Di Nguyệt đứng dậy chạy theo bóng đen lướt nhanh ra bên ngoài.
Lúc này cô mới nhìn thấy, có vô số những vong hồn đang đi qua đi lại trước thềm nhà mình.
“Đó là…”
Trạch Thần đứng trước những hồn ma đó, lúc này áo choàng đen của hắn mới từ từ xuất hiện.
Vóc dáng hắn cao lớn, có uy lực, lại thêm ánh mắt sắc lạnh nên không chỉ hồn ma mà đến cô cũng sợ chết khiếp.
Con dơi đen kia bay lượn lờ xung quanh, chỉ cần hắn ra hiệu thì một vong hồn liền biến mất vào hư không.
Di Nguyệt lẩm bẩm.
“Đó là công việc của anh ta ư? Làm vong hồn biến mất à?”
Trạch Thần hơi nghiêng đầu sang, trông thấy cô đứng ngay bên cửa thì đưa tay mình về phía đó.
Một lực kéo cực thô bạo khiến Di Nguyệt chao đảo, cổ vô thức bị ai đó siết chặt rồi tiến về phía này.
“Ư… hức…”
Hắn tóm chặt lấy cổ của Di Nguyệt, ánh mắt chứa đầy những tơ máu và sự lạnh lẽo chết chóc.
“Cô nghĩ mình là ai mà tuỳ tiện nhìn mấy thứ dơ bẩn này vậy? Chán sống rồi sao?”
Cô cố gắng dùng sức vẫy vùng, nhưng tiếc là lực của Trạch Thần quá mạnh.
Dù lúc này trông hắn chẳng có chút gì gọi là dùng sức, rất nhẹ nhàng từ tốn.
Nhưng cái siết tay của hắn giống như muốn đoạt mạng người ta.
Di Nguyệt khó thở không thể tả, cả mặt đỏ lên rồi tái đi.
“Thả… thả tôi ra! Đau… đau… quá…”
Trạch Thần buông tay, cả người Di Nguyệt nhẹ như không mà ngã ngồi trên đất.
Cô vuốt cổ ho khan liên tục, cảm giác như cổ họng cháy khô.
Hắn liếc nhìn một cái, sau đó trong tiếng gió đêm rì rào mà biến mất tâm.
…
Sáng hôm sau.
Di Nguyệt vì chuyện đêm qua mà hoang mang tột độ đến mức sốt nằm liệt giường.
A Ngư không thấy cô đến lớp học thêm, lo lắng nên có gọi tới mấy cuộc.
Nhưng với tâm trạng rối bời như bây giờ, Di Nguyệt chỉ đành tìm cớ từ chối khéo để được yên tĩnh.
Cô nằm mê man trên giường, lăn lộn một chút rồi thiếp đi.
Gió thu mơn mởn, thổi đưa mùi hương của những đóa hoa mận trắng vào trong khung cửa sổ.
Một bóng dáng mờ nhạt hiện ra, áo choàng bay phấp phới.
Trạch Thần đứng nhìn Di Nguyệt đang nằm ngủ trên giường, sau vài giây đứng im thì từ từ tiến đến.
Hắn biết rõ hầu hết mọi nhất cử nhất động của cô, vậy nên việc cô đang bị sốt cũng không ngoại lệ.
“Này!”
Trạch Thần thử lên tiếng gọi, nhưng người nằm ngủ trên giường kia cũng không có phản ứng.
Hắn hiện giờ chỉ là một cái bóng thoắt ẩn thoắt hiện, nên không thể chạm vào thứ gì để giúp cô.
Linh hồn của Thần Chết vào ban ngày cũng giống như những linh hồn khác, chỉ trừ việc có nhiều linh lực hơn và lớn mạnh hơn.
Hắn chợt nảy ra một ý định mà trước nay bản thân chưa bao giờ làm trong bất kì mục đích gì.
Hoá thành một hình dáng con người hoàn chỉnh, nhưng hiệu lực chỉ phát huy trong vòng 2 tiếng đồng hồ.
Trạch Thần vẫn sẽ giữ nguyên linh lực của một Thần Chết, nhưng hắn sẽ có bóng như con người, sẽ có thể cầm nắm và chạm vào bất cứ đâu.
Hắn nhìn Di Nguyệt nằm mê man trên giường với hai má ửng đỏ, môi hơi nhếch lên.
“Đúng là phiền phức thật!”
Nói rồi, Trạch Thần xoay một vòng liền hoá thành hình dạng một con người hoàn chỉnh, không còn là linh hồn mờ nhạt.
Hắn đi đến tủ thuốc y tế cạnh bàn học của Di Nguyệt, lục lọi tìm thuốc hạ sốt đặt ở trên bàn rồi xuống dưới bếp xem.
Người bệnh thì nên ăn gì nhỉ?
Trạch Thần ngẫm một lúc lâu, sau đó chợt nhớ đến món cháo hành giải cảm mà con người vẫn thường nấu cho nhau ăn mỗi khi trở bệnh.
Có lần trong lúc đi bắt hồn, hắn đã trông thấy một đôi vợ chồng làm như thế.
Cháo hành và thuốc đều đã có, tiếp theo là lay tỉnh người nằm trên giường kia.
“Này! Tỉnh đi!”
Trạch Thần không gọi được, chỉ đành ngồi bên mép giường đỡ Di Nguyệt lên.
Hắn lay người cô mấy cái, nhưng xem ra cô bệnh không hề nhẹ.
Đêm qua dọa cô sợ một phen kinh hồn bạt vía như thế, còn để cô bị những vong hồn kia toát âm khí bám trên cơ thể.
Một người bình thường như cô, bệnh như vậy thì vẫn còn nhẹ.
Hắn chạm ngón tay vào giữa ấn đường của cô, từ từ giải đi âm khí đang quẩn quanh cơ thể.
Chỉ cần xua đi âm khí và hàn khí trong người, Di Nguyệt sẽ tự động khỏe lại.
Hai tiếng sau.
“Ưm… đau đầu quá!”
Nằm ngủ một giấc dài khiến tinh thần cô tỉnh táo hơn hẳn, cuối cùng cũng tỉnh lại.
Tạm thời không muốn nhớ chuyện đêm qua, Di Nguyệt sẽ xuống lầu tìm đồ ăn.
Lúc cô vừa kéo chăn bước xuống giường thì trông thấy trên bàn có vật lạ.
Một tô cháo nóng hổi và thuốc hạ sốt cùng với nước uống.
“Ủa? Cái này là ai làm vậy?”
Di Nguyệt khó hiểu đi đến gần, nhìn chằm chằm bát cháo hành có thịt bằm bên trên.
Cô nghĩ nghĩ lúc lâu, cho rằng đây chắc là A Ngư hoặc Mễ Ly đến nấu cho mình.
“Hai cái cậu này! Mình đã nói là không cần tới rồi mà”
Nhưng sau khi nói xong câu này, cô lại cảm thấy có gì đó không được đúng cho lắm.
Chìa khoá nhà mình thì ngoài mình ra chỉ có thím Lưu là cất một chìa dự phòng thôi.
Nhưng mà chuyện mình bị sốt thì làm sao mà thím Lưu biết được chứ?
Lúc này, Trạch Thần đang ngồi vắt vẻo trên một cành cây to.
Hắn chống cằm nhìn xuống dưới cửa sổ ngay phía phòng ngủ của Di Nguyệt mà nheo mắt nhìn.
Màn đêm nhanh chóng buông.
Trạch Thần hiện thân trở về nơi ở của mình trong một toà lâu đài bỏ hoang ở bìa rừng cách xa thành phố.
Nơi đây một màu đen u ám, có tiếng chuột lẫn dơi kêu, còn có cả những con rắn bò bên ngoài bụi cỏ.
Cả toà lâu đài rộng lớn chỉ có duy nhất ba nơi sáng đèn.
Một là phòng ngủ, hai là phòng khách và cuối cùng là phòng tắm rửa.
Hắn vừa trở về, đã phát hiện ra nơi ở của mình dường như có kẻ khác đến.
“Kẻ nào?”
Trạch Thần vung tay, tà áo choàng sau lưng phất lên bay thẳng về phía bên trái của hắn trong một góc tối.
Trong phút chốc, tấm áo choàng giống như một loại vũ khí cắt đứt cả tấm gỗ vô tội.
“Xin chào! Đã lâu không gặp! Quý ngài vẫn khỏe chứ hả?”
Hắn liếc mắt, nhìn một gã đen sì từ đầu đến chân bước ra.
Nước da đến bộ quần áo đen dài, trên đầu còn có hai cái sừng to tướng.
Không ai khác, hắn chính là Ngưu Đầu đi theo bên cạnh Diêm La Vương dưới Diêm Phủ.
Trạch Thần cười khẩy một tiếng.
“Ha! Ngọn gió nào đưa con trâu già nhà ngươi đến đây vậy?”
Ngưu Đầu buồn bã thở dài.
“Ơ kìa! Ta còn trẻ hơn cả ngài đấy!”
“Vậy mà giao diện của ngươi chẳng khác gì một gã đàn ông 50 tuổi ở dương gian cả.”
Vừa nói, hắn vừa đi đến ngồi trên cái ghế sô pha bằng lông cáo màu đen sậm bắt chéo chân.
“Nói đi! Tìm ta có chuyện gì?“
Ngưu Đầu cười cười, đi chậm rãi đến chỗ của Trạch Thần, vừa thong dong đi vừa nói.
“Diêm Vương bảo ta đi tuần tra một vòng, tiện thể xem sứ giả Địa Ngục nhà ta làm việc thế nào? Cơ mà xem ra, dạo này có vẻ như ngài đang có niềm vui mới nhỉ?”
_____.