Mặc dù Tô Nhất Xán chưa từng làm công việc này, nhưng vì đồng Nhân dân tệ, cô nghĩ mình có thể thử một lần.
Tuy nhiên sau khi thay quần áo, trang điểm và làm tóc xong, ngay cả trợ lý bên cạnh cũng phải sửng sốt.
Vóc dáng cân đối không hơn không kém kia, dáng người cao gầy cùng tỷ lệ vàng hoàn toàn không thua kém gì những người mẫu chuyên nghiệp khiến nhà tạo mẫu không khỏi khen ngợi: “Ngoại hình của người đẹp thật là xuất sắc.”
Tô Nhất Xán bình tĩnh nhìn bản thân trong gương.
Ngày trước cũng từng có người nói những lời tương tự với cô, khi đó tỷ lệ cơ thể mang đến cho cô một lợi thế lớn trong sự nghiệp vận động viên, năm 11 tuổi đã được chọn vào đội tuyển thành phố.
Đó từng là điều cô vẫn luôn lấy làm tự hào.
Nhưng, bây giờ nghe vậy cô chỉ cảm thấy một cảm giác ngột ngạt buồn tẻ dâng trào trong lòng, như thể không tìm thấy giá trị nào lớn hơn việc làm mẫu ảnh.
Nhà tạo mẫu xõa mái tóc của cô ra rồi uốn thành những lọn sóng táo bạo.
Trên người cô cũng được phủ đầy những tấm vải vụn giống như Sầm Thì, có điều chúng chỉ quấn quanh cơ thể, tôn rõ từng đường cong.
Khi cô đeo đôi giày cao gót bước vào phòng chụp ảnh, hình dáng khuôn ngực hoàn hảo dọc theo thân eo đến mông được thể hiện một cách vô cùng tinh tế, kẻ mắt đậm khiến đôi mắt phượng của cô có phần hơi nhếch cao.
Trong bí ẩn toát lên chút hoang dã, giống như một nữ hoàng tối cao của một bộ tộc nguyên thủy, lạnh lùng sắc sảo nhưng cũng rực lửa.
Tổng biên tập giơ ngón tay cái với nhân viên cùng bước ra.
Sầm Thì thoáng sững sờ nhìn tạo hình biến hóa của Tô Nhất Xán, trong mắt anh lấp lóe một tia lửa.
Sau khi thợ chụp ảnh chuẩn bị xong bối cảnh, Sầm Thì đi về phía Tô Nhất Xán.
Cô lúng túng kéo vải trên người, nhỏ giọng phàn nàn: “Chị cảnh cáo em tốt nhất không nên cản trở chị, kết thúc công việc càng sớm càng tốt.
Bộ quần áo gì mà rách rưới quá.”
Trong mắt Sầm Thì lộ ra sự vui vẻ.
Anh cụp mắt, khóe miệng cong lên: “Vâng.”
Bởi vì bộ ảnh này cần nắm bắt được nét khiêu khích và ham muốn của nam nữ trưởng thành cho nên sẽ tiếp xúc cơ thể và ánh mắt khá nhiều.
Lúc thợ chụp ảnh vừa tới đã yêu cầu người mẫu nữ vòng tay qua cổ người mẫu nam, hai người nhìn nhau.
Vóc dáng cao ráo của Tô Nhất Xán, nhất là sau khi đeo giày cao gót đứng cùng Sầm Thì càng trông dễ nhìn hơn.
Cô khẽ ngẩng đầu và vòng tay ôm cổ anh.
Thợ chụp ảnh lại yêu cầu người mẫu nam ôm lấy người mẫu nữ.ần này Sầm Thì không hề ngập ngừng mà rất phối hợp.
Anh vòng tay qua eo của Tô Nhất Xán, vòng eo thon gọn dễ dàng ôm trọn bằng một tay cứ thế rơi vào giữa vòng tay anh.
Nhưng Tô Nhất Xán cứ luôn cảm thấy rất khó xử.
Cô thấy khá xấu hổ khi làm nhiều động tác thân mật với một người em nhỏ hơn mình nhiều tuổi như thế.
Vì vậy, cô không nghiêng người về phía Sầm Thì mà ngược lại cách anh khoảng nửa thân người.
Trợ lý chụp ảnh bên cạnh nhắc nhở: “Hai người dịch lại gần một chút đi.”
Vừa dứt lời, bàn tay to lớn bên eo Tô Nhât Xán đột nhiên siết chặt, kéo mạnh cơ thể cô về phía anh.
Tô Nhất Xán đang vòng tay qua cổ Sầm Thì vội vàng bị đánh bất ngờ mà đâm vào ngực anh, da thịt kề nhau.
Khoảng cách nguy hiểm này khiến cô sợ hãi.
Khóe môi Sầm Thì khẽ nhếch lên, cúi người xuống ngang gò má cô, nói: “Kết thúc công việc càng sớm càng tốt.
Chị à, chị hợp tác chút đi.”
Thợ chụp ảnh nhấn nút chụp để bắt trọn khoảnh khắc này rồi hô to: “Tốt lắm, rất có cảm giác mập mờ.
Tiếp tục, giao tiếp bằng ánh mắt nào!”
Sầm Thì thẳng lưng và cúi đầu xuống.
Có lẽ vì để ăn ảnh hơn nên anh phải kẻ mí lót mờ khiến đôi mắt vốn sâu thẳm của anh lộ đầy bản tính hoang dã.
Tấm vải trước ngực để lộ ra những hình xăm dọc theo đường cong cơ thể của anh.
Ở khoảng cách gần thế này, Tô Nhất Xán mới phát hiện đôi môi của anh rất gợi cảm, trơn bóng và mọng nước.
Trong tình huống như thế, cô hoàn toàn không thể bỏ qua cánh tay đang vắt ngang eo mình cũng như bàn tay nóng bỏng đang ôm chặt vòng eo ấy.
Cũng chẳng biết có phải đã lâu không tiếp xúc với đàn ông hay không, khi cô ngước lên nhìn vào ánh mắt Sầm Thì, ánh mắt ấy vậy mà lại nóng bỏng đến mức khiến người ta muốn né tránh.
Con ngươi màu trà của anh dường như được đeo kính áp tròng, lại cứ như ánh đèn mãnh liệt xung quanh, gây ra một hiệu ứng ảo giác nhất định.
Đồng tử gợn sóng của anh giống như vực sâu không đáy khiến người ta chìm xuống, khiến đối phương không dám đối mặt với anh quá năm giây.
Vẻ ngượng ngùng trên mặt Tô Nhất Xán đều được Sầm Thì bắt trọn không sót gì.
Anh nói đùa một câu: “Chị đã từng yêu đương mà cũng không hơn em là mấy.”
Lòng ham muốn chiến thắng trong Tô Nhất Xán bị kích thích.
Khóe miệng cô giương cao thành một nụ cười rõ ràng: “Này, khiêu khích chị à?”
Lúc này, một ánh mắt rũ xuống, một ánh nhìn hơi ngước lên, trên mặt lộ ra vẻ quyến rũ đến ngạt thở như cây anh túc nở rộ.
Nhìn từ xa, khung cảnh giống như hai luồng khí vô cùng mạnh mẽ vừa hòa quyện vừa đối đầu nhau, tạo nên khung cảnh hài hòa kỳ lạ.
Lần này, người mẫu nam vào trạng thái rất nhanh.
Nhìn qua ống kính, ham muốn trong ánh mắt kia được diễn giải cực kỳ đúng chỗ cho nên việc chụp bộ ảnh này thuận lợi đến kỳ lạ.
Cuối cùng, tổ làm việc mong hai người mẫu có thể quay thêm một đoạn quảng cáo dài 5 giây.
Sầm Thì và Tô Nhất Xán thậm chí còn chưa từng quay quảng cáo chứ đừng nói đến phải thể hiện hành động, thần thái trong lúc quay như thế nào.
Sau khi trao đổi với chuyên gia, trong quá trình quay chủ yếu là phải thể hiện sự tương tác giữa hai người.
Người lập kế hoạch còn đứng ra thiết kế một động tác để người mẫu nam nói câu nào đó với người mẫu nữ.
Sau đó người mẫu nữ cần thể hiện vẻ mặt ngại ngùng, rồi người mẫu nam sẽ cúi người làm động tác hôn người mẫu nữ.
Tất nhiên không phải hôn thật, lúc mặt Sầm Thì gục xuống là kết thúc cảnh quay này.
Sau khi hiểu rõ, cảnh quay chính thức bắt đầu.
Tô Nhất Xán vốn thực sự không nghĩ một cảnh quay 5 giây có khó khăn gì, chẳng phải chỉ là một cái nhìn và một hành động thôi sao?
Tuy nhiên, lúc chính thức bắt đầu, dù cô cố gắng nhưng vẫn không có cách nào vào trạng thái.
Bởi vì không thu âm thanh cho nên Sầm Thì chỉ cần tùy ý nói với cô vài câu là được.
Có điều, vài câu mà người này nói toàn là “Tối nay ăn gì?”, “Chút nữa chúng ta về nhà bằng cái gì?”.
Làm sao mà Tô Nhất Xán có thể diễn cảnh xấu hổ khi nghe mấy lời này? Cô vốn đã không phải người dễ ngại ngùng, vậy mà hết lần này tới lần khác phải đối mặt với cái vấn đề khó hiểu này.
Vì thế động tác 5 giây trôi qua nhiều lần, Tô Nhất Xán có hơi bồn chồn, thấp giọng thì thầm: “Nóng quá, chị không muốn quay nữa đâu.”
Sầm Thì rũ mắt, ngập ngừng một chút, trả lời: “Ồ, em biết rồi.”
“Em biết gì?”
“Em sẽ giúp chị hoàn thành chỉ trong một lần.”
Tô Nhất Xán vừa định hỏi “em lấy đâu ra tự tin thế, biểu cảm của chị đâu phải là thứ em có thể khống chế được”, thì chợt nghe tiếng hô bắt đầu từ phía thợ chụp ảnh.
Sầm Thì bĩnh tĩnh lại, anh bất ngờ cúi đầu, nói với Tô Nhất Xán bằng âm lượng rất nhỏ mà chỉ họ mới nghe được: “Thật sự lãnh cảm sao?”
Giọng nói tê dại đó toát ra một sức hút nhẹ nhàng, giống như ma lực biến thành những giọt nước rơi thẳng vào trái tim Tô Nhất Xán mà không gì ngăn cản được, để nơi khô cằn bấy lâu nay bỗng rung chuyển một cái.
Chỉ một thoáng, ánh mắt Tô Nhất Xán lóe lên, gương mặt đỏ bừng không báo trước, bên phía thợ chụp ảnh cuối cùng cũng không hô “dừng”.
Thế là, Sầm Thì lập tức cúi đầu diễn động tác đã định sẵn, Tô Nhất Xán cứ vậy mở to mắt mà nhìn vào mắt anh.
Cô nhất định phải rút lại lời mình vừa bảo anh nhìn phụ nữ như hành tây, bởi vì lúc này đây trong mắt Sầm Thì tràn đầy dục vọng.
Cô chỉ cảm thấy luồng khí áp đảo kia đang sắp nhấn chìm mình, khiến cô không thể nào thở nổi.
Sầm Thì đáp trả ánh nhìn của cô.
Lớp vải bó sát trên người tác động mạnh mẽ vào thị giác, giúp cô có một sức quyến rũ khó tả, thấm vào xương tủy.
Đặc biệt là đôi mắt kia, đuôi mắt hơi xếch lên, có thể thờ ơ như gió, cũng có thể lạnh lùng như băng, hay là trong suốt như nước, toát lên vẻ quyến rũ khiến người ta không muốn dừng lại.
Tô Nhất Xán cảm thấy có một cái bóng phủ lên mặt mình.
Hơi thở của anh ngày một tới gần cô, càng lúc càng gần.
Ngón tay cô khẽ siết chặt, lông mi run rẩy, cảm giác căng thẳng dâng trào trong lòng.
Tuy nhiên, chỉ trong nháy mắt, bóng hình anh đến gần trong gang tấc.
Khi hơi thở hai người đan xen vào nhau, có người từ xa hô lên: “Tốt lắm, xong rồi.”
Gần như cùng lúc đó, Sầm Thì buông cánh tay đang ôm eo cô ra, nhịp thở của Tô Nhất Xán cũng thả lỏng.
Khóe môi Sầm Thì lướt nhẹ qua môi cô, chỉ một thoáng qua rồi lập tức biến mất.
Không có ai chú ý, nhưng Tô Nhất Xán lại cảm nhận được hơi ấm nơi khóe môi.
Cảm giác ấy rõ ràng đến mức khiến cơ thể cô cứng đờ.
Lúc nhìn lại Sầm Thì lần nữa, anh đã tháo đồ trang sức trên cổ xuống rồi hỏi nhân viên đằng xa: “Tôi có thể về rồi đúng không?”
Sau khi nhân viên bảo đã có thể kết thúc công việc, anh mới trưng ra vẻ mặt thản nhiên nói với Tô Nhất Xán: “Vậy em đi thay quần áo, thay xong em chờ chị ở bên ngoài.”
Tô Nhất Xán gật đầu một cách máy móc.