Trái Tim Phản Nghịch


Thiên Mỹ Hương, sáng hôm sau.
An Chi ở bàn làm việc kiểm tra 1 lượt những tài liệu mà Hạ Vân giao cho cô làm, khi thấy đã đủ thì đem nó đến bàn của cô ta:
– Hạ Vân! Toàn bộ số liệu chị muốn tôi dò soát tôi làm xong rồi.

Tôi có lên 1 danh sách những chỗ có vấn đề kẹp vào trong này chị xem đi.
Hạ Vân nghe thế kinh ngạc nhìn cô:
– Xong cả rồi?
– Phải!
Cô ta vội vàng mở ra xem, nhìn cái danh sách các số liệu có vấn đề mà An Chi liệt sa, Hạ Vân còn cảm thấy hoang mang.

Cô ta không nghĩ năng lực làm việc của An Chi lại tốt đến như vậy, nói xong trong ngày là xong trong ngày.
Biết không thể làm khó cô được việc này, Hạ Vẫn vẫn cố tỏ ra bình thản đóng tài liệu lại rồi để qua 1 bên:
– Có thời gian tôi sẽ kiểm tra!
– Vậy…cô còn muốn tôi làm gì không?
Trong đầu Hạ Vân lúc này bỗng loé lên 1 suy nghĩ, cô ta sau đó với tay lấy 1 tập tài liệu khác đưa cho An Chi:
– Chiều nay công ty có 1 buổi họp quan trọng, là gặp đối tác làm ăn người Pháp.

Cấp trên lệnh cho phòng chúng ta soạn 1 văn bản báo cáo thống kê số liệu tăng trưởng của các phòng trong năm nay và phân tích số liệu trong năm tới.

Hiện tại tôi còn nhiều việc quá, vậy nên cái này cô giúp tôi làm đi.
An Chi nhận lấy nó:
– Cuộc họp lúc mấy giờ vậy?
– 1h chiều phải chuẩn bị xong hết tài liệu, mỗi người phải có 1 bản để ở vị trí của họ trong phòng họp.

Theo tôi được biết đối tác hôm nay của chúng ta rất quan trọng trong dự án mới của Thiên Mỹ Hương.

Họ có đồng ý hợp tác hay không đều nhờ vào văn bản này đấy.
– Tôi sẽ cố gắng!
Nói rồi cô cũng quay người mà đi về bàn làm việc của mình, khẩn trương kiểm tra tài liệu để hoàn thành bản báo cáo.
Vì chuẩn bị cho cuộc họp quan trọng chiều nay, vậy nên trên dưới Thiên Mỹ Hương khá bận bịu, ai cũng có công việc của mình đến nỗi bữa cơm trưa cũng không ai thiết đến.
An Chi vẫn tập trung hoàn thành nốt bản báo cáo, để làm được thì cô phải chạy gần như khắp cả công ty để sang các bộ phận khác lấy thêm tư liệu.

Sau khi xong xuôi, An Chi photo ra thành nhiều bản rồi bỏ mỗi vào mỗi 1 quyển kẹp tài liệu 1 bản.
Lúc này, Hạ Vân đi lại phía cô:
– An Chi, thế nào rồi?
Cô quay sang nhìn cô ta cười gật đầu:
– Xong cả rồi!
– Tốt quá! May mà có cô giúp!
Nói rồi Hạ Vân lại tay lên nhìn đồng hồ, sau đó quay qua nhìn cô:
– Vẫn còn 15 phút nữa, tôi mời cô cafe để cảm ơn!
– À, không cần đâu! Tôi chỉ làm việc vì trách nhiệm thôi.
– Không được từ chối, sau này tôi sẽ không dám nhờ nữa.
Nói rồi, Hạ Vân cũng túm tay cô kéo đi, An Chi cũng cả nể nên cũng đành theo sau.
Bọn họ đi xuống căng tin của công ty, gọi 2 ly cafe, Hạ Vân lúc này nhìn cô hỏi:
– An Chi, cô là con gái của Chủ tịch, tại sao lại phải đi làm 1 nhân viên bình thường?
An Chi nghe vậy có chút kinh ngạc, sau đó cô mới chợt nhớ ra Bích Quyên từng nói Hạ Vân là người của Bội Ngọc, Bội Ngọc biết chuyện thì cô ta biết không có gì lạ:
– Tôi muốn đi lên từ năng lực của mình!
Hạ Vân nhếch khoé miệng 1 cái:
– Người như cô cũng hiếm đấy.

Tôi mà có bố mẹ làm to thì tôi chắc chắn phải tận dụng hết lợi thế.

