Editor: Ngọc
Beta: Lạc
Với cái chân què, tôi trốn trên núi một ngày một đêm mới miễn cưỡng thoát khỏi bị truy bắt.
Nhưng đám binh lính đó bao vây đạo cô am quá nghiêm ngặt nên tôi căn bản không thể quay về.
Trời càng tối, càng lạnh, tôi trốn ở lùm cây, run bần bật.
Bởi vì tôi không tiện để xuống, chân quá đau nên tôi không dám xuống núi.
Sau đó, tôi vì sinh bệnh mà hôn mê.
Trải qua nhiều lần xuyên không, tôi phát hiện, chỉ cần Lê Thiên tiếp cận tôi thì tôi nhất định sẽ xuyên trở về.
Cho nên lúc tỉnh lại, thấy Lê Thiên ngồi ở mép giường nhìn tôi, tôi một chút cũng không kinh ngạc.
Tôi chỉ cảm thấy xấu hổ khi nhớ về giấc mơ kia.
Trong đó, hắn không nhận thức được mà cưỡng hôn tôi.
Nhưng đấy chỉ là một giấc mơ mà thôi, cho nên tôi cũng không rối rắm quá lâu.
Tôi ho khan, ngồi dậy, nhìn về phía Lê Thiên, hỏi hắn: “Nơi này là chỗ nào?”
Lê Thiên bối rối, cứng đờ, hắn quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt kia tràn đầy sự khó hiểu, nhăn mày lại.
Tôi thấy phản ứng của hắn có chút kì quái nên liền hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Lê Thiên lại hỏi tôi: “Trong lòng ngươi, rốt cuộc ngươi xem ta là gì?”
Tôi ngẩn người, trả lời: “Ngươi đoán?”
Khuôn mặt Lê Thiên cứng đờ, hắn lạnh lùng nói: “Tam công chúa, ngươi…” Hắn nói nhưng rồi lại im lặng, tựa hồ không biết nên nói thêm gì nữa, đột nhiên đứng dậy rời đi.
Tôi vội kêu hắn: “Này, tại sao ngươi lại trở về kinh thành?”
Lê Thiên đóng cửa cái “rầm”.
Cánh cửa gỗ nát kia thiếu chút nữa thì bị hắn đánh gãy.
Tôi bị hắn làm cho sợ, không cẩn thận mà bị sặc, không ngừng ho khan.
Một lát sau, Lê Thiên đẩy cửa ra, bưng một tô cháo đến.
Hắn lạnh lùng nhìn tôi một cái, đi đến mép giường.
Bàn tay hộ pháp đỡ sau lưng tôi, nhưng sắc mặt hắn quá khó coi, tôi cứ sợ hắn sẽ một chưởng khiến tôi ngất đi.
Lê Thiên lạnh nhạt nói: “Lúc trước ta không thể hiểu vì sao mà ngươi cứ năm lần bảy lượt muốn ta rời kinh thành.
Nhưng giờ tình hình kinh thành hỗn loạn như thế, ta có thể phần nào hiểu được khổ tâm của ngươi.” Hắn nói xong, khuôn mặt tuấn tú kia có vài phần tức giận: “Ta thật sự rất tức giận.
Lê Thiên ta tuy có hơi yếu đuối, nhưng đường đường là một nam nhân, ta không cần ngươi hao tâm tổn sức bảo vệ ta như thế.”
Ngữ khí của hắn quá lạnh nhạt và cứng rắn khiến tôi có chút hoảng, vội ngoan ngoãn mà cúi đầu, không dám nói lời nào.
Lúc Lê Thiên đưa thuốc cho tôi, tôi nhẹ nhàng uống hết sạch.
Lê Thiên giúp tôi lau vệt nước trên khóe miệng, lại giúp tôi chỉnh góc chăn.
Hắn bưng chén thuốc lên, chuẩn bị đi ra.
Tôi rốt cuộc không nhịn được mà hỏi: “Tại sao ngươi lại quay về đấy? Thị vệ đâu?” Tôi đã dặn dò thị vệ mấy trăm ngàn lần, tuyệt đối không thể để Lê Thiên bước vào kinh thành một bước.
Lê Thiên quay đầu nhìn tôi, không biết vì sao, khuôn mặt tuấn tú kia càng tức giận thêm, hắn lạnh lùng nói: “Đừng có bức ép ta, ta không đi đâu, không liên quan đến ngươi.”
