Tối hôm đấy, trong bữa cơm của gia đình, khi tất cả mọi người ngồi vào bàn bắt đầu dùng bữa, thì chỉ có An Chi cứ trầm mặc không đụng đũa mà như đang tìm gì đó.
Thấy vậy, Nhật Minh mới lên tiếng:
– An Chi, sao thế? Em không ăn được mấy món này sao?
Cô nghe vậy liền vội lắc đầu:
– Không phải! Chỉ là sao em lại ngửi thấy ở đâu đó có mùi nhục đậu khấu thoang thoảng và cả…….oải hương nữa.
Dì Lý, hôm nay có nấu gì dùng đến 2 thứ đó sao?
Sau câu nói của cô ai cũng ngây ngốc nhìn quanh cố hít thử mùi hương mà An Chi nói, duy chỉ có Chu Quang Lẫm và Nhật Minh thì lại kinh ngạc nhìn đến cô:
– An Chi, em có thể nhận biết được các mùi hương sao?
An Chi nhìn anh tỏ ra ái ngại mà đáp lại:
– Thực ra khứu giác của em có hơi khác người bình thường 1 chút.
Thêm nữa khoảng thời gian ở bên Pháp em có nghiên cứu 1 chút về chế tạo nước hoa nên cũng biết 1 số mùi đặc trưng.
Chu Quang Lẫm nghe vậy lại khẽ nhíu mày nhìn cô:
– Con cũng nghiên cứu chế tạo nước hoa sao?
– Từ lúc nhỏ con đã thích việc này rồi, chỉ là khi ấy điều kiện không được tốt để thực hiện.
Chu Quang Lẫm cứ nhìn chằm chằm cô với 1 ánh mắt có phần gắt gao khiến An Chi hơi căng thẳng, cô đang nghĩ không lẽ ông ta đã nghi ngờ cái gì rồi.
Bỗng chợt sau đó Chu Quang Lẫm lại ngửa mặt lên cười lớn rồi nói:
– Khá lắm! Không hổ là con gái của Chu Quang Lẫm.
Dòng họ Chu có truyền thống điều chế hương, vậy nên con gái ta tất nhiên bẩm sinh là thiên tài cũng không có gì lạ.
An Chi nghe vậy trong lòng mới thở phào 1 tiếng, sau đó cũng đáp lại:
– Vậy đúng là có 2 mùi này phải không?
Nhật Minh khi ấy gật đầu:
– Đây là mùi hương nước hoa mà công ty đang nghiên cứu.
Có lẽ lúc anh ở phòng điều chế, vô tình hương lưu lại trên quần áo.
– Hoá ra là vậy! Nhưng mùi hương này….có vẻ như nếu ngửi lâu sẽ có cảm giác hơi nhức mũi.
– Em cũng nhận ra sao?
– Chẳng phải em đã nói khứu giác của em có hơi khác người sao?
– Đây cũng là vấn đề mà công ty đang phiền não mấy ngày qua.
Bản thử nghiệm khá thành công, nhưng khi đưa vào vận hành và hoàn thiện thì mới phát hiện 1 vài lỗ hổng.
Hiện giờ công ty cũng đang gấp rút tìm phương pháp giải quyết, thế nên tới đây có thể con sẽ về nhà muộn, vậy nên mọi người không phải chờ cơm đâu.
Chuyện của công ty, vốn dĩ ngoài Nhật Minh và Chu Quang Lẫm có quyền hạn ra là quan tâm thì còn lại người trong nhà không ai hiểu được.
Nghe nói vậy cũng chỉ gật gù rồi dùng phần ăn của mình.
Chu An Chi lúc này cũng cầm đũa lên gẩy vài hạt cơm đưa lên miệng, sau đó cô có vẻ rất đắn đo 1 hồi mới nói:
– Chuyện của công ty, em biết mình không tiện xen vào, nhưng em chỉ có 1 chút ý tưởng nhỏ, ba với anh nghe thử xem.
