Khi Sầm Thì còn nhỏ, hai vợ chồng Orson đều rất bận rộn nên gửi anh đến trường mẫu giáo, trường mẫu giáo đó toàn những đứa trẻ sinh ra trong những gia đình ưu tú.
Bọn họ sẽ chỉ vào Sầm Thì và nói anh là "Chink".
Chúng cố ý đẩy anh xuống, có mấy đứa còn cố tình chèn ép anh, thậm chí còn lén lút lấy trộm đồ ăn của anh nhân lúc giáo viên không chú ý.
Cô giáo người da trắng dường như không mấy quan tâm đến những tình huống như thế này.
*Chink: là một từ ngữ miệt thị dân tộc bằng tiếng Anh, thường dùng để chỉ một người gốc Hoa.
Lúc đó Sầm Thì không biết "Chink" là gì, anh chỉ biết mình khác với tất cả bọn họ.
Vì sự khác biệt này nên anh tự ti, thường xuyên bị bắt nạt và không dám đánh trả.
Vào kỳ nghỉ lễ, Sầm Thì bị đưa đến nhà chị gái Orson.
Chị gái của Orson có hai đứa con trai.
Ba của bọn chúng là một tên nghiện rượu kiêu căng, ngạo mạn người Ireland.
Ngày đầu tiên Sầm Thì đến đó, anh đã nghe tiếng bác trai của anh mắng anh là khách không mời mà đến.
Và trong tiếng mắng chửi đó, anh lại nghe thấy từ ngữ khó chịu đó, lại là “Chink”.
Anh không muốn đến gần những người trong ngôi nhà này, cũng không muốn nói chuyện.
Hai anh trai đều cho rằng anh là quái vật, thường xuyên dùng đủ thứ để trêu chọc anh, xem đây là trò tiêu khiển.
Hầu như lần nào Sầm Thì được đưa đến đó thì anh cũng sẽ trở thành mục tiêu cho những trò đùa của bọn họ.
Khi nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ cầu xin tha thứ của em trai, bọn họ sẽ có cảm giác thành tựu.
Thỉnh thoảng bác trai uống rượu, thấy anh chướng mắt cũng sẽ chỉ vào mặt anh mà chửi.
Chân của bác gái bị tàn tật nhẹ nên phải sống nhờ vào bác trai nên bác gái cũng không thể nào ngăn bác trai lại được.
Một học kỳ sau, khi Sầm Thì bảy tuổi thì được đưa tới trường học.
Anh đã cao hơn, mái tóc xoăn màu nâu xinh đẹp và khuôn mặt đẹp trai dễ mến khiến nhiều người hàng xóm xung quanh chú ý đến.
Vào ngày Halloween, Sầm Thì được mọi người cho nhiều kẹo hơn hai anh trai, ngay cả cô gái mà anh cả thích cũng nhéo má anh và thơm anh một cái.
Người anh họ hơn anh mười tuổi cảm thấy không vui nên ngày hôm sau anh ta đã mời một nhóm bạn cùng lớp đến nhà chơi.
Khi mọi người nhìn thấy người em họ xinh đẹp của anh ta, cả đám bạn đi đến trêu đùa.
Sầm Thì chán ghét trốn tránh bọn họ, cuối cùng vẫn bị anh họ thứ hai lôi ra kho chứa đồ.
Hôm đó bác gái không có nhà, bác trai đang ngồi trên ghế sofa xem TV, đám con trai cởi quần áo của Sầm Thì, ép anh đứng trong sân, anh họ còn mời cả cô gái anh ta thích đến xem.
Cô gái đó tức giận rồi cãi nhau với bọn họ một trận.
Nhưng bác trai vẫn ngồi trong phòng khách mà chẳng quan tâm.
Sầm Thì bé nhỏ ôm lấy cơ thể, đôi chân trần run rẩy giẫm lên tuyết.
