“Chủ nhân! Ngài thật sự không đến đó xem tình hình thế nào sao?”
Trạch Thần buông ống nhòm ma thuật trên tay mình xuống, không nói một câu.
Những chuyện xảy ra với Di Nguyệt, hắn đều nhìn thấy hết.
Tiếng gọi của cô, nỗi đau của cô, nước mắt và cả sự tuyệt vọng kia hắn đều trông thấy.
Nhưng hắn lại không thể đến, hắn không thể gieo hi vọng cho cô và chính bản thân mình.
Dơi đen bay lượn lờ qua lại, ngẫm nghĩ một lúc lâu mới nói.
“Tôi nói ra mong chủ nhân đừng nổi giận.
Nhưng trông cô gái đó yếu đuối mỏng manh như vậy, cú sốc này e là rất lớn, cô ta không chịu nổi đâu ạ.
Nếu… nếu người để tâm đến cô ta, hãy đến đó một chuyến đi!”
Trạch Thần lần này lại không để tâm đến những gì dơi đen nói, đến cả tâm trạng tức giận hay đem nó mang đi cũng không.
Hắn đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài khoảng không đen huyền kia, hứng cơn gió lạnh thổi qua người.
Ở bệnh viện.
A Ngư ngồi bên cạnh giường của Di Nguyệt trông chừng, lát sau Mễ Ly nhận được tin cũng đến.
“Cậu ấy vẫn chưa tỉnh sao?”
“Bác sĩ nói Di Nguyệt bị kích động mạnh, ý chí hoàn toàn sụp đổ.
Mễ Ly à! Cậu không thấy lúc nãy cậu ấy đã hoảng loạn thế nào đâu!”
A Ngư vừa nói vừa nức nở, rồi lại nhớ đến cái tên mà Di Nguyệt đã gọi trước khi ngất.
“Mình nhớ lúc nãy Di Nguyệt cứ không ngừng gọi một người tên Trạch Thần, trách anh ta sao lại không xuất hiện.
Cậu có nghe qua tên này chưa?”
Mễ Ly nhìn Di Nguyệt đang nằm hôn mê, xót xa lắc đầu.
“Chưa từng! Nhưng mình biết rằng, cậu ấy chắc đã rất đau lòng.”
Cả hai im lặng, mắt ai nấy đều đỏ hoe khi thấy cô như vậy.
Ở bên cạnh cửa phòng, có một linh hồn mờ nhạt cũng đang nhìn cô.
Trạch Thần siết tay ở cánh cửa, nhìn Di Nguyệt nằm hôn mê trên giường chưa tỉnh.
Đến khi A Ngư rời đi, rồi sau đó là Mễ Ly, hắn vẫn đứng như vậy.
Được một lúc, khi đã xác định không còn ai ngoài hắn và cô.
Hắn biến thành hình dạng con người, chậm rãi đi đến ngồi bên mép giường.
Những ngón tay thon dài cẩn thận đưa ra, chạm nhẹ lên trán của cô, vén vài sợi tóc mai sang một bên thật gọn gàng.
Hắn biết mình đang làm gì.
Hắn biết nguyên nhân vì sao.
Hắn biết lúc này, lồng ngực mình có nhịp đập.
Trái tim hắn thổn thức, là nhịp đập mãnh liệt của thứ gọi là tình cảm thế gian.
Di Nguyệt! Thật xin lỗi!
Cô hơi nhíu mày, ngón tay cũng bắt đầu cử động rồi mở mắt ra.
Khi nhìn thấy trần nhà màu trắng tinh cùng với mùi thuốc khử trùng, phần kí ức đớn đau kia lại ùa về.
Mất ba mẹ, mất luôn cả thím Lưu.
Nước mắt chảy ra, cô nằm trên giường mím chặt môi mà nức nở.
Trạch Thần hít một hơi thật sâu, trầm giọng lên tiếng.
“Cứ khóc ra hết đi! Khóc rồi sẽ thấy nhẹ lòng hơn!”
Giọng nói của hắn khiến cô thức tỉnh quay sang nhìn.
Khi tận mắt nhìn thấy hắn ngay bên cạnh mình, bao dồn nén của cô càng dữ dội hơn.
Di Nguyệt ngồi bật dậy, hành động này khiến hắn cũng phải đứng lên mà nhìn cô.
“Tại sao?”
Hắn hơi nhíu mày, nhìn cô gái nhỏ trước mặt mình liên tục rơi nước mắt.
Cô khóc uất ức, khóc như mưa bất, như một đứa trẻ bị cả thế giới bỏ rơi.
“Tôi đã gọi tên anh đấy anh biết không? Tôi đã… tôi đã gọi anh nhiều lần như vậy mà?”
Trạch Thần rũ mắt, nhìn Di Nguyệt ôm ngực khóc nấc lên.
