Trái Tim Rung Động FULL



Sau khi Tô Nhất Xán quay lại, hai người cũng không ngồi lâu thêm nữa.

Đỗ Kính Đình uống xong ly cà phê thì đứng dậy hỏi cô một câu: “Có cần anh đưa em về không?”

Tô Nhất Xán đưa mắt nhìn xuống, lạnh lùng đáp: “Không cần.”

Anh ta kéo cổ áo sơ mi rồi nói với cô: “Có việc gì thì cứ liên hệ anh nhé.” Sau đó liền rời khỏi quán cà phê.

Tô Nhất Xán nhìn chằm chằm vào tập tài liệu trong tay thẫn thờ một hồi lâu, mãi cho đến khi Thịnh Mễ Duyệt gọi điện thoại cho cô.

Cô ấy hỏi cô khi nào có thời gian rảnh, Vân Nữu nói đã lâu rồi mọi người không tụ họp nên muốn chọn một ngày hẹn nhau đi chơi.

Tô Nhất Xán thuận miệng nói mấy hôm nữa đi.

Trước khi cúp máy bỗng nhiên cô hỏi: “Lão Bác thế nào rồi?”

Thịnh Mễ Duyệt nói với cô: “Mọi người trong nhóm nói anh ta không sao.

Anh ta đúng là đáng đời, ai bảo tự nhiên lại vô cớ cãi nhau với tớ.

Tớ vừa mới đi, anh ta ở phía sau đã ngã xuống rồi.

Cậu nói xem có phải là báo ứng hay không?”

“Cậu cãi nhau với anh ta làm gì? Không sợ người ta bảo cậu đẩy anh ta xuống à?”

Thịnh Mễ Duyệt nói tiếp: “Đương nhiên là không.

Lúc đó Sầm Thì cũng nghe thấy khi anh ta mắng xong, thấy tớ không thèm để ý thì bỏ đi rồi.

Sau đó cậu ấy còn hỏi tớ nữa đó.”

Tô Nhất Xán chợt sửng sốt: “Cậu nói… Lúc đó Sầm Thì cũng ở đằng sau ư?”

Thịnh Mễ Duyệt thản nhiên nói: “Chắc là lúc đó đúng lúc cậu ấy đi ngang qua thôi.”

Cúp điện thoại xong, Tô Nhất Xán ôm chồng tài liệu rời khỏi quán cà phê.

Bầu trời càng lúc càng u ám, lòng cô rối bời bước lên xe, trong đầu lặp đi lặp lại câu nói: “Lão Bác là do cậu ấy đạp xuống.”

Khi Đỗ Kính Đình nói với cô câu này thì cô hoàn toàn không tin.

Hai người đó mới chỉ gặp nhau lần đầu, hơn nữa vốn không hề quen biết gì, bình thường Sầm Thì có tính cách rất tốt, sao lại có thể ra tay tàn nhẫn độc ác với một người xa lạ như vậy được? Huống hồ còn suýt nữa thì giết chết lão Bác? Chỉ mới nghĩ đến chuyện xảy ra hôm đó có liên quan đến Sầm Thì thôi đã khiến Tô Nhất Xán toát mồ hôi lạnh.

Trên đường về, tiết trời âm u cả buổi chiều cuối cùng cũng bắt đầu mưa.

Đúng như dự đoán, sau giờ tan tầm lại tắc đường, Tô Nhất Xán bực bội rẽ sang đường khác chệch khỏi con đường mà cô quen thuộc.

Bất giác cô lái xe đến cổng trường THPT số 8, giảm tốc độ thì thấy đèn trong khu phòng học vẫn đang sáng.

Những bức tường bên ngoài đã được tu sửa từ lâu, không còn là dáng vẻ mà cô quen thuộc trước đây nữa.

Bánh xe từ từ vượt qua cổng trường THPT số 8, đi qua con ngõ mà cô đã qua vô số lần đến nỗi nhắm mắt cũng đi được.

Tô Nhất Xán không hề dừng lại mà dứt khoát lái xe đi qua.

Khi đến giao lộ, hình như đèn đếm giây xảy ra trục trặc, đột nhiên đèn lại biến thành đèn đỏ khiến Tô Nhất Xán phải đột ngột phanh gấp, theo quán tính tập tài liệu đặt trên ghế phụ rơi xuống sàn xe.