Bầu trời xám xịt không một màu sắc, không khí chỉ có hương vị lạnh lẽo như một con dao cứa vào da thịt của anh vậy.
Xấu hổ, tức giận, tủi nhục, khó chịu như một con quái vật nuốt chửng lấy anh.
Nước mắt anh rơi xuống nền tuyết trắng rồi hóa thành băng.
Anh không biết mình đã làm gì sai, anh cũng không thể nghe thấy bọn họ đang tranh cãi điều gì, nhưng thế giới của anh đã hoàn toàn biến thành màu trắng đen.
Cho đến khi Sầm Bội Anh lao vào trong sân, ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, lúc đó, đối với Sầm Thì, mẹ chính là thiên thần được ông trời phái xuống cứu anh.
Bà lao tới tát thẳng vào mặt hai người anh họ của anh một cái, rồi dùng áo khoác ngoài ôm lấy Sầm Thì, bế anh ra khỏi nơi ác mộng đó.
Lúc ở trên xe, Sầm Thị vốn luôn im lặng cuối cùng cũng hỏi: "Tại sao bọn họ gọi con là “Chink” vậy ạ?"
Sầm Bội Anh bật khóc.
Dường như bà đang thấy được tuổi thơ bất hạnh của mình.
Bà chỉ nghĩ rằng khi đến một đất nước phát triển, nghĩ rằng chỉ cần làm việc không ngừng nghỉ thì bà sẽ có thể mang lại một cuộc sống hoàn toàn khác cho con trai mình.
Tuy nhiên, sự khác biệt to lớn về văn hóa cùng sự kiêu căng và thành kiến giữa các chủng tộc lại đẩy Sầm Thì vào hoàn cảnh khó khăn hơn.
Bà đỗ xe bên đường, nói với anh bằng đôi mắt ngấn lệ: “Con không phải là “Chink”, con là người Trung Quốc.
Phía sau lưng con là một đất nước rất hùng mạnh có diện tích 9,6 triệu km2, là nơi mà mẹ được sinh ra."
Năm đó Sầm Bội Anh đã sống ở nước ngoài được 15 năm, bà quyết định ly hôn với Orson.
Cũng giống như trước kia khi bà tạm biệt quê hương, Sầm Bội Anh vẫn dứt khoát đưa Sầm Thì về nước.
Đặt chân lên vùng đất này một lần nữa, các tòa nhà cao tầng mọc lên, xe cộ nườm nượp trên đường phố, dòng người trong trung tâm thành phố đều đã di chuyển xuống lòng đất, đan xen vào đó là các tuyến đường tàu điện ngầm giăng khắp cả nước.
Sự phát triển nhanh chóng của đất nước trong hơn mười mấy năm đã khiến tâm trạng Sầm Bội Anh dậy sóng.
Bà nắm tay Sầm Thì, nói với anh: “Con nhìn xem, đây chính là Trung Quốc, China.
Mười năm trước, vùng đất này chỉ là một nơi bằng phẳng, mười năm sau, nó trở thành dáng vẻ như con nhìn thấy bây giờ.
Mẹ chỉ dạy con một câu, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.
Mười năm sau, những người từng chỉ tay mắng con sẽ không còn dám gọi con "Chink" nữa.
Con có biết tại sao không?"
Sầm Thì cái hiểu cái không nói: "Bởi vì con là người Trung Quốc sao?"
"Bởi vì con sẽ lớn lên, giống như nơi này vậy."
Sau đó, Sầm Bội Anh đưa Sầm Thì về Trung Quốc sống hai năm, nhưng bà chưa bao giờ liên lạc với bạn bè và gia đình của mình trong suốt hai năm đó.
Trong thâm tâm Sầm Bội Anh, trước kia bà rời đi đất nước này với niềm kiên quyết, mọi người đều cho rằng bà đi ra nước ngoài thì sau này sẽ sống rất tốt.
Bà không muốn kể cho bất kỳ người bạn cũ hay người thân về sự sa sút và thất bại trong cuộc hôn nhân của mình.