Thật ra khi ở bên Pháp có tìm hiểu về việc điều chế nước hoa, em thấy họ đa phần bây giờ ít dùng đến những nguyên liệu từ thiên nhiên 100% nữa, mà thay vào đó là dùng những nguyên liệu tổng hợp hay gọi cách khác là chất thơm nhân tạo.
– Chất thơm nhân tạo? Em đang nói đến việc can thiệp hoá học?
– Đúng vậy! Nếu sử dụng công nghệ hoá học thì có thể tạo ra những mùi hương không tồn tại trong thực tế.
Ví dụ như Hoa mỹ nhân trong Flower By Kenzo.
Chúng ta có thể thoả sức sáng tạo theo 1 chất riêng của mình.
– Thật ra không phải là anh chưa nghe đến việc sử dụng hoá học để tạo ra nguyên liệu.
Chỉ là trước giờ Thiên Mỹ Hương luôn đi theo phong cách Natural, nên đúng là chưa nghĩ đến phương án này.
Nhưng thật ra nghe em nói, thì thời điểm này thay đổi 1 chút biết đâu sẽ trở nên khác biệt.
Synthetic cũng không phải quá tệ, chỉ cần có thể tạo ra 1 cấu trúc hương mới lạ mang 1 vẻ đẹp hiện đại thì không có gì là không thể.
Việc này, anh sẽ thử đề xuất đến phòng nghiên cứu.
An Chi nghe vậy liền cười mà gật đầu, bọn họ sau đó cũng cúi xuống dùng phần ăn của mình, bữa cơm cứ vậy mà trôi qua đi.
Sáng hôm sau, An Chi dậy khá sớm sửa soạn rất cẩn thận.
Cô lựa cho mình 1 bộ quần áo theo style công sở, tóc buộc cao gọn gàng, ngồi trước gương tô 1 chút son đỏ, mím môi vài cái rồi tự cười.
Cảm thấy đã vừa ý, Chu An Chi cầm theo chiếc túi xách mà đi xuống nhà.
Cô trở ra ngoài, nhìn xung quanh vẻ chần chừ gì đó sau đấy định đi thẳng ra cổng thì lúc này Vĩnh Bảo ở hướng khác tiến lại:
– Cô An Chi, cô định đi đâu sao?
Cô nghe tiếng cũng quay người nhìn qua:
– Chú Bảo, cháu định ra ngoài có chút việc.
– Cô muốn đi đâu để tôi lái xe đưa cô đi!
– À, không cần đâu! Cháu gọi xe là được rồi.
– Cô An Chi không cần phải ngại, công việc của tôi là lái xe cho nhà họ Chu.
Mọi người mà cũng ngại như cô thì tôi lấy việc gì để làm.
Nói rồi, Vĩnh Bảo cũng đã liền tiến lại phía xe mở cửa ghế sau cho cô.
An Chi thấy vậy có chút ái ngại, nhưng sau đó cũng đành đi đến mà ngồi vào trong.
Vĩnh Bảo đóng cửa lại, sau đó cũng an vị ở ghế lái rồi chạy ra đi thẳng ra ngoài cổng mới hỏi:
– Cô An Chi, cô muốn đi đâu!
Nghe vậy, An Chi mới sực nhớ mà lấy điện thoại ra, mở lên tìm gì đó rồi trả lời:
– Số 33 đường Hoan Yên!
Vĩnh Bảo theo địa chỉ mà cô nói, không hỏi nhiều thêm lái chạy thẳng đến đấy.
Chiếc xe dừng lại trước 1 toà nhà 5 tầng có tấm biển hiệu “CÔNG TY YÊN THÁI”.
An Chi mở trước khi mở cửa bước xuống thì nói với Vĩnh Bảo:
– Cảm ơn! Chú về đi, lát nữa cháu sẽ bắt xe về sau.
– Không sao, tôi ở dưới này đợi cô.
Dù sao thời gian tới cũng không có việc gì.
