục u trên đầu vừa nói.
“Cậu nghĩ ai cũng giống cậu chắc?”
Cherry nhăn mặt dí mạnh túi đá xuống khiến Jendy tím mặt.
“Cậu nhẹ tay hơn được không?”
“Nói nhiều chỉ như vậy thôi!”
“Mấy cái đứa này!”
Anna bật cười mang bát canh ra.
“Xí không thèm nói với mấy người đi ăn cơm đây.”
“Đi ăn cơm thôi!”
“Miki, chị định ôm cái tivi vào đây luôn hả?”
“Đang tháo dây điện!”
“Này!!!”
“Mika cẩn thận đổ canh bây giờ!”
“A, phải rồi em có nướng bánh có ai ăn không?”
“Đừng ăn!”
“Cẩn thận!”
“Á!!”
*****
Bước ra khỏi cổng cô khẽ mỉm cười. Bốn năm nay thật sự rất hạnh phúc với cô, giá như cuộc sống lúc nào cũng như vậy thì tốt biết bao. Nghĩ tới đây khuôn mặt Chiro trở nên u ám, chỉ là tạm thời thôi cô vẫn phải trả thù cho gia tộc mình. Chiro khẽ thở dài rồi bước đi. Nhà thờ là nơi yên tĩnh nhất giúp cô tỉnh táo bản thân mình vì thế cô thường xuyên đi tới chỗ đó để đánh đàn. Nhiều lần họ đưa tiền cho cô nhưng Chiro đều từ chối cô đánh đàn để điều hòa cảm xúc không phải kiếm tiền. Hôm nay cũng vậy, cô muốn đến đó đánh đàn nhưng…
“Sky, chúng ta đi qua bên đó đi!”
“Được!”
Một giọng nói vang lên khiến trái tim cô nhói đau. Chiro không muốn quay đầu lại nhưng bản thân cô lại không nghe lời.
Giữa dòng người tấp nập, bóng dáng cao đầy thanh tao của Sky khiến anh nổi bật. Anh đang mỉm cười, bên cạnh Maria. Họ đang rất hạnh phúc. Trái tim cô lại lần nữa bị tổn thương nước mắt sắp trào ra thì một bàn tay ấm áp liền che lại. Một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Đừng nhìn nữa!”