7h30' tôi tại nhà hàng Staha, Minh vẫn ngồi đợi với hi vọng cô sẽ đến đã trễ 30' rồi hi vọng ấy càng trở lên mỏng manh. Chiếc kim đồng hồ cứ nặng nề nhích từng chút 1. Thêm 5', 10' trôi qua cuối cùng cô cũng đã đến. Minh mừng rỡ kéo ghế mời cô ngồi.
- Xin lỗi đã để anh phải đơi lâu.
Minh nhún vai.
- Ko sao! Anh đợi được mà.
- Anh hẹn tôi ra đây có chuyện gì? Nếu là công việc thì tôi ko ngại tiếp nhưng nếu là việc riêng tư thì tôi phải nói lời xin lỗi.
- Yên tâm là chuyện công việc nhưng chúng ta sẽ vừa ăn vừa bàn được chứ.
Chẳng để Phong đồng ý Minh ra hiệu cho bồi bàn mang thức ăn ra
Thức ăn trên bàn toàn là mấy món hồi trước Phong thích ăn và có cả món gà xào ớt. Rõ ràng Minh đang muốn chứng minh xem cô có phải Thu Phong ko mà bở vì Phong ko thể ăn cay. Cô dị ứng với loại thức ăn cay.
- Ăn thử đi! Món này ngon lắm đó.
Minh đẩy đĩa gà xào ớt qua bên Phong, cô khéo từ trối.
- Xin lỗi tôi ko ăn cay.
Một tia hi vọng loé lên trong mắt Minh.
- Vậy sao? Cô ấy cũng ko ăn cay.
- Cô ấy là Thu Phong phải ko?
- Đúng vậy!
Phong nhún vai.
- Nhưng tôi là Julya mong anh nhớ cho. Anh làm vậy ko sợ vị hôn thê của anh sẽ giận sao?
- Tôi và cô ấy ko có tình cảm. Tôi cũng nói rõ với Nhi rồi.
Phong nheo mắt hồ nghi.
- Sao anh lại nói điều này với tôi? Anh ko sợ sáng mai báo ra sẽ có dòng tin tức đó sao?
-ko! Tôi chỉ sợ em ko đủ tự tin để cho xuất bản bài báo đó thôi.
Câu nói của Minh chứa đầy ẩn ý nhưng phong vẫn che đậy rất khéo léo.
- Anh vẫn nghĩ tôi là cô ấy.
Minh im lặng như để nói đúng. Phong đành phải đi nước cờ cuối cùng dù biết là mạo hiểm. Cô gắp 1 miếng gà xào cố gắng ăn 1 cách tự nhiên nhất.
- Đó! Tôi nói là ko ăn đồ cay ko có nghĩa là ko ăn được.
Minh mỉm cười cho sự ngớ ngẩn của Phong.
- Em ko sợ bệnh dị ứng lại tái phát sao?
Phong dùng khăn lau đi giọt mồ hôi trên trán.
- Ko hề! Còn bây giờ chúng ta bàn về kế hoạch hợp tác chứ? Tôi ko muốn lãng phí thêm 1 chút thời gian nào vào cái trò vô bổ của anh nữa.
Minh cười ẩn ý nụ cười chứa đựng sự ám muội. Chỉ 1 chút nữa thôi anh sẽ vén được bức màn đó lên. Dù biết làm vậy sẽ khiến phong cảm thấy khó thở với căn bệnh dị ứng nhưng anh nhất định phải làm. Minh cố tình kéo dài thời gian để xem biểu hiện của cô nhưng Phong ko hề lộ 1 chút gì là khó chịu. Đặt sấp tài liệu Minh đưa cô xem xuống bàn.
- Tôi đã xem qua bản kế hoạch bên công ti anh nhưng bên công ti thời trang chúng tôi sẽ chỉ hợp tác để đưa ra bộ sưu tập thu đông lần này nếu các anh đáp ứng được rằng sẽ thuyết phục được công ti Avia đầu tư vốn. Bên tôi sẽ chỉ đóng góp ý tưởng tham gia thiết kế còn về phần vốn chúng tôi sẽ ko chịu trách nhiệm .
Minh ngạc nhiên.
- Nhưng sao phải là tập đoàn Avia?
- Bởi vì tập đoàn đó có khả năng phân phối 1 lượng hàng lớn ra thị trường.
Phong cầm túi sách đứng lên vì cô ko thể dấu được cảm giác khó thở đang đè nặng lên lồng ngực.
- Cứ vậy nhé! Bên tôi sẽ gửi lại hợp đồng cho anh.
Phong tính dảo bước thật nhanh nhưng Minh vẫn cố dò xét để tìm câu trả lời.
- Anh sao vậy?
- ko!
- Vậy tôi xin phép.
Phong ra tới ngoài cửa bắt 1 chiếc taxi.
- Cho tôi đến bệnh viện gần nhất.
Cảm giác đau đớn như muốn phá vỡ lồng ngực. Phong đau đớn đến mức run rẩy.
- Cô có sao ko?
Bác tài xé hỏi khi thấy cô có vẻ ko ổn.
- ko! Tôi ko sao! Bác làm ơn cho xe chạy nhanh 1 chút.
***
Tại bệnh viện Jack nhẹ nhàng đỡ Phong ra khỏi phòng khám.
- Julya! Em ko sao chứ?
- Em ổn mà!
Jack mắng yêu nó.
- Em ngốc thật! Sao lại đem tính mạng ra đặt cược cơ chứ?
Phong cười xoà.
- Lần cuối thôi anh à trò chơi sắp kết thúc rồi. Đã đến lúc đưa mọi chuyện ra ánh sáng.
Jack nhìn Phong hồ nghi.
- Em tính làm gì?
- Anh sẽ biết sớm thôi!
***
Phòng khách Trịnh gia.
- Có truyện gì? Sao đến tìm ta vào giờ này?
Minh đứng lên cúi người chào.
- Dạ! Thưa bác cháu có chuyện cần bàn với bác.
Ông Trịnh nhấp chén trà ô long.
- Nếu là chuyện của Nhi ta mong cháu suy nghĩ lại.
- Ko! Cháu muốn nói chuyện về Thu Phong.
Ông Trịnh ngạc nhiên đến nỗi đánh rớt cả ly trà.
- Cháu nói sao? Phong nó...
Minh nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt thương tâm.
- Phong đã trở về nhưng vì 1 lí do nào đó mà cô ấy ko nhận mình là Phong nhưng cháu tin rằng đó là Phong.
- Sao lại vậy chứ?
- Cháu tới đây mong bác giúp 1 chuyện.
Minh đưa ra sấp tài liệu ông Trịnh xem qua và hỏi.
- Đầu tư vốn ko thành vấn đề nhưng giờ ta đã giao toàn quyền sử lí công ti cho Tâm Nhi rồi. Nếu về chuyện công ti ta sẽ ko xen vào hãy để con bé tự quyết đinh.
- Vậy cô ấy đâu rồi ạ?
- Ba! Minh anh cũng ở đây à?
Tâm Nhi bước vào khuôn mặt phờ phạc.
- Nhi! Em ngồi đi! Anh có chuyện muốn nói.
Nhi ngồi xuống nghe Minh nói về kế hoạch hợp tác lúc đầu cô từ chối vì nhận thấy có chút mạo hiểm lô hàng xuất khẩu lần này quá lớn lên tới 300 tỉ đồng nếu sơ xuất thì e rằng ko ôn nhưng vì Minh thuyết phục dữ quá cô lại đồng ý.
- Thôi được! Ngày mai em sẽ qua bên công ti anh kí hợp đồng.
Minh đứng lên.
- Vậy thế nhé! Anh xin phép.
Nhi đứng lên theo.
- Để em tiễn anh.
Trên đoạn đường băng qua khu vườn dẫn ra cổng chính cả 2 cứ im lặng mãi một lúc sau Nhi mới lên tiếng.
- Minh này chuyện của chúng mình lẽ nào kết thúc vậy sao?
- Anh xin lỗi!
- Vì Julya phải ko?
Minh im lặng cũng đủ để Nhi hiểu.
- Nhưng cô ta ko phải là Phong. Anh hiểu ko?
Minh lắm chặt vai Nhi.
- Ko! Anh tin đó là Phong. Anh sẽ chứng minh ọi người thấy.
Tâm Nhi đau khổ, cô ko thể cầm được nước mắt.
- Lẽ nào 4 năm qua anh chưa từng yêu em sao? Em mãi chỉ là người đến sau thôi sao?
- Anh yêu Phong em biết điều đó mà. 4 năm qua anh đã cố để yêu em nhưng ko thể. Anh thật sự xin lỗi!
Minh leo lên xe rồ ga rồi biến mất để lại Tâm Nhi với 1 mớ hỗn độn.
"Phong mày còn về đây làm gì chứ? Tao sẽ ko cho phép mày cướp anh ấy khỏi tay tao đâu"
một ý nghĩ đen tối dẫn dắt tất cả đi tới 1 khúc cua nghiệt ngã.