Cô nghe thế cảm thấy có hơi ái ngại, nhưng vì đang vội nên cũng chẳng nói qua nói lại nữa, chỉ gật đầu rồi mở cửa xe bước ra ngoài, sau đó vội vàng đi thẳng vào bên trong toà nhà.
Vĩnh Bảo ngồi trong xe nhìn theo cô, rồi lại nhìn lên biển hiệu của công ty này chỉ khẽ nheo nhẹ mắt 1 cái.
Vĩnh Bảo ở trong xe đợi khoảng chừng 30 phút thì An Chi cũng quay trở ra.
Sắc mặt cô khá là tốt mà mở cửa ngồi vào trong:
– Chú Bảo, đợi có lâu không?
– Không sao, tôi cũng không có việc gì làm mà.
An Chi cười 1 cái:
– Làm phiền chú quá!
– Cô An Chi còn muốn đi đâu không?
– Không, giờ về nhà thôi ạ!
Vĩnh Bảo gật đầu 1 cái rồi khởi động xe chạy đi.
Chú ta khi ấy nhìn lên chiếc gương chiếu hậu, thấy cô đang xem thứ gì đó giống như 1 tài liệu mà hỏi:
– Cô An Chi đến đây là có việc gì sao?
An Chi nghe nên gật đầu 1 cái, mắt vẫn dán chặt vào tệp giấy đang đặt lên đùi mình mà trả lời:
– Cháu đến xin việc!
– Xin việc?
– Dạ! Cháu ở nhà thấy mọi người ai cũng có việc làm, còn cháu cả ngày chỉ đi ra đi vào cảm thấy không được hay cho lắm, nên muốn kiếm 1 việc j đó để làm.
– Ông chủ cũng có công ty mà, sao cô không xin vào công ty của nhà.
– Thiên Mỹ Hương là công ty mà cháu có thể vào làm được sao? Nhân viên của công ty đều đòi hỏi năng lực cao và có kinh nghiệm nữa.
– Nhưng cô dù sao cũng là con gái của ông chủ mà.
Chỉ cần cô nói 1 câu, tôi nghĩ ông chủ nhất định sẽ cho cô 1 vị trí nhàn hạ trong công ty.
– Cháu sao có thể lợi dụng mối quan hệ để vào công ty được.
Như vậy sẽ gây dị nghị trong công ty, ảnh hưởng đến danh tiếng của ba cháu.
Hơn nữa, cháu cũng muốn tự dùng sức của mình để làm việc, chứ không phải chỉ kiếm 1 công việc gọi là cho có.
Nếu như chỉ vì là con gái của Chủ tịch mà được ưu tiên hơn thì cháu cảm thấy không thoải mái.
Vĩnh Bảo nghe những lời của cô mà tỏ ra cảm phục:
– Cô An Chi đúng là hiểu chuyện.
Tôi cứ nghĩ giới trẻ bây giờ luôn thích dựa dẫm vào ba mẹ.
An Chi nghe vậy khẽ cười rồi đóng tập tài liệu lại mà nhìn lên chú ta nói:
– Thực ra có ba mẹ để dựa dẫm cũng tốt, chỉ là cháu từ nhỏ đã tự lập nên giờ không có ý muốn dựa dẫm ai.
Chú Bảo, chuyện cháu đi xin việc chú đừng nói lại với ba cháu hay ai cả nhé.
– Sao vậy? Tôi nghĩ ông chủ nên biết chuyện này.
– Không cần đâu, ba cháu có nhiều việc, để ông biết chuyện này chỉ khiến ông lo thêm.
Chú Bảo, giúp cháu giấu chuyện này nhé.
– Cô nghĩ giấu được sao? Ngày nào cô cũng đi rồi về sớm muộn ông chủ cũng biết.
– Kệ đi! Lúc nào biết thì hẵng hay ạ.
Vĩnh Bảo thấy cô nài nỉ như vậy cũng đành gật đầu, An Chi liền cười mừng:
– Cảm ơn chú!
