Sầm Thì còn phải phục vụ khách hàng nên mới nói hai câu đã đi mất.
Tô Nhất Xán vốn tưởng ly thứ ba này cũng là nước trái cây, sau khi cô uống một ngụm lại nhận ra cuối cùng cũng có mùi rượu, thế nhưng nồng độ không hề cao, rất dễ uống.
Cô uống vài ngụm rồi tựa nửa người vào quầy bar nói chuyện phiếm với mọi người.
Mái tóc dài của cô rũ xuống bên vai trái, chiếc váy hai dây màu đen làm lộ ra xương quai xanh và cổ thiên nga.
Trên người cô luôn có khí chất thanh tao, ngũ quan cân xứng lộ ra vẻ lười biếng quyến rũ, cho dù biểu cảm nhàn nhạt cũng đã đủ đốn gục vô số đàn ông.
Thỉnh thoảng có đàn ông nhìn về phía cô.
Cô vừa ngồi chưa được mười phút đã có một người đàn ông trẻ tuổi đến trước mặt Tô Nhất Xán, còn ra vẻ như muốn thử rượu mà đi thẳng về phía cô.
Sầm Thì ở đằng xa liếc mắt qua nhìn, không hề dừng động tác trên tay lại.
Tô Nhất Xán cảm giác cánh tay phải của mình bị quần áo ai đó cọ vào.
Khi cô quay lại thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng bên cạnh cô, làn da non mịn, nhìn có vẻ rất trẻ.
Thấy Tô Nhất Xán nhìn về phía anh ta, anh ta lập tức chủ động nói: “Tôi tên là Mark, cô có muốn thêm WeChat làm quen với tôi không?”
Nói xong, anh ta lấy điện thoại ra mở mã QR đưa cho Tô Nhất Xán.
Tô Nhất Xán nhìn qua, lạnh nhạt nói: “Anh bao nhiêu tuổi?”
Người đàn ông niềm nở nói cho cô biết tuổi của mình: “Hai mươi hai.”
Tô Nhất Xán khẽ nâng tầm mắt lên nhìn người tên Mark rồi đáp một câu: “Lúc chị đang yêu sớm thì nhóc vẫn đang chơi xếp gỗ đó, chị đây không có hứng thú với em trai.”
Sầm Thì nhướng mắt lên bình tĩnh nhìn qua, đúng lúc cái người tên Mark giơ tay lên định khoác lên vai Tô Nhất Xán.
Sầm Thì bình thản cầm một viên đá nhỏ lên ném vào gáy ông chú đằng sau Mark.
Ông chú lập tức quay đầu lại mắng Mark: “Cậu vừa làm gì vậy?”
Mark bị tiếng thét dọa sợ, vội vàng trả lời: “Tôi có làm gì đâu.”
Ông chú kia nhìn xung quanh một chút, đằng sau trừ Mark thì còn một người đàn ông đang đứng, mấy người Tô Nhất Xán đều đang ngồi trên ghế cao, hoàn toàn không đụng tới ông ta.
Thấy vậy, ông ta lập tức nổi trận lôi đình cãi nhau với Mark.
Thế nhưng chị Vân vẫn luôn dán mắt vào Sầm Thì lại thấy rõ một màn vừa nãy.
Thậm chí Sầm Thì còn chưa tới gần phía các cô, anh chỉ cầm một viên đá lên, kẹp vào giữa ngón trỏ và ngón giữa rồi khẽ bắn ra phía sau Tô Nhất Xán, sau đó như thể không có việc gì tiếp tục làm việc.
Tô Nhất Xán cảm thấy xung quanh quá ồn ào nên lôi các cô ấy trở về.
Cho đến khi đứng dậy, chị Vân vẫn dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn Sầm Thì.
Nói tới khoảng cách và cả độ chính xác này thì cũng không còn ai khác được.
Cô ấy xoay người lại kéo lấy Tô Nhất Xán rồi nói: “Có phải anh bartender đẹp trai kia nhìn trúng em rồi không? Em có biết cậu ấy dùng một chiêu đánh lạc hướng đuổi tên nhóc kia đi giúp em không? Hơn nữa vì sao cậu ấy pha cho em ba ly rượu mà lại không lấy tiền của em?”
“Chắc là vì trong ba ly đó đều không có rượu.”
“?”