Tờ giấy chứa tấm ảnh chụp Sầm Thì lúc chín tuổi rơi ra, lúc cô cúi xuống sắp xếp lại đồ đạc thì nhìn thoáng qua tấm ảnh.

Những hạt mưa bên ngoài rơi xuống trên kính chắn gió, cần gạt nước đung đưa theo quy luật từ trái qua phải, thời gian dường như đọng lại trong khoảnh khắc đó.

Cô nhặt tờ giấy đưa lên trước mặt, nhìn chằm chằm vào đó quan sát thật kỹ.


Xe phía sau không ngừng ấn còi xe thúc giục cô.

Khi cô ngước lên thì đèn đã chuyển sang màu xanh.

Tô Nhất Xán gần như lập tức quay vô lăng lái xe quay về con ngõ cạnh trường THPT số 8, sau đó dừng xe lại.

Cô cầm tờ giấy mở cửa xe, giẫm qua vũng nước trên mặt đất rồi bước vào trong con ngõ.

Nước mưa làm ánh sáng trong ngõ càng thêm mịt mù, hạt mưa rơi trên tóc nhưng ánh mắt của cô hình như đang nhìn chăm chú vào một nơi nào đó.

Cảnh tượng trước mắt cô trở nên mờ ảo, như đang từ từ trùng lặp lại với cảnh tượng mười mấy năm trước.

Cũng trong con ngõ nhỏ này, cô từng nhiều lần thấy cậu nhóc ấy bị một đám người vây quanh đòi tiền.

Cô chỉ nhớ cậu nhóc trông rất xinh đẹp, lần nào cũng thật thà lấy tiền ra đưa cho đám người kia, hơn nữa còn toàn là tờ tiền to một trăm tệ.

Cho đến chạng vạng hôm đó, bị Đỗ Kính Đình ném thư tình vào thùng rác ngay trước mắt mình, cô nén nước mắt chạy khỏi trường THPT số 8 với những cảm xúc xấu hổ, thất vọng và mất mặt đan xen lẫn nhau.

Mặt trăng lên cao, đèn đường sáng lên, khi cô đi qua con ngõ này lại một lần nữa gặp phải cậu bé xinh đẹp kia.

Đồng phục của cậu nhóc bị người ta đốt thủng một lỗ, quai cặp sách cũng bị đứt mất một bên, trên người còn dính cả vết máu.

Vốn Tô Nhất Xán đang đắm chìm vào trong cảm xúc riêng của mình, thấy cậu nhóc như vậy thì hoảng sợ túm lại hỏi: “Em bị người ta đánh đấy à?”

Cậu nhóc giống như một con rối không có linh hồn, hất văng tay cô ra, ngơ ngác định đi ra khỏi ngõ nhỏ.

Tô Nhất Xán lại một lần nữa chắn trước mặt cậu nhóc: “Nhà em ở đâu? Sao mấy người đó cứ đòi tiền em mãi thế? Tại sao em không nói cho ba mẹ biết?”

Cậu nhóc hơi lùn, đứng mới đến trước ngực cô, đôi mắt mờ mịt không có chút ánh sáng nào.

Tô Nhất Xán cảm thấy cậu nhóc đáng thương liền ngồi xổm trước mặt rồi đỡ lấy vai cậu nói: “Em đừng sợ, nói cho chị biết chỗ bọn chúng hay rình em, ngày mai chị dẫn người đi gặp chúng.”

Cậu nhóc lại một lần nữa hất cô ra, dùng giọng điệu trẻ con đe dọa: “Get off my back.

Go fuck yourself!”

Tô Nhất Xán nghe hiểu chữ “fuck”, biết cậu nhóc đang chửi mình, cô túm lấy áo cậu cảnh cáo: “Ăn nói cho cẩn thận vào.

Gọi một tiếng ‘chị’ đi thì chị đây không chấp em nữa.”

Cậu nhóc lại né tránh thêm một lần nữa.

Cô chống hông gào thét với cậu nhóc: “Này nhóc con, đừng có mà không biết điều.

Đám người kia sẽ không bỏ qua cho em đâu, ngày mai chị vẫn ở đây chờ em…”

Bỗng cậu nhóc dừng bước cúi người xuống.

Tô Nhất Xán không biết cậu định làm gì, nhưng cậu nhóc vừa quay người lại đã ném một hòn đá về phía cô.

