Mặc dù đi bộ từ nhà đến trường chỉ mất mười phút nhưng Tô Nhất Xán và Sầm Thì thường không đi cùng nhau.
Dù vậy, cả hai vẫn ngồi chung một văn phòng.
Điều chưa từng có là sáng sớm thứ hai, Tô Nhất Xán đã thấy Sầm Thì ngồi trên bàn làm việc của anh, mặc một bộ đồ bình thường màu đen, tràn đầy năng lượng, lập tức cải thiện giá trị nhan sắc tổng thể của văn phòng họ.
Trên bàn anh không có máy tính mà chất đống vài tập tài liệu, anh còn xem với vẻ rất tập trung.
Chỉ với dáng vẻ nghiêm túc ấy của anh, ai không biết còn tưởng anh là một giáo viên bộ môn nào đó.
Anh chăm chú đến mức ngay cả khi Tô Nhất Xán bước vào văn phòng rồi ngồi cạnh anh, anh cũng không hề ngẩng đầu lên nhìn một cái, khiến cô vô cùng nghi ngờ chẳng lẽ có từ nào anh không biết hay sao?
Thầy Giang và thầy Tiểu Mao đi chuẩn bị cho cuộc họp lúc sáng sớm, trong văn phòng chỉ có tổ trưởng Đinh ngồi phía trước.
Tô Nhất Xán vừa mới kéo ghế ra, ngồi còn chưa nóng bỗng có ba em học sinh nữ đẩy cửa vào.
Tổ trưởng Đinh hỏi: “Mấy em làm gì thế?”
Mấy cô bé mắt vừa ngắm Sầm Thì vừa trả lời: “Chúng em tới tìm cô Tô.”
Tô Nhất Xán nghe vậy liền ngước mắt nhìn, cảm thấy thật kỳ lạ.
Chẳng có mấy khi học sinh đến tìm cô lúc cô không có mặt trong lớp, nhất là mấy em học sinh nữ.
Sau đó ba đứa ngại ngùng bước qua, hỏi cô: “Cô Tô ơi, tiết thể dục hôm nay sẽ học dưới sân hay trong nhà thi đấu ạ?”
Vừa hỏi, mấy cô bé vừa quay đầu ngắm Sầm Thì.
Sầm Thì lật tài liệu trong tay, không ngẩng đầu lên.
Tô Nhất Xán híp mắt trả lời: “Trời không mưa thì học thể dục dưới sân.”
Một cô bé khác hỏi: “Cần chuẩn bị gì không ạ?”
Tô Nhất Xán tựa lưng lên ghế, cười hỏi: “Tiết thể dục lớp các em là tiết thứ 3 buổi chiều, sao mới sáng sớm mà đã tích cực quá vậy? Sao trước đây cô không thấy mấy em nhiệt tình như vậy? Muốn chạy thêm mấy vòng sao?”
Mấy em học sinh nữ nghe vậy thì không dám tiếp tục ở lại.
Lúc gần đi, mấy cô bé còn đặt một túi bánh quy nhỏ lên bàn Sầm Thì.
Sầm Thì nhướng mi rồi ném túi bánh sang cho Tô Nhất Xán.
Tô Nhất Xán khó hiểu: “Em làm gì thế?”
Anh tiếp tục lật tài liệu, nói: “Em không ăn thứ đó.”
Vì vậy, mới sáng sớm, trước khi tiết học chính thức bắt đầu, từng tốp các cô gái nhỏ lũ lượt kéo tới văn phòng với đủ loại lý do khác nhau, tụm năm túm ba như đi thăm quan sở thú.
Chỉ một chốc, trên bàn Tô Nhất Xán đã chất đầy quà vặt, thức uống linh tinh mà Sầm Thì không muốn nhận.
Thậm chí còn có học sinh nữ cầm bài kiểm tra tiếng Anh tới hỏi Sầm Thì.
Ngay cả giáo viên tiếng Anh của lớp cô bé cũng chưa từng thấy bạn học nữ ấy có đam mê với môn học này đến vậy.
Mặt Sầm Thì chẳng có biểu cảm gì, chỉ thẳng thừng đẩy bài kiểm tra lại cho cô bé: “Em đi tới văn phòng hiệu trưởng hỏi xem tôi có được tăng lương không giúp tôi nhé?”
