Sầm Thì ném bóng cho Ngụy Chu, sau đó nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Ngụy Chu lập tức ném bóng đi, chắp hai tay trước ngực cười đùa với huấn luyện viên Sầm.
Chuông reo kết thúc tiết học cuối cùng của buổi sáng.
Tô Nhất Xán cho các học sinh lớp 10-6 giải tán, đội bóng rổ cũng giải tán quay về lớp ăn cơm.
Tô Nhất Xán rời khỏi khu thể chất, phát hiện không cầm theo sổ điểm danh bèn quay trở lại, đúng lúc gặp phải Sầm Thì từ bên trong đi ra, hai người suýt chút nữa đã va vào nhau.
Tô Nhất Xán vội dừng lại, ngước đầu nhìn lên, đôi mắt màu nâu sẫm sâu thẳm của Sầm Thì được che dấu dưới vành mũ lưỡi trai có mấy phần thả lỏng.
Anh đưa cuốn sổ điểm danh đang cầm trong tay cho cô.
Tô Nhất Xán không biết hôm nay anh mặc theo phong cách gì.
Áo sơ mi trắng kết hợp với quần jean xanh, bộ trang phục vốn đơn giản này khi mặc trên người anh lại không hề thấp kém chút nào.
Chiếc mũ lưỡi trai khiến khí chất của anh càng thêm vẻ lạnh lùng, tạo cảm giác nghiêm nghị.
Mí mắt Tô Nhất Xán hơi rũ xuống.
Khi cô nhìn thấy vết bẩn khó coi trên quần áo do cú đỡ bóng lúc nãy của anh thì nói: “Quần áo của cậu bị bẩn rồi.”
Sầm Thì không quan tâm đến quần áo của mình, anh chăm chú nhìn vào khuôn mặt của cô, chỉ phát ra một tiếng: “Ừ”.
Tô Nhất Xán nghe được câu trả lời của anh liền nói: “Ừ cái gì? Ai lại mặc áo sơ mi trắng khi tập luyện cơ chứ?”
Nào ngờ Sầm Thì đột nhiên kéo vạt áo ra khỏi cạp quần, gió thổi mạnh làm vạt áo bay dính sát vào phần eo của anh.
Anh tiến lại gần cô, cúi thấp đầu xuống, nâng vành mũ lên một chút, khóe miệng hơi nhếch lên nói: “Không mặc thế này thì mặc thế nào? Bẩn thì cô Tô giặt giúp tôi được không?”
Tô Nhất Xán chợt nhớ tới lần trước cô giặt quần áo giúp anh.
Cô tỏ vẻ hơi khó chịu rồi xoay người rời đi.
Lần đầu tiên cô cảm thấy xấu hổ trước mặt một chàng trai nhỏ hơn cô rất nhiều tuổi như thế này.
Chính xác thì cô đã xấu hổ từ lâu rồi, ở cái năm cô 16 tuổi.
Cô vội vàng quay lại văn phòng.
Vừa để đồ đạc xuống, Giang Sùng đã gọi cô: “Đi ăn cơm không?”
Cô gật đầu, sau đó cầm ô đi tới nhà ăn với Giang Sùng.
Nhà ăn của giáo viên không lớn, Giang Sùng vừa bước vào đã gặp phải chủ nhiệm Phương của phòng giáo dục.
Hai người họ bàn bạc về việc tổ chức thi đấu.
Tô Nhất Xán đi lấy cơm trước.
Trong lúc đang xếp hàng chờ thì cô nhận được điện thoại của ba mẹ.
Trong điện thoại ba cô nói chiều mai ông về thành phố Ninh, sẽ có người tới đón bọn họ, Tô Nhất Xán không cần đi đón.
Nhưng nếu buổi chiều có ít tiết học thì cô nên cố gắng quay về nội thành một chuyến.
Nói tới đây ông còn hỏi cô một câu: “Sầm Thì thế nào rồi? Đã thích nghi với cuộc sống ở đó chưa?”
Tô Nhất Xán vừa định mở miệng, chợt thoáng thấy một bóng người cao lớn đi ngang qua cửa sổ.
Cô quay đầu lại, đúng lúc Sầm Thì đi vào, áo sơ mi rộng thùng thình của anh tạo ra một cảm giác tự do, không bị gò bó.
Cô hừ lạnh: “Cậu ấy sống tốt lắm, năng lực thích nghi với hoàn cảnh còn mạnh hơn con gián nữa.”