Khi Sầm Thì mới đến, mọi người xung quanh cho dù là giáo viên hay bạn cùng lớp đều rất thân thiện với anh.
Mặc dù anh không thích nói chuyện, cũng không chơi với những đứa trẻ khác nhưng anh bắt đầu học tiếng Trung, học viết chữ Trung, học tiểu học cùng các bạn cùng trang lứa.
Nhưng cuộc sống sau khi trở về Trung Quốc không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió.
Sức khỏe của Sầm Bội Anh ngày càng sa sút, lại không có người thân bên cạnh, đã thế bà còn mất đi nhiệt huyết như khi mới ra nước ngoài nên rất khó để kết bạn mới.
Bà cứ có cảm giác bản thân không hợp với nơi này.
Mà chi phí ăn mặc của Sầm Thì có phong cách tây hơn một chút, đã thế anh lại có vẻ ngoài đẹp trai nên các bạn cùng lớp đều cho rằng gia đình anh rất giàu có.
Anh nhanh chóng trở thành mục tiêu của một nhóm học sinh trung học.
Bọn họ thường xuyên chờ anh trên đường về nhà để đòi tiền.
Anh không nói chuyện này với Sầm Bội Anh.
Khi Sầm Thì còn nhỏ, anh luôn nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của mẹ, đôi khi bà còn hỏi anh có muốn quay lại Mỹ không.
Anh nghĩ sau khi nói với mẹ, có lẽ mẹ sẽ chuyển anh đến trường khác.
Anh không muốn rời trường học này.
Mặc dù anh ít khi nói chuyện với bạn bè, nhưng bọn họ lại đối xử rất thân thiện với anh.
Trong vốn kiến thức hạn chế của mình, anh từ từ hiểu được ý nghĩa thực sự của từ "Trung Quốc", anh hiểu đó chính là sự bao dung và tiếp nhận.
Nhưng nhóm học sinh trung học càng ngày càng quá đáng hơn.
Sau khi anh thực sự không còn tiền để đưa cho bọn chúng nữa, bọn chúng nhốt anh vào một khoảng sân đổ nát.
Trong sân có một con chó bị trói bằng dây thừng, nó liên tục sủa khi thấy anh.
Lúc đó Sầm Thì 9 tuổi.
Vì để trốn thoát khỏi cái sân đó, lần đầu tiên Sầm Thì đánh nhau với người ta.
Một cậu học sinh giữ chặt cửa sân để ngăn cản không cho anh rời đi.
Anh nhìn thấy bàn tay của người nọ đang kẹp ở giữa hai cánh cửa sân thì dốc sức đẩy mạnh cánh cửa.
Trong tiếng hét thảm thiết của người nọ, anh điên cuồng chạy ra ngoài, nỗi sợ hãi giống như biển lửa nhấn chìm trái tim anh, cũng giống như năm anh 7 tuổi, phải đứng trong trời đông băng tuyết.
Ngày hôm sau, cảnh sát đến trường học nói anh đã làm gãy ngón tay của ai đó, tất cả các bạn cùng lớp và giáo viên trong trường đều biết chuyện đó.
Mọi người bắt đầu nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ, giống như trong vòng một đêm anh đã biến thành con chó dữ đó vậy.
Mọi người đều xa lánh anh.
Anh gặp được Sầm Bội Anh đang tuyệt vọng ở đồn cảnh sát, bà lại đưa anh rời khỏi mảnh đất này.
Như thể hai mẹ con bọn họ đã trở thành sự tồn tại trôi nổi trên thế giới này, không thể được tiếp nhận một cách chân chính, thực sự không thể quay trở về quê hương.
Hai mẹ con lại trở về Mỹ.
Những năm đó, sức khỏe của Sầm Bồi Anh không tốt, bà không thể ra ngoài làm việc, phần lớn thời gian bà đều ở cùng Sầm Thì.