– Nhưng công ty này làm gì vậy? Cô đã tìm hiểu kỹ càng chưa? Dạo này có rất nhiều công ty ma thành lập với mục đích lừa đảo, cô nên cẩn thận 1 chút.
– Chú yên tâm, cháu đã tìm hiểu kỹ rồi.
Yên Thái là 1 công ty bất động sản bình thường, họ đang tuyển nhân lực bên bộ phận marketing, cháu thấy khá phù hợp nên đã đăng ký tham gia phỏng vấn, may mắn là được chọn rồi.
– Dù sao thì cô cũng nên cẩn thận 1 chút, nếu gặp khó khăn gì có thể nói với tôi.
– Cháu biết rồi! Cảm ơn chú!
Tối đấy, khi An Chi đang ở trong phòng 1 mình loay hoay thay băng vết thương thì bên ngoài tiếng gõ cửa vang lên.
Băng còn chưa dán xong, An Chi cũng đành bỏ xuống chỉnh lại áo mình rồi đi ra mở cửa, nhìn thấy Nhật Minh đứng đấy khiến cô có chút hơi ngạc nhiên sau đó mới hỏi:
– Tìm em có chuyện gì sao?
– Anh vào được không?
– À….được!
Nói rồi, cô cũng mở rộng cửa ra sau đấy quay người đi vào, Nhật Minh cũng bước theo sau.
Vừa qua cửa, anh đã cảm nhận được 1 mùi hương thơm dịu thoảng nhẹ vô cùng dễ chịu lại có phần quen, dường như đã ngửi thấy ở đâu rồi mà không nhớ ra nổi.
– Phòng em hơi nhỏ nên cũng không có xếp bàn ghế tiếp khách.
Vừa nói, An Chi vừa đặt chiếc ghế đôn của bàn trang điểm lại phía anh.
Nhật Minh nghe vậy mới lên tiếng:
– Không sao, anh chỉ vào hỏi 1 số chuyện thôi.
– Có chuyện gì thế?
Nhật Minh định vào vấn đề, nhưng khi ấy vô tình nhìn thấy trên bàn trang điểm của cô có 1 vài quyển sách hướng dẫn chiến lược marketing nên thuận miệng hỏi:
– Em đang định làm gì sao?
An Chi nghe vậy mới nhìn theo tầm mắt của anh, sau đó mới sực nhớ ra mà vội vàng cất quyển sách vào ngăn kéo rồi quay qua anh cười gườn nói:
– Không có gì, rảnh rỗi nên em đọc thôi.
Phải rồi, anh nói tìm em là muốn hỏi chuyện gì?
Thấy cô không muốn nói nên Nhật Minh cũng không tiện can thiệp vào quá sâu, anh đi thẳng vào chuyện của mình:
– Như hôm qua em nói đến vấn đề sử dụng nguyên liệu tổng hợp để chế tạo nước hoa, anh đã thử nói chuyện với bộ phận nghiên cứu điều chế, họ nói có thể được.
Chỉ là trước mắt vẫn chưa có đề xuất nào về 1 mùi hương hoá học, em nói khi trước ở bên Pháp có từng nghiên cứu qua, nên anh muốn hỏi em liệu có chút sáng kiến nào không?
– À….chuyện này sao? Thực ra hôm qua lúc nói với anh, em cũng chỉ là có suy nghĩ nhất thời nên cũng chưa tính đến việc sẽ làm ra 1 nguyên liệu như thế nào.
Nhưng lúc trước khi em còn ở Pháp nghiên cứu thì em đã nghĩ đến 1 loài hoa – đó là Dành Dành.
– Hoa Dành Dành?
An Chi gật đầu 1 cái, cô sau đó khẽ xoay người về 1 phía, ánh mắt trở nên long lanh sáng rực, dáng vẻ trông như 1 cô gái đang ở độ tuổi tươi đẹp nhất nói về đam mê và hoài bão của mình:
– Dành Dành có tên gọi khác là Bạch Thiên Hương, có mùi hương rất thơm.
Nhưng đó là trong trạng thái thiên nhiên, còn nếu kết hợp nó trong các hoá chất dung môi thì mùi hương sẽ tan biến sau vài giờ.
Thật ra không chỉ riêng Dành Dành mà cũng có rất nhiều loài hoa từ chối những lời mời của các bậc thầy chiết xuất, vậy nên sau này họ mới sáng chế ra những nguyên liệu tổng hợp bằng phương pháp hoá học.
Hoa Dành Dành có lằn ranh mờ ảo với hoa Huệ Tây, hoa Tiare, lẫn 1 chút xanh của Đại Hoàng và chút hơi đất vậy nên có thể thoả sức sáng tạo.
Mùi hương của Dành Dành rất dễ chịu, hơn nữa loài hoa này được xem là tượng trưng cho 1 tình yêu thuần khiết, thầm kín.
Nếu người con trai tặng nó cho người con gái, hoặc người con gái có thể sử dụng mùi hương này đến gặp người con trai, vậy có thể xem đó là 1 sự bày tỏ tinh tế và lịch lãm rồi.
Nói đến đấy, cô quay qua nhìn anh với 1 nụ cười tươi tắn còn ở trên môi, trong khoảnh khắc bọn họ giáp mặt nhau ấy, cảm xúc của cả 2 người như bị cuốn vào 1 hồi ức hư ảo nào đấy không rõ ràng.
Thật kỳ lạ là cả cop và anh luôn cảm thấy đã từng gặp đối phương trước đó thì phải.
An Chi lúc này chợt nhận ra cô giải phóng cảm xúc ra quá nhiều, liền vội vàng thu lại dáng vẻ mà quay mặt đi:
– Đây chỉ là suy nghĩ của em thôi, không thể nào so sánh được với các vị perfumers của Thiên Mỹ Hương được.
Nhật Minh khi ấy chỉ khẽ cười:
– Anh sẽ bảo họ thử suy nghĩ đến điều em vừa nói.
Cảm ơn nhé! Nếu em còn việc phải làm vậy thì anh không phiền nữa, nhớ nghỉ ngơi sớm là được.
An Chi gật đầu 1 cái, anh cũng quay người định rời đi nhưng khi ấy vô tình nhìn thấy hộp thuốc đặt trên giường của cô, cùng miếng băng đang tháo dở lại hỏi:
– Vết thương thế nào rồi?
An Chi nghe thế cũng quay lại mà trả lời:
– À, không sao nữa rồi, vài ngày sẽ lành thôi.
– Em thay băng sao? Anh gọi dì Lý lên giúp nhé.
Cô nghe đến điều đó liền vội lên tiếng:
– Không cần đâu!
Để cho dì ta thay băng cho cô vậy thà để cô tự làm còn an toàn hơn.
Nhật Minh thấy thái độ cô như vậy cũng rất tinh ý hiểu được:
– An Chi, đây là nhà em, không cần biết trước thế nào nhưng em đã về đây thì em cũng như Ái Phương, 1 phần là chủ nhân của ngôi nhà, thế nên không cần làm khách, bọn họ ắt phải phục vụ em.
– Em biết, nhưng mấy chuyện này em tự làm được, không cần phiền đến người khác!
Thấy cô cương quyết như vậy, anh cũng không gượng ép nữa mà gật đầu 1 cái:
– Vậy nhớ nghỉ ngơi sớm!
Nói rồi anh cũng trở ra ngoài, An Chi đợi anh rời đi mới đóng cửa lại mà xoay lưng dựa vào cánh cửa, anh mắt cô trở nên sâu hun hút như hố đen vũ trụ cô độc.
Chu Nhật Minh trở về phòng mình, đã thấy Ái Phương đứng đợi ở trước cửa, anh khẽ nhíu mày 1 cái mà tiến lại:
– Đứng trước phòng anh làm gì?
– Anh, anh vừa ở đâu về đấy, em gọi cửa mãi không thấy anh đáp, nghĩ anh không ở bên trong nên đứng đợi.
– Sao? Giờ muốn quản luôn anh trai?
Ái Phương cười cười đáp lại:
– Nào có, em quan tâm anh thôi mà!
Chu Nhật Minh quá hiểu em gái mình, anh cốc nhẹ lên đầu Phương 1 cái rồi hỏi:
– Được rồi, không cần phải xu nịnh nữa, có gì nói luôn đi.
Được mở đường như thế, Ái Phương cũng liền lấy điện thoại ra bật lên rồi xoay màn hình qua cho anh.
Nhật Minh nhìn vào nó rồi quay qua em gái mình nhàn nhạt hỏi:
– Em còn thiếu túi xách sao?
– Thiếu chứ! Em lúc nào cũng thiếu mà!
– Ái Phương! Đừng có ỷ lại vào điều kiện của gia đình mà hoang phí.
Ái Phương nghe thế liền chắp tay lại, nhìn anh với ánh mắt rưng rưng lấp lánh:
– Nhưng đây là mẫu mới của DIOR hơn nữa số lượng không nhiều mà thương hiệu cũng đang có dịch vụ khắc tên khách hàng lên túi, em chờ nó lâu lắm rồi.
Anh trai, 1 lần này nữa thôi.
Chỉ cần có được em nó, em hứa từ nay về sau có thấy bất cứ thứ gì cũng sẽ chỉ nhắm mắt làm ngơ.
– Câu này em dùng đến lần thứ mấy rồi?
– PLEASE!!!!! Đi mà, nốt lần này thôi! Nó là tất cả nguồn sống của em, không có được em nó, em như chết đi nửa cuộc đời!
Nhật Minh nhìn cô em gái này của mình cũng chỉ biết ngao ngán lắc đầu.
Lần nào Ái Phương cũng dùng cái chiêu này đối với anh, mà nghiễm nhiên lần nào cũng phải chiều theo, tất nhiên Nhật Minh cũng phải xem xét có nên hay không trước đã.
– Thôi được! Anh sẽ đặt cho em nhưng với 1 điều kiện!
Chỉ cần nghe thế, ánh mắt Ái Phương sáng rực lên mà hớn hở cười:
– Điều kiện gì?
– Qua phòng An Chi!
Lời anh nói khiến Ái Phương sững lại:
– Qua phòng chị ta làm gì?
– Đây là điều kiện anh đặt ra cho em.
Chỉ cần em ở trong phòng An Chi đủ 1 giờ, ngay lập tức anh sẽ liên hệ với Store của Dior đặt chiếc túi này cho em, chắc chắn là sẽ dặn họ khắc đủ 3 chữ CHU ÁI PHƯƠNG lên đấy.
– Nhưng….nhưng mà tự nhiên em qua phòng chị ta làm gì cho hết 1 giờ….?
– Cái đó là do em, anh chỉ cần chắc chắn em ở trong phòng An Chi hết 1 giờ rồi trở về là được.
Nếu thấy khó quá thì anh nghĩ em nên từ bỏ đứa em út bản giới hạn này đi cũng được.
Nói rồi Nhật Minh cũng mở cửa phòng định bước vào, thấy thế Ái Phương liền vội níu anh lại:
– Được! Em sẽ đến phòng của chị ta, nhưng anh phải giữ lời đấy.
Nhật Minh khẽ nhíu mày 1 cái:
– Con bé này, anh đã bao giờ lật lọng chưa.
Nhưng em ấy, tốt nhất đừng có giở trò gian lận.
– Em mà cần phải gian lận á! Nhà này ngay cả 1 cái cây cũng là của em, có chỗ nào mà em không đến được nói gì phòng của chị ta.
Anh cứ đợi đấy!
Nói rồi, Ái Phương cũng quay người đi, dáng vẻ vô cùng hùng hồn, mà Nhật Minh đứng đấy nhìn theo khẽ cười rồi nói:
– Được! Anh đợi không thiếu 1 giây!