Bà lão dẫu bước đi rất chậm nhưng Hà Anh không cách nào đuổi kịp. Nàng hổn hển tựa vào một vách đá lạnh tê tái, ngước mắt trông ra.
Tại sao nàng lại chạy khỏi nơi ấm cúng kia, dấn thân vào nơi nguy hiểm này. Khắp nơi đều là băng, nhiều nơi băng mỏng, chỉ cần rơi xuống thì chắc chắn phần ngàn sẽ chết cóng.
-Bà lão! Đợi tôi với!
Rõ ràng là người Việt Nam! Hơn nữa còn là người Việt cổ!
Hà Anh mở đèn pin trên điện thoại, nàng cố dò đường dưới chân. Cuối cùng, nàng vào trong một hang động, nơi đây lại sáng đến ngỡ ngàng. Hà Anh kinh ngạc nhìn lên đầu.
Đây là một đường hầm bên dưới dòng sông băng. Nàng có thể thấy những dòng nước chảy qua lớp băng dày, một giọt nước lạnh buốt rơi xuống trúng mặt nàng, làm Hà Anh hoảng hồn ôm mặt.
Hình như, khoảnh khắc này nàng đã từng gặp qua!
Là với ai? Là khi nào? Ở đâu?
Ánh trăng qua lớp băng như được khuếch đại, chiếu sáng cả đường hầm lung linh. Hà Anh nheo mắt nhìn ra xa, nơi bà lão đã đi đến tận cuối đường hầm.
-Bà lão!
Hà Anh vừa chạy ra khỏi hầm, một khung cảnh ập vào mắt nàng làm cô kinh ngạc đến sững sờ.
Bầu trời trên đầu nàng bây giờ xuất hiện một dải ánh sáng màu lục, chúng uốn lượn rồi ngả sang màu đỏ. Tiếng gió hú qua khe núi càng làm khung cảnh thêm kì vĩ đến gai người. Đây là ánh sáng phương Bắc, là hiện tượng cực quang ngàn đời luôn làm con người si mê. Quả thật quá đẹp, ánh sáng lại mượt mà như dòng suối, từng màu sắc lại rực rỡ ánh lên giữa màn đêm sâu thẳm.
Ánh sáng đó đang ở rất gần nàng. Tưởng chừng như nàng có thể chạm vào nó vậy.
Bỗng nhiên, gia tốc kế đeo bên người nàng bỗng nhiên kêu lên, đèn đỏ chớp nháy liên tục. Hà Anh thất kinh cầm nó lên, những con số nhảy điên cuồng. Một trận gió lớn từ đâu ào đến, hất tung mái tóc của Hà Anh. Nàng ngồi ra sau một tảng đá lớn, ngước lên nhìn những dòng cực quang uốn lượn kịch liệt.
Chưa bao giờ Hà Anh thấy gia tốc lớn như thế này. Gia tốc trọng trường có thể chênh lệch theo độ cao, nhưng chung quy vẫn ở mức 9.8. Nhưng bây giờ, có lúc lại là 150.2, có lúc lại là 4.6. Hà Anh ngoái đầu trông ra xa tìm kiếm bà lão. Không xong rồi, bà lão hoàn toàn biến mất.
Gió mỗi lúc một mạnh, Hà Anh cắn răng nhìn gia tốc kế. Đây có thể là cánh cổng thời gian cô tìm kiếm bấy lâu nay, cũng có thể chỉ là một cơn bão từ thường xuất hiện ở các quốc gia gần cực Bắc.
Không được, dù có là gì, nàng cũng phải thử.
Hà Anh đứng phắt dậy. Nàng lao vào giữa những dải cực quang, xung quanh nàng bây giờ như được hàng ngàn thiên thần vây lấy. Đã có lúc nàng tưởng mình đã đến thiên đường rồi!
Gia tốc kế kêu lên mỗi lúc một dồn dập, càng làm trái tim nàng đập mỗi lúc một nhanh.
Lạnh! Rất lạnh! Hà Anh cảm thấy nước mắt còn chưa kịp rơi ra đã hóa đá rồi.
Bất thình lình, nàng hụt chân, cảm thấy cả người rơi vào một khoảng không vô tận.
__________________
Tiếng chim hót sao?
Hà Anh từ từ mở mắt. Không gian trước mắt bỗng nhòe đi.
Là một trần nhà đơn sơ lợp lá, còn có mùi của núi rừng, của cỏ cây.
Khí hậu cũng không còn rét như ở Iceland nữa rồi.
Hà Anh trợn trừng mắt, nàng ngồi bật dậy.
Đây chính là những căn nhà gỗ của người Việt. Nàng...đã trở về Đại Việt rồi!
Hà Anh vội chạy ra cửa sổ, đưa mắt nhìn ra một thảo nguyên bao la. Xa xa có những ngôi nhà nhỏ, những hàng rào nhỏ và cả con suối nhỏ lẳng lặng chảy qua.