Không biết ông có nghe thấy ý giễu cợt trong lời nói của cô hay không.
Ông nói tiếp: “Ba mẹ đã gặp ba của Sầm Thì rồi.
Ba mẹ có vài chuyện muốn nói với con, mai con về nhà ba mẹ sẽ nói rõ hơn.”
Tô Nhất Xán cúp điện thoại, khó hiểu quay đầu lại nhìn Sầm Thì.
Có vẻ như điều ba cô muốn nói có liên quan tới anh.
Không biết anh chàng này đã làm gì mà khiến ba mẹ cô nghiêm túc như vậy.
Sầm Thì dường như đã chú ý đến ánh mắt của Tô Nhất Xán.
Anh bưng khay đồ ăn đứng sau lưng cô, ngay lập tức cô cảm thấy có một cái bóng đè lên mình, Tô Nhất Xán quay mặt đi, không nhìn anh nữa, Sầm Thì cũng không nói gì với cô cả.
Lúc sắp tới lượt Tô Nhất Xán, cô quay người lại thì thấy Sầm Thì đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Anh đột nhiên ngẩng đầu lên, đụng phải ánh mắt cô.
Anh cong môi nói: “Trùng hợp thật, cô Tô… cũng tới đây ăn cơm à?”
“…” Nói nhảm.
Tô Nhất Xán lấy hai món mặn, một món chay, vừa tìm được chỗ ngồi xuống thì thấy Sầm Thì bưng khay thức ăn nhìn khắp nơi tìm chỗ trống.
Nhà ăn này không lớn mà anh lại đến muộn nên gần như không còn chỗ trống nào cả.
Sầm Thì nhìn quanh, ánh mắt liếc tới chỗ Tô Nhất Xán đang ngồi, nhưng anh bỗng nghe thấy có người gọi mình: “Huấn luyện viên Sầm, tới ngồi với chúng tôi này.”
Sầm Thực quay đầu lại thì nhìn thấy mấy nữ giáo viên.
Anh liếc nhìn Tô Nhất Xán, Tô Nhất Xán không khách sáo đặt chiếc ô lên ghế đối diện, ý nói đã có người ngồi chỗ này rồi.
Sầm Thì chỉ có thể cầm lấy chiếc khay đi tới bàn của nữ giáo viên đó.
Một lúc sau, Giang Sùng đi tới, Tô Nhất Xán mới lấy chiếc ô ở ghế đối diện đi.
Bàn Sầm Thì ngồi tương đối rộng.
Cả ba giáo viên nữ đều đã lập gia đình và có con rồi, chỉ có giáo viên dạy âm nhạc mới ra trường chưa đầy hai năm, đương nhiên vẫn còn độc thân.
Mấy giáo viên nữ trò chuyện với Sầm Thì: “Tôi nghe nói huấn luyện viên Sầm và các học sinh bình thường phải tập luyện với cường độ rất lớn phải không?”
Sầm Thì mỉm cười: “Bình thường thôi.”
Thấy anh ăn rất nhanh, cô Trang nói: “Món ăn này tôi chưa đụng tới, hôm nay tôi cũng không đói lắm, nếu huấn luyện viên Sầm không ngại thì tôi có thể cho cậu món chân gà này được không?”
Cô Trang vừa nói vừa đẩy món ăn đến trước mặt anh.
Sầm Thì ngước mắt lên nói: “Cảm ơn.”
Tô Nhất Xán bưng bát canh nóng vừa uống vừa nhìn sang bên đó.
Sầm Thì mặc áo sơ mi trắng ngồi giữa một nhóm giáo viên nữ, đúng là đẹp trai vô cùng có ích, đi ăn cơm còn được tặng thêm chân gà.
Với khuôn mặt đẹp trai như thế, ai có thể ngờ tới tối hôm đó trong quán bar anh lại có thể nói chuyện với cô một cách cà lơ cà phất như vậy.
Càng nghĩ càng thấy tức giận.
Sau đó cô thấy có một giáo viên nữ liếc mắt về phía cô Trang, cố ý nói đùa: “Huấn luyện viên Sầm có người yêu chưa?”
Sầm Thì trả lời: “Tôi vẫn chưa có.”
“Thầy có thích người lớn tuổi hơn mình không?”
Sầm Thì ngẩng đầu sửng sốt, anh không để ý tới ánh mắt của giáo viên đó,chỉ quay sang nhìn vào Tô Nhất Xán.
