Sầm Thì mặc bộ quần áo trung niên màu vàng đất, ngồi trên ghế nhỏ ở trong phòng tắm.
Anh không xem điện thoại, ánh mắt sáng trong, lấp lánh phản ánh ánh đèn.
Khi Tô Nhất Xán mở cửa thì Sầm Thì nhìn cô với ánh mắt nóng bỏng, nóng đến mức khiến cô thấy không tự nhiên.
Cô quay đi, hắng giọng, giả vờ thoải mái nói: “Chuyện lúc nãy chị sẽ xem như không có gì, chị không biết vì sao em lại làm như vậy nhưng giữa chúng ta là không thể.”
Nói xong, cô lúng túng nhìn về phía Sầm Thì: “Không liên quan đến Đỗ Kính Đình, là nguyên nhân ở phía chị, chị vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để bước vào một mối quan hệ tình cảm mới, xem như là… chúng ta không hợp nhau đi…”
Sầm Thì chầm chậm đứng dậy, bóng hình cao lớn lập tức chiếm một phần lớn không gian trong phòng tắm.
Tô Nhất Xán tự nhiên cảm thấy căng thẳng.
Cô nhìn thấy anh chau mày, nhàn nhạt nhìn cô: “Nếu như cô Tô đã không có hứng thú với em thì tại sao lại đưa em về nhà, còn hỏi han ân cần rồi gói sủi cảo, mua quần áo.
Chẳng lẽ chị đối xử với người đàn ông nào cũng như vậy sao?”
Tô Nhất Xán lập tức quay đầu nói: “Sao lại bảo tôi đối xử với người đàn ông nào cũng như vậy, nếu không phải chị thấy em…”
“Thấy em thế nào?” Sầm Thì đột nhiên áp sát tới gần, ánh mắt mang theo tính xâm lược.
Tim của Tô Nhất Xán lại bắt đầu không khống chế được mà loạn nhịp đi.
Cô quay đầu lại nói với anh: “Tóm lại cậu hiểu nhầm rồi, tôi không có tình cảm với cậu.”
Bầu không khí dường như bị cô đặc lại.
Sầm Thì nhìn cô không chớp mắt, Tô Nhất Xán lại cúi gằm mặt xuống không dám nhìn anh.
Thậm chí cô còn sợ lời nói thẳng thắn của bản thân mình tổn thương đến lòng tự tôn đàn ông của anh.
Nhưng cô nghĩ rằng chuyện này thà nói càng sớm càng tốt, nếu để lâu thì về sau sẽ chỉ ngại hơn mà thôi.
Một lúc lâu sau đó, Sầm Thì không nói gì cả, chỉ nghiêng người đi ra khỏi phòng tắm.
Tô Nhất Xán ngẩng đầu nhìn theo bóng hình của anh, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó liền nói với anh: “Đúng rồi, ba mẹ chị kêu em cuối tuần tới nhà bọn họ ăn cơm, nói muốn gặp em.”
Bóng lưng Sầm Thì cứng đờ, đứng sững lại ngay trên hành lang.
Vóc dáng của anh quá cao, gần như chạm đến bóng đèn trong hành lang.
Anh không xoay người mà cúi đầu, giọng nói nặng nề như chôn trong bùn đất: “Thì ra là ba mẹ chị về rồi, cho nên bọn họ nói cho chị biết chuyện của em sao? Chuyện của mẹ em nữa? Hay là chuyện của gia đình em? Vì vậy nên tất cả mọi chuyện mà chị làm đều là vì… thương hại em sao?”
Anh chậm rãi quay người lại, đường nét khuôn mặt trắng bệch dưới ánh sáng của bóng đèn hành lang như thể anh đang phơi nắng trên sa mạc, vùng đất hoang vắng trong mắt anh chứa đầy cát sỏi.
Giọng nói của anh cực kỳ lạnh lùng, nói một cách giễu cợt, trào phúng kêu lên một tiếng.
Tô Nhất Xán không thể nhìn anh mang dáng vẻ cả người đầy gai nhọn, dáng vẻ như thù địch với cả thế giới này.