Các cô trở về phòng tám chuyện một lúc thì Tô Nhất Xán đứng dậy đi vệ sinh.
Âm nhạc đinh tai nhức óc khiến đầu cô ong ong, phải quẹo vào một lối đi nhỏ thì mới cảm thấy đỡ hơn.
Khi cô đang chuẩn bị đi về phía toilet nữ thì liếc thấy mấy người đàn ông đang hút thuốc ở ngoài hành lang.
Có lẽ là vì vóc dáng Sầm Thì khá cao nên Tô Nhất Xán vừa liếc mắt qua đã chú ý tới anh.
Sầm Thì dựa vào lan can, một tay cầm bình rượu corona nói chuyện với mấy người nước ngoài.
Một người đàn ông tóc vàng mắt xanh ở cạnh đó bắt gặp Tô Nhất Xán đang dần đi tới.
Lối đi nhỏ tối mờ khiến chiếc váy hai dây đen tuyền trên người cô trông cực kỳ gợi cảm.
Người đàn ông nước ngoài giơ ly bia trong tay về phía cô, lộ ra tám chiếc răng trắng.
Sầm Thì nương theo ánh mắt người bên cạnh nghiêng đầu nhìn qua thì thấy Tô Nhất Xán đang lạnh lùng liếc anh, sau đó lập tức dời tầm mắt không tỏ vẻ gì mà đi thẳng vào toilet.
Mấy phút sau, ngay khi cô vừa đi từ trong toilet ra, đột nhiên một điếu thuốc lướt qua trước mặt cô theo đường parabol rồi rơi thẳng xuống chân cô, khiến cô bắt buộc phải quay người lại.
Lúc này cô đã không thấy đám người nước ngoài kia nữa, chỉ còn lại một mình Sầm Thì tựa lên lan can.
Bình rượu corona đã cạn từ lâu được đặt dưới chân anh, bóng bình rượu chiếu xuống bên cạnh Sầm Thì.
Hai tay anh khoác lên lan can, tóc cột hờ ở sau gáy, trên trán có vài sợi tóc rũ xuống, anh lúc bây giờ và anh lúc ban ngày như hai người khác nhau.
Trên người anh có thêm chút khí chất hư hỏng nhưng lại hòa hợp đến lạ kỳ, điều này khiến khí chất anh phóng túng hơn nhiều so với lúc anh cố gắng kiềm chế.
Lúc Tô Nhất Xán nhìn về phía anh, khóe miệng anh chậm rãi hiện lên vẻ đùa cợt.
Tô Nhất Xán đi thẳng tới chỗ anh, sau đó đứng khoanh tay đứng trước mặt nhìn anh: “Tiền lương là sao?”
Sầm Thì lười biếng chống hai tay xuống, nhìn lướt qua vết sẹo trên trán cô, miễn cưỡng nói: “Quá khứ không hiểu chuyện, xem như bồi thường tiền thuốc men cho chị.”
Vừa nhắc tới chuyện này, Tô Nhất Xán liền tức giận: “Tôi cần cậu bồi thường tiền thuốc men à? Sao nào? Cậu bồi thường tiền thuốc men xong là vết sẹo trên đầu tôi sẽ biến mất sao?”
Sầm Thì chầm chậm nghiêng người, khẽ cúi đầu, mím môi suy ngẫm: “Vậy chị muốn tôi làm gì? Phụ trách với chị à?”
Đột nhiên anh áp sát vào người cô, mùi rượu thoang thoảng từ bốn phương tám hướng ập tới.
Cặp mắt quyến rũ kia nhìn chằm chằm vào cô với vẻ đầy nóng bỏng khiến Tô Nhất Xán lập tức trở nên căng thẳng.
Sầm Thì nhìn vẻ đề phòng của cô, đột nhiên nở nụ cười, nụ cười chứa sự tùy ý: “Đáng tiếc cô Tô không có hứng thú với em trai, nếu không thì tôi cũng có thể chơi với chị.”
Đôi mắt Tô Nhất Xán ngập tràn vẻ khiếp sợ.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới Sầm Thì sẽ nói chuyện với mình bằng giọng điệu ngả ngớn và trêu chọc như thế này.
Đột nhiên cô nhớ tới những lúc ở bên cạnh anh lúc trước kia, cho dù cô có nói gì thì anh luôn thuận theo mà đáp “được”.