Người ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy đôi mắt nâu sẫm ấy nhìn thật trong trẻo, không có gì bên trong cả, nhưng Tô Nhất Xán lại nhìn thấy sự giễu cợt bất cần đời rõ ràng trong mắt anh.
Anh nói với mấy giáo viên nữ: “Tôi khá thích tình chị em, nhất là kiểu người biết giặt giũ.”
Câu nói này khiến tất cả giáo viên nữ đều bật cười.
Tô Nhất Xán ngoảnh mặt lại ăn một miếng cơm lớn.
Giang Sùng thấy vậy lắc đầu nó khẽ: “Trong trận đấu giao hữu với trường THPT Phượng Bắc trước đó, các thành viên trong đội bóng rổ không mấy nổi tiếng, ngược lại huấn luyện viên lại rất nổi.
Dạo gần đây có rất nhiều người hỏi thăm về thầy ấy.”
Tô Nhất Xán cảm thấy khó hiểu.
Ngày đó Sầm Thì chẳng làm gì cả, chỉ đi loanh quanh bên ngoài mà lại gây ra tiếng vang lớn như vậy sao? Cũng may anh không phụ trách môn thể dục mà chỉ phụ trách huấn luyện đội bóng, nếu không chắc chắn anh sẽ tạo ra một mớ hỗn độn.
Ăn cơm xong, Tô Nhất Xán và Giang Sùng cầm ô rời đi trước.
Sau khi tới tòa nhà dạy học, cô quay người cụp ô lại.
Cô nhìn thấy Sầm Thì đang chơi đùa với chiếc chìa khóa trên ngón tay từ xa.
Mưa càng lúc càng lớn, anh không có ô nên đang đứng một mình trước cửa nhà ăn nhìn về phía cô.
Bàn tay cầm ô của Tô Nhất Xán siết chặt.
Đúng lúc này, cô Trang từ trong nhà ăn đi ra, cô ấy mỉm cười nói gì đó với Sầm Thì rồi giơ chiếc ô lên che.
Sầm Thì cầm lấy chiếc ô từ tay cô ấy, hai người cùng bước đi dưới cơn mưa lớn.
Giang Sùng hỏi cô: “Cậu đang nhìn cái gì vậy?”
Tô Nhất Xán thu hồi ánh mắt, quay người đi lạnh lùng đáp: “Không có gì.”
…
Ngày hôm sau, trời đã tạnh nhưng vẫn có chút mây.
Sau khi hết tiết dạy buổi chiều, Tô Nhất Xán nhận được điện thoại của ba mẹ nên vội vàng lái xe vào thành phố.
Lúc tới dưới lầu nhà ba mẹ, cô đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Giang Sùng.
Anh ấy hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”
“Tôi về nhà một chuyến, ba mẹ tôi về rồi.
Có chuyện gì sao?”
Giang Sùng dừng một chút, nói: “Không có việc gì, tôi tưởng cậu đang ở trường nên định gọi cậu tới khu thể chất.
Ân Tá dẫn theo không ít người tới khu thể chất, nghe nói là đang làm loạn, tôi và chủ nhiệm đang tới đó giải quyết.”
Tô Nhất Xán nghe vậy thì dừng bước nói: “Mọi chuyện thế nào rồi?”
“May là có huấn luyện viên Sầm ở đó, trước khi chúng tôi đến thì tình hình đã được kiểm soát rồi.
Ân Tá yêu cầu huấn luyện viên Sầm thi đấu với cậu ta, nếu thua cậu ta sẽ dẫn người đi, sau này sẽ không bước nửa bước vào khu thể chất, nếu thắng thì người của đội bóng rổ phải giao Triệu Kỳ ra.”
Tô Nhất Xán cao giọng: “Đúng là chuyện vớ vẩn!”
“Đây đúng là chuyện vớ vẩn.
Chủ nhiệm muốn đi tới khiển trách cậu ta nhưng huấn luyện viên Sầm đã ngăn lại.
Cậu ấy còn bổ sung thêm là nếu cậu ấy thắng thì từ ngày mai, Ân Tá phải bắt đầu tới đội bóng báo cáo.
Hiện tại tất cả học sinh đều tan học rồi.