Cô như không còn chút sức lực nào mà ngã về trước, hắn liền bước lên giữ lấy cô trong tay.
Di Nguyệt ngã vào lòng hắn, khóc nức nở.
Nước mắt thấm ướt một mảng trên áo của hắn, chảy vào tận tâm can hắn.
Đột nhiên hắn cũng thấy đau.
Tay đặt lên tóc của Di Nguyệt, Trạch Thần chậm rãi xoa đầu cô, vỗ về cô.
Hắn không nói gì, mặc cho cô liên tục khóc và trách móc mình.
“Tại sao? Tại sao anh không xuất hiện? Tại sao?”
“Thím… thím Lưu chết rồi! Không còn ai nữa! Không còn ai là người thân của tôi nữa!”
Hắn buông tay ra, ngồi xuống ngang tầm nhìn của Di Nguyệt.
Hai ánh mắt giao nhau như mọi ngày, nhưng lần này lại chứa những nỗi niềm rất riêng.
Khi mà trong lòng cô lúc này chỉ có đau khổ và nước mắt, còn Trạch Thần lại chứa đựng sự thấu hiểu và nỗi xót xa.
“Cô còn có bạn mà? Không phải sao?”
Di Nguyệt mím môi lắc đầu, sau đó lại đưa tay ra giữ lấy cánh tay hắn mà lay mạnh.
“Anh là Thần Chết mà phải không? Anh có pháp thuật.
Anh sẽ có cách để thím Lưu sống lại đúng không?”
Trạch Thần ngây ra, nhìn cô đang nói năng lung tung.
“Ba mẹ tôi họ đã mất lâu như vậy rồi, e là không thể đâu! Nhưng mà thím Lưu chỉ mới đây thôi! Anh có cách mà đúng không?”
“Di Nguyệt!”
Hắn lên tiếng gọi tên cô, mong cô có thể bình tĩnh.
Nhưng cô dường như không nghe, vẫn tiếp tục nói.
“Anh sẽ giúp tôi mà phải không Trạch Thần? Phải không?”
“Di Nguyệt à! Không thể!”
Di Nguyệt nhìn hắn, im lặng mất mấy giây mà vẫn không biết nên lấp đầy khoảng trống bằng cách nào.
Trạch Thần giữ hai vai của cô, nhìn cô gần hơn một chút.
“Cô nghe tôi nói đây! Thím Lưu của cô đã chết rồi! Người chết thì không thể nào sống lại được hiểu không? Đừng như vậy nữa! Tỉnh táo lên đi!”
Cô khẽ lắc đầu, nước mắt lại chảy ra.
“Nhưng thím ấy đã làm gì sai? Tại sao thím ấy lại có kết cục như vậy? Tôi không muốn đâu Trạch Thần! Tôi không muốn như vậy đâu mà!”
Hắn nhìn sự hoảng loạn của Di Nguyệt mà chỉ biết bất lực, hai tay giữ chặt lấy vai của cô.
“Hay là… hay là đổi mạng của tôi? Lấy mạng của tôi đổi mạng của thím Lưu có được không?”
Trạch Thần không còn muốn nghe Di Nguyệt liên tục nói những chuyện lung tung không may mắn này.
Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt vẫn luôn dịu dàng từ lúc đi vào giờ liền trở nên lạnh lẽo.
Giọng hắn không gắt lên, chỉ từ tốn mà hỏi.
“Tô An Di Nguyệt! Cô điên rồi hay sao? Cô có biết mình nói như vậy là có nghĩa gì không? Chuyện sống chết trên thế gian này đều đã được an bài cả rồi.
Cô nghĩ mình là ai mà có thể thay đổi nó hả?”
Di Nguyệt ngây ra, nhìn vào mắt của hắn.
“Cô không phải thánh nhân đâu! Còn tôi, tôi cũng chỉ là một sứ giả dẫn dắt các linh hồn đã tận số.
Tôi không có quyền định đoạt, càng không thể cứu rỗi họ cô hiểu không?”
Anh ta… gọi mình là Tô An Di Nguyệt? Nhưng làm sao anh ta lại biết?
Trạch Thần dần dần dịu lại với cô.
“Mọi chuyện đều đã không thể quay lại nữa rồi.
Cô nghĩ bộ dạng cô bây giờ dễ nhìn sao? Thím Lưu của cô, sẽ vui vẻ khi thấy cô như vậy sao?”
“Nhưng tại sao?”
Hắn khựng lại, không hiểu cô lại muốn hỏi chuyện gì.
“Tại sao? Cái gì?”
Di Nguyệt chớp mắt, đôi mắt còn đọng nước long lanh.
“Anh nói mình không có quyền định đoạt, không thể cứu rỗi bất kì ai.
Nhưng mà, anh đã cứu tôi rất nhiều lần không phải sao? Vậy lí do là gì?”
_____.