Nếu không phải cô che mặt lại kịp thời thì hòn đá đã trúng mắt trái của cô rồi.

Ngay lập tức, cô tức điên lên xông về phía cậu bé, cậu nhóc thấy vậy thì hoảng sợ định trèo lên chiếc thùng sắt lớn bên cạnh.

Tô Nhất Xán nhìn thấy đống sắt chồng chất trên thùng bị cậu làm lung lay như sắp đổ ập xuống.

Ngay lúc nó đổ xuống, cô theo bản năng túm cặp của cậu nhóc rồi ôm cậu vào lòng.

Sau đó cô cảm thấy một cảm giác đau nhói, sau lưng bị vô số tấm sắt đập vào làm cô không thể đứng lên được.

Cậu nhóc vùng ra đẩy cô một cái, cô lại bị đẩy ngã vào đống đổ nát, ôm đầu rồi nhìn thấy trên tay dính đầy máu.

Cô thấy đầu mình chảy máu cũng hoảng, bất lực nói với cậu nhóc: “Mau gọi người đến giúp chị.”


Trong con ngõ nhỏ tối tăm, cậu nhóc lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt đó như núi băng lạnh giá nhất nơi Nam Cực, lạnh lẽo đến nỗi không có chút ấm áp nào.

Sau đó cậu nhóc quay người chạy càng lúc càng xa, bỏ lại cô tuyệt vọng thét lên với bóng lưng cậu: “Đừng để tôi gặp lại cậu!”

Sau đó, cô thật sự không còn gặp lại cậu bé kia nữa.

Ngày hôm đó, cô một mình vùng vẫy rất lâu mới bám được vào tường men theo con ngõ về nhà.

Chuyện này cũng không đọng lại trong ký ức cô được lâu, thậm chí cô đã quên mất khuôn mặt của cậu nhóc đó.

Cô chỉ biết rằng, dưới khuôn mặt xinh đẹp đó là một trái tim đen tối.

Năm ấy cô mười sáu tuổi, còn anh vừa đúng chín tuổi.

Nhiều năm sau khi gặp lại Sầm Thì, cô không thể nào liên hệ người cao ráo đẹp trai như anh với cậu nhóc lầm lì kia.

Nhưng lúc này Tô Nhất Xán cầm tấm ảnh anh lúc chín tuổi đưa lên trước mặt, sau trang giấy là con ngõ nhỏ sâu hun hút, ánh mắt của cậu nhóc trong tấm ảnh bỗng nhiên trùng khớp với dáng vẻ trong trí nhớ của cô.

Mãi đến giờ phút này, cô mới biết cảm giác quen thuộc mình cảm nhận được nhiều lần từ Sầm Thì từ đâu mà có.

Nước mưa làm ướt tờ giấy trong tay cô, giọt mưa theo trang giấy chảy xuống trên mặt cậu nhóc trong ảnh, nhìn qua như đang rơi nước mắt.

Cô cắn chặt răng quay trở lại xe.

Trên đường về Phượng Khê, không ngờ trên đường ven hồ lại xảy ra tai nạn liên hoàn giữa ba xe ô tô.

Cảnh sát giao thông đã đến hiện trường, các xe xung quanh chen chúc nhau đang từ từ thông hành.

Khi sắp xếp hàng đến chỗ xảy ra tai nạn, Tô Nhất Xán thấy một người đàn ông cầm ô đang vẫy tay với những chiếc xe chạy qua, cô nhìn kỹ rồi hạ cửa kính xuống.

Mã Bân thấy người ở trong xe liền gọi cô: “Tô Nhất Xán?”

Cô nghiêng đầu hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

Mã Bân như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.

Anh ta nói mình đi uống rượu với bạn bè, sau đó gọi xe Didi để về, ai ngờ bỗng nhiên lại xảy ra tai nạn giao thông, tài xế của Didi sắp phải đi theo cảnh sát giao thông về đồn giải quyết.

Lúc này anh ta cũng không thể gọi được xe taxi, may mà gặp được Tô Nhất Xán.

Mã Bân chính là người đàn ông hơi béo lần trước đi cùng nhóm với cậu Khương ở quán bar của Tôn lão tứ.

Tuy rằng chuyện xảy ra hôm đó không được thoải mái cho lắm, nhưng dù sao cũng quen biết, Tô Nhất Xán đem đồ trên ghế phụ ném vào hàng ghế sau, tiện đường chở anh ta một đoạn.