Khi Sầm Thì mười bốn tuổi, ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh biến mất.
Sầm Bội Anh được chẩn đoán là mắc bệnh nặng.
Sầm Thì hy vọng ba mình có thể làm bạn với Sầm Bội Anh trong khoảng thời gian cuối cùng.
Nhưng Orson lại từ chối, hơn nữa ông ta đã cưới người vợ thứ hai khi Sầm Bội Anh đang lâm bệnh nặng.
Điều này là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến mối quan hệ của ba con trở nên tồi tệ hơn.
Trước khi Sầm Bội Anh qua đời, bà đưa thông tin liên lạc của Quách Xuân Hoa cho Sầm Thì, đồng thời lo lắng nói rằng nếu một ngày nào đó anh cùng đường thì hãy liên lạc với chú Tô và dì Quách, họ là những người thân duy nhất của bà ở Trung Quốc, nhất định họ sẽ đối xử tử tế với anh.
Chi phí thuốc men đắt đỏ và chi phí sinh hoạt trong những năm đó gần như đã ngốn gần hết số tiền tiết kiệm của Sầm Bội Anh.
Sau khi bà qua đời, Sầm Thì bị bắt phải quay về ở với Orson.
Tuy nhiên, Orson mới kết hôn cách đây không lâu, ông ta không muốn sống chung với con trai của vợ trước.
Ông ta lại đưa anh về nhà, nơi bắt đầu cơn ác mộng.
Trong những ngày đen tối nhất trong cuộc đời của Sầm Thì, anh dành cả ngày lang thang trên đường phố, chơi với một nhóm cầu thủ bóng rổ đường phố.
Anh hút thuốc, uống rượu và đánh nhau.
Dường như mỗi lần Orson nhìn thấy anh đều rất tức giận.
Orson hy vọng Sầm Thì sẽ cải thiện việc học tập rồi đậu vào một trường đại học danh tiếng để có thể giúp đỡ ông ta trong công ty.
Tuy nhiên, đứa con trai duy nhất của ông ta lại cứ ngày càng trở nên kỳ cục.
Sau khi Sầm Bội Anh qua đời, Sầm Thì chẳng để ý đến gì ngoại trừ bóng rổ.
Sau này, Sầm Thì trở nên nổi tiếng nhờ tốc độ nhanh như tia chớp và kỹ năng xoay người chuyền bóng của mình.
Thậm chí tất cả mọi người trong quảng trường, không ai có thể cản phá được đường bóng của Sầm Thì.
Anh ngày đêm nghiên cứu kỹ thuật đến mức trở nên si mê và điên cuồng.
Anh hiến dâng toàn bộ nhiệt huyết của mình cho bóng rổ đường phố.
Trong những năm tháng cháy bỏng đó, bóng rổ đã trở thành nơi anh gửi gắm toàn bộ tinh lực của mình.
Ở độ tuổi 17, anh giống như một ngọn lửa rực cháy tràn đầy hăng hái, kiêu ngạo, bướng bỉnh.
Anh trở thành vị vua bóng rổ hoang dã thực sự.
Khi anh 18 tuổi, Sầm Thì được các huấn luyện viên phát hiện.
Họ thuyết phục anh, hy vọng anh sẽ tham gia giải đấu chuyên nghiệp trong một năm trước để làm quen với phong cách chơi và luật chơi của giải đấu chuyên nghiệp với điều kiện anh phải từ bỏ việc học đại học.
Đối với những người chơi bóng rổ đường phố mà nói, việc có thể thi đấu chính thức trong mùa giải, trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp là ước mơ của nhiều người.
Anh gần như không hề suy nghĩ mà dấn thân vào con đường này.
Chính vì sự việc này mà mối quan hệ giữa anh và Orson trở nên tồi tệ.
Orson nói với anh, nếu anh từ bỏ việc học để lựa chọn bóng rổ thì cho dù sau này có gặp phải chuyện gì, ông ta cũng sẽ không giúp đỡ Sầm Thì.