Hắn dứt lời, nhanh chóng rời đi.
Tôi đang nằm trên giường, hắn vừa đi, tôi lập tức ngồi dậy.
Từ trong tay áo lấy ra một cái ống sao, nhanh chóng thổi một chút.
Chẳng mấy chốc, thị vệ chịu trách nhiệm theo dõi Lê Thiên nhanh chóng xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi ôm trán, bất lực mở miệng nói: “Không phải ngươi đã đảm bảo với ta, tuyệt đối sẽ không để hắn quay về sao?”
Người thị vệ mặt đầy áy náy, hắn miễn cưỡng đáp: “Bởi vì công chúa đang gặp nguy hiểm nên thuộc hạ đành phải quay lại để bảo vệ người.”
Tôi thực sự muốn đánh hắn ta một cái.
Nhưng tôi cố nhịn, nói: “Ngươi nhanh chóng đưa hắn đi, đừng cho hắn tiếp cận ta, tốt nhất là vĩnh viễn đừng để hắn thấy ta.”
Hiện giờ tôi là một công chúa bị mất nước.
Lê Thiên nếu đi theo tôi, hắn nhất định sẽ không thoát được mệnh chết.
Thị vệ lại không hiểu ý tôi, hỏi lại: “Công chúa, vì sao lại để Lê công tử rời xa người? Hiện tại người đang gặp nguy hiểm, chúng thần sẽ không rời xa công chúa nửa bước.”
Tôi bất đắc dĩ mắng hắn: “Ngươi phải có ý thức như một người thị vệ chứ.
Chủ nhân ngươi bảo làm gì, ngươi liền làm cái đó, đừng lải nhải dài dòng.
Ta không muốn gặp Lê Thiên, một chút cũng không.
Nếu ngươi không tuân mệnh, ngươi cũng không có tư cách làm người của ta, ngươi nên đi trước khi ta tức giận.”
Tôi cố ý tuyệt tình như thế, không chỉ nói cho thị vệ nghe, mà còn muốn nói Lê Thiên đang đứng ngoài cửa nghe.
Tôi nghĩ, có lẽ do trước kia tôi đối với bọn họ vô cùng thân thiện.
Cho nên bọn họ luôn không nghe tôi nói, luôn thích làm phản.
Dù tôi tính tình có tốt đến mấy cũng phải tức giận.
Lê Thiên đột nhiên đẩy cửa ra, đôi mắt lạnh như băng, gắt gao nhìn chằm chằm tôi, hắn không mở miệng nói, tôi liền nhanh chóng nói trước: “Lê Thiên, nếu ngươi có tham vọng thì đừng mặt dày mày dặn mà ngốc nghếch ở bên cạnh ta.
Hiện tại ta không còn là công chúa, ngươi cũng không phải là phò mã.
Ngươi không còn được lợi gì từ ta nữa.
Ta cũng sớm xem ngươi không vừa mắt, ngươi nhanh chóng cút đi đi, đừng để ta nhìn thấy ngươi.”
Nói thật, khi nói những lời này, tôi cũng rất khó chịu.
Lê Thiên là người tốt, tuy tính tình thất thường nhưng lại rất cẩn thận, ôn nhu, hiểu được lý lẽ.
Huống hồ hắn lại rất giống với Ly Thiên Thu.
Nói với hắn những lời như thế, tôi quả thực không đành lòng.
Nhưng hiện tại tôi không thể lưu hắn ở bên cạnh.
Hiện tại tôi đã không còn khả năng bảo vệ hắn.
Tôi tưởng tượng, sau này, Lê Thiên sẽ vì giúp tôi tìm thức ăn mà bị loạn đao chém chết, tôi liền cảm thấy sợ hãi.
Lê Thiên đem chén thuốc ném xuống đất, bước nhanh đến mép giường.
Hắn mặc kệ tôi kháng cự, nắm lấy cổ tay tôi, đè tôi xuống giường.
Thấy tôi sắp ngã, thị vệ đứng bên cạnh nhanh chóng chạy đến đỡ tôi, nhưng Lê Thiên đã nhanh chóng đẩy thị vệ ra, không cho người thị vệ chạm vào tôi.