Ân Tá đến trường học gây rối, bọn họ vây xung quanh khu thể chất, huấn luyện viên Sầm lại yêu cầu chủ nhiệm đừng can thiệp vào chuyện của đội bóng rổ, chủ nhiệm rất tức giận nên đã đi tìm hiệu trưởng rồi.”
Tô Nhất Xán cũng bị Sầm Thì làm cho tức giận đến mức khuôn mặt cũng méo mó.
Cô lập tức cầm chìa khóa xe lên rồi nói: “Vậy tôi quay lại nhé?”
Giang Sung nói: “Cậu đừng quay lại, quay lại cũng không có tác dụng gì, tôi nghĩ nhất định họ sẽ đánh một trận.
Tôi đang ở đây xem, chỉ chơi bóng rổ thôi.
Đúng rồi, cuối cùng tôi cũng nhớ ra đã từng gặp huấn luyện viên Sầm ở đâu rồi, đợi chút nữa tôi sẽ gửi cho cậu cái này.”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Nhất Xán lo lắng đi lên lầu, trong đầu vẫn đang suy nghĩ về chuyện ở trường học.
Mặc dù bình thường Ân Tá rất ít khi đến trường nhưng cô vẫn biết một chút về cậu ta.
Nghe nói cậu ta là cái gai ở trường cấp 2, thậm chí còn dám gây sự với người lớn hơn vài tuổi.
Những học sinh hư khác như đám Triệu Kỳ dù có nghịch ngợm đến đâu cũng biết sợ hãi lãnh đạo của trường, nhưng Ân Tá là một trường hợp cá biệt.
Vừa mới vào học cậu ta đã đốt sách của bạn cùng lớp, đánh thầy chủ nhiệm, công khai dẫn người rời khỏi trường gây ảnh hưởng rất xấu.
Nói rằng cậu ta là tên đầu sỏ của trường cũng không phải là nói quá.
Chủ nhiệm lớp cậu ta cũng không dám phạt cậu ta quá nhiều, sợ hãi một ngày nào đó cậu ta không vui sẽ chạy tới nhà mình gây rối.
Kiểu người phản nghịch như thế cũng sắp bị đuổi học rồi.
Tô Nhất Xán cảm thấy thật khó hiểu, tất cả giáo viên và học sinh trong trường nhìn thấy cậu ta đều đi đường vòng, nhưng tại sao Sầm Thì lại muốn khiêu khích một người không biết sợ như vậy.
Trước khi vào nhà, Tô Nhất Xán chợt hiểu ra.
Bởi vì Sầm Thì vốn dĩ cũng là người như vậy, nhưng anh cư xử thông minh hơn Ân Tá rất nhiều.
Vừa mở cửa ra, cô thấy mẹ cô đang thu dọn hành lý, còn ba đã pha sẵn trà, đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế tựa.
Từ khi cô còn nhỏ, ba mẹ cô đã bận rộn với công việc rồi, đừng nói ra nước ngoài, cơ hội đi du lịch cùng nhau cũng rất ít.
Hiếm khi được nghỉ nhiều ngày như vậy, đương nhiên họ có rất nhiều điều muốn nói với Tô Nhất Xán.
Khi Tô Nhất Xán giúp mẹ thu dọn hành lý, cô có nghe được một số chuyện khi họ ở Thổ Nhĩ Kỳ.
Sau đó ba mẹ cô nói về việc đến Miami gặp ba Sầm Thì.
Tô Nhất Xán cảm thấy có chút kỳ quái, không khỏi hỏi: “Mẹ gặp được ba cậu ấy nhưng không gặp được mẹ cậu ấy ư?”
Mẹ Tô liếc nhìn ba Tô rồi thở dài: “Mẹ cậu ấy không còn nữa.”
Tô Nhất Xán khẽ cau mày: “Không còn...!Ý mẹ là gì? Mất rồi?”
Ba Tô Nhất Xán rót một tách trà rồi nói với cô: “Đáng lẽ sau khi ba mẹ trở về Trung Quốc, ba mẹ phải mời Sầm Thì đến nhà dùng bữa đã, nhưng chuyện này có hơi đột ngột.
Con cũng có nói Sầm Thì đang làm huấn luyện viên bóng rổ ở trường bọn con cho nên ba và mẹ con thương lượng để con hiểu rõ tình hình trước đã.”
Tô Nhất Xán cảm thấy vẻ mặt của bố có chút nghiêm túc nên buông đồ trong tay xuống, đi tới ngồi đối diện ba rồi hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy ạ?”