Giải Tiêu Phong về nha môn cũng đã nửa đêm.
Các nhà khác đã đóng cửa then cài, chỉ duy nha môn còn thắp đèn.
Cấm vệ quân giải Tiêu Phong đang bị trói bằng dây thừng vào công đường.
Hắn không chịu quỳ liền bị đạp vào gối khụy xuống.
- Hai người bị mất một tay một chân, cũng do ngươi làm ra phải không?
Tiêu Phong lặng thinh không đáp.
- Nếu ngươi không trả lời, ta coi như là đúng.
Nói đi, vì sao chỉ có một mình Khương Điểm chết?
Hắn vẫn cứ câm như hến, Nhật Tôn chau mày, y không nghĩ là cạy miệng tên này lại khó đến như vậy.
- Nếu ngươi nói, ta sẽ đòi lại công bằng cho em ngươi.
Đến đây thì Tiêu Phong mới ngẩng lên nhìn Nhật Tôn, cuối cùng hắn cũng mở mồm ra nói.
- Tiêu Vân là một đứa con gái rất đẹp, biết bao nhiêu nam nhân trong phường Thái Hoà này để ý đến.
Đêm ba năm trước, hôm ấy trời mưa, Tiêu Vân quần áo xộc xệch, trên người chằng chịt vết thương trở về nhà.
Ta gặng hỏi mãi, nó mới nói là bị ba thằng chó kia cưỡng hiếp.
Lúc đó ta không biết kiếm pháp, cũng chẳng có môn võ gì.
Chỉ biết trông cậy vào huyện lệnh.
Nhưng cái tên huyện lệnh ấy không những không trả lại trong sạch cho em gái ta, mà còn nói em gái ta là điếm.
Từ sau hôm ấy, em gái ta đi đâu cũng bị người đời chỉ trích.
Đến một hôm nó không chịu được nữa, nó liền treo cổ tự sát.
Khi ta quay về, thi thể nó đã lạnh ngắt, mà tệ hơn nữa là, trong bụng của nó còn đang mang thai.
Sau khi chôn cất, ta dành một năm tự học kiếm pháp, chỉ đợi ngày trả thù.
Nhưng trước hết, ta muốn thay phường Thái Hoà trừ khử một tên huyện lệnh chỉ biết ăn trên đầu trên cổ dân.
Một năm sau, huyện lệnh mới đến thay.
Ta cũng đã bắt đầu kế hoạch trả thù, nhưng ta muốn chúng phải chịu đựng cảnh bị dày vò rồi mới đoạt mạng.
Ta dựng một tiệm mài kiếm để che mắt mọi người, bên ngoài ta là một thợ mài kiếm, nhưng ẩn sâu, ta lại ngầm thực hiện kế hoạch của mình.
Đêm mấy ngày trước, ta lẻn vào nhà Lương Kim, lúc em gái ta bị cưỡng hiếp, nó muốn phản kháng thì hắn đã nhẫn tâm dùng chân đạp vào bụng, rồi đá vào lưng nó, nên ta chặt một chân của hắn.
Còn Lưu Mục vì đã tát Tiêu Vân, ta chặt tay của hắn.
Khương Điểm là tên khốn nạn nhất, hắn bóp cổ em gái ta, đến khi nó còn chút hơi thở thoi thóp hắn mới dừng lại, ta cũng định chặt tay của hắn, nhưng thế lại quá nhẹ nhàng, nên ta chặt đầu của hắn.
Hoàng Chí Hiển ở một bên nổi hết da gà, da đầu y tê rần, lần đầu tiên y được nghe một quá trình gây án kinh dị đến như vậy.
Tiêu Phong chợt nhìn thẳng vào Nhật Tôn.
- Vậy Thái tử có đòi lại công bằng cho Tiêu Vân không?
- Được, bổn Thái tử sẽ làm.
Nhưng ngươi nghe đây, ngươi giết người, theo như Hình thư, một mạng đền một mạng.
- Được, chỉ cần Thái tử trả lại trong sạch cho Tiêu Vân, Thái tử muốn gì thảo dân cũng làm.
- Thả hắn ra đi.
Cấm vệ quân cởi dây thừng xung quanh Tiêu Phong.
Vừa định đứng lên, chợt hắn khụy một chân xuống.
- Ngươi vừa trúng tên, về dưỡng thương đi, sáng mai hãy quay trở lại đây.
- Được.