Nơi này, có khi nào là thiên đường không?
-Tỉnh rồi đấy à?
Hà Anh giật mình quay đầu lại. Bà lão tóc bạc phơ đó chính là người đã đưa nàng về đây!
Bà đặt một bát cháo xuống bàn, ngước nhìn nàng bằng cặp mắt phúc hậu.
-Bà đã đưa cháu về đây sao?
-Ăn trước đi đã.
Hà Anh ngoan ngoãn chạy lại chỗ ngồi. Bất chợt nàng nhìn xuống mình, từ lúc nào nàng đã mặc lại trang phục của người Việt cổ.
-Cháu đang ở đâu vậy ạ?
Bà lão chất lá thuốc trong rổ ra rồi cho vào chày giã.
-Phủ Mai Châu.
Phủ Mai Châu? Phủ Mai Châu là ở đâu chứ?
-Nơi này, có gần Tây Đô không ạ?
Bà lão chẳng nhìn Hà Anh, chỉ lẳng lặng giã thuốc.
-Không cần về đó nữa.
Có nghĩa là sao? Cô phải về đó, phải về bên Nguyễn Hoàng chứ!
-Bà...
-Ta đưa cháu về đây là để cháu sửa chữa những sai lầm của mình.
Vậy bà lão này thực sự là người du hành thời gian sao? Làm sao có thể?
-Sai lầm của cháu?
-Chỉ vì Nguyễn Hoàng không về Nam, cả gia tộc họ Nguyễn đã bị xóa sổ.
Hà Anh cắn môi, nàng nhìn xuống bát cháo trắng thả khói.
-Bà biết Nguyễn Hoàng?
-Ta không chỉ biết Nguyễn Hoàng.
-Vậy, bây giờ anh ấy đang ở đâu?
-Cháu đã đi lâu hơn cháu nghĩ đấy.
Bà tự nhiên thẫn thờ. Đi lâu hơn nàng nghĩ...Có nghĩ là sao? Trong đầu Hà Anh xuất hiện bao nhiêu phỏng đoán, nhưng nàng đều sợ sệt gạt bỏ đi. Không được, nàng về đây là vì y!
-Cả ngôi làng này đều là những sứ giả thời gian. Sứ mệnh của chúng ta là chèo lái thời gian đúng theo quy luật lịch sử của nó. Năm đó cháu bỗng nhiên lạc về quá khứ, đó là một tai nạn. Nhưng lần này ta đưa cháu về là chủ ý. Hãy cứu lấy cả một dòng họ...
Cả ngôi làng? Vậy là có rất nhiều những người khác như bà, cũng du hành thời gian? Nàng không thể tin được điều này, quá vô lí! Sứ giả thời gian ư?
-Năm nay, là năm bao nhiêu thế bà?
-Năm Chính Trị thứ nhất.
Vua chúa ngày xưa gọi tên năm theo tên hiệu của mình. Làm sao nàng biết đây là đời vua nào, là năm dương lịch nào? Chính Trị, chẳng lẽ là đứa trẻ không phải con ruột của Duy Ninh ấy sao?
-Trịnh Kiểm sắp ra tay hãm hại Nguyễn Hoàng rồi. Và Nguyễn Hoàng cũng không có ý định phản khán nữa. Nguyễn Uông chết rồi.
Nguyễn Uông chết rồi? Bây giờ Nguyễn Hoàng chỉ còn mỗi chị Ngọc Bảo và cậu Nguyễn Ư Dĩ thôi. Không được! Nàng đã về rồi, nàng nhất định không rời xa y nữa. Nàng nhất định phải bảo vệ y.
Bà lão tiễn nàng ra đến đầu làng, nơi có một cây đa to lớn đến kinh người.
Người ta thường nói, cây gạo là ma cây đa là thần. Chẳng trách ngôi làng này lại được ưu ái giao cho sứ mệnh trông coi lịch sử.
-Bốn trăm năm nữa, cây đa này sẽ chết.
Hà Anh quay đầu nhìn ánh mắt buồn bã của bà lão. Bốn trăm năm nữa là thời kì chống thực dân. Bom đạn chiến tranh liên miên, đến cái cây kiên cường nhất cũng không thể trụ nổi nữa.
-Vì cây đa đã chết, nếu cháu lại xuôi về hiện tại, tìm về mảnh đất này, sẽ không còn cánh cổng về lại quá khứ nữa.
Bóng Hà Anh xa dần. Mỗi khi quay đầu lại, nàng vẫn thấy bà lão đứng trên đỉnh đồi trông theo.
-Cháu nên nhớ, quyền lực càng nhiều thì trách nhiệm càng lớn...