Nhưng tôi nghe nói trước đó cô bị Chủ tịch bỏ rơi phải không?
An Chi nghe câu hỏi có chút gượng mà trả lời:
– Tôi được đưa sang bên Pháp.
– Nhưng cuộc sống của cô không tốt đúng không? Vậy có khác gì là bỏ rơi đâu.

Người ba nào mà chẳng sót con gái, cho dù cô muốn đi lên bằng năng lực nhưng nếu chủ tịch coi cô là con gái thì không đồng ý để cô chịu khổ đâu.
An Chi nhận ra được chất giọng đầy ý mỉa mai của Hạ Vân, biết ngay cô ta cũng chẳng có ý tốt gì.
Bỗng lúc này, Hạ Vẫn nhấp 1 ngụm cafe rồi nhìn đồng hồ:
– Đến giờ rồi! Tôi lên phòng họp trước, cô giúp tôi đem tài liệu lên nhé.
Nói rồi Hạ Vân cũng rời đi, mà An Chi nhìn giờ chỉ còn 5 phút, sau đó vội vàng bỏ lại ly cafe vội vàng trở về phòng làm việc.
Cô ôm hết những kẹp tài liệu xếp thành chồng cao rồi đi thẳng vào thang máy, nhấn đi lên tầng 5.
Bước đến trước cửa phòng họp, vì quá nhiều tài liệu nên An Chi phải xoay mình dùng thân mới đẩy cửa được.
Vừa vào bên trong đã thấy toàn bộ viên chức, nhân viên có mặt đầy đủ trong phòng họp.

Ở vị trí giữa đầu bàn là 1 người đàn ông Châu Âu ngồi bên cạnh ông ta không ai khác là Chu Nhật Minh.
Bọn họ trong khoảnh khắc chạm nhau cái ánh mắt, nhưng Nhật Minh cũng không thể hiện ra gì chỉ nhìn cô 1 cái như vậy rồi quay qua nói chuyện với người đàn ông bên cạnh
An Chi lúc này thấy mọi người trong phòng nhìn mình, có chút ái ngại cúi đầu chào rồi đi lại phía bàn họp, đặt xuống trước mặt 1 người 1 quyển kẹp tài liệu mà cô đã chuẩn bị.
Suốt quá trình đó, Nhật Minh cũng chẳng nhìn đến cô, anh vẫn chuyên tâm bàn bạc gì đấy bằng tiếng Pháp với vị khách quan trọng.
Đoạn An Chi đi đến vị trí của anh, đặt kẹp tài liệu xuống vô tình làm rơi chiếc bút trên bàn xuống sàn, cô vội vàng cúi đầu nói nhỏ:
– Xin lỗi!
Sau đó, An Chi cúi xuống gầm bàn nhặt nó lên, Nhật Minh không hề nhìn sang cô lấy 1 cái nhưng bàn tay anh ở bên dưới lại đưa lên che phần cạnh bàn trên đầu cô.
Vài giây sau, An Chi nhặt bút đứng lên thì đầu đập vào tay anh, cảm giác chỉ đau nhẹ 1 chút, cô nhìn lên mới thấy tay anh ở đó, có 1 chút ngỡ ngàng.
Mà Nhật Minh cũng không để tâm đến, anh chỉ thu tay về vẫn tiếp tục câu chuyện với ngừoi đàn ông kia.
An Chi sau đó đặt bút lại trên bàn, tiếp tục phát kẹp tài liệu, xong xuôi cô cũng trở ra ngoài rồi đi về phòng của mình.
Cuộc họp được bắt đầu, Võ Ngọc Bội lúc này lên tiếng:
– Vào cuộc họp, tôi có 1 số thống kế tình hình tăng trưởng trong năm muốn báo cáo.

