Vốn dĩ Tô Nhất Xán bị vợ Đầu Trọc kéo qua một bên để trò chuyện, đột nhiên nghe thấy xa xa có tiếng xôn xao, có mấy người đang nâng một người ướt sũng tới đây, không ít người vây xung quanh.
Thấy thế, Tô Nhất Xán bèn hỏi những người bên cạnh xem đã xảy ra chuyện gì.
Người hóng chuyện kia quay về nói lão Bác không hiểu sao lại rơi xuống bể bơi, nhưng rất may được con chó lớn ở nhà sau bị đứt dây xích nhảy xuống cắn áo kéo lên, nếu không anh ta đã gặp nguy hiểm, chẳng qua anh ta có vẻ bị sợ hãi.
Vẻ mặt Tô Nhất Xán thay đổi, bỗng cảm thấy rùng mình, không khỏi hỏi: "Sao đang yên đang lành lại rơi xuống bể bơi thế?"
“Không biết nữa.”
Do tai nạn này của lão Bác, mọi người đều chen chúc vào trong.
Thịnh Mễ Duyệt rất kinh ngạc, vừa rồi người đó còn mắng cô ấy vậy mà đã rơi xuống bể bơi.
Vì không muốn khẩu nghiệp, thế nên cô ấy lấy một điếu thuốc ra đốt, chẳng thèm nhìn lấy một cái.
Có một người thình lình ngồi xuống phía bên cạnh cô ấy, Sầm Thì ngồi cách cô ấy không xa, anh liếc nhìn cô ấy, một lát sau mới hỏi: "Giết người có nghĩa lý gì?"
Thịnh Mễ Duyệt bất ngờ nhìn chằm chằm Sầm Thì: "Vừa nãy cậu ở phía sau à?”
Ánh mắt Sầm Thì không hề né tránh, Thịnh Mễ Duyệt rít mạnh một hơi thuốc.
Người đã nhiễm chút mùi khói, cô ấy vừa kẹp điếu thuốc vừa nhắc tới chuyện xảy ra rất nhiều năm trước với Sầm Thì.
Lúc cô ấy biết Tô Nhất Xán, không ai biết cô đã là một vận động viên bơi lội dày dặn kinh nghiệm.
Họ chỉ biết cô thường xuyên mất tích mười ngày nửa tháng không ai gặp, mỗi lần trở về sau khi huấn luyện cô đều thích đến trường THPT số 8 để tìm Thịnh Mễ Duyệt, nhưng mọi người đều biết thật ra cô đến gặp Đỗ Kính Đình.
Hai năm cô theo đuổi Đỗ Kính Đình vô cùng nổi tiếng, đến mức toàn bộ trường THPT số 8 đều biết đến Tô Nhất Xán, người mà trường bên cạnh không ai dám xúc phạm, đang thích cậu ta.
Đúng là Tô Nhất Xán vì vẻ ngoài của Đỗ Kính Đình nên mới chú ý đến cậu ta, nhưng sau đó vì vấn đề thể diện, nếu chuyện cô không chinh phục được cậu ta bị đồn xa thì sẽ rất nhục nhã.
Bọn họ thường nhìn thấy trong giờ học thể dục của Đỗ Kính Đình, Tô Nhất Xán xuất hiện ở sân thể dục, nhanh nhẹn leo lên xà ngang treo ngược trước mặt cậu ta, cười nói: “Tôi là Tô Nhất Xán, cậu có thể gọi tôi là Xán Xán.”
Trong suốt hai năm đó, nụ cười của cô toả sáng rực rỡ như chính cái tên của cô.
Đỗ Kính Đình phớt lờ cô một lần, bất kể là bến xe trước cổng trường, quán ăn vặt mà mọi người hay đến, hay hẻm nhỏ trên đường về nhà cậu ta, cậu ta đều ném thư của cô mà không vương vấn chút nào.
Trong mắt Tô Nhất Xán, cậu ta là một người đặc biệt, khác hoàn toàn so với tất cả bạn bè xung quanh cô.
Cậu ta luôn mặc đồng phục được giặt sạch sẽ, không đi chơi, không đi net và không mập mờ với nữ sinh.
Sở thích duy nhất của cậu ta là ngồi xe buýt số 12 đến một thư viện rất xa trong vài giờ, dáng vẻ cậu ta đắm chìm trong sách vở giống như thiếu niên trong sáng bước ra từ trong tranh, cậu ta trầm lặng, đẹp đẽ và không thể chê vào đâu được.
Tô Nhất Xán khao khát ánh sáng đó trên người cậu ta, sự nhiệt tình trong học tập chính là thứ cô không có, thậm chí nếu sau này không bơi lội nữa thì cô cũng không biết sẽ phải làm gì.
Nhưng hình bóng trong sáng lạnh lùng này thực sự để lại dấu ấn trong lòng Tô Nhất Xán là vào kỳ nghỉ đông năm lớp 10.
Đêm Giao thừa, sau khi ăn cơm tất niên xong, mẹ Tô Nhất Xán nhận được điện thoại rồi vội vàng chạy tới bệnh viện trực ban.
Ba của cô tự mình lái xe đưa bà vào thành phố, để Tô Nhất Xán ở nhà một mình.
Khi nhìn thấy tuyết rơi ngoài cửa sổ, cô phấn khích quấn khăn quàng cổ chạy ra khỏi nhà.
Nhà nào cũng dán câu đối Tết, đèn đóm sáng trưng nhưng đường phố lại vắng tanh, thỉnh thoảng có thể gặp mấy đứa nhỏ đang chơi pháo hoa cầm tay, nhưng lát sau lại được người lớn gọi về.
Tô Nhất Xán đi dọc con đường dài, đi thẳng đến quảng trường nhỏ, từ xa cô đã thấy có người ngồi cạnh bồn hoa, cô không biết ai lại ngồi trong tuyết vào đợt Tết Nguyên đán như vậy.
Khi vươn đầu nhìn ra, cô trông thấy một thiếu niên mặc bộ quần áo mỏng manh, nửa khuôn mặt của thiếu niên vùi trong khoá kéo, trên vai và tóc đều đọng tuyết, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm dưới chân, tựa như bị đông cứng và bất động.
Tô Nhất Xán nhìn chằm chằm cậu ta vài lần, đi tới chỗ cách cậu ta không xa, thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn bóng lưng của cô.
Hôm đó cô mặc một cái áo khoác bông mới màu đỏ, mái tóc ngắn nhét trong chiếc khăn quàng cổ, trông rất ấm áp.
Thiếu niên quay mặt đi không tiếp tục nhìn cô nữa, không ngờ mấy phút sau, Tô Nhất Xán quay lại ngồi xuống đối diện cậu ta.
Đêm đó, Đỗ Kính Đình ngồi im lặng trong tuyết, Tô Nhất Xán ngồi cách cậu ta vài bước cũng im lặng cùng cậu ta, cô chống cằm tự hỏi tại sao cậu ta lại ngồi im một mình trong tuyết.
Vào bữa cơm Giao thừa, cậu ta ra ngoài một mình mà người nhà không tìm cậu ta sao? Cậu ta mặc ít như thế mà không thấy lạnh à?
Nhưng những vấn đề này, Tô Nhất Xán đều không hỏi, cô nghe Thịnh Mễ Duyệt nói hoàn cảnh gia đình Đỗ Kính Đình rất phức tạp, ba mẹ cậu ta xảy ra tai nạn khi cậu ta học cấp hai, ba nuôi của cậu ta là bạn của ba cậu ta lúc còn sống.
Thời điểm đón cậu ta qua đó, cả gia đình ông ấy đều phản đối, cho nên mấy năm nay cậu ta ở nhà ba mẹ nuôi cũng không dễ dàng gì.
Tô Nhất Xán không biết có phải cậu ta cãi nhau với ba mẹ nuôi hay không, cô rất muốn hỏi cậu ta, nhưng nghĩ đến vẻ ngoài lạnh lùng xa cách và cao ngạo thường ngày của Đỗ Kính Đình, cô sợ nếu hỏi thì sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ta, vì thế cô không nói câu nào.
Cô lăn những quả cầu tuyết dưới chân, ngồi trong màn tuyết ngập trời cùng cậu ta suốt một tiếng đồng hồ, cho đến khi Đỗ Kính Đình ngẩng đầu nhìn đôi bàn tay đỏ ửng vì lạnh của cô rồi đứng dậy rời đi, lúc này cô mới về nhà.
Mùng Một Tết, cô vẫn băn khoăn không biết Đỗ Kính Đình có lại cãi nhau với người nhà hay không, vì thế sau bữa cơm cô nói với ba rằng mình đến nhà bạn chơi, sau đó mặc áo khoác vội vàng chạy ra ngoài.
Tuyết đã ngừng rơi, trên mặt đất phủ một lớp tuyết, Tô Nhất Xán vốn chỉ định ra nhìn một chút, không ngờ nhìn thấy một bóng người đang co ro ngồi bên bồn hoa đúng chỗ hôm qua.
Trái tim cô chợt thắt lại, cô ôm pháo nhỏ trong tay chạy về phía cậu ta, đến khi còn cách cậu ta vài bước thì trượt chân ngã sấp mặt.
Đỗ Kính Đình quay đầu nhìn cô lúng túng đứng dậy, áo khoác bông màu trắng bị vấy bẩn, Tô Nhất Xán ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra phủi tuyết trên người, ngồi xuống đối diện cậu ta.
Tối đó hai người họ vẫn không nói gì, Tô Nhất Xán không ngừng ném pháo nhỏ trên tay, thỉnh thoảng tiếng nổ “bốp” vang lên trong đêm yên tĩnh lạnh lẽo, mùi khói pháo thoang thoảng trong không khí dường như mang đến chút hương vị của ngày Tết.
Cho đến khi trời càng ngày càng lạnh, Đỗ Kính Đình đứng dậy rời đi, Tô Nhất Xán ngồi xổm trên mặt đất thu dọn pháo nhỏ để về nhà.
Ngày thứ ba, trời lạnh hơn và tuyết bắt đầu rơi, cô ra ngoài sớm hơn hai ngày trước, nhìn thấy Đỗ Kính Đình vẫn ngồi ở chỗ cũ, khi cô chạy tới nơi thì trên lông mi cậu ta đã phủ một lớp tuyết trắng, bên cạnh là người tuyết chồng chất lên nhau cao gần bằng người cậu ta, như thể cậu ta đã ngồi ở đây rất lâu.
Đó là lần đầu tiên Tô Nhất Xán nhìn thấy một mặt khác của Đỗ Kính Đình, dáng vẻ suy sụp của thiếu niên lạnh lùng và xa cách đó, dường như đã bị cả thế giới bỏ rơi.
Cô ngồi xuống đối diện cậu ta, cầm một quả cầu tuyết trên tay, nhìn thoáng qua người tuyết cô độc, sống mũi cô cay cay.
Tối hôm đó, cô phá vỡ sự im lặng giữa hai người, có lẽ cô muốn cậu ta thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt, không muốn cậu ta tiếp tục giữ vẻ mặt ủ rũ nữa, cho nên Tô Nhất Xán ném quả cầu tuyết trong tay về phía cậu ta.
Quả cầu tuyết đập trúng cái đầu đang cúi xuống của cậu ta rồi vỡ tan, cậu ta ngẩng đầu lên, im lặng nhìn cô, trong mắt không có vẻ ghét bỏ hay coi thường mà chỉ có sự trống rỗng.
Trái tim Tô Nhất Xán thắt lại, cô đau lòng nghĩ, cậu ta đã trải qua dịp Tết Nguyên đán như thế nào trong những năm qua? Có phải là đều đến đây ngồi trong băng tuyết lạnh giá không?
Trong lúc cô còn đang ngơ ngác, Đỗ Kính Đình đã nặn một quả cầu tuyết ném về phía cô, Tô Nhất Xán còn đang ngẩn người thì cảm thấy mũi lạnh lẽo, miệng ngậm đầy tuyết, cô thẫn thờ nhìn chằm chằm cậu ta.
Dường như cô tựa như nhìn thấy được nụ cười trên khuôn mặt của Đỗ Kính Đình, nhưng khi cô nhìn kỹ lại thì trên mặt cậu ta vẫn là vẻ ủ rũ đó.
Cô nhanh chóng phản kích lại cậu ta, Đỗ Kính Đình cũng không hề khách khí với cô, vì thế dù tới buổi tối thứ ba hai người vẫn chẳng trao đổi với nhau câu nào, chỉ ngồi đối mặt ném tuyết vào người nhau, cho đến khi Tô Nhất Xán đột nhiên hắt hơi, Đỗ Kính Đình dừng động tác trên tay rồi đứng dậy rời đi, vẫn không chào tạm biệt.
Ngày thứ tư, vào lúc Tô Nhất Xán chạy tới quảng trường nhỏ thì không thấy bóng dáng của Đỗ Kính Đình đâu, sau khi đợi nửa tiếng, cô cho rằng chắc cậu ta không đến.
Chỉ có điều khi cô chuẩn bị rời đi thì lại nhìn thấy cậu ta, ngày hôm đó cậu ta mặc rất nhiều, đeo găng tay và đội mũ len ấm áp.
Cậu ta vẫn giống những ngày trước ngồi bên bồn hoa, nhưng ngày đó cậu ta không ngồi lâu.
Lúc rời đi, cậu ta cởi găng tay trên tay ra rồi ném cho Tô Nhất Xán, khi Tô Nhất Xán cầm đôi găng tay vẫn còn lưu lại nhiệt độ của cậu ta để gọi cậu ta, cậu ta vẫn giống như trước đây, không hề ngoảnh đầu lại.
Sau ngày hôm đó, Tô Nhất Xán bị cảm, buổi tối hôm ấy Đỗ Kính Đình cũng không đến đó nữa.
Sau khi học kỳ mới bắt đầu, cô vẫn theo đuổi Đỗ Kính Đình, vẫn tạo ra rất nhiều cuộc gặp gỡ vô tình, nhưng cứ nhưthể mấy ngày nghỉ đông đó chưa từng xảy ra, Đỗ Kính Đình vẫn coi cô như không khí.
Đối với hầu hết mọi người trong độ tuổi đó, khái niệm “thích” luôn rất đơn giản song cũng dễ khiến ai đó bị tổn thương, chỉ có Tô Nhất Xán như mặc áo giáp sắt, cho dù bị Đỗ Kính Đình làm cho tổn thương thì cô vẫn tình nguyện để lại nụ cười rạng rỡ nhất cho cậu ta.
Người ngoài gần như không thể giải thích được, nhưng cô đã nhìn thấy một mặt khác của Đỗ Kính Đình, nếu cậu ta đã định phải lớn lên trong thế giới băng tuyết, vậy thì cô chắc chắn sẽ khiến băng tuyết tan chảy.
Năm Tô Nhất Xán học lớp 11, có một nữ sinh trường THPT số 8 theo đuổi Đỗ Kính Đình đã lâu dẫn người chặn cô trong ngõ nhỏ, cô trơ mắt nhìn Đỗ Kính Đình không quay đầu lại nhìn, bước đi ngày càng xa, đám nữ sinh kia kéo cô từ trên xe đạp xuống, đầu gối của cô đập xuống đất chảy máu, cô chịu đựng đau đớn rồi một mình chiến đấu với đám nữ sinh kia.
Sau khi bị thương trở về nhà, cô đã bị huấn luyện viên của đội nghiêm túc phê bình nặng nề, ba của cô cũng nhận được thông báo rồi cấm túc cô.
Sau khi Thịnh Mễ Duyệt nghe được chuyện này, cô ấy hết sức tức giận chạy tới lớp Đỗ Kính Đình chửi bới, cô ấy nói rằng nếu sự nghiệp thể thao của Tô Nhất Xán bị huỷ hoại thì Đỗ Kính Đình chính là tội nhân.
Đối mặt với sự chỉ trích của Thịnh Mễ Duyệt, Đỗ Kính Đình chỉ im lặng lắng nghe, không phản bác một câu nào và cũng không ai có thể nhìn ra cảm xúc của cậu ta.
Sau đó Tô Nhất Xán biến mất một khoảng thời gian dài, cho đến khi cô nhờ người đưa một tấm vé vào cửa cho Đỗ Kính Đình.
Hơn một tháng sau, Giải vô địch bơi lội cấp tỉnh được tổ chức tại thành phố.
Ngày hôm đó Thịnh Mễ Duyệt cũng đi, trước khi lên sân khấu Tô Nhất Xán gửi tin nhắn hỏi cô ấy rằng Đỗ Kính Đình có tới không, Thịnh Mễ Duyệt khó xử nói với cô là mình không nhìn thấy.
Không ai đã xem trận đấu đó mà có thể quên được phong thái của Tô Nhất Xán trên sân thi đấu, đó là khoảnh khắc huy hoàng nhất của cô trên đấu trường thể thao.