Cho dù là không vui hay tức giận, anh vẫn luôn ngoan ngoãn gọi một tiếng ‘chị’, sau đó chủ động nhận lỗi.
Từ bao giờ mà anh dám dùng giọng điệu khinh khỉnh như thế này để nói chuyện với cô?
Trong mắt Tô Nhất Xán hiện lên vẻ giận dỗi.
Cô ngước mắt lên rồi đến gần anh: “Giỏi nhỉ! Không giả vờ nữa à? Không phải ở trước mặt tôi cậu luôn rất ngoan à? Mất công tôi còn tưởng cậu đơn thuần như giọt nước tinh khiết, xem cậu như đóa hoa được trồng trong nhà kính.”
Sầm Thì như thể nghe được điều gì rất nực cười.
Anh nở nụ cười: “Đóa hoa được trồng trong nhà kính? Tôi cũng chưa từng đánh giá bản thân như vậy, vốn dĩ đang chung sống hòa bình, cô Tô lại ép tôi xé bỏ mặt nạ.
Nếu chị đã muốn nhìn diện mạo thật của tôi như vậy thế thì tôi sẽ để chị xem cho đã.
Vốn dĩ tôi cũng chẳng phải người tốt lành gì.”
Tô Nhất Xán bị anh chọc tức đến mức thở hổn hển, chỉ vào trong quán bar nói: “Vậy nên buổi tối mới lêu lổng ở chỗ này à?”
Dưới ánh đèn neon, đôi mắt Sầm Thì ánh lên màu hổ phách.
Anh chớp mắt một cái rồi châm chọc nói: “Nếu cô Tô cho rằng tôi lêu lổng vậy tại sao chị lại xuất hiện ở đây?”
Ánh mắt anh lười nhác nhưng giọng điệu lại không chút nhân nhượng.
Tô Nhất Xán quát lên: “Tôi đi chơi với bạn.”
“Vậy thì tôi đến đây để kiếm tiền, như chị thấy đó, rất dễ kiếm.”
Đột nhiên Tô Nhất Xán cảm giác máu dồn lên não, cộng thêm vì đã uống rượu nên cả khuôn mặt cô đỏ ửng lên, lồng ngực phập phồng báo hiệu cô đang rất khó chịu.
Sầm Thì rũ mắt nhìn cô.
Cô đang khoanh tay mà còn thấp hơn anh một khoảng.
Anh lia mắt một cái là có thể thấy được phong cảnh quyến rũ dưới cổ áo cô.
Sầm Thì mất tự nhiên dời tầm mắt đi, lấy một điếu thuốc từ trên người ra, còn chưa kịp châm đã bị Tô Nhất Xán giật lấy ném xuống đất.
Cô dùng đế giày nghiền nát rồi gằn lên từng chữ: “Còn để tôi thấy cậu thắt bím tóc này nữa là tôi sẽ dùng bật lửa châm cho cậu đấy.”
Nói xong, cô xoay người đi về phía lối nhỏ, giọng nói lười nhác của Sầm Thì vang lên sau lưng cô: “Tức giận ít thôi, dễ có nếp nhăn đấy.”
Tô Nhất Xán siết chặt nắm nay rồi biến mất ở lối nhỏ.
…
Hai ngày cuối tuần, Tô Nhất Xán ở nhà không ra ngoài.
Từ sau khi Sầm Thì về nước, hầu như mỗi cuối tuần cô đều đi cùng với anh, ví dụ như chỉ anh thanh toán bằng mặt như thế nào, mua hàng trên taobao ra sao, hoặc hai người nghiên cứu về việc đặt đồ ăn bên ngoài, nếu không thì cô ra ngoài đi bộ anh cũng sẽ đi theo, trong lúc đó cô sẽ liến thoắng về sự phồn vinh hưng thịnh của tổ quốc non sông ngày nay.
Được rồi, bây giờ đã chỉ cho anh biết hết những kỹ năng sống cơ bản rồi, người ta cũng đã phủi mông đi mất.
Tô Nhất Xán ấm ức, đột nhiên cảm thấy mình như nuôi ong tay áo.
Mới nắng được mấy ngày, tới thứ hai phải đi làm lại đổ mưa.
Tiết thứ tư của buổi sáng Tô Nhất Xán chỉ phải bảo học sinh lớp 10-6 tập hợp ở nhà thi đấu.