Hà Anh theo đoàn thương nhân xuôi về đất Đông Kinh. Dọc đường đi, nàng hoảng hốt nhớ lại tất cả mọi thứ. Về Mạc Phúc Hải, về Lê Duy Ninh. Nàng nhớ lại tất cả. Nàng nhớ cả Nguyễn Hoàng, điều này khiến thâm tâm nàng giày xéo.
Nơi này là Hà Nội rồi, vẻ cổ kính của thủ đô không thể lẫn vào đâu được. Nhưng sao bà lão lại bảo nàng đến Đông Kinh tìm Nguyễn Hoàng, chẳng lẽ họ Lê giành lại được kinh đô rồi? Vậy còn nhà Mạc thì sao? Còn con trai của Mạc Phúc Hải thì sao?
Hà Anh thật sự trống rỗng. Nàng không biết làm sao có thể tìm được Nguyễn Hoàng. Thời này là khi nào rồi? Nguyễn Hoàng đã làm tới chức quan gì? Y đang ở đâu? Nàng làm sao mới có thể đến trước mặt y, bảo vệ cho những ngày tháng sắp tới của y.
Hà Anh ngồi phịch xuống một tảng đá ven hồ. Đây là hồ Gươm rồi, vẫn là nắng chiếu lung linh mặt nước, vẫn là gò Rùa ngập trong sương sớm mà thôi.
-Bắt lấy cô ta đi!
Hà Anh giật mình quay đầu nhìn một toán người xô đến, túm lấy tay nàng trói mạnh sau lưng. Nàng vùng vẫy gào lên.
-Các người đang làm gì vậy hả?
-Câm mồm!
-Mau thả tôi ra!
-Đưa đi!
Hà Anh căm phẫn nhìn tên thanh niên vạm vỡ vác nàng lên. Hai chân nàng đạp mạnh vào hắn nhưng hắn chẳng hề gì.
-Mau thả tôi xuống!
-Bịt miệng cô ta lại!
Tiếng đàn lanh lảnh cất lên trong gian lầu lộng gió. Hà Anh thất kinh nhìn mình bị nhấc bổng trên không, miệng bị bịt chặt, thậm chí hô hấp cũng khó khăn. Trên đầu nàng trùm một cái bao bố cũ mèm, có cả những lỗ rách nhỏ nàng có thể trông ra ngoài. Càng vùng vẫy, nàng càng bị tên to lớn kia siết chặt cánh tay đến đau điếng. Vẫn là nên nhẫn nhịn, phải nhẫn nhịn nếu không sẽ chết.
Nàng không muốn khó khăn lắm mới về được quá khứ, chưa tìm được y đã chết...
Bất ngờ, hắn giật phăng bao bố trên đầu nàng ra, cởi trói rồi giữ hai tay nàng chặt phía sau. Hà Anh toan nói thì bàn tay to lớn của hắn đã ập đến bịt miệng nàng lại. Hà Anh nhìn quanh. Nàng đang đứng trên một cái gác, phía sau hắn là cầu thang đi lên. Một tên gia nhân vừa chạy vào trong. Hà Anh nheo mắt nhìn ra xa, chỉ thấy mái đền trùng trùng điệp điệp.
Quen quá, hình như rất giống với cố đô Huế. Nhưng đây là Đông Kinh, chẳng lẽ, đây là Hoàng thành Thăng Long?
Không được! Nàng không được dính dáng tới bất kì vua chúa nào nữa, nàng phải đi tìm Nguyễn Hoàng!
Bất ngờ, tên nam nhân hung bạo kia lôi xồng xộc nàng vào bên trong.
-À, đây là món quà nhỏ ta dành tặng cho sứ giả. Mong người sẽ nhận lấy.
Hà Anh bị ném xuống nền đất, nàng nghiến răng chống tay ngồi dậy. Bọn nam nhân này lại muốn đem nàng ra tặng qua tặng lại, đúng là không bằng cầm thú!
Nàng ngước lên người vừa lên tiếng, nhìn y bằng ánh mắt sắc lạnh đến gai người.
-Con nô tì này, xem ra cũng có gan đấy chứ nhỉ?
Hắn mặc long bào, ngồi trên long ỷ. Là vua sao? Vua nào? Là vua Lê hay là vua Mạc?
Y nhếch môi cười, ánh mắt dời khỏi cô.
-Có cá tính như vậy, ta nghĩ sứ giả chắc chắn sẽ thích.
Hà Anh cố gượng người dậy, phóng ánh mắt phẫn nộ về tên sứ giả đang ngồi ngay dưới long ỷ kia.
Cả không gian như ngừng lại vậy. Tiếng nhạc kia, tiếng gió kia, và cả tiếng gào thét của mưu đồ và quỷ kế.
Đôi mắt bàng hoàng kia trân trối nhìn nàng. Đến thở thôi cũng không dám...