Cô rất buồn lòng khi nhìn anh như vậy.
Cô muốn giơ tay về phía anh, nhưng bị Sầm Thì hất đi: “Em không cần sự thương hại từ người khác, chị đi mà tự thương hại lấy chính bản thân của mình đi.”
Nói xong, anh bước nhanh ra bên ngoài, rời khỏi chỗ này.
Cả đêm đó Sầm Thì cũng không quay lại nữa.
Tô Nhất Xán một mình dọn dẹp bàn, ghế và mặt sàn phủ đầy bột mì.
Cô như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, quét đi quét lại, dọn dẹp khắp nơi cho đến khi kiệt sức ngã gục xuống ghế sô pha, trong mắt toàn là đôi mắt lạnh như băng lúc gần đi của Sầm Thì.
Cô rõ ràng cảm nhận được trái tim bị tổn thương sau đôi mắt kia, nhưng cô thật sự không muốn làm tổn thương anh.
Sự thật là cho dù là quan hệ giữa ba mẹ hai bên hay là đã sống chung khoảng thời gian lâu như vậy, hay chỉ đơn giản là sau khi biết chuyện mà anh gặp phải thì cô đều hi vọng cuộc đời sau này của anh sẽ luôn bình an thuận lợi.
Nhưng bản thân cô là người thương tích đầy mình thì làm sao có khả năng đi chữa lành cho vết thương cho người khác được cơ chứ?
Vì vậy, đêm đó Tô Nhất Xán không thể ngủ được, mãi đến trời sáng mới ép cơ thể kiệt sức của mình đến trường.
Trường học to như vậy, nào là phòng học, nhà ăn, trên đường đi còn có thể vô tình mà gặp Sầm Thì, nói gì thì vẫn là đồng nghiệp với nhau mà, nên nếu gặp nhau thật thì có nên chào hỏi hay không đây? Đây là vấn đề vô cùng xấu hổ.
Ngó lơ anh thì cũng không tốt lắm, thôi thì chào hỏi một câu đi, nhưng nếu lỡ như thằng nhóc này ngó lơ cô thì mất mặt lắm.
Tuy nhiên, tình huống xảy ra vào ngày hôm sau đã nằm ngoài phạm vi giả định của cô.
Khi cô vào dạy lớp thể dục, cô thật sự gặp Sầm Thì.
Anh đang chạy vòng quanh sân với người của đội bóng rổ.
Thời tiết mây trắng nắng vàng, nhưng bởi vì nắng gắt cuối thu tập kích mà không khí mang đến cảm giác nóng nực, oi bức.
Tô Nhất Xán thật sự không thể không nhìn anh, bởi vì trên người anh còn mặc cái áo trung niên màu vàng đất mà tối qua cô đưa cho anh.
Rõ ràng là một cái áo màu sắc quê mùa như vậy, thế mà ở trên người anh lại giống như một bộ trang phục truyền thống cho dân thể thao, ảo thật, nhìn từ xa lại thấy màu vàng đất cũng khá là thời thượng.
Tô Nhất Xán nhìn về phía anh mấy lần, còn anh chỉ nhìn chăm chú vào thành viên trong đội, không thèm lướt qua nhìn cô dù chỉ một lần.
Tiết thể dục bắt đầu không lâu, Ân Tá luôn vắng mặt trong lớp hôm nay tự nhiên lại xuất hiện.
Dù cho là vào lớp muộn nhưng sự có mặt của cậu ta vẫn khiến Tô Nhất Xán vô cùng kinh ngạc.
Cô quay người nhìn cậu ta rồi trêu chọc: “Mặt trời mọc từ phía tây rồi sao?”
Ân Tá chỉ vào Sầm Thì: “Em đến tìm thầy Sầm.”
“...” Vẫn còn đang trong tiết học, chưa xin phép cô mà đã chạy đi tìm giáo viên khác rồi sao?
Sau đó, Ân Tá không những không quay về lớp mà còn nghênh ngang chạy đến chỗ Sầm Thì.
Sau khi hai người nói chuyện, cậu ta lại nghênh ngang mà rời đi mà hoàn toàn không có ý định quay về tiết học.