Mời mọi người mở kẹp tài lại đã được phát ra.
Nghe vậy, ai cũng mở tài liệu ở trước mặt mình ra, 1 giây sau gương mặt của tất cả trở nên khó hiểu, Nhật Minh cũng khẽ nhíu mày lại.
Võ Ngọc Bội nhìn xuống tài liệu trước mặt mình chỉ là 1 tờ giấy trắng, liền ghé sang Hai Vân nói:
– Thế này là thế nào? Văn bản báo cáo đâu?
Hạ Vân cũng hốt hoảng còn lật tung trên bàn mà nói:
– Là An Chi làm, khi nãy em hỏi, cô ấy còn nói đã chuẩn bị xong rồi mà.
Võ Ngọc Bội gằn lên:
– MAU GỌI ĐI AN CHI ĐI!
Hạ Vân sau đó vội vàng đứng dậy rời đi, Võ Ngọc Bội phải nhìn đến mọi người lên tiếng:
– Có 1 chút nhầm lẫn, chúng ta đẩy sang điều mục khác, việc báo cáo lui về sau nhé.
Nghe vậy bọn họ xì xào to nhỏ vài câu nhưng cũng không có ý kiến gì.
Khi ấy, Hạ Vân đi xuống phòng làm việc, bước vào cửa đã hốt hoảng gọi lớn:
– AN CHI! AN CHI!
Cô nghe vậy cũng đứng dậy nhìn ra:
– Có chuyện gì thế?
Hạ Vân cầm theo 1 xấp giấy trắng đi lại đưa cô:
– Văn bản báo cáo đâu? Tại sao toàn giấy trắng thế này?
An Chi nghe nói thế cũng hốt hoảng cầm lấy xấp giấy lật để xem:
– Không thể nào, rõ ràng tự tay tôi in và tự tay tôi kẹp vào mà.
– Bây giờ không có thời gian nữa, cô mau in bản khác đi.
An Chi sau đó vội vàng ngồi xuống mở trong máy tính, như loay hoay 1 lúc vẻ mặt càng lo lắng hơn.
Hạ Vân thấy vậy lại sốt sắng hỏi:
– Sao rồi? Mau in đi! Mọi người đang chờ.
An Chi nhìn sang cô ta, hốt hoảng đáp lại:
– Rõ ràng tôi có lưu file lại, nhưng giờ tìm không thấy đâu cả!
– KHÔNG TÌM THẤY? Cô nói đùa sao? Cô biết cuộc họp hôm nay quan trọng thế nào mà? Nếu thất bại, ảnh hưởng đến dự án thì cả phòng chúng ta đều phait chịu kỷ luật và cả tổn thất nếu có nữa đấy.
An Chi nghe vậy lại quay mặt vào máy tính, cô cũng lo sợ đến mức mắt cũng đỏ hoe:
– Tôi nhớ là tôi lưu rồi, tại sao lại không tìm thấy được chứ?
Lúc này, 1 người cùng phòng đi lại:
– Để tôi thử kiểm tra xem, nếu có lưu mà bị xoá thì chắc tìm để khôi phục được.
Hạ Vân nghe thế liền gật đầu:
– Mau lên đi!
An Chi đứng dậy rời khỏi vị trí cho đồng nghiệp kia ngồi vào, sau 1 hồi kiểm tra tìm thấy được tệp đã xoá, nhưng loay hoay thêm 1 lúc nữa thì cậu ta thở dài lắc đầu mà đứng dậy:
– Không khôi phục được rồi!
Hạ Vân thở mạnh đưa tay lên bóp trán mình:
– Giờ phải làm thế nào đây?
Khi mọi người còn đang lo lắng tìm cách khắc phục thì lúc này từ ngoài cửa Nhật Minh bước vào bên trong, theo sau anh có 1 số viên chức khác.
– Hôm nay ai là người chuẩn bị bản báo cáo?
Mọi người nghe vậy nhìn nhau không dám nói ra, An Chi tự bước lên trước mà trả lời:
– Là tôi!
– Vậy bản báo cáo đâu?
– Tôi đã in ra các bản, tự tay kẹp vào tài liệu rồi không hiểu sao lại thành ra giấy trắng.
– Vậy tệp tin?
An Chi nhìn anh, dè chừng mà nói:
– Bị xoá rồi!
Võ Ngọc Bội lúc này mới bước đến phía cô mà cười hắt 1 tiếng:
– Xoá rồi? An Chi, cô nói nhẹ như gió vậy? Cô biết cuộc hộ hôm nay quan trọng thế nào không? Nếu cô không làm được thì phải nói ngay từ đầu chứ? Đối phó với tất cả chúng tôi bằng 1 tờ giấy trắng sao?
– Không phải! Tôi thật sự đã làm rồi!
– An Chi, công ty không phải nơi để cô vui chơi, nếu không làm được thì rời khỏi đây đi.
– Chị Ngọc, tôi…
Cô còn chưa nói hết sau, 1 giọng nói giận dữ quát lên:
– CÁC NGƯỜI THÔI ĐI ĐƯỢC CHƯA?
An Chi kinh sợ nhìn qua phía anh, lần đầu tiên cô chứng kiến cái dáng vẻ giận dữ này của Nhật Minh, cảm nhânh được luồng khí toát ra từ anh có thể làm nổ tung tất cả mọi thứ ở đây.

An Chi có 1 chút sợ, lại 1 chút ấm ức mà đôi mắt cũng trở nên đỏ hoe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui