Tài xế đậu xe trước cửa nhà Tô Nhất Xán, cô vừa mở cửa, đèn xe từ đầu ngõ chiếu thẳng vào cô, vừa quay đầu thì thấy xe của Đỗ Kính Đình.
Tài xế dừng cách đó không xa, Đỗ Kính Đình xuống xe, bước đến chỗ cô.
Tô Nhất Xán mở cửa, trong nhà tối đen, hình như Sầm Thì vẫn chưa về.
Cô nhìn anh ta, hỏi: “Anh tới đây làm gì?”
Đỗ Kính Đình đến trước mặt cô, nhìn cô rồi bảo: “Nói vài câu.”
Tài xế của Đỗ Kính Đình vẫn ngồi trên ghế lái, Tô Nhất Xán nhìn người đối diện, trả lời: “Vào trong rồi nói.”
Sau khi Đỗ Kính Đình vào trong sân, Tô Nhất Xán cũng không định để anh vào nhà, cô đóng hờ cửa rồi đứng dưới tán cây đào nhìn anh ta: “Anh nói đi.”
Đỗ Kính Đình có vẻ mệt mỏi, anh ta nới lỏng cúc áo, giọng nói trầm khàn: “Đừng gây chuyện nữa.”
Tô Nhất Xán cụp mắt, hỏi: “Anh thấy tôi giống người đang gây chuyện à?”
“Anh sẽ không hủy hôn lễ.”
Tô Nhất Xán ngước mắt nhìn ánh trăng từ từ nấp sau tầng mây, nhẹ nhàng nói: “Đó là việc của anh, dù sao tôi không phải cô dâu.”
Trán của Đỗ Kính Đình nổi gân xanh, sự kiên nhẫn bị bào mòn đến cực hạn, hạ giọng xuống: “Anh đã quá chiều em rồi đấy.
Em ra ngoài hỏi người ta xem có cô gái nào nhiều năm không cho chạm vào mà vẫn có người đàn ông chịu kiên nhẫn chờ đợi không? Em cảm thấy đây là vấn đề của một mình anh à?”
Sắc mặt Tô Nhất Xán trắng bệch, Đỗ Kính Đình bước một bước đến chỗ cô, bàn tay to lớn đặt sau gáy cô, kéo cô về bên mình, hơi thở nặng nề nói: “Nghỉ việc rồi quay về với anh đi, anh có thể cắt đứt với những người phụ nữ ngoài kia.”
Tô Nhất Xán cúi đầu khịt mũi, cười khẩy: “Tòa Thanh Nhuận Ung đó có ý nghĩa gì đặc biệt à?”000
Vẻ mặt Đỗ Kính Đình hơi cứng lại, Tô Nhất Xán nhìn anh ta, ánh mắt lóe lên, cười thê lương: “Bồ nhí của anh cũng là dân bơi, bao nhiêu năm rồi gu của anh vẫn thế à? Lần trước lúc ở đồn cảnh sát, hình như cô ta có hứng thú với tòa nhà này, anh để trợ lý của anh đưa tờ đơn sang tên cho tôi.
Nghe nói tòa nhà này là tòa duy nhất trong thành phố có hồ bơi riêng, chắc cũng giúp ích khá nhiều cho việc luyện tập của người ta, lấy đi dỗ cô ta đi, cả đời này tôi không thể xuống nước được nữa, đừng hi vọng tìm được hình bóng nào trên người tôi.”
Vừa dứt lời thì cô hất tay anh ta ra, nhưng khi vừa quay người thì lại nghe thấy giọng nói trầm của Đỗ Kính Đình ở phía sau lưng: “Đó là nhà tân hôn của chúng ta.”
Tô Nhất Xán ngừng bước, quay người nhìn anh, trong con ngươi đen như mực của Đỗ Kính Đình dâng lên gợn sóng cuồn cuộn, lặp lại lần nữa: “Đó là nhà tân hôn anh chuẩn bị cho em từ mấy năm trước, anh bảo em rảnh thì đến xem qua, nhưng em lại chưa từng qua đó lần nào.”
Tô Nhất Xán cảm thấy như trong cổ họng có gì đó thiêu đốt, lông mi của cô run run, né tránh ánh mắt anh ta: “Vậy anh cũng độc ác thật đấy, chuẩn bị nhà tân hôn như thế là có ý gì? Để ngày nào tôi cũng gặp ác mộng à?”
Đỗ Kính Đình ngang ngạnh nói: “Em nên buông bỏ nó đi.”
Tô Nhất Xán đột nhiên quát lên với anh ta: “Tại sao tôi phải buông bỏ? Ai bắt buộc rằng tôi phải buông bỏ? Tôi cũng không mất trí nhớ, anh có giỏi thì anh lấy hết kí ức trong đầu tôi ra đi, nếu không thì đừng vờ vịt ép tôi như vậy.”
Đêm tối tĩnh mịch, hai người trợn mắt đối diện nhau, cảm xúc lắng đọng đã lâu trong lồng ngực trở thành chướng ngại mà bọn họ không thể nào vượt qua, đến tận khi có tiếng “roẹt” vang lên.
Tô Nhất Xán nhìn sang bên đó, không hiểu tại sao trong sân lại có một chiếc xe đua đồ chơi phá vỡ bầu không khí giằng co giữa hai người, bánh xe chạy thẳng đến trước mặt bọn họ, sau đó xoay vài vòng, lúc này Tô Nhất Xán mới nhìn rõ, đây không phải là chiếc Chevrolet Camaro Bumblebee hôm đó cô mua ở sân bay cho Sầm Thì à?
Cô lập tức ngẩng đầu nhìn quanh, vậy mà lại thấy một người nằm trên ghế cánh bướm ở hiên nhà.
Cô không biết Sầm Thì trở về lúc nào mà cũng không chịu bật đèn, nhưng rõ là nãy giờ anh vẫn ở đó, lúc này đang cầm điều khiển xe đua trong tay cho xe chạy vòng quanh, chiếc Chevrolet Camaro Bumblebee lòng vòng trong sân không mục đích, Đỗ Kính Đình nhìn theo ánh mắt của Tô Nhất Xán thì thấy Sầm Thì.
Anh ta hạ người, nói nhỏ với Tô Nhất Xán: “Em coi lại mắt mình đi, thằng nhóc đó không đơn giản, tốt nhất em nên nghĩ cách đuổi nó đi đi.”
Tô Nhất Xán nhíu mày, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Anh có ý gì?”
Giọng nói Đỗ Kính Đình hơi lạnh lùng: “Lúc nãy cậu ta đạp lão Bác xuống nước.”
Tô Nhất Xán không quá tin vào lời nói của Đỗ Kính Đình.
Sầm Thì không quen biết lão Bác, chỉ vì uống vài ly rượu mà xém nữa hại chết mạng người, nghĩ thế nào cũng không đúng lắm.
Cô quay đầu lại, Sầm Thì ẩn mình trong bóng đêm.
Hình như anh vừa tắm xong, mái tóc ướt sũng dính trên trán, dáng vẻ yên tĩnh.
Ngay lúc cô nhìn anh, anh cũng mở to mắt cười dịu dàng đáp lại, không có chút tính công kích nào.
Tô Nhất Xán nghĩ đã ở chung nhiều ngày như vậy, mặc dù cậu em trai này không phải người đơn giản, nhưng chắc chắn không phải kẻ xấu tính.
Mặc dù thi thoảng sẽ chọc giận cô, nhưng thái độ nhận sai cực kì tích cực, qua ở vài ngày còn giúp cô sửa đèn sửa xe, dù là người không quá trung thực nhưng cũng không thể làm ra chuyện ác độc như vậy.
Nhưng cô nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, nói với Đỗ Kính Đình: “Không có chứng cứ thì tôi khuyên anh đừng nên vu oan như vậy.
Cậu ấy là thanh niên mới bước vào đời, không thù hằn gì với đám bạn của anh thì có thể có ý xấu gì chứ.
Anh có cần phải tỏ ra như vậy không?”
Gió đêm lướt qua cành đào, cuốn theo vài chiếc lá, Đỗ Kính Đình im lặng nhìn Tô Nhất Xán.
Anh ta khẽ nhếch miệng rồi từ từ nhìn về nơi hẻo lánh góc hiên nhà sau lưng cô.
Sầm Thì hất hàm cười như không cười nhìn anh ta, bật lửa di chuyển qua lại giữa các ngón tay thon dài, ánh sáng trong mắt không ngăn nổi khí thế hung dữ của anh.
Trong đôi mắt đen láy của Đỗ Kính Đình hiện lên vẻ sắc bén, chợt anh ta nghe thấy Tô Nhất Xán nói với mình: “Vương Gia Miểu chạy rồi, một thời gian nữa tôi sẽ trả lại năm trăm nghìn cho anh.”
Đỗ Kính Đình thu tầm mắt, trong giọng nói lộ ra sự tức giận khó che giấu: “Em nhất định phải làm thế này à?”
Tô Nhất Xán dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm anh ta, Đỗ Kính Đình nhíu mày quay người, mở cửa sân rồi đi mất.
Tô Nhất Xán khóa cửa lại lần nữa, khi cô xoay người thì thấy Chevrolet Camaro Bumblebee bên chân mình, cô bước một bước, nó cũng nhích một bước, đến khi cô đến bậc thang mới chịu ngừng.
Cô quay người nhìn Sầm Thì: “Đêm hôm khuya khoắt còn chơi xe điều khiển à?”
Sầm Thì cũng quay đầu nhìn cô: “Không phải chị mua cho em hả?”
“...” Không cãi được.
Sau khi tắm xong, Tô Nhất Xán lấy hai chai nước khoáng trong tủ lạnh ra, kéo ghế ngồi bên cạnh Sầm Thì, đưa một chai cho anh rồi hỏi: “Uống quá chén à?”
Sầm Thì vặn nắp uống một ngụm rồi đặt bên chân, sau đó tựa người vào ghế không nói chuyện.
Tô Nhất Xán nói với anh: “Không uống được còn uống nhiều như thế? Rượu vang ngấm khá lâu đấy.”
Sầm Thì nhìn chằm chằm cô, đôi mắt màu nâu trà như chứa cả đầm nước, cười với cô: “Đều là bạn của chị mà.”
Tô Nhất Xán hiểu rồi, hóa ra Sầm Thì đang giữ mặt mũi cho cô, có đôi khi cậu em này biết điều đến mức khiến người khác đau lòng.
Giọng nói của Tô Nhất Xán cũng nhẹ nhàng hơn: “Lần sau không muốn uống thì cứ từ chối thẳng đi, còn đau đầu không?”
Sầm Thì cười nói: “Có hơi hơi.”
“Hơi đau mà còn chưa ngủ?”
“À.”
Sau đó anh duỗi thẳng đôi chân dài, nghiêng đầu tựa lên vai Tô Nhất Xán rồi nhắm mắt lại, Tô Nhất Xán hơi sững người, quay đầu nhìn.
Ánh trăng mờ ảo hắt lên đôi lông mi dài của anh, hàng lông mi cong vút như mi giả, cô không nhịn được đưa tay phải ra khẽ chạm vào, Sầm Thì không mở mắt, lại cong khóe miệng: “Ghen tị à?”
Tô Nhất Xán hắng giọng: “Đừng xàm nữa, do em có phúc được hưởng gen tốt thôi.”
Giọng nói Sầm Thì lười biếng: “Ừm, sinh con cho em chắc cũng sẽ di truyền được cái phúc này ha.”
“...” Cũng không biết cách nói chuyện này của anh có phải hơi có vấn đề không, vậy mà Tô Nhất Xán lại đột nhiên suy nghĩ đến chuyện sinh con với anh, đợi đến khi cô kịp phản ứng thì mới phát hiện hình như mình hơi đen tối.
Cô vội bổ sung một câu: “Xét theo tình trạng mệt mỏi của em thì chị chỉ cho em dựa chút thôi nhé.”
“Chị ơi.”
“Hả?”
“Chị sẽ luôn làm giáo viên à?”
“Không biết nữa, còn em? Có định làm huấn luyện viên bóng rổ mãi không?”
Một hồi lâu, em trai trên vai vẫn im lặng không nói gì, hơi thở càng lúc càng đều hơn.
…
Vừa khai giảng xong, công việc của Tô Nhất Xán trở nên bận rộn hơn thường ngày.
Cô phụ trách sắp xếp đến tận ba khâu đánh giá, học sinh đầu cấp còn phải phối hợp với phòng hành chính để tạo hồ sơ thể dục, người vốn chẳng bao giờ tăng ca như cô cũng vội như bay tới nơi.
Trái lại, huấn luyện viên bóng rổ không cần đứng lớp như Sầm Thì lại còn bận hơn cả cô, anh và Tô Nhất Xán làm việc chung một văn phòng, bàn làm việc ở ngay bên phải của cô, nhưng cả tuần nay Tô Nhất Xán đều không thấy anh ở văn phòng.
Ngày nào anh cũng ăn tối ở ngoài hàng, đôi khi cô chuẩn bị ngủ anh mới về nhà, hỏi anh đi đâu thì anh đều trả lời công việc bận rộn.
Đội bóng rổ chỉ có sáu người, anh đi sớm về muộn bận bịu cái gì cũng không biết, tính nghiên cứu cải tạo nhân loại hay sao?
Nhưng điều làm Tô Nhất Xán hoàn toàn không ngờ là sau tuần khai giảng đầu tiên, vào cuối tuần, không biết Sầm Thì làm thế nào mời được đội bóng trường THPT Phượng Bắc đến đánh giao lưu.
Trường Trung học Phổ thông Phượng Bắc gọi ngắn gọn là cấp ba Phượng Bắc, là trường học trọng điểm của tỉnh, ở phía Bắc của Phượng Khê, từ chất lượng giảng dạy học đến chất lượng học tập và tố chất học sinh đều hơn hẳn so với trường cấp ba Phượng Nam.
Huấn luyện viên Sầm không mời thì thôi, đã mời thì mời luôn đội bóng rổ có thực lực mạnh nhất của Phượng Khê, chuyện này không những khiến hai trường sôi trào khí thế mà cả mấy trường cấp ba không liên quan cũng rục rịch, tìm cách đến xem.
Có một hôm Tô Nhất Xán và Giang Sùng ăn trưa xong còn nói về việc này.
Bọn họ đều nhất trí cảm thấy nếu mời trường ngoài đến đánh giao lưu thì dù sao cũng phải mời trường có thực lực tương đương, hoặc không chênh lệch nhiều lắm.
Mời trường THPT Phượng Bắc đến sân nhà để thi đấu với đội nhà khác nào ra chợ mua dao tự đâm mình ngay trước cửa đâu?
Nhưng hai người họ chỉ nói riêng với nhau thế thôi, dù sao hai người bọn họ cũng không có quyền quản lý đội bóng rổ, có nhiều việc không nên vươn tay dài quá, chỉ có thể im lặng theo dõi diễn biến.
Từ khi thành lập đến nay, đội bóng rổ trường THPT số 2 chưa từng được nhiều người chú ý như thế, mặc dù khi đám Triệu Kỳ nghe nói sẽ phải chiến đấu với THPT Phượng Bắc thì mọi người đều hận không thể vác hai trăm viên đạn xông lên và quyết chiến đến cùng.
Nhưng sau khi tỉnh táo lại thì tất cả đều ý thức được mình chết chắc rồi, sắp trở thành thịt trên thớt, cá trong nồi mặc người ta xâu xé.
Khi bàn luận chiến lược với huấn luyện viên Sầm, Sầm Thì không cho bọn họ nêu bất kì ý kiến nào, bảo bọn họ phát huy như bình thường là được, đừng bị áp lực tâm lý.
Phát huy như bình thường đối với bọn họ là tới hẹn thì rửa sạch cổ, đưa tay lên đầu rồi chờ chết, lúc đầu mấy người Triệu Kỳ còn cực kì không tình nguyện đánh trận giao lưu này.
Kết quả chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi thì việc này đã được lan truyền rộng rãi ở mấy trường cấp ba gần đó.
Không ít nữ sinh đổi lịch học chỉ vì muốn đến xem phong thái đội bóng rổ trường THPT Phượng Bắc, nghe nói ngay cả hoa khôi bên đó cũng đến xem.
Từ lúc ấy, đám người Triệu Kỳ cảm thấy mình có thể làm được, tưởng tượng cảnh vô số mỹ nữ vây quanh reo hò vì mình, váy xếp ly tung tăng khắp khán đài thì càng dốc toàn lực tập luyện.
Hình thức thi đấu giao lưu lần này là công khai, Sầm Thì liên hệ với hiệu trưởng trường bên kia để chào đón học sinh trường mình và trường THPT Phượng Bắc đến xem thi đấu.
Bởi vậy nên Tô Nhất Xán phải đi tăng ca duy trì trật tự ở điểm thi đấu vào ngày cuối tuần vốn nên được nghỉ ngơi.
Nhưng điều cô không ngờ là đội bóng rổ trước nay bị người ta ngó lơ, lần này nhờ trận đánh giao lưu với THPT Phượng Bắc mà sẽ kéo tới nhiều học sinh như vậy, khi trường chưa mở thì học sinh đã vây chặt như nêm trước cổng.