Trên đường đi, Mã Bân còn hỏi cô: “Cái cậu đẹp trai đi cùng cậu hôm nọ đâu? Sau đó tôi còn định tìm cậu để làm quen với cậu ấy đấy.”

Tô Nhất Xán khó hiểu cầm vô lăng hỏi lại: “Làm quen với cậu ấy làm gì?”

Mã Bân nói: “Tôi khá tò mò sao cậu ấy tung xúc xắc giỏi vậy.

Người bạn ấy của cậu khá lắm đó, cao thủ ẩn hình đấy nhé.”

Mã Bân kể về những người anh ta đã từng gặp trước đây ở Macao với Tô Nhất Xán.

Có lẽ do đã uống rượu nên anh ta ngồi trên ghế phụ nói hơi nhiều, lải nhải nói về chuyện đêm đó mãi đến lúc xuống xe mới thôi.

Tô Nhất Xán nhìn theo bóng lưng của Mã Bân rồi lại nhìn sang bên trái, con đường đó là đường về nhà, còn ngã rẽ bên phải là đi đến trường THPT số 2.

Ngón tay cô chậm rãi lướt qua vô lăng, xoay tay lái đi thẳng về phía trường học.


Trong trường vẫn còn khá nhiều học sinh đang học tiết tự học buổi tối, nhiều hành lang lớp học đều sáng đèn nhưng bên ngoài khu dạy học lại bị màn mưa bao phủ.

Cơn mưa dường như còn trở nên nặng hạt hơn trước.

Tô Nhất Xán dừng xe ở bãi đỗ xe, nhìn qua màn mưa, dường như trên khu thể chất đang có người.

Cô mở cửa xe dầm mưa sải bước về phía khu thể chất.

Mới vừa bước lên cầu thang tầng hai, Tô Nhất Xán liền nghe thấy tiếng bóng rổ đập vào sàn, vào rổ rất mạnh và liên tiếp.

Cô bước nhanh hơn vào trong hội trường thì thấy một đám nhóc đang tập chuyền bóng.

Cô chỉ mới không để ý đến tình hình của đội bóng rổ một tuần ngắn ngủi thôi, vậy mà không biết khi nào trong đội lại có thêm một số gương mặt mới.

Còn Sầm Thì mặc một bộ đồng phục huấn luyện màu đen đơn giản đứng ở giữa sân, dáng người cao lớn, lúc anh không có biểu cảm gì thì xương mày phủ bóng, hốc mắt sâu lạnh lùng.

Lúc này, đôi mắt này của anh có thể làm cho người ta cảm thấy rét buốt đến tận xương, cũng cực kỳ có sức cuốn hút.

Tô Nhất Xán đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy có một mình Triệu Kỳ đang bị phạt đứng dưới rổ tập ném bóng.

Bộ đồng phục bóng rổ trên người cậu ấy đã ướt đẫm, trên trán đổ rất nhiều mồ hôi.

Thật ra Tô Nhất Xán vẫn luôn thấy rất lạ, ngày thường Triệu Kỳ mồm miệng lanh lợi, cũng là một học sinh không nghe lời cho lắm, nhưng tại sao cậu ấy lại luôn nghe lời Sầm Thì răm rắp.

Cậu ấy nhìn không giống như một học sinh kính trọng người huấn luyện viên, nếu nói rõ ra thì trong đó có xen kẽ chút cảm giác sợ hãi.

Nhưng tại sao cậu ấy lại sợ Sầm Thì? Lúc cô ở cùng đội bóng rổ chưa từng nhìn thấy Sầm Thì tức giận với đám nhóc này bao giờ cả.

Cô không khỏi chợt nhớ ra điều gì đó, sải bước đi về phía Triệu Kỳ.

Triệu Kỳ nhìn thấy bóng dáng của Tô Nhất Xán thì dừng lại nhìn về phía cô.

Cô vẫy tay với cậu ấy.

Triệu Kỳ vốn đã mệt thành chó, nhưng vẫn còn tận hơn sáu mươi mấy lần bóng chưa ném, lúc này thấy Tô Nhất Xán chẳng khác gì thấy Quan Thế Âm Bồ Tát.

Cậu ấy lập tức ném quả bóng đi chạy về phía cô, dù có chỉ được nghỉ ngơi hai phút thôi đã là tốt lắm rồi.