Cũng cùng độ tuổi năm đó với Sầm Bội Anh, 18 tuổi, anh cũng chọn rời nhà để theo đuổi ước mơ của mình.
Thời gian đầu, anh gặp khó khăn trong việc thích nghi với hệ thống bóng rổ.
Anh đã quen với việc chơi một mình, từ việc chơi bóng rổ đường phố chuyển sang thi đấu chuyên nghiệp không hề dễ dàng.
Số lần anh phạm lỗi còn nhiều hơn số cơ hội để anh ném bóng vào rổ nữa.
Ở thời điểm áp lực nhất, anh ngồi trong sân bóng rổ suốt đêm mà không ngủ.
Một cầu thủ ngăn cơn sóng dữ trên sân bóng đường phố nhưng lại trở thành người bị mọi người trong hệ thống bóng rổ chuyên nghiệp coi thường.
Tuy nhiên, chỉ số thông minh phi thường của anh đã giúp anh nhanh chóng vượt qua khó khăn này.
Nửa năm sau, anh đã có thể phối hợp với đồng đội một cách hoàn mỹ tại trận thi đấu bóng rổ chuyên nghiệp.
Anh ký hợp đồng với một đội bóng rổ chuyên nghiệp ở nước ngoài trong thời gian một năm, tham gia nhiều trận đấu lớn nhỏ khác nhau.
Anh kiếm đủ tiền để nuôi sống bản thân.
Khi trở lại một lần nữa, năm ấy anh 19 tuổi, anh đã đủ điều kiện tham gia dự tuyển vào NBA.
Tại vòng đấu thứ nhất, anh giành được vị trí thứ ba và thuận lợi ký kết với LW.
Anh chính thức tiến vào trận đấu lớn.
Tuy nhiên, vào năm thứ hai trong sự nghiệp, giấc mơ bóng rổ của anh bị tạm dừng.
Nửa tháng trước khi chuẩn bị bước vào trận thi đấu mùa sau, anh bị chấn thương sụn chêm cấp độ 3.
Tất cả mọi người trong trận thi đấu mùa sau đều biết được anh phải nghỉ thi đấu để thực hiện phẫu thuật cắt bỏ một phần đĩa đệm.
Anh không thể tiếp tục thi đấu chuyên nghiệp được nữa.
Điều này khiến sự nghiệp thi đấu chuyên nghiệp của anh phải dừng lại ở tuổi 21.
Tô Nhất Xán nghe đến đây, bàn tay đang cầm tách trà của cô khẽ run lên, giống như trái tim đang run rẩy của cô lúc này.
Ba Tô nói với cô: "Mấy ngày nay, mẹ và ba con đã thức suốt đêm.
Ba mẹ cứ nghĩ đến việc nếu lúc trước Bội Anh về nước mà chúng ta biết được thì thật tốt.
Nếu ba mẹ giữ bà ấy và đứa bé đó lại thì có lẽ sau này Sầm Thì sẽ không chịu nhiều đau khổ như vậy, Bội Anh cũng sẽ không ra đi trong sự cô đơn.
Nhưng nếu ở lại, đứa bé kia cũng sẽ không đạt được thành tựu to lớn như vậy.
Thằng bé còn trẻ, sự nghiệp thi đấu chuyên nghiệp cũng chỉ mới vừa bắt đầu.
Lúc ba và mẹ con mới biết được tin này, ba mẹ quả thực không thể tưởng tượng được gặp phải thất bại lớn như vậy thì thằng bé làm thế nào để vực dậy được.
Bác sĩ nói thằng bé cần phải dưỡng thương ít nhất một năm, trong một năm đó không thể vận động.
Lúc đó, mới được nửa năm, thằng bé đã liên lạc với ba mẹ, nói nó muốn đến Trung Quốc.