Trong khi cho học sinh tự do hoạt động, Tô Nhất Xán lấy quyển sổ nhỏ của mình ra, chuẩn bị ghi tên Ân Tá lên thì cuốn sổ bị cướp đi.
Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào con ngươi màu nâu trà của Sầm Thì, lười biếng giống như một con mèo đang phơi nắng.
Thân hình cao lớn của anh dựa vào thanh xà kép ở ngay bên cạnh cô.
Anh cầm lấy cuốn sổ của cô để quạt.
Tự nhiên cô thấy khả năng phục hồi của anh chàng này rất tốt, rõ ràng tối qua còn mang dáng vẻ gai góc đầy mình như chuẩn bị đâm chết người, vậy mà hôm nay nhìn dáng vẻ như không có việc gì xảy ra cả.
Tô Nhất Xán không khỏi bật cười khi nhìn anh.
Nhưng mà ánh mắt của Sầm Thì vẫn như chăm chú nhìn vào đội bóng rổ rồi nói chuyện với cô: “Em xin nghỉ phép thay Ân Tá, sau này tiết thể dục của em ấy có thể sẽ bị chiếm mất.”
Tô Nhất Xán chìa tay muốn đoạt lại quyển sổ nói: “Em ấy không có miệng sao?”
Sầm Thì đổi tay quạt, cuốn sổ chuyển sang tay bên kia, khóe miệng hiện lên một đường cong lạnh lùng.
Anh không nhìn Tô Nhất Xán cũng không đưa cuốn sổ cho cô.
Có không ít học sinh nhìn qua bên này, Tô Nhất Xán chỉ có thể kiềm động tác của mình lại.
Cô nghe thấy Sầm Thì tiếp tục nói: “Kể từ hôm nay Ân Tá bắt đầu chính thức gia nhập đội bóng rổ.
Vụ cá cược lúc trước của chúng ta cũng nên có hiệu lực rồi phải không?”
“Cá cược gì cơ?”
Tô Nhất Xán vừa hỏi xong thì nhớ lại hình như lúc trước Sầm Thì thật sự có nói với cô rằng: “Nếu em thuyết phục cậu ta vào đội được thì chị phải giúp em một việc.”
Cô không khỏi nhăn mày: “Em muốn chị giúp gì nào?”
Sầm Thì dùng khuôn mặt không có biểu cảm gì nói với cô: “Em muốn Vạn Hướng Dương của đội điền kinh.”
“Em điên à?” Tô Nhất Xán gần như buột miệng nói ra.
Ánh mắt Sầm Thì nhìn về phía xa, giọng nói bình tĩnh: “Trong 12 giây, em ấy có thể chạy được 100m, em cần một thành viên như vậy.”
“Đúng, em cần một thành viên như vậy và ai cũng cần một thành viên như vậy.
Em ấy là học trò cưng của Giang Sùng đó, từ lúc cấp một, cấp hai đều đã tham gia vào giải điền kinh rồi.
Đừng nói là đội điền kinh có nhả người ra hay không mà cả bản thân em ấy có muốn rời đi hay không?”
Khóe môi Sầm Thì cong lên, thể hiện sự quyết tâm và bình tĩnh: “Nếu em có cách để em ấy tự nguyện từ bỏ giải điền kinh mà ra gia nhập đội của chúng ta thì, cô Tô có thể giúp một số chuyện bên phía thầy Giang không?”
Nắng nóng cuối thu đang đến, cái nắng giữa trưa chói chang, tóc mái của Tô Nhất Xán bị gió thổi bay tán loạn.
Sầm Thì vẫn luôn tay quạt gió, vừa hay điều này cũng khiến cô thấy mát mẻ hơn.
Cô liếc xéo đánh giá Sầm Thì, tất cả cảnh tượng từ khi anh về nước đến bây giờ đều lướt nhanh trong đầu Tô Nhất Xán.
Cô từng tò mò người đàn ông trẻ tuổi này đến Trung Quốc không đi du lịch cũng không đi thăm người thân, dường như ngày nào cũng làm ổ bên cạnh cô như không có mục đích gì cả.