Sầm Thì nghe thấy tiếng ném bóng sau lưng biến mất, anh quay người lại thì không biết Tô Nhất Xán đã trở về từ khi nào, lúc này cô đang nói chuyện với Triệu Kỳ, mái tóc ướt đẫm rũ xuống gò má, áo phông trên người cũng ướt đẫm, rõ ràng cô vừa mới gặp mưa.

Anh hơi nhíu mày, quay lại nói với Nguỵ Chu: “Cho bọn họ luyện tập thêm mười năm phút nữa thì kết thúc.”

Thấy Nguỵ Chu gật đầu, Sầm Thì liền rời khỏi sân bóng rổ.

Sau khi Tô Nhất Xán nói vài câu với Triệu Kỳ thì bóng dáng của Sầm Thì xuất hiện.

Anh đang đi về phía hai người.

Triệu Kỳ tinh mắt liếc thấy anh nên cầm bóng rổ nói với Tô Nhất Xán: “Vậy em đi tập trước nhé cô Tô.”

Sau đó khi Sầm Thì còn chưa lại gần đã rất nịnh nọt quay ra ném bóng tiếp.

Tô Nhất Xán vẫn đứng yên tại chỗ, trong đôi mắt phượng thon dài có một luồng ánh sáng phức tạp loé lên nhìn chằm chằm vào Sầm Thì.

Anh đi đến gần cô, không cười như bình thường, vẻ mặt không được tốt cho lắm, liếc nhìn cô rồi nói: “Đi theo tôi.”

Nói xong anh liền bước về phía cầu thang ngoài sân bóng rổ, Tô Nhất Xán đi theo sau anh.

Để tiết kiệm điện, trường thường tắt đèn cầu thang của nhà thi đấu.

Lúc này, nơi đây rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài, chỉ có ánh sáng yếu ớt trên sân bóng rổ hắt ra chiếu lên khuôn mặt Tô Nhất Xán.

Sầm Thì đứng trước mặt cô, giơ tay dùng chiếc khăn lông mới lấy ở tủ ra để lên đầu cô, nói: “Chị lau đi.”

Tô Nhất Xán không động đậy, vẫn theo ánh sáng yếu ớt đưa mắt lên nhìn anh chằm chằm như cũ.

Ánh mắt kia quá có lực xuyên thấu, như muốn xuyên qua con ngươi đi vào trái tim của anh.

Sầm Thì thấy cô không nhúc nhích thì dứt khoát cầm một góc chiếc khăn lau đi vệt nước gần khô trên khuôn mặt cô.

Lúc này anh mới nhận ra tóc cô đã ướt đẫm, không giống như chỉ mới gặp mưa một lúc.

Anh dứt khoát bước một bước lại gần lau tóc cho cô.


Tô Nhất Xán nhìn về phía ngực của anh, giọng nói đè nén trong cổ họng vang lên giữa hai người: “Tung xúc xắc cũng giỏi lắm đấy chứ? Có tố chất lắm đấy.”

Tay Sầm Thì hơi khựng lại một lát, không nói gì tiếp tục lau vệt nước bên thái dương cho cô.

Tô Nhất Xán vẫn nhìn anh như cũ, không có bất kỳ động tác nào.

Cô mỉa mai nói: “Còn biết bẻ cả khớp tay của người ta nữa cơ.

Nếu cậu không từng học y thì tôi không tài nào tưởng tượng nổi cậu phải đánh bao nhiêu trận mới học được kỹ năng này đấy?”

Sầm Thì vẫn im lặng không nói năng gì, chỉ là bóng người trong đêm tối cứng lại, lực tay nhẹ nhàng cẩn thận, chậm rãi, không nhanh cũng không chậm.

Lúc này, Tô Nhất Xán đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn, trong ánh mắt bắn ra tia sáng sắc nhọn.

Cô nhìn chằm chằm vào anh không hề chớp mắt: “Có phải cậu đạp lão Bác xuống hay không?”

Động tác trên tay của Sầm Thì cuối cùng cũng dừng lại.

Anh nhìn cô từ trên cao nhìn xuống, sự trong sáng trong đôi mắt từ từ rút đi, thay vào đó là sự thờ ơ khiến Tô Nhất Xán cảm thấy xa lạ.

Bỗng nhiên, một bóng đen khó tả bao trùm lấy trái tim Tô Nhất Xán.