Mặc dù giọng điệu anh bình thản nhưng những lúc anh không cười quả thực khiến người ta cảm thấy rất khó gần.
Mấy em học sinh nữ đó có phần không dám bắt chuyện với anh nên xấu hổ bỏ đi.
Tô Nhất Xán nghiêng đầu nhìn anh, nhớ tới ánh mắt chăm chú nhìn mình của anh ngày hôm qua với dáng vẻ hiện tại thật sự như hai người khác nhau.
Chẳng lẽ là vì trang điểm?
Bắt gặp Tô Nhất Xán lơ đãng nhìn mình, khóe mắt anh nhìn thoáng qua cô một cái.
Đúng lúc này tiếng chuông vào học vang lên, thầy Đinh cầm ly nước ra khỏi văn phòng, Sầm Thì nhân cơ hội đứng dậy đi về phía Tô Nhất Xán, nói với cô: “Cho em mượn bút đỏ với.”
Theo bản năng, Tô Nhất Xán lập tức ngả người về phía sau.
Phản ứng của cô khiến Sầm Thì nhướng mày hỏi: “Sao cô Tô lại né tránh em?”
Tô Nhất Xán giả bộ bình tĩnh, rút cây bút đỏ trong ống bút ra và đưa cho anh: “Không có gì.”
Sầm Thì nhìn cô với một ánh mắt thâm sâu rồi quay lại chỗ ngồi.
Văn phòng yên tĩnh không tiếng động, nắng sớm đầu thu từ ngoài cửa sổ chầm chậm tràn vào, không khí im lặng xấu hổ này khiến Tô Nhất Xán cảm thấy cần phải phá vỡ.
Thế là cô chủ động hỏi: “Hôm trước em nói muốn tìm kiếm người mới cho đội bóng rổ, em có tìm được người nào thích hợp chưa?”
Sầm Thì vừa ghi chú vừa dùng tay trái cầm xấp tài liệu đã phân loại đưa cho Tô Nhất Xán, nói với cô: “Mấy cái này cũng được, chị xem thử xem.”
Tô Nhất Xán nhìn sơ qua một lượt.
Có một vài học sinh lớp mười, cũng có học sinh lớp mười một.
Số tài liệu trong tay Sầm Thì là bản sao, là tài liệu lưu trữ mà cô còn chưa phân loại xong từ đầu năm học đến giờ.
Vậy mà Sầm Thì thực sự đã dành một tuần để xem xét toàn bộ hồ sơ học sinh trong trường, thậm chí còn chọn ra được vài hồ sơ mà anh tâm đắc.
Với hiệu suất làm việc này, thảo nào mỗi ngày anh đều thức khuya dậy sớm.
Tô Nhất Xán đột nhiên thấy ngưỡng mộ tinh thần chuyên nghiệp của chàng trai trẻ.
Lúc anh vừa mới về nước, cô suýt nữa đã nghĩ rằng anh là người bị liệt, sau khi điều chỉnh theo múi giờ quả thực là hoàn toàn khác biệt.
Chưa kể anh còn có thể tìm hiểu được những chuyện bí ẩn như Ân Tá và đội trưởng của trường THPT Phượng Bắc học cùng trường cấp hai.
Đây không chỉ là thu thập thông tin mà còn phải kiểm tra sơ yếu lý lịch.
Đầu tháng 9, Phượng Khê vẫn còn khá nóng.
Tô Nhất Xán cho mấy em học sinh tới phòng thiết bị lấy một vài cây vợt cầu lông.
Lúc gần tới sân thể dục, cô thấy Sầm Thì đang nói chuyện với Hà Lễ Mộc trên sân thể dục.
Mấy em học sinh nữ trong sân thể dục lần lượt nhìn họ bằng ánh mắt sáng ngời, nhưng đám học sinh này đều mới lên cấp ba, chỉ dám đứng ngắm từ xa chứ chưa dám tới bắt chuyện với Sầm Thì.
Chuông vào lớp reo lên, Tô Nhất Xán liếc nhìn phía đó một cái.
Sầm Thì vỗ vai Hà Lễ Mộc rồi bắt gặp ánh mắt của Tô Nhất Xán, anh cong môi mỉm cười với cô xong mới xoay người rời đi.
Hà Lễ Mộc chạy vài bước tới.
Tô Nhất Xán thuận miệng hỏi: “Huấn luyện viên Sầm tìm em làm gì thế?”
Hà Lễ Mộc thành thật trả lời: “Tuần trước thầy ấy đến tìm em để mời em tham gia đội bóng rổ.
Hôm nay em mới trả lời thầy ấy.”
“Em trả lời thế nào?”
Hà Lễ Mộc không kiêu ngạo không nịnh nọt đáp: “Gia đình mong em tập trung vào việc học.”
Lúc này Tô Nhất Xán mới nhận ra, chắc hẳn cuối tuần vừa rồi cậu ấy đã về nhà hỏi ý kiến phụ huynh.
Cô không nhìn thấy tên của Hà Lễ Mộc trong xấp tài liệu Sầm Thì đưa mình lúc sáng.
Nếu thấy, có lẽ lúc ấy cô đã bảo Sầm Thì đừng nghĩ đến chuyện này.
Nghe một đồng nghiệp dạy lớp mười kể, Hà Lễ Mộc rất nổi bật trong buổi huấn luyện quân sự cho học sinh lớp mười.
Hát quốc ca, biểu diễn trong hội thao hay hô khẩu hiệu cậu ấy đều được chọn làm học sinh đại diện.
Bởi vì hình ảnh đứng nghiêm và tư thế bước đều của cậu ấy khá đẹp nên còn được chụp cận cảnh và đăng lên website của trường.
Sau đó còn được các học sinh trong trường đăng tải lên các nền tảng mạng xã hội, nhận được hơn mười nghìn lượt thích, cũng coi như nổi tiếng trong lứa học sinh lớp mười.
Cô vốn tưởng rằng một cậu học sinh có khí chất, hình tượng tốt như vậy thì chưa chắc sẽ có thành tích tốt.
Nào ngờ sau khi vào năm học cô mới phát hiện cậu ấy được nhận vào lớp chọn với điểm số cao thứ ba toàn khối.
Vài ngày sau, khi gặp được giáo viên chủ nhiệm của Hà Lễ Mộc, Tô Nhất Xán còn trò chuyện riêng với cô ấy về đứa trẻ Hà Lễ Mộc này.
Theo giáo viên chủ nhiệm nói, Hà Lễ Mộc tham gia đội bóng rổ trong cả ba năm cấp 2.
Nhưng có lẽ bởi vì việc tập luyện đã trì hoãn việc học nên phụ huynh của cậu ấy mong khi lên cấp 3, con mình có thể tập trung thi vào trường 985*.
*985: các trường thuộc đề án 985 đều là những trường đại học thuộc top đầu của Trung Quốc như đại học Thanh Hoa, đại học Bắc Kinh, đại học Khoa học Kỹ thuật Trung Quốc…
Sau đó, Tô Nhất Xán đều đặc biệt chú ý đến em học sinh này mỗi khi vào lớp cậu ấy.
Cậu ấy mới lớp mười đã cao 1m8, ngoại hình sạch sẽ, mỗi lần chạy bộ gần như đều luôn dẫn đầu, tố chất thể lực cũng rất khá.
Chỉ là cho dù học sinh giỏi đến thế nào cũng có hạn chế, cho nên phụ huynh lựa chọn con đường tập trung học tập là điều dễ hiểu.
Vào giữa buổi trưa, Tô Nhất Xán nhận được cuộc gọi từ nước ngoài của mẹ cô, báo rằng họ vẫn bình an và đã đến Miami.
Bà đã hẹn gặp ba Sầm Thì, ngày mai sẽ đến nhà họ một chuyến.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tuần sau họ có thể về nước.
Cuối cùng bà dặn dò những thứ họ gửi từ Istanbul đã đến hồi tuần trước, chúng đã ở chỗ thu gom được một tuần rồi, bảo Tô Nhất Xán lúc nào rảnh thì tới đó nhận giúp bọn họ.
Vì thế, buổi chiều sau khi dạy xong tiết thứ hai, Tô Nhất Xán nộp giấy xin tan làm sớm và lái xe về nhà ba mẹ trong thành phố.
Phải đi vài chuyến cô mới chuyển hết đồ đạc của bọn họ về nhà rồi mệt mỏi nằm gục trên ghế sô pha ở nhà bố mẹ.
Bầu trời tối sầm xuống giống như sắp mưa.
Cô nghĩ tốt nhất vẫn nên nhanh chóng chạy về Phượng Khê.
Tuy nhiên lúc vừa đứng dậy khỏi ghế sô pha, di động của cô bỗng vang lên.
Cô vừa lấy điện thoại ra đã lập tức nhìn thấy số điện thoại của Đỗ Kính Đình.
Cô sửng sốt vài giây, nhưng không nghe.
Mãi cho đến khi di động im bặt, Đỗ Kính Đình mới gửi một tin nhắn cho cô: Có việc.
Sau đó anh ta lại gọi lại, Tô Nhất Xán do dự một chút nhưng vẫn trả lời cuộc gọi, hỏi: “Có chuyện gì?”
Bầu không khí trong điện thoại im lặng hệt như thời tiết ngoài cửa sổ.
Một lúc lâu sau, Đỗ Kính Đình mới lên tiếng: “Chúng ta gặp nhau đi.
Anh có vài thứ muốn cho em xem, về cái thằng nhãi bên cạnh em.”
Tô Nhất Xán cau mày: “Sầm Thì?”
Giọng điệu của Đỗ Kính Đình không chút dao động: “Không có ý gì khác, chỉ là anh nghĩ có một số việc em cần phải biết.
Có cần anh đến trường đón em không?”
“Không cần, tôi đang ở nhà mẹ.”
Đầu dây bên kia thoáng im lặng một lúc, Đỗ Kính Đình hẹn cô: “Vậy gặp nhau ở quán cà phê đối diện.”
Sau khi cúp máy, Tô Nhất Xán nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài cửa sổ rồi cầm chìa khóa xe lên.
Hai mươi phút sau, cô đã tới quán cà phê đợi Đỗ Kính Đình.
Cô chẳng nhớ từ khi nào anh ta bắt đầu hiếm khi tự lái xe ra ngoài, lúc nào cũng có tài xế đưa đón.
Tô Nhất Xán ngồi trong quán, nhìn trợ lý mở cửa xe cho anh ta rồi đưa cho anh ta thứ đang cầm trong tay.
Đỗ Kính Đình nhận lấy rồi tự mở cửa quán và bước vào.
Vẻ ngoài của anh ta vẫn như xưa, tỉ mỉ không chút cẩu thả, áo sơ mi anh ta mặc trên người khá rộng và có chất vải sang trọng, cứ như từ trước đến nay anh ta luôn là kiểu người chú ý đến từng chi tiết.
Trước kia, khi bọn họ còn sống ở căn nhà nhỏ, trước khi anh ta đi làm Tô Nhất Xán đều cẩn thận ủi phẳng áo sơ mi cho anh ta.
Lúc đó, bọn họ không có tiền mua quần áo đắt tiền, nhưng anh ta vẫn ăn mặc rất chỉn chu.
Cũng như hồi còn đi học, đồng phục bị giặt tẩy nhiều đến độ bạc màu, nhưng vẫn sạch sẽ ngăn nắp.
Nhiều năm như vậy, anh ta vẫn luôn duy trì thói quen này.
Tô Nhất Xán không định chủ động gọi anh ta, cô cứ lặng lẽ ngồi một góc mà chăm chú quan sát anh ta.
Trước chỗ cô ngồi có một chậu cây xanh, Đỗ Kính Đình nhìn tới nhìn lui một vòng cũng chẳng thấy cô.
Lúc anh ta định đi lên tầng hai, đột nhiên quay người nhìn về phía cô như thể có thần giao cách cảm.
Tô Nhất Xán không tỏ vẻ gì, chỉ nhìn anh ta rồi nâng ly cà phê lên nhấp một ngụm.
Đỗ Kính Đình xoay người bước về phía cô.
Từ nhỏ anh ta đã bị cận, nhưng đa phần đều không đeo kính, hôm nay anh ta lại đeo một cặp kính mỏng tinh tế, nhìn qua trông rất tri thức, lịch lãm và tao nhã.
Ngồi xuống đối diện với Tô Nhất Xán xong, anh ta liếc nhìn ly cà phê trước mặt Tô Nhất Xán, đặt đồ xuống rồi hỏi một câu: “Hiện tại giấc ngủ của em đã tốt lên chưa?”
