Trạch Thần liếc mắt, nhìn Ngưu Đầu đang ngồi ở đối diện mình.
“Muốn gì thì nói luôn! Đừng có dài dòng!”
Gã cười hì hì, có vẻ úp mở.
“À thì về mấy chuyện rảnh rỗi gần đây ngài làm, với một người nào đó ở dương gian?”
Là chuyện đó sao?
Nói dài dòng tới lui, hoá ra Ngưu Đầu cũng chỉ muốn nhắc nhở hắn về việc đừng giao lưu và có quan hệ thân thiết với con người.
Vì trong thế giới của quỷ thần, con người chỉ là những sinh linh vô dụng.
Không chỉ có thế, hắn lại còn là Thần Chết xuất hiện để đưa các linh hồn rời khỏi thế gian.
Công việc của hắn chẳng ai muốn làm, mà hắn cũng sẽ chẳng được ai thích.
Vì khi hắn xuất hiện, tức rằng trên thế giới lại có thêm một người chết đi.
“Ngươi đến quản giáo ta?”
Ngưu Đầu nhìn thấy thái độ khó coi của Trạch Thần, lập tức cười niềm nở.
“Ta không dám! Nhưng đây là lời nhắc nhở từ phía Diêm Vương, mong ngài hãy nhớ kĩ một chút.”
Nói dứt lời, Ngưu Đầu liền biến mất trong làn khói đen.
Trạch Thần nhìn vào khoảng không u ám, những tơ nhện giăng đầy ở các góc khuất trong căn phòng.
Hắn không nghĩ rằng bản thân mình đang đi quá giới hạn khi xen vào chuyện của con người, càng không nghĩ gì nhiều đến Di Nguyệt.
Chỉ là bây giờ khi nhớ đến, hắn lại không hiểu sao mình có những hành động như vậy.
Vì muốn Di Nguyệt nhanh chóng khỏi bệnh, Trạch Thần còn chính tay sử dụng quyền năng mà bản thân chưa từng dùng trước đó.
…
“Di Nguyệt? Di Nguyệt à?”
A Ngư gọi đến tận hai ba lần, Di Nguyệt ngồi bên cạnh lúc này mới có phản ứng.
“Hả?”
“Cậu thả hồn đi đâu vậy chứ?”
Mễ Ly nhìn bộ dạng ngơ ngác lẫn chút mệt mỏi của cô, bắt đầu suy đoán.
“Đừng nói với mình là cậu lại thấy cái anh chàng đẹp trai không có thật kia nữa nha?”
“Mình…”
Làm sao đây? Câu chuyện của mình nghe có vẻ phi lý và vô căn cứ quá, rất khó để A Ngư và Mễ Ly tin đây là sự thật.
Bọn họ làm gì có đôi mắt âm dương như mình?
Mễ Ly thở dài, nhìn xung quanh phòng khách ở nhà Di Nguyệt.
“Nếu mà có thì giờ cậu gọi anh ta ra đi! Để mình xem mặt mũi ra sao đã!”
“Hả? Chuyện này… chuyện này e là không ổn đâu! Cậu cũng biết anh ta không phải con người mà? Chỉ những người có đôi mắt âm dương mới có thể nhìn thấy anh ta và linh hồn thôi!”
Mễ Ly bắt đầu cảm thấy những gì mà cô nói khiến mình khó chịu.
Ban đầu còn hưởng ứng, vì cô ấy cho rằng bây giờ đang ở độ tuổi mộng mơ.
Nhưng dần dần, Mễ Ly lại thấy Di Nguyệt quá chìm đắm vào mấy chuyện ảo tưởng đó.
Dĩ nhiên cô ấy không tin chuyện Thần Chết và mắt âm dương là có thật.
“Cậu nói cứ như bản thân có năng lực siêu nhiên á? Nói vậy thì chắc mình cũng sớm có được mắt âm dương.”
Di Nguyệt nhìn thái độ của Mễ Ly, muốn nói cho rõ nhưng cũng không thể nào đưa ra bằng chứng thuyết phục.
“Cậu không tin mình cũng đúng thôi.
Nhưng mình cũng đâu muốn sở hữu khả năng đó đâu chứ?”
Mễ Ly lại tiếp tục nói lên suy nghĩ của mình.
“Nè! Tức là cậu vẫn đinh ninh chuyện mình gặp Thần Chết gì đó là thật á hả?”
Cô nhìn xung quanh nhà mình để tìm Trạch Thần, vì nếu hôm qua cháo và thuốc đó anh chuẩn bị thì chắc chắn anh sẽ đến.
Chỉ tiếc là hôm nay không thấy, đến khi A Ngư và Mễ Ly đang cáu kỉnh kia rời đi thì anh cũng không xuất hiện.
Cả đêm Di Nguyệt nằm lăn lộn trên giường, im lặng lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài.
Không có tiếng bước chân hay than khóc của những linh hồn.
Nhưng làm sao lại như thế?
Hai ngày sau.
Cả ba người Di Nguyệt đi đến một khu dã ngoại cùng với đoàn trường.
Nơi đây một màu xanh mát, có hồ nước trong xanh cùng với tiếng suối chảy róc rách.
Với một người cực kỳ yêu thiên nhiên như Di Nguyệt thì đây là một khung cảnh quá lí tưởng.
“Đẹp quá!”
Cô đứng vươn vai dưới ánh nắng ấm áp của thiên nhiên.
Mễ Ly cũng chạy tới ngay bên cạnh, nhìn đám hoa dại mọc dưới chân mình.
“Nhìn kìa! Bươm bướm quá trời màu luôn!”
Đoàn trường sẽ ở tại nơi này và cắm trại 2 ngày 1 đêm, sẽ ăn và dựng lều ngủ tại vị trí được bố trí sẵn.
Hoạt động đầu tiên của nhóm Di Nguyệt là ra suối tìm củi và nước sạch để rửa trái cây.
Các nguyên liệu nhóm mang theo đơn giản nhưng đầy đủ, cũng rất tiện nghi.
Trong nhóm ngoài ba người Di Nguyệt, A Ngư và Mễ Ly ra thì còn có hai bạn nam khác là Hoàng Vĩ và Hạ Thành.
Hai người bọn họ là nam thanh niên, vậy nên sẽ phụ trách việc đi tìm củi ở bìa rừng gần đó.
“Di Nguyệt! Nhìn nè! Có cá nữa!”
Mễ Ly lần đầu đi đến những nơi có vẻ đẹp hoang sơ này nên rất hào hứng, cứ kéo Di Nguyệt đi khắp nơi.
A Ngư ngồi trên tấm vải sọc trắng xanh để bày biện mọi thứ ra, còn cắm một bình hoa dại đủ màu.
Sau khi đã bày trí và dựng lều xong thì trời cũng đã tối.
Cả nhóm của Di Nguyệt ngồi đốt lửa trại rồi nướng thịt xiên, mùi thơm phưng phức.
“Di Nguyệt! Cái này của cậu!”
Hạ Thành cẩn thận từng chút, đưa cây thịt xiên chín vàng đều cho Di Nguyệt
Hành động của anh chàng này khiến hai cô bạn thân của cô để mắt tới.
Từ ánh mắt bẽn lẽn cho đến cử chỉ có phần dịu dàng, đều đang thổ lộ thứ tình cảm đơn thuần trong sáng.
Đã mấy ngày rồi không nhìn thấy Trạch Thần, không hiểu sao trong lòng Di Nguyệt cảm thấy bất an.
Nằm trong lều cùng A Ngư và Mễ Ly, nhưng cô cứ không ngừng nghĩ về một vài chuyện trước đó.
Tại sao anh ta lại không xuất hiện nữa? Lí nào mình gặp ảo giác? Không lẽ mấy ngày qua là mơ? Sao lại rối tới như vậy chứ?
Di Nguyệt vò đầu mình, lăn qua một bên thì thấy A Ngư thức giấc.
“Cậu chưa ngủ ư?”
“Xin lỗi nha! Làm cậu thức giấc rồi!”
Hai người nói chuyện xì xầm với nhau, còn Mễ Ly thì đã ngủ từ trước đó.
Lo sợ cô ấy thức giấc, nên cả hai quyết định ra khỏi lều ngồi gần bên hồ nước.
_____.