Cô khẽ thét lên: “Cậu có từng nghĩ đến việc sẽ làm cho người đó chết đuối hay chưa? Anh ta có thù oán gì với cậu hả? Có cần phải ta tay tàn nhẫn đến vậy không? Hay là vốn cậu chưa từng để ý đến người khác chết hay sống?”

Đồng tử của Sầm Thì trong bóng tối trở nên sẫm màu hơn, từ từ nhìn vào khuôn mặt của Tô Nhất Xán.

Anh bình tĩnh nói: “Nếu bây giờ em đã sống ở chỗ chị thì em tuyệt đối sẽ không để cho người khác nói ra nói vào sau lưng chị.”

Cảm xúc của Tô Nhất Xán bỗng dâng lên cao: “Đúng vậy, cậu cũng biết là cậu đang ở chỗ của tôi.

Vậy cậu từng có nghĩ đến cảm giác của tôi khi hàng ngày ở với thành phần nguy hiểm không biết điểm dừng là như thế nào không?”

Sầm Thì đưa mắt nhìn xuống, chậm rãi nhai nuốt bốn chữ này: “Thành phần nguy hiểm?”

Sau đó, khoé miệng anh nhếch lên một độ cong khinh thường, đây là biểu cảm mà Tô Nhất Xán chưa từng được nhìn thấy trên khuôn mặt của anh.

Anh để lộ ra vẻ kiêu ngạo hư hỏng, môi hơi hé: “Cô Tô xin nghỉ đi gặp người cũ chỉ để gắn nhãn thành phần nguy hiểm cho tôi thôi à?”

Ánh sáng trong đôi mắt của Tô Nhất Xán dần nguội lạnh.

Cô lùi về sau một bước.

Buổi huấn luyện trong sân bóng rổ đã kết thúc, có người đóng cửa từ bên trong.

Cầu thang bỗng nhiên chìm vào trong bóng tối, chỉ có ánh trăng hiu hắt xuyên qua màn mưa chiếu rọi giữa hai người.

Cô ném khăn lông đi, trong ánh sáng mờ ảo, cô vén tóc lên, vết sẹo kia có vẻ vô cùng chói mắt dưới nguồn sáng mờ mịt.

“Cậu đã khắc nhãn lên người tôi từ lâu rồi.

Lúc trước khi cậu bỏ lại tôi, cậu có nhớ rõ tôi đã nói gì không? Đừng để tôi gặp lại cậu.

Khi đó cậu có thể mặc kệ tôi sống hay chết, tôi cũng không rõ bây giờ ở cùng cậu, nhỡ chẳng may có ngày làm cậu phật ý, liệu cậu có đối xử với tôi như với dượng của cậu hay không đây?”

Đồng tử của Sầm Thì run rẩy, ánh sáng trong mắt ngay lập tức trở lên sắc nhọn.

Trên mặt của Tô Nhất Xán hơi lộ vẻ tức giận.

Có lẽ cô cảm thấy mình bị trêu đùa, có lẽ cô cảm thấy nhiều ngày qua mình đã ở cùng một đứa nhóc ngày trước từng suýt nữa giết mình, hoặc có lẽ cô sợ hành động của anh như một quả bom không biết lúc nào sẽ phát nổ.

Thậm chí cô còn nảy sinh một cảm giác sợ hãi nhất định đối với người tên Sầm Thì này.

Tuy cô cũng từng chửi rủa người khác, từng đánh nhau, từng chơi với học sinh ngoài trường, nhưng hiển nhiên độ hư hỏng của cô không cùng đẳng cấp với Sầm Thì.

Anh có thể dùng sự ngây thơ giả dối để làm mê hoặc người khác, khiến người ta dỡ bỏ mọi sự đề phòng sau đó cho họ một nhát chí mạng.

Người như thế này mới là đáng sợ nhất.

Sầm Thì không hề nói câu nào, mãi cho đến khi cửa sân bóng rổ lại được mở ra một lần nữa, một tia sáng chiếu lên người anh, soi rõ khuôn mặt tái nhợt của anh.

Lúc này, anh mới nhặt chiếc khăn lông bị Tô Nhất Xán ném xuống đất lên, thờ ơ nói với cô: “Tôi sẽ xin trường vào ở trong ký túc xá.”

Nói xong, anh quay người sải bước vào trong sân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận