Hôm đó quả thực Tô Nhất Xán bị Sầm Thì chọc cho tức điên, cô nói một hồi lâu mà anh không nói câu nào đã bỏ đi rồi.
Sau đêm đó anh thật sự không quay về nữa, ngay cả hôm thứ hai, Tô Nhất Xán cũng không gặp được anh ở trường.
Vậy mà lúc về nhà lại phát hiện trong ba vali lớn của Sầm Thì đã có hai cái bị chuyển đi.
Hai ngày đó hầu như Sầm Thì luôn làm việc ở khu thể chất.
Từ khi có nhiều nữ sinh đến văn phòng tìm anh thì anh gần như không trở về.
Thế nhưng chạng vạng tối hôm đó, lúc Tô Nhất Xán đang trên đường về nhà sau khi đi siêu thị mua đồ, cô lại nhìn thấy Sầm Thì ở quảng trường.
Anh ngồi trên sân bóng rổ với nhóm Ân Tá.
Trên đường vào ban tối, ngọn đèn pha trên sân bóng rổ chiếu xuống người những thiếu niên, người thì vén áo, người thì xắn tay áo lên, dáng vẻ vui cười nói chuyện đầy sảng khoái như những thiếu niên mới lớn.
Sầm Thì yên vị ở giữa đám bọn họ.
Có người rút điếu thuốc đưa cho anh, anh tiện tay nhận lấy ngậm lên môi.
Dường như chú ý đến ánh mắt bên ngoài sân, đôi mắt anh vừa liếc qua đã đối diện với tầm mắt của Tô Nhất Xán.
Cứ như vậy chạm mắt hai giây, khóe miệng anh nhếch lên đầy châm chọc nhìn cô rồi châm thuốc.
Từ trước tới nay, Tô Nhất Xán chưa từng nghĩ trên cùng một người lại có thể diễn tả được vẻ lạnh lùng hư hỏng đến cực hạn như vậy.
Cô tức giận lập tức dời mắt rồi đi về nhà, lại nghe thấy phía bên kia có người kêu lên: “Cô Tô đi mua đồ à? Nặng như vậy có cần chúng em xách giúp không?”
Phía sau vang lên một tràng cười.
Tô Nhất Xán lạnh lùng quay đầu lại trừng mắt, thấy khóe miệng Sầm Thì cũng hơi mỉm cười, nhả khói về phía cô.
Dáng vẻ kiêu ngạo lộ ra sự hư hỏng, xem ra anh đã lười giả vờ rồi.
Tô Nhất Xán từng dẫn dắt rất nhiều học sinh, có ngoan có hư, cũng có đứa hay gây chuyện, thế nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày bị những cậu trai hư này chọc cho tức chết.
Cô về nhà, khóa cổng lại, ném đồ ở ngoài sân rồi lôi cái ghế tựa ốc sên ra sân sau, còn tiện thể đạp thêm một cái.
Ngày hôm sau là thứ sáu.
Buổi chiều, khi Tô Nhất Xán chuẩn bị kết thúc tiết học thì tiền lương đã được chuyển vào tài khoản.
Cô lấy điện thoại ra nhìn tin nhắn rồi không để ý tới nữa.
Khi sắp về tới văn phòng, điện thoại cô lại rung lên lần nữa.
Cô lấy ra nhìn, hóa ra là tin nhắn chuyển khoản của Sầm Thì, chỉ ghi chú hai chữ: Tiền lương.
Tô Nhất Xán đứng ngẩn người trước cửa văn phòng.
Cô đột nhiên nhớ tới chuyện anh nói muốn nộp tiền lương cho cô hồi đợt nghỉ hè.
Cô lập tức nhìn vào trong văn phòng.
Sầm Thì không có ở đây.
Cô để đồ xuống rồi chạy ra khu thể chất.
Đám Triệu Kỳ đang chăm chỉ đến lạ kỳ, tiết môn phụ cũng bỏ để ở lại đây tập luyện, thế nhưng huấn luyện viên của bọn họ lại không ở đó.
Theo lời Triệu Kỳ thì Sầm Thì vừa giao huyện vụ huấn luyện hôm nay xong thì nói có việc nên đi trước.
Sau khi ra khỏi khu thể chất, Tô Nhất Xán gửi một tin nhắn cho Sầm Thì hỏi: “Em có ý gì đây?”
Thế nhưng đầu bên kia không trả lời tin nhắn.
Cô vội vã trở về phòng làm việc, thấy Giang Sùng ở đó bèn hỏi anh ấy một câu: “Thầy Sầm xin ở ký túc xá chưa?”
Giang Sùng thuận miệng đáp: “Hình như hôm qua tôi nghe lão Đinh nói rồi, không rõ lắm.”
Lúc sắp tan làm, Tô Nhất Xán nhận được cuộc gọi của Thịnh Mễ Duyệt, nói với cô rằng: “Buổi tối chúng ta ra ngoài chơi đi, tớ đã hẹn với bên chị Vân rồi, tiện thể cho mọi người gặp người đàn ông mà người nhà tớ giới thiệu.”
Vào buổi chiều, văn phòng rất yên tĩnh, các giáo viên đều đã đi dạy, chỉ còn hai người Tô Nhất Xán và Giang Sùng.
Giọng nói của Thịnh Mễ Duyệt truyền từ trong điện thoại ra.
Tô Nhất Xán đưa mắt nhìn xuống, nhìn thấy cổ tay Giang Sùng vốn đang viết gì đó bỗng thoáng dừng lại, sau đó lại tiếp tục công việc trên tay.
Lúc cô cúp điện thoại, thấy đã đến giờ nên cầm đồ chuẩn bị đi.
Trước khi đi, cô quay đầu lại nói với Giang Sùng: “Nghe Mễ Duyệt kể rằng ý của người nhà cậu ấy là nếu mối quan hệ ổn định thì năm sau sẽ làm đám cưới.”
Giang Sùng nhướn mày, ánh mắt bình tĩnh, cuối cùng không nói gì cả.
Tô Nhất Xán trở về nhà một chuyến, cởi bộ đồ thể dục ra, thay bộ đầm hai dây màu đen, tiện tay khoác lên chiếc áo vest màu be rồi ra ngoài.
Buổi tối chị Vân đã đặt phòng, họ tụ họp ở quán bar nổi tiếng nhất trung tâm thành phố.
Phòng ở đây rất khó đặt nhưng may chị Vân là khách quen.
Bọn họ tới trước rồi gửi định vị cho Tô Nhất Xán sau.
Từ chỗ Phượng Khê qua vốn khá xa, hơn nữa trung tâm thành phố lại tắc đường nên cô gần như là người đến trễ nhất, lúc cô vào đến phòng bao thì nhóm Thịnh Mễ Duyệt đã uống được một lúc rồi.
Trong quán bar, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, ánh đèn chập chờn, Tô Nhất Xán vừa tới đã bị một đám phụ nữ kéo xuống ngồi uống một ly.
Lúc đi vào, Tô Nhất Xán thấy Thịnh Mễ Duyệt đang ngồi cạnh một người đàn ông.
Không biết phải nói thế nào nữa, thoạt nhìn thì anh ta và Thịnh Mễ Duyệt là người của hai thế giới vậy.
Anh ta có dáng người không được cao cho lắm, đeo một cặp kính dày cộp, gương mặt thật thà.
Chắc do không quen với bầu không khí ở quán bar nên anh ta ngồi ở một góc, không gây chú ý chút nào.
Sau khi Thịnh Mễ Duyệt giới thiệu, Tô Nhất Xán chào hỏi với người nọ rồi lại gần hỏi: “Anh làm nghề gì vậy?”
Thịnh Mễ Duyệt quay đầu lại nói với người đàn ông kia: “Bạn của em hỏi anh làm nghề gì.”
Người đàn ông cúi người trả lời: “Tôi nghiên cứu lĩnh vực liên quan đến epitaxy chùm phân tử và lắng đọng hơi hóa học oxit kim loại.”
“…” Vừa mở miệng ra nói đã biết là người không nói chuyện được rồi.
Sau khi uống vài ly rượu, Tô Nhất Xán cởi áo khoác ra để một bên.
Lúc này chị Vân nói với mọi người: “Gần đây có một bartender mới, mặt trông cực kỳ giống với Wentworth Miller.”
Một chị gái khác hỏi: “Anh diễn viên trong bộ Vượt Ngục ấy à?”
“Đúng vậy, đẹp trai lắm.
Có muốn qua xem không?”
Mấy người phụ nữ ăn ý với nhau.
Vốn Tô Nhất Xán không có ý định đi ngắm trai đẹp, nhưng Thịnh Mễ Duyệt đẩy cô ra rồi nói với chị Vân: “Dắt cô gái này đi cùng đi, cậu ấy thất tình rồi, cần chút mới mẻ.”
Vì vậy Tô Nhất Xán đành bất đắc dĩ bị mấy người phụ nữ này lôi dậy khỏi ghế sô pha.
Lúc này, quán bar đã càng ngày càng đông, DJ đứng giữa sân khấu đang hét vào mic, trên màn hình lớn chiếu cảnh ca hát nhảy múa.
Giữa sàn nhảy, nam nữ trẻ tuổi nhảy múa điên cuồng, cảnh tượng hỗn loạn kích thích này đối với khiến trong đầu Tô Nhất Xán hiện lên hai chữ ầm ĩ.
Cô chán nản đi theo nhóm của chị Vân, mãi mới chen được đến chỗ quầy bar thì lại phát hiện ra nơi đó có một đám người trẻ tuổi đang tụ lại.
Ánh mắt Tô Nhất Xán nhìn thấy một ngọn lửa màu xanh dương chợt loé lên, các người đẹp đứng xung quanh quầy lập tức hét lên ầm ĩ, sau đó những cô gái bắt đầu hô giá như thể sói đói vồ mồi.
“Hai trăm.”
“Năm trăm.”
“…”
Tô Nhất Xán vẫn chưa hiểu gì đã bị chị Vân kéo lấy cánh tay liều mạng chen vào trong, may là vóc dáng Tô Nhất Xán khá cao, các cô gái bình thường không mạnh mẽ bằng cô ấy.
Vừa chen tới cạnh quầy bar, Tô Nhất Xán đã nghe thấy chị Vân hét lên một tiếng: “Một nghìn.”
Tô Nhất Xán còn chưa đứng vững, lúc cô ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc thấy vị bartender trong truyền thuyết phía sau quầy bar.
Anh ta khoác một chiếc áo đồng phục in họa tiết hoa, mái tóc xoăn được vuốt ra sau gáy thắt thành một cái bím tóc.
Dưới ánh đèn lập lòe, khuôn mặt tinh xảo của anh ta lộ vẻ hoang dã.
Mỗi một cái nhăn mày, một nụ cười của anh ta đều đầy vẻ mê hoặc.
Nếu không phải quầy bar ngăn những cô gái điên cuồng này ở bên ngoài thì e là anh ta không kịp trở tay.
Nói đúng ra, Tô Nhất Xán thấy người này cũng không giống với Wentworth Miller lắm.
Tuy rằng ở một góc độ nào đó thì anh ta rất giống Wentworth Miller ở đôi mắt đầy vẻ hoang dại, nhưng đường nét khuôn mặt anh ta lại có vẻ giống người phương Đông hơn.
Mà người này không phải ai khác mà chính là em trai hư hỏng, chọc cho cô tức đến mức muốn đốt luôn tóc cậu ta mấy ngày trước, Sầm Thì.
Chẳng trách hôm nay không thấy anh trên lớp, hóa ra là đến quán bar ở trung tâm thành phố.
Đột nhiên Tô Nhất Xán nhớ tới lúc trước hỏi anh buổi tối bận làm gì, anh nói tìm việc làm có thể kiếm thêm chút tiền.
Như thế này mà là kiếm chút tiền gì chứ, mới có mấy phút, một ly rượu không tới hai trăm được cậu ta múa may một hồi lại bán ra với giá một nghìn.
Sao không đi cướp tiền luôn đi?
Tô Nhất Xán kéo một em gái dựa vào quầy bar.
Sầm Thì khẽ nhướng mày, thoáng sửng sốt chớp mắt.
Bình nước trong tay mới vừa ném lên đã bị anh nắm lấy một cách vững vàng, xoay một vòng rồi đổ chất lỏng ra.
Bên cạnh vẫn còn rất nhiều cô gái đang hét giá.
Sầm Thì nheo mắt đẩy ly cocktail về phía trước, thoáng nghiêng về phía nhóm của Tô Nhất Xán.
Chị Vân nhận lấy rồi đẩy cô gái ở bên cạnh ra, ngồi xuống trước quầy bar.
Bởi vì gần đây quán bar kinh doanh rất tốt, ông chủ thấy có cơ hội làm ăn bèn ra quy định hét giá để giành vị trí.
Nếu ly rượu được mấy người chị Vân giành được, tất nhiên họ có thể ngồi trước quầy bar trêu đùa một chút.
Không phải, đùa bỡn một chút, cũng không phải, mà chỉ có thể nhìn em trai xinh đẹp biểu diễn bartending.
Vốn dĩ Tô Nhất Xán đang lạnh lùng đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào Sầm Thì thì bị chị Vân kéo ngồi lên ghế chân cao trước quầy bar.
Cô ấy quay về phía Sầm Thì hô một câu: “Làm cho hai chị em này của tôi một ly luôn đi.”
Sầm Thì không nhìn Tô Nhất Xán nữa, rũ mắt xuống bắt đầu pha chế một ly rượu khác.
Anh bình thản lấy những bình rượu màu sắc khác nhau ra rồi ném lên không trung, bình rượu bay thẳng về phía đầu bọn họ.
Chị Vân hoảng sợ vội vã lùi về sau.
Trước khi bình rượu rơi xuống đầu họ, khóe miệng Sầm Thì hơi nhếch lên, bắt lấy bình rượu.
Một loạt thao tác thành thạo khiến các cô gái xung quanh thét chói tai không ngớt, ngay cả mấy người chị Vân cũng cười vỗ tay.
Tô Nhất Xán thực sự xem thường anh rồi.
Lần trước nghe Mã Bân nói anh lắc xúc xắc rất giỏi nhưng cô vẫn ôm thái độ hoài nghi, bây giờ tận mắt nhìn thấy anh thành thạo môn bartending đến từ Mỹ này, cô mới có cái nhìn mới về anh.
Trước kia Tô Nhất Xán không hề thích xem bartending, cô cảm thấy thứ này nhìn có vẻ rất đáng sợ.
Mỗi lần bartender ném bình rượu lên không trung cô đều không dám thở mạnh, sợ người ta trượt tay.
Thế nhưng Sầm Thì lại dễ dàng làm được kỹ thuật khó như tung hứng ba bình.
Biểu cảm trên gương mặt anh không chút căng thẳng, ngược lại còn có cảm giác lạnh lùng khoan khoái.
Một chất lỏng màu xanh được đổ xuống chiếc cốc.
Anh ngước mắt lên, xung quanh là tiếng âm nhạc ầm ĩ.
Có nhiều cô gái giơ hai tay lên vẫy vẫy muốn thu hút sự chú ý của Sầm Thì.
Sầm Thì chậm rãi cúi đầu nhấp một ngụm rượu Rum.
Khi anh ngẩng đầu lên, một ngọn lửa hừng hực cứ thế cháy đến phía Tô Nhất Xán.
Cô gái ở bên cạnh cô hưng phấn kêu to, cố gắng né tránh.
Tô Nhất Xán thì ngược lại, cô bình tĩnh ngồi trên ghế cao, đôi mắt nhìn ngọn lửa chỉ cách mình một nắm tay.
Tia lửa thoáng qua rồi vụt tắt.
Chị Vân sợ hãi kéo tay Tô Nhất Xán nói: “Mẹ ơi, em to gan quá vậy, sao em không né đi? Nhỡ đâu ngọn lửa lan đến chỗ em thì sao?”
Tô Nhất Xán nhìn thẳng vào mặt Sầm Thì, chống một tay lên quầy bar nói: “Cậu ta dám à?”
Sầm Thì đặt miếng chanh lên miệng ly, rũ mắt xuống, nhếch miệng mỉm cười, sau đó đưa ly rượu cho cô gái ngồi bên trái chị Vân.
Chị Vân chỉ vào Tô Nhất Xán rồi nói với Sầm Thì: “Anh đẹp trai ơi, còn một người nữa.”
Tô Nhất Xán lạnh lùng ngắt lời: “Em không uống đâu.
Một nghìn tệ một ly, em về nhà uống nước lọc không hơn à?”
Nói xong, cô định rời đi nhưng chị Vân kéo cô lại nói thầm bên tai cô: “Dù sao tới thì cũng tới rồi, cho chị chút mặt mũi đi.”
Từ đầu đến cuối Sầm Thì đều không ngẩng đầu lên, hai tay anh tung qua tung lại rất nhanh.
Lúc này anh không biểu diễn quá phức tạp mà pha chế kiểu Anh đầy lịch thiệp, rất nhanh đã đẩy một ly nước màu hồng nhạt đến trước mặt Tô Nhất Xán, trong mắt lộ vẻ cười cợt: “Mua hai tặng một.”
Nhóm chị Vân vừa nghe vậy liền nói: “Cám ơn anh đẹp trai nhé.”
Tô Nhất Xán không có biểu cảm gì nhìn ly rượu trước mặt như có điều gì ngẫm nghĩ.
Mấy người chị Vân cúi đầu nói: “Nồng độ của ly rượu này cao thật đó.”
Khi phát hiện rượu của Tô Nhất Xán không giống với mình, họ hỏi cô: “Ly của em có vị như thế nào?”
Tô Nhất Xán cầm ly đế cao màu hồng trước mặt lên nhấp một ngụm.
Ly nước thoang thoảng mùi trái cây.
Cô lại nhâm nhi thêm lần nữa, đúng là ngoài mùi trái cây và vị ngọt vừa phải thì không nếm được chút mùi cồn nào.
Cô khó hiểu liếc mắt nhìn Sầm Thì.
Anh có ý gì đây? Không đưa tiền thì đến rượu cũng không cho uống à? Tại sao lại pha cho cô một ly nước trái cây?
Tô Nhất Xán cầm ly đế cao lên uống một hơi cạn sạch.
Cô đẩy ly về phía quầy bar rồi nói với bọn họ: “Nồng độ thì cao nhưng vị lại nhạt nhẽo.”
Sầm Thì vẫn đang bận rộn ở một bên, anh không quay đầu lại mà đưa tay cầm lấy ly rượu, không bao lâu sau lại có một ly nước màu cam được đẩy tới trước mặt Tô Nhất Xán, bên trên còn trang trí một đóa hoa nhỏ kiểu Hawai.
Mấy người chị Vân đều dùng ánh mắt khác thường nhìn Tô Nhất Xán.
Tô Nhất Xán lại không chút khách sáo, không từ chối mà chuẩn bị nếm thử.
Chị Vân nhanh chóng hô lên: “Khoan hẵng uống, ly này đẹp đấy, để chị chụp tấm hình đã.”
Vì vậy sau khi cô ấy chụp ảnh xong thì Tô Nhất Xán mới cầm lên nhấp thử.
Thằng nhóc thối này, vẫn là nước trái cây!
Cô lại uống một hơi cạn sạch.
Đám chị Vân thấy tình hình không đúng lắm thì nhanh chóng khuyên can: “Em không nên uống như vậy đâu, sẽ bị đau đầu đó.”
Tô Nhất Xán nhìn vào bóng lưng Sầm Thì, nói: “Không sao, tửu lượng em tốt mà.”
Lúc này cuối cùng Sầm Thì cũng quay trở lại trước mặt bọn họ.
Anh lấy lại ly rượu của Tô Nhất Xán.
Chị Vân thấy vậy thì trêu ghẹo anh: “Mấy giờ anh đẹp trai tan làm thế? Đến lúc đó chúng ta ngồi lại một chút chứ?”
Sầm Thì tiếp tục pha ly nước màu xanh da trời, đẩy tới trước mặt Tô Nhất Xán đáp: “Hổ cái nhà tôi quản nghiêm lắm, xin lỗi nhé.”
Tô Nhất Xán bỗng nhiên ngẩng đầu lên, Sầm Thì chậm rãi mở to mắt, ánh mắt lộ đầy vẻ phóng túng.
Tới giờ phút này Tô Nhất Xán mới nhận ra vì sao ngày hôm đó, trong lúc chụp ảnh, Sầm Thì lại điều chỉnh trạng thái nhanh như vậy.
Hóa ra, đó vốn là con người thật của anh!