Sau khi vào phòng thay đồ, cô ngồi đó một mình để bình tĩnh một lúc, tay cô vẫn đang ôm lấy trái tim.
Cái cảm giác rung động yếu ớt lạ lẫm này khiến cả người cô rơi vào một cảm xúc phức tạp.
Nơi này từ lâu đã chồng chất đầy vết thương, cô tưởng rằng nó sẽ không bao giờ sống lại được nữa, thế mà vẫn bối rối bởi vì một câu “Thật sự lãnh cảm sao?”.
Nếu như đây cũng là một căn bệnh, thì quả thực căn bệnh này theo cô từ rất lâu rồi.
Khi đó, Đỗ Kính Đình đã sớm kiếm được lợi nhuận đầu tiên trong đời, cũng thực hiện lời hứa với cô và mua một căn nhà nhỏ đầu tiên của họ ở trung tâm thành phố.
Mặc dù không lớn lắm, nhưng Tô Nhất Xán đã đặt hết tâm huyết cho ngôi nhà nhỏ của bọn họ.
Sau khi Đỗ Kính Đình rời công ty của cậu mình để lập nghiệp, người ấy đã tự mình ký hợp đồng kinh doanh.
Ngoài việc hợp tác với cậu mình, người ấy còn phải gặp gỡ nhiều với các công ty bên ngoài, con đường càng ngày càng nhiều, người cũng càng ngày càng bận rộn.
Người ấy đã không còn nhiều thời gian ở bên cô nữa, cũng như chẳng thể trả lời cuộc gọi của cô mọi lúc mọi nơi.
Người ấy có vô số cuộc họp, vô số mối làm ăn, hàng tá cuộc gặp gỡ với mọi người và càng ngày càng mua nhiều căn nhà hơn.
Bọn họ chuyển từ ngôi nhà nhỏ đến ngôi nhà lớn hơn.
Đỗ Kính Đình không có thời gian trang trí, vì vậy Tô Nhất Xán phải tự mình chạy đến chợ vật liệu xây dựng để chọn nguyên vật liệu suốt mấy ngày nắng to.
Lúc cô hỏi người ấy khi nào sẽ cưới mình, người ấy luôn nói đợi thêm vài năm nữa.
Sửa sang lại căn nhà xong, bọn họ chọn ngày lành tháng tốt để dọn nhà.
Nhưng hôm đó, Đỗ Kính Đình tạm thời phải đi công tác ở thành phố khác, Tô Nhất Xán cũng không muốn đổi ngày.
Một mình cô và công ty vận chuyển mang túi lớn túi nhỏ vào nhà, rồi ngồi trong đống đồ đạc bừa bộn, dọn dẹp từ sáng đến tối.
Mặc dù như vậy nhưng cô chưa bao giờ phàn nàn một câu.
Cô thường nghĩ bản thân thật may mắn làm sao.
Hóa ra Đỗ Kính Đình ngay cả một ánh mắt cũng không muốn nhìn cô, thậm chí còn căm ghét cô, nhưng cô lại có được tình yêu của anh khi bản thân trong tình trạng tồi tệ nhất.
Mọi thứ đều thật khó tin, khó tin đến nỗi tất cả đều không hợp lẽ thường.
Tuy nhiên, mọi chuyện đều được giải đáp khi họ chuyển đến căn nhà mới, lúc cô nhìn thấy bức ảnh Đỗ Kính Đình ôm Vưu Tĩnh trong đống đồ cũ của.
Trong ảnh, Vưu Tĩnh nghiêng đầu nhìn người ấy, ánh mắt ấy khiến Tô Nhất Xán không thể tìm được từ nào miêu tả nổi.
Nhưng cô đã ở bên Đỗ Kính Đình ròng rã năm năm, anh ta không hề nhắc tới chuyện mình biết Vưu Tĩnh.
Cô không hiểu tại sao Đỗ Kính Đình lại quen biết Vưu Tĩnh, càng không biết tại sao trong số những món đồ cũ thời còn trẻ của Đỗ Kính Đình lại có ảnh chụp cùng Vưu Tĩnh.
Tình cảm vốn đã không hợp giờ đã tìm thấy điểm dừng chân.
Có lẽ chính vì thế nên hồi cấp ba dù cô có cố gắng theo đuổi Đỗ Kính Đình cỡ nào, anh ta vẫn luôn thờ ơ, nhưng sau khi Vưu Tĩnh chết, anh ta lại đột nhiên chủ động tới tìm cô.
Bởi vì những người khác đều nói là cô hại Vưu Tĩnh chết.
Kết quả điều tra năm đó xác nhận cái chết của Vưu Tĩnh là tử vong do phản ứng disulfiram, liên quan đến phản ứng ngộ độc do thuốc.
Ngày hôm đó, Vưu Tĩnh bị cảm lạnh và nghẹt mũi.
Cô ấy biết mẹ Tô Nhất Xán luôn để thuốc cảm trong túi thể thao của cô nên cô ấy đã lấy ra uống.
Không ai ngờ được rằng chỉ một viên thuốc cảm nhỏ lại trở thành nguyên nhân dẫn tới cái chết của cô ấy.
Từ lúc mới vào đội, Tô Nhất Xán không hề có bạn bè.
Cô là người trẻ nhất lại cao nhất nên bị mọi người xa lánh, thậm chí còn gây gổ với đồng đội lớn hơn mình mấy tuổi vì không phục.
Mọi người nói ba cô làm thể thao nên cô cũng là con nhà nòi cho dù cô ra sức chăm chỉ hơn bất kỳ ai.
Cô cũng chưa từng rơi nước mắt và càng không tỏ ra yếu đuối.
Trong số rất nhiều người xung quanh cô, chỉ có Vưu Tĩnh không sợ gai góc trên người cô.
Lúc cô ở lại luyện tập, Vưu Tĩnh ở cùng cô.
Khi cô tỏ ra cứng rắn, Vưu Tĩnh nói với cô con gái khóc không có gì xấu hổ cả.
Ngày cô trốn trong phòng thay đồ rơi nước mắt, chính Vưu Tĩnh ôm cô vào lòng nói “Chúng ta nhất định sẽ vượt qua đợt huấn luyện mùa đông này và để tất cả mọi người đều nhìn thấy chúng ta”.
Sau đó, bọn họ thực sự được mọi người biết đến.
Bọn họ vốn có thể chuyển sang một sàn đấu lớn hơn, thậm chí trở thành đại diện quốc gia tham gia thế vận hội Olympic, nơi mà họ luôn mơ ước được chạm tới.
Vào buổi chiều hôm ấy, Vưu Tĩnh nói với cô: “Dù ai trong hai chúng ta đi đều như nhau, kỹ thuật của cậu vững hơn tớ.
Sau này đến đó cậu sẽ hòa nhập vào tập thể nhanh hơn, cơ hội cậu được chọn tham gia Asian Games cũng sẽ cao hơn nên cậu đi là tốt nhất.”
Đó là những lời cuối cùng Vưu Tĩnh nói với Tô Nhất Xán trước khi tai nạn xảy đến.
Cái chết của cô ấy là một nỗi đau đớn tột cùng đối với Tô Nhất Xán.
Cô ấy rời đi đã mang theo tất cả những giấc mơ của bọn họ.
Tô Nhất Xán phải mất nhiều năm mới tự thuyết phục được bản thân đó chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn, nhưng Đỗ Kính Đình chỉ cần một đêm đã xé toạc vết sẹo tàn khốc này một lần nữa.
Cuối cùng cô cũng hiểu rõ, cách báo thù sảng khoái nhất không phải là thẳng tay giết chết một người, mà là từng chút một chữa lành nỗi đau của cô, để chờ ngày hôm nay dùng dao cắt nó ra từng chút, khiến cô đau khổ đến mức không sống nổi.
Cô đợi anh ta về, hỏi anh ta rốt cuộc mối quan hệ của họ là gì? Chúng ta đã từng yêu nhau hay chưa? Có phải anh ta tiếp cận cô vì Vưu Tĩnh hay không?
Đỗ Kính Đình im lặng trước tất cả những câu hỏi, như thể anh ta đang trả lời tất cả bằng cách im lặng.
Vào ngày thứ hai sau khi chuyển nhà, Tô Nhất Xán tự tay đập nát căn nhà mà cô bôn ba suốt mấy tháng mới hoàn thành, bất chấp sự phản đối của gia đình mà kiên quyết trở về Phượng Khê.
Kể từ đó giữa cô và Đỗ Kính Đình đã tồn tại một vết nứt không thể nào hàn gắn được.
Cô không còn cho anh ta chạm vào mình, cũng không vào thành phố tìm anh ta, hoàn toàn giam cầm bản thân ở nơi cô lớn lên và cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài.
Bọn họ không chia tay, nhưng dường như cũng chỉ là không chia tay.
Cuộc đời của cô lần nữa rơi vào vòng lặp vô hạn không lối thoát.
Mà Đỗ Kính Đình đã thành lập công ty riêng của mình, công việc kinh doanh càng lúc càng phát triển, khoảng cách giữa họ càng ngày càng xa.
Anh ta không thể đến đây vì cô bất chấp vi phạm nội quy trường học như thời còn trẻ, cũng chẳng thể từ bỏ công việc kinh doanh trong tay mà từ từ cùng cô bước ra khỏi vũng lầy.
Một năm sau, cô nhìn thấy một người phụ nữ lên xe của Đỗ Kính Đình, sau đó họ tới khách sạn.
Đêm hôm ấy bão cát rất lớn, ngoài cửa sổ chỉ toàn một màu xám xịt, cô ngồi trong xe suốt hai tiếng đồng hồ.
Trong hai giờ đó, cô từng muốn xông ra vô số lần, nhưng cô không biết sau khi mình lao ra thì phải làm sao? Hỏi bọn họ? Hay làm ầm ĩ một trận? Cuối cùng cô muốn đạt được điều gì? Cô có thể thay đổi được gì?
Để Vưu Tĩnh được sống lại hay để mối quan hệ giữa cô và Đỗ Kính Đình có thể trong sáng như trước? Nhưng nếu Vưu Tĩnh thật sự sống lại, Đỗ Kính Đình sẽ còn đi đến bên cô không? Tất nhiên là không, cô và anh ta sẽ không gặp nhau, cả đời cũng sẽ không có bất kỳ liên quan gì đến nhau.
Anh ta sẽ không tìm kiếm bóng dáng của Vưu Tĩnh trong cô, càng không tra tấn cô nhiều năm như vậy vì cái chết của Vưu Tĩnh.
Khi đó Tô Nhất Xán mới nhận ra tất cả những gì mình đạt được, tốt hay xấu, đều là những gì cô phải gánh chịu vì sự ra đi của Vưu Tĩnh.
Cuối cùng, người phụ nữ đó chẳng ở bên Đỗ Kính Đình được bao lâu.
Về sau, quan hệ của anh ta càng ngày càng lớn, Tô Nhất Xán cũng không rõ rốt cuộc anh ta đã có bao nhiêu người phụ nữ.
Cho dù Đỗ Kính Đình không cố giấu giếm nhưng cô cũng chẳng hỏi lấy một câu.
Trong một khoảng thời gian dài, Tô Nhất Xán đã chịu đựng tất cả mọi đau đớn.
Cô cảm nhận tim mình rỉ máu, cô tự treo mình vào giá treo cổ, thậm chí còn cảm thấy bản thân phải gánh chịu tất cả những điều này bởi vì cô đã gián tiếp cướp đi tình yêu đích thực của Đỗ Kính Đình.
Nếu như anh ta muốn tra tấn cô theo cách này, cô sẽ chấp nhận mọi sự tra tấn.
Cho đến khi giọt máu cuối cùng khô đi, chết lặng đến mức không còn cảm thấy đau đớn nữa.
…
Tô Nhất Xán thay quần áo của mình vào, lúc cô đi ra ngoài có nhận được một phong bì, có lẽ là thanh toán thẳng bằng tiền mặt.
Cô đếm đại khái được khá nhiều, không uổng phí công sức cả ngày của cô.
Sầm Thì đã đứng đợi ở bên ngoài được một lúc.
Anh đã tẩy xong lớp trang điểm trên mặt, không còn vẻ hoang dại như vừa rồi.
Anh đội một chiếc mũ lưỡi trai trên đầu, mang đến cảm giác tươi tắn như một thiếu niên, cứ như thể ảnh chụp vừa nãy chỉ là ảo giác không có thật.
Sau khi vào thang máy, Tô Nhất Xán đưa phong bì cho anh: “Tiền lương của em.”
Sầm Thì nhận lấy phong bì, rút ra hai tấm tượng trưng sau đó trả lại cho Tô Nhất Xán.
Cô ngạc nhiên hỏi: “Em làm gì thế?”
Sầm Thì nhét phong bì vào tay cô: “Không phải chị muốn khấu trừ nhiều tiền lương hơn sao?”
“...” Em nghe tin này từ đâu ra đấy?
Thang máy ngừng lại, có vài người bước vào.
Sầm Thì nghiêng người, đối mặt với Tô Nhất Xán rồi cụp mắt hỏi cô: “Vậy chị định trả lại năm trăm nghìn tệ kia như thế nào?”
Tô Nhất Xán không theo kịp suy nghĩ của anh.
Cô ngước mắt lên đáp: ‘Hả?’ một tiếng.
Sầm Thì lặp lại: “Chị định trả lại năm trăm nghìn tệ mà anh ta đã đưa cho bạn chị như thế nào?”
Lúc này Tô Nhất Xán mới nhận ra Sầm Thì đang nói đến Đỗ Kính Đình.
Có lẽ bởi vì thang máy quá ngột ngạt, Tô Nhất Xán thấy hơi nóng nên tránh khỏi ánh mắt của anh, nói: “Người nhà chị còn chưa biết chuyện của chị và anh ta nên chị có thể sẽ tìm vài người bạn gom góp trước.”
Cửa thang máy mở ra.
Sầm Thì nói một câu: “Tạm thời em chưa cần dùng tiền, chị cứ giữ trước đi.” Sau đó lập tức bước ra ngoài.
Tô Nhất Xán nhìn phong bì trong tay, liếc nhìn bóng lưng anh rồi đi theo.
Trên đường về, Tô Nhất Xán không bắt chuyện với anh.
Cả hai đứng đối diện nhau trên tàu điện ngầm.
Mỗi khi ánh mắt Tô Nhất Xán vô tình chạm vào ánh mắt anh, cô lập tức nhìn ngó lung tung để lảng tránh, sau đó thì dứt khoát xoay người đứng quay mặt về phía cửa.
Cô tin rằng sau khi kết thúc cảnh quay, Sầm Thì không cẩn thận mới va vào cô.
Nhưng anh không hề nhắc đến, tất nhiên cô cũng không thể nhắc đến, dù sao anh cũng chưa từng yêu đương, có trời mới biết đây có phải là nụ hôn đầu của anh hay không.
Lỡ như cô nhắc tới thì liệu cô có phải chịu trách nhiệm với anh hay không?
Cẩn thận mà nói, có lẽ trong chuyện này cô là người được lời, nhưng nếu thật sự phải chịu trách nhiệm với thằng nhóc này thì cô sẽ thành cái gì? Nữ côn đồ à? Nói không chừng về nhà mẹ cô sẽ đánh chết cô mất.
Cho nên mãi đến khi về tới nhà, Tô Nhất Xán vẫn luôn coi như không có chuyện gì xảy ra.
Mặc dù vừa nghĩ tới đã cảm thấy hết sức xấu hổ nhưng chuyện xấu hổ như thế chỉ cần cố gắng phớt lờ thì có thể coi như sóng êm biển lặng.