Nhưng cho đến khoảnh khắc này, Tô Nhất Xán mới nhận thức được rằng không phải là anh không có mục đích, mà ngược lại anh vẫn luôn có mục đích mà hơn nữa còn vô cùng rõ ràng.
Ngay từ đầu, anh đã âm thầm ở bên cạnh cô để quan sát tình trạng của đội bóng rổ, sau đó thông qua huấn luyện sàng lọc lại các thành viên trong đội.
Chỉ trong hai tuần, anh đã chọn được người mà mình muốn trong hàng trăm học sinh trong trường.
Thậm chí Tô Nhất Xán còn không biết từ khi nào mà Sầm Thì đã để ý đến đội điền kinh, hơn nữa còn nắm rõ tình trạng tập luyện của từng thành viên.
Dường như anh còn chắc chắn thuần phục được con ngựa hoang Ân Tá nữa nên từ đầu đã muốn cá cược với cô.
Nghĩ như vậy, ban đầu cá cược với cô, Sầm Thì đã nhìn trúng Vạn Hướng Dương rồi.
Bởi vì anh biết cô và Giang Sùng đã quen biết nhiều năm nên mới cá cược.
Tựa như tất cả mọi việc đều như đã nằm trong lòng bàn tay của anh vậy.
Nếu không biết những chuyện mà anh đã trải qua, thật sự rất khó tưởng tượng ra một chàng trai tuổi mới chỉ có ngoài hai mươi bởi vì muốn chấn chỉnh lại đội bóng rổ mà mỗi bước đi lại tính toán sâu rộng như vậy.
Mặt trời giữa trưa nhô lên cao, giống như một vệt vàng nhỏ rơi trên khuôn mặt của anh.
Sầm Thì liếm môi dưới, ánh mắt Tô Nhất Xán cũng không tự giác dừng lại trên môi anh.
Chỉ trong nháy mắt như vậy, cô bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng xảy ra vào tối hôm qua ở phòng tắm.
Môi anh rất mềm mại, có vị bạc hà nhàn nhạt, nhẹ nhàng mà lại ngang tàng.
Nhưng vì sao trong đầu cô lại tự nhiên hiện lại những hình ảnh này vậy chứ?
Ngược lại thì vẻ mặt của Sầm Thì rất bình tĩnh, tựa như chuyện ngại ngùng tối qua của hai người như chưa từng tồn tại vậy.
Sầm Thì nhìn cô một hồi lâu mà không nói gì.
Cuối cùng anh không nhìn nữa mà quay đầu đi, trong mắt hiện lên tia sáng nhàn nhạt, giọng nói như có như không: “Cô Tô đang nghĩ gì vậy?”
Tô Nhất Xán lập tức quay đầu lại đáp: “Không có gì.”
Cơ thể của Sầm Thì hơi nghiêng về phía cô, khiến cô cảm thấy cái bóng hình của anh in lên chân cô.
Sầm Thì nói bằng giọng nho nhỏ, chỉ để hai người có thể nghe được: “Không phải là vẫn đang nhớ chuyện tối qua đó chứ? Nếu chị đã nói xem như chưa có chuyện gì xảy ra cả, vậy sao lại phải để ý như vậy chứ? Nhưng đây là nụ hôn đầu của em đó.”
Tô Nhất Xán đột nhiên quay đầu lại nhìn anh.
Khóe môi của Sầm Thì rất đẹp, nhếch lên độ cong cảm giác cười như không cười.
Anh đưa trả cuốn sổ trong tay cho Tô Nhất Xán, giơ hai tay qua đầu, vươn hai tay ra, chậm rãi nói: “Chỉ tiếc là người ta lại không muốn chịu trách nhiệm với em, đúng là chị không hư thì sao em yêu được.”
Chữ “yêu” mà anh nói nhẹ tựa lông hồng.
Tô Nhất Xán thấy ngứa ngáy trong lòng.
Nói xong, anh đút tay vào túi quần rồi bước đi như chưa có chuyện gì xảy ra, để lại Tô Nhất Xán đứng tại chỗ như đứng trên sa mạc bị nắng nóng thiêu đốt toàn thân, làm cho cô còn chẳng ăn nổi bữa trưa.
Chỉ cần nghĩ tới tối qua là nụ hôn đầu của Sầm Thì, cô liền nghĩ bản thân như đã làm ra chuyện động trời, như làm hại con nhà lành vậy.
Nhưng rõ ràng người bị hôn là bản thân cô mà!
Trải qua cả buổi trưa tự an ủi chính mình, Tô Nhất Xán đã tự nhủ thời thiếu niên còn ở Mỹ của anh chắc chắn rất phong phú, làm gì có cô gái trẻ nào có thể cưỡng lại sức hút của một chàng trai bóng rổ đẹp trai được cơ chứ.
Vậy nên không thể tin được lời nói của thằng nhóc này.
Nhưng cô cũng không thể nào chịu trách nhiệm được.
Còn chuyện cá cược, Tô Nhất Xán không thể lấp liếm cho qua nên trong thời gian nghỉ trưa cô đã gọi Giang Sùng đến, nói với anh ấy chuyện này.
Phản ứng của Giang Sùng không ngoài dự đoán.
Anh ấy ngồi xổm hút thuốc, nhìn chằm chằm vào Tô Nhất Xán mà không nói lời nào.
Tô Nhất Xán mất kiên nhẫn nói: “Tôi biết chuyện này làm khó cậu rồi, đội bóng rổ muốn có một đội hình tốt, các cậu cũng muốn giành thành tích, nhưng nếu mà Vạn Hướng Dương thực sự muốn từ bỏ điền kinh thì làm sao giờ?”
Ai ngờ Giang Sùng dập tắt điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn cô cười rồi nói: “Cậu ấy là gì của cậu?”
Câu nói khiến cô đơ người, tự nhiên ăn nói lắp bắp: “Gì mà là gì của tôi chứ?”
“Huấn luyện viên Sầm đó… Tôi thấy hơi tò mò không biết cậu ấy làm thế nào mà có thể để cậu nói hộ cậu ấy như thế này.”
Tô Nhất Xán cúi đầu đá cục đá dưới chân: “Là… chỉ là đồng nghiệp thôi, còn có thể là gì chứ?”
“Chẳng lẽ tôi không phải đồng nghiệp của cậu sao? Tôi còn học cùng trường với cậu nữa cơ.
Thật sự mà nói, dựa vào tác phong làm việc bao nhiêu năm nay của cậu, chắc chắn cậu sẽ không bao giờ ra mặt vì loại chuyện như này cả.”
Giang Sùng quá hiểu Tô Nhất Xán.
Nhìn thấy dáng vẻ mất tự nhiên của cô, trong mắt anh hiện lên ý cười mờ ám.
Tô Nhất Xán dứt khoát ngả bài với anh ấy: “Được rồi, cậu ấy là con trai của bạn ba mẹ tôi, nói thật thì từ lúc khai giảng tôi đã quen cậu ấy rồi.
Nợ người ta đó, hiểu không?”
Giang Sùng hơi nhướng mày, chầm chậm đứng dậy rồi nói: “Hiểu rồi.”
Nói xong thì anh ấy đi về phía trường học.
Tô Nhất Xán đi theo sau anh ấy hỏi: “Cậu hiểu cái gì?”
“Quen biết nhiều năm mà cậu chưa từng nhờ vả tôi cái gì, tôi có thể từ chối sao? Nhưng tiền đề là phải xem thái độ của Tiểu Vạn đã.”
Tô Nhất Xán cười cong mắt.
Trên đường về trường, cô cười nói với Giang Sùng.
Lúc cô đi qua cổng trường, cô có cảm giác có ánh mắt đang quan sát mình.
Cô quay đầu lại nhìn về hướng khu thể chất thì phát hiện ở bên cửa sổ tầng hai có một người mặc áo phông trung niên màu vàng đất, trong tay cầm một chai nước khoáng.
Lúc Tô Nhất Xán nhìn về phía đó, Sầm Thì cũng giơ chai nước khoáng lên về phía cô rồi nhếch môi cười.