Tô Nhất Xán thản nhiên đáp: “Không tệ.”
Đỗ Kính Đình tựa lên ghế sô pha, đôi mắt đằng sau cặp kính hơi trầm xuống: “Tốt nhất em nên uống ít một chút.”
Tô Nhất Xán bình thản trả lời: “Có một số việc đã thành thói quen.”
Đỗ Kính Đình lẳng lặng nhìn cô, bầu không khí giữa cả hai lại trở nên nặng nề.
Tô Nhất Xán nhìn đồ trong tay anh, hất cằm: “Không phải anh nói có thứ muốn cho tôi xem sao? Là cái gì?”
Đỗ Kính Đình không vội vã lấy tài liệu trong túi ra, anh ta gọi một ly cà phê giống cô, rồi không nhanh không chậm nói: “Thằng nhóc bên cạnh em từng có tiền án ở Trung Quốc, cậu ta từng chặt đứt ngón tay của một người đàn ông.
Sau khi về nước cũng không dừng lại, ngay cả ba ruột cũng không muốn gặp cậu ta mà quăng cậu ta đến nhà người cô.
Nghe nói năm 14 tuổi cậu ta đã đích thân tống người chú là người Mỹ vào tù, không bao lâu sau, anh họ của cậu ta cũng mắc bệnh trầm cảm.
Em nghĩ xem những chuyện này có liên quan đến cậu ta hay không?”
Lông mày Tô Nhất Xán dần dần nhíu lại.
Cà phê được bưng ra.
Đỗ Kính Đình cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, sau khi đặt xuống, ngón tay anh ta chậm rãi đặt bên mép ly cà phê và nói: “Anh quên nói với em, cậu ta chém đứt ngón tay của người khác khi mới lên 9 tuổi, mặc dù vụ án đã được bác bỏ nhưng ghi chép trên hồ sơ không thể xóa được.
Sau đó cậu ta được đưa đến trường nội trú, suốt ngày giao du với mấy tên côn đồ đầu đường, còn chưa học đại học.
Lòng dạ như vậy, từng trải như thế, em còn cho rằng cậu ta là người đơn giản sao?”
Nói xong, Đỗ Kính Đình ném tập tài liệu trong tay tới trước mặt Tô Nhất Xán.
Tô Nhất Xán không biết làm thế nào mà bản thân đọc hết những thứ kia.
Cô thậm chí cảm thấy Sầm Thì trong tài liệu điều tra được này không phải là Sầm Thì mà cô quen biết.
Cô thẫn thờ nhìn chằm chằm vào bức ảnh năm anh 9 tuổi.
Rõ ràng dù đang ở độ tuổi non nớt nhưng ánh mắt khi nhìn vào ống kính lại lạnh lùng đến mức không có chút hơi ấm nào.
Thậm chí còn lạnh lẽo đến mức khiến Tô Nhất Xán cảm thấy quen thuộc.
Cô im lặng quan sát tất cả, rồi hỏi bằng giọng nặng nề: “Tại sao anh lại cho người điều ra về cậu ấy?”
Đỗ Kính Đình buông ly cà phê, trong mắt đầy vẻ dò xét: “Anh đã cảnh báo với em rằng cậu ta không đơn giản.
Không phải em nói chưa có chứng cứ thì đừng vu oan người khác sao? Đây chính là chứng cứ.”
Tô Nhất Xán bỗng cảm thấy bụng mình quặn đau, cô đen mặt đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Đỗ Kính Đình cầm ly cà phê trước mặt uống một ngụm.
Chiếc điện thoại vốn được đặt trên bàn của Tô Nhất Xán rung lên.
Đỗ Kính Đình liếc nhìn, khi thấy tên người gọi, anh ta vươn tay cầm lên rồi ấn nút nghe.
Sầm Thì ở đầu bên kia lên tiếng hỏi: “Em nghe thầy Đinh nói chị xin nghỉ buổi chiều, chị có mang ô không? Hình như trời sắp mưa rồi.”
Khóe môi Đỗ Kính Đình hiện lên một vòng cung lạnh lùng, anh ta im lặng, Sầm Thì lại gọi ‘này’ rồi hỏi: “Chị đang ở đâu?”
Sau đó một giọng nói trầm thấp truyền tới: “Em ấy đang ở cùng với tôi.”