Không ai biết tại sao nó lại đột nhiên muốn đến Trung Quốc, ba của nó là Orson cũng không biết lý do.
Vì thế khi biết tin thằng bé đến trường học dạy bóng rổ, ba cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Ba gọi con đến đây là muốn hỏi một chút, con có biết thằng bé định tính toán như thế nào trong tương lai không?”
Tô Nhất Xán cảm thấy đầu ngón tay hơi lạnh, trà trong tay cũng lạnh.
Cô uống một ngụm trà lạnh lớn nhưng vẫn không thể bình tĩnh lại.
Cô không biết tại sao Sầm Thì lại đến Trung Quốc, nhưng cuối cùng cô cũng hiểu được câu nói "vinh dự cho kẻ hèn này" của hiệu trưởng Dư.
Một cầu thủ có thể tham gia NBA lại đến dạy dỗ cái đội bóng rách nát của trường học.
Thật đúng là không phải một câu “vinh dự cho kẻ hèn này" là có thể hình dung được.
Lúc này, cô cũng có cảm giác vô cùng khó tin giống như ba mẹ.
Tô Nhất Xán chợt nhớ ra Sầm Thì chưa bao giờ trực tiếp chơi bóng rổ.
Lúc huấn luyện, đối mặt với sự nghi ngờ của nhiều đội viên, anh cũng không giải thích một lời.
Thậm chí có nhiều người hoài nghi anh không có bản lĩnh thật sự, muốn đấu với anh một trận nhưng anh cũng chưa bao giờ chấp nhận thách đấu.
Lần duy nhất, để trấn an sự lo lắng của đội viên, anh chỉ đứng giữa sân để đội viên chuyền bóng qua người anh, anh không vận động quá mạnh.
Cái lần anh đứng giữa sân ném bóng vào rổ, Hà Tử Minh và những người khác nói rằng chỉ do may mắn thôi, anh cũng chẳng thanh minh cho mình một câu.
Cô hỏi có phải anh đã từng học chơi bóng rổ rồi phải không, anh nói rằng anh không, anh chỉ từng chơi bóng rổ mấy năm mà thôi.
Cô hỏi anh có biết đánh bóng rổ hay không, anh nói anh chỉ biết một chút.
Lúc này Tô Nhất Xán mới chợt nhận ra đây không phải là vận may, đây là lý tưởng và ước mơ cả đời của anh!
Tuy nhiên, rất nhanh sau đó cô đã nhận ra một vấn đề nghiêm trọng.
Nếu anh không thể vận động mạnh trong vòng một năm, thì tại sao lại đột nhiên đồng ý đánh một trận với Ân Tá?
Tô Nhất Xán đột nhiên đặt tách trà xuống bàn, đứng dậy, nắm lấy chìa khóa xe và nói với khuôn mặt tái nhợt: "Chết rồi, con phải quay lại trường học ngay thôi."
Ba Tô không hiểu gì đứng dậy hỏi cô: "Con không ăn cơm à?"
Tô Nhất Xán chạy một mạch đến cửa, vội vàng trả lời: "Con không ăn."
Mẹ của Tô Nhất Xán vội vàng đuổi theo cô ra ngoài nói: "Về việc Sầm Thì, con nhớ hỏi thăm kế hoạch của thằng bé như thế nào với nhé.
Nếu nó có ý định ở lại Trung Quốc thì mẹ với ba con sẽ cố gắng hết sức để giúp nó thích nghi với cuộc sống ở đây.
Cụ thể thì đến lúc đó chúng ta gặp mặt rồi sẽ nói chuyện với nó.
Cuối tuần rảnh rỗi có thể gọi điện cho thằng bé bảo nó đến nhà chúng ta ăn tối."
"Con biết rồi." Tô Nhất Xán đáp lại rồi lập tức lao ra ngoài.
Cô lấy điện thoại di động ra, định gọi cho Giang Sùng nhưng lại nhìn thấy Giang Sùng gửi gì đó mười phút trước.