Sáng hôm sau, Nhật Tôn cử Thường Kiệt cùng Cấm vệ quân đi bắt Lương Kim và Lưu Mục đến nha môn, dân chúng hóng chuyện trước cửa nha môn ngày càng đông.
Lương Kim và Lưu Mục quỳ ở phía dưới, lần đầu được diện kiến dung nhan đương kim Thái tử, xét thấy phải rất vinh dự, nhưng nét mặt của người ngồi trên ghế thượng toạ kia, lại làm người ta mừng không nổi.
- Ta hỏi các ngươi, ba năm trước, các ngươi từng cưỡng bức một nữ nhân có phải không?
- Bẩm Thái tử, thảo dân không ạ.
Nhật Tôn đập mạnh bàn đứng dậy, y đanh giọng nói lớn.
- Biết điều thì nên thành thật khai báo, đừng ép ta phải dùng cung hình.
Hai kẻ kia sợ quá, chúng dập đầu sát đất, cả người run lên từng chập.
- Xin Thái tử tha tội, thảo dân có...!thảo dân có.
- Nữ nhân đó chết rồi, các ngươi có ân hận không?
- Bẩm Thái tử, có ạ.
- Vậy có phải nên đền tội không?
- Xin Thái tử tha mạng.
- Ra đây đi.
Dứt lời, Tiêu Phong bước ra.
Lương Kim và Lưu Mục nhìn thấy thì cả người đều nhũn ra.
Tiêu Phong trợn mắt nhìn chằm chằm vào hai tên kia.
Y toan tuốt kiếm, chợt Nhật Tôn nhẹ giọng lên tiếng.
- Chốn công đường, đừng làm loạn.
Nghe vậy, y mới tra kiếm vào vỏ.
- Bẩm Thái tử, xin cho thảo dân nói một câu.
- Nói.
- Chúng thảo dân trở nên khuyết tật như vậy, đều là do hắn.
Nhật Tôn nhếch môi cười khỉnh, y vừa nói vừa đi xuống đứng trước mặt hai tên kia.
- Ta thấy các ngươi bị như vậy là còn nhẹ đó chứ.
Nữ nhân kia chết, không chỉ vậy, mà còn là một xác hai mạng, còn không phải do các ngươi.
- Thái tử...
- Nói như vậy, các ngươi chính là gián tiếp giết người.
Không chỉ hai ngươi, mà hầu hết những người ngoài kia đều như vậy.
Chưa biết rõ đầu đuôi câu chuyện đã chỉ trích người khác.
Mọi người ai nấy đều cúi gằm mặt ngượng ngùng.
Có lẽ nếu như không phải vì những lời phỉ báng của họ, Tiêu Vân chắc vẫn còn nghị lực để sống.
- Nay ta xử phạt hai ngươi làm gương, răn đe những người khác.
Nói xong, Cấm vệ quân tiến vào kéo hai tên kia đứng dậy.
- Gián tiếp giết người cũng không phải tội nhẹ, nhưng xét các ngươi bị mất tay chân, xử tội lưu đày.
Dứt lời, Cấm vệ quân liền lôi chúng ra bên ngoài.
Lưu Mục vẫn cố chấp cầu xin, nhưng bây giờ chỉ có trời mới thay đổi được quyết định của Nhật Tôn.
Đợi khi mọi người đã đi về hết, Nhật Tôn quay lại đối diện với Thường Kiệt.
- Ngươi thấy ta xử vậy có nhẹ không?
- Chúng mất tay chân thế kia, bị lưu đày lao động khổ sai, cũng coi như sống không bằng chết rồi.
Chợt Tiêu Phong đi tới quỳ xuống trước Nhật Tôn.
- Đa tạ Thái tử đã giúp Tiêu Vân.
Thảo dân bây giờ có thể an tâm mà đi theo Tiêu Vân rồi.
Nhật Tôn đi tới đỡ Tiêu Phong đứng dậy.
- Ngươi nói ngươi đã ra tay với huyện lệnh tiền nhiệm, tối hôm qua ta và Thường Kiệt cùng tra sổ sách thì thấy hắn đúng là tham nhũng không ít, cũng coi như ngươi có công trừ hại cho dân.
Cũng đỡ một phần cho việc ngươi giết hắn và Khương Điểm, ngươi chỉ cần lĩnh sáu mươi trượng là chuyện này có thể chấm dứt.
- Đa tạ Thái tử khai ân.
Án người mất đầu đến đây là kết thúc.