Bản hợp đồng vừa được kí kết mở màn cho sự kết thúc. Phong đặt bút đứng lên bắt tay Minh và Nhi.
- Mong rằng hợp tác sẽ thành công.
Minh lắm tay Phong, 1 cảm giác ấm áp tràn vào tim. Anh cứ lắm mãi ko buông.
- Xin lỗi anh buông tay tôi ra được ko?
Minh choàng tỉnh.
- À! Xin lỗi
- ko có gì! 2 tháng sau lô hàng sẽ được xuất khẩu. Tôi mong rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp.
***
Bên công ti Coge của Thu Phong khi bản hợp đồng kí kết đã dồn hết công sức vào mẫu thiết kế. Chẳng mấy chốc mà 2 tháng trôi qua. hôm nay là buổi lễ ra mắt sản phẩm và xuất khẩu lô hàng đầu tiên. Thu Phong cố gắng chuẩn bị buổi lễ thật chu đáo. Hôm nay ông Trịnh cũng tới nhưng phong ko hề lao lúng khi ông xuất hiện. Cô chào hỏi lễ phép rồi trở ra sau cánh gà điều hành buổi lễ. Lần lượt các người mẫu khoác lên mình những bộ cánh rực rỡ trình diễn trên sân khấu. Mọi thứ đều tốt đẹp cho đến khi 1 người hớt hải chạy vào thì thầm vào tai Tâm Nhi cái gì đó khiến mặt cô tái mét ánh mắt vụt tối sầm. Nhi vội vã cho dừng buổi lễ lại.
***
Trong phòng họp Tâm Nhi tức giận trống tay xuống bàn nhìn phong bằng ánh mắt ko mấy thiện cảm.
- Nói đi! Chuyện này là thế nào? Sao mẫu thiết kế lại bị lộ. Công ti Makina đã đi trước chúng ta 1 bước rồi. Tất cả lô hàng xuất khẩu đã bị trả lại hết cả. Cô giải thích sao về chuyện này?
Phong nhún vai.
- Cô đang nghĩ rằng tôi cố tình để lộ mẫu thiết kế sao? Làm vậy chúng tôi được gì chứ?
Minh đứng lên.
- Bình tĩnh đi!
Tâm Nhi hậm hực
- Làm sao em bình tĩnh được.
"cạch" cửa phòng bật mở thư kí của Tâm Nhi bước vào.
- Thưa cô bên công ti Devia đang đòi bồi thường vì phá huỷ hợp đồng.
Tâm Nhi trống nạnh thở dài bất lực.
- Thông báo ọi người biết tôi muốn bán 25% cổ phần.
Minh ngạc nhiên.
- Sao em lại bán cổ phần?
- Hết cách rồi anh à!
Phong tựa lưng vào tường.
- Sao cô ko nhờ ba cô?
Tâm Nhi đập tay xuống bàn.
- Bên cô sẽ phải bồi thường cho bên tôi về việc ko hoàn thành hợp đồng.
Phong đứng phắt dậy.
- Xin lỗi! Đâu chỉ có bên chúng tôi chịu trách nhiệm mảng thiết kế còn có bên CT Sacne nữa mà. Hơn nữa chúng tôi cũng gửi mẫu thiết kế cho bên cô nên việc gì giỏ thông tin ko thể kết luận là do tôi làm.
Minh mệt mỏi day day thái dương.
- Thôi được rồi trước mắt chúng ta lên bồi thường cho CTđối tác bên Mĩ đã.
Phong lấy cớ cảm thấy ngột ngạt lên bỏ ra ngoài Minh nhìn theo ánh mắt pha chút hồ nghi.
***
WC NỮ
- Jack bên công ti Devia của anh sao rồi?
Đầu dây bên kia tiếng Jack vọng lại.
- Bọn anh đã thông báo với công ti Avia bồi thường hợp đồng rồi.
- Cô ta đã đem bán 25% cổ phần rồi anh mua lại giùm em nhé!
- Ừ! Anh cho người mua lại rồi.
- Cảm ơn anh!
"Tâm Nhi đừng tránh tôi có trách thì trách cô quá mù quáng mà thôi"
Ở 1 góc khuất nơi hội trường cũng diễn ra cuộc đàm thoại.
- Có kết quả DNA rồi à?
- [...]
- Cậu mang qua đây cho tôi nhân tiện điều tra cho tôi vụ dò gỉ thông tin đợt này nhé!
- Vâng! Thưa cậu.
Khoảng 1 tiếng sau trợ lí của Minh đã đem kết quả DNA đến.
- Dạ! Thưa cậu đây ạ.
Minh nhận lấy cậu từ từ mở ra xem. Cậu hoang mang về kết quả mình đang nắm trong tay. Mặc dù đã đoán trước được mọi chuyện sẽ như thế này nhưng anh ko thể hiểu tại sao Phong phải lẩn trốn anh?
- Vậy chuyện tôi nhờ cậu điều tra sao rồi?
Minh đặt câu hỏi nhưng lại ko mong đợi câu trả lời cho lắm bởi anh biết ai là người đứng sau tất cả chỉ có thể là Phong.
- Theo điều tra tôi phát hiện công ti đối tác bên Mĩ là của Jack người có quan hệ mật thiết với chủ tịch tập đoàn Coge. Sau khi cô Tâm Nhi tung bán 25% cổ phần chính Jack đã mua lại và tôi còn biết được cô Julya thời gian gần đây đã thu gom cổ phần của tập đoàn Avia từ 1 số cổ đông nhỏ.
Minh nghe xong anh ko thể tin Thu Phong lại dựng lên tất cả để đưa anh và Tâm Nhi vào chòng. Tại sao cô phải làm vậy chứ? Anh ko thể biết.
- Vậy Julya hiện đang lắm bao nhiêu % cổ phần?
- Tính cả số cổ phần Jack chuyển nhượng cho thì cô ấy đang lắm 40% cổ phần đủ để hất cẳng cô Tâm Nhi ra khỏi chiếc ghế tổng giám đốc.
- Được rồi! Cậu về đi và tiếp tục theo dõi Jack có gì thông báo lại cho tôi.
- Dạ!
Bóng dáng người trợ lí dần khuất Minh mệt mỏi day day thái dương mà ko hề để ý Tâm Nhi đã nghe hết tất cả.
***
- Alô Julya tôi có chuyện muốn nói với cô.
- Được! Cô đang ở đâu?
- Sân thượng hội trường.
Tại sân thượng "Bốp" Phong vừa xuất hiện đã được nhận luôn một cái tát trời giáng từ Tâm Nhi, cô tức giận quắc mắt nhìn Tâm Nhi.
- Cô điên à? Sao đánh tôi?
- Bởi vì cô đáng đánh. Chính cô đã cố tình để lộ mẫu thiết kế.
Phong cười nhạt
- Sao tôi phải làm vậy chứ?
Nhi nghiến răng ánh mắt lộ rõ sự căm hận.
- Bởi vì cô là Thu Phong!
Phong lắc đầu ngao ngán.
- Sao các người mãi ko thôi nghĩ tôi là người đó đi nhỉ?
Thu Phong xoay gót bỏ đi nhưng chợt khựng lại vì lời nói cay độc của Tâm Nhi.
- Đừng xảo biện nữa Thu Phong à! Mày chỉ là 1 người điên mà thôi. Mày còn quay về đây làm gì chứ? Để nhận sự thương hại từ Minh sao? - Nhi nhếch môi cười - Ngày ấy Minh đã chọn tao thay vì 1 đứa điên như mày đó. Anh ta chỉ xem mày là đồ chơi thôi.
Từng lời, từng chữ của Tâm Nhi như ngàn mũi chông đâm thẳng vào trái tim Phong. Đau đớn! Nhưng trái tim cô đã được lập trình sẵn để ko phải chịu bất kì tổn thương nào nữa. Cô nhanh chóng gạt bỏ trái tim cùa 1 con người sang 1 bên thay vào đó là trái tim của qủy lạnh lùng và nhẫn tâm
- Đúng! Tôi là Phong! Thì sao? Nhưng xin cô nhớ cho Phong của quá khứ đã chết rồi.
- Quá khứ đã chết vậy cô còn trở về đây làm gì? Sao ko bắt đầu cuộc sống mới ở 1 nơi khác?
Phong tiến gần Nhi hơn mép váy của cô cứ phật phờ trước gió như 1 cơn uất hận đang trực trỗi dậy.
- Tôi về để lấy lại những gì đáng ra phải thuộc về tôi.
Ánh mắt Nhi hoảng loạn. Cô ta đang sợ mọi thứ mình tạo trên 4 năm nỗi đau của Thu Phong sẽ bị cơn tức giận của cô cuốn phăng đi tất cả.
- Ở đây chẳng có gì cho cô hết. Minh ko còn yêu cô nữa cô nên đi đi.
Phong cười cho nỗi bất hạnh của người con gái trước mặt và cho nỗi bất hạnh của chính cô vì 1 thằng đàn ông lòng dạ bạc trắng như vôi mà dở khóc dở cười, điên điên dại dại.
- Minh sao? Tôi ko về để lấy anh ta cô giữ cho riêng mình đi. Cái tôi cần là tập đoàn Avia mà mẹ tôi đã khổ công gầy dựng kia kìa.
- Được rồi cô lấy đi nhưng xin cô hãy tránh xa Minh ra. Anh ấy là của tôi.
Phong nhìn Nhi bằng ánh mắt thương hại.
- Cô thật sự mù quáng trong tình yêu. Anh ta là của cô thì sẽ mãi là của cô nếu ko phải có cố níu kéo cũng chỉ là con số 0 mà thôi.
Nói rồi Phong bỏ đi trong tiếng gió thét gào nơi sân thượng. Tâm Nhi ngã khuỵ xuống, ánh mắt ám muội nối tiếp cho sự trả thù sau này.
Phong rời khỏi sân thượng lúc này trời cũng khuya lắm rồi cô tính thu dọn đồ đạc để về nghỉ ngơi nhưng lại có tin nhắn từ Minh nội dung là "Đến căn biệt thự ở phố X đường Y anh có chuyện muốn nói"
Đọc xong tin nhắn Phong như chết lặng. Đó là căn biệt thư kí ức. Sao Minh lại muốn gặp cô ở đó chứ? Nhưng có lẽ cô lên gặp để kết thúc tất cả vì những gì cần lấy cô cũng đã lấy rồi.
Chiếc xe hơi sang trọng nhẹ lướt qua chặng đường dài hun hút chỉ toàn là 1 màu đen huyễn hoặc. Thu Phong lặng yên nhìn lại chính cuộc đời mình. Cô chợt nhận ra đời cô chỉ là 1 bức tranh điêu tàn, phù phiếm ai nhìn vào cũng khen đẹp nhưng có ai biết rằng ẩn dấu sau bức tranh là 1 vết mực đen khó tẩy đã được chính cô khéo léo che đậy. Rồi 1 ngày kia bức tranh tàn phai mục nát vết mực đen lộ ra trần trụi đầy đau đớn cũng là lúc phong phải đối diện với chính bản thân mình
Phong dừng xe lại trước cánh cổng màu bạc trắng thu hết can đảm cô tiến sâu vào trong nhưng sao khó khăn thế? Bước chân lặng lề đến khó ưa như có hàng ngàn mũi kim nhọn hoắt đâm sâu đên từng thớ thịt. Tay cô bất giác run rẩy chạm vào núm cửa. Đẩy nhẹ ra bên trong tối đen như mực, Minh đang ngồi trên chiếc ghế sôfa tìm về với rượu. Thu hẹp khoảng cánh giữa 2 người Thu Phong lạnh lùng lên tiếng.
- Anh hẹn tôi tới đây có chuyện gì?
Minh mạnh tay kéo Phong ngã xuống chiếc ghế sôfa đặt lên môi cô 1 nụ hôn mang tính chất cưỡng ép. Phong cố gắng lé tránh, cô đẩy Minh ra 1 cách phũ phàng rồi đứng dậy.
- Có vẻ anh đã uống quá nhiều rồi. Tôi xin phép.
Minh vùng dậy ôm chặt lấy Phong.
- Xin em đừng đùa cợt với tình cảm của anh như vậy.
Phong dãy giụa cố thoát khỏi vòng tay rắn chắc của Minh.
- Buông ra! Anh làm tôi đau đó. Xin anh mà tôi ko phải à ko tôi ko muốn làm Thu Phong để anh đùa cợt đâu.
Minh buông Phong ra nhưng thay vào đó anh nắm chặt tay cô kéo vào căn phòng đó. Phong muốn bỏ chạy nhưng ko thể Minh ko buông tha cho cô. Trong cơn say anh dần như mất hết lí trí. Ko ngại làm Phong đau, anh mạnh tay đẩy cô ngã xuống giường rồi trống 2 tay áp khuôn mặt mình sát Phong, giọng anh lạc đi vì giận.
- Nói đi! Em xem tôi là gì chứ? Là con rối để em giật giây sao? Khi cần thì em đến khi ko cần thì em vứt đi sao?
- Anh ko là gì của tôi cả. Để tôi yên! Tôi sắp làm vợ của Jack dù tôi có là Phong thì cũng ko thể trở về bên anh được nữa.
Đôi mắt Minh ánh lên những tia vằn đỏ trong đêm tối.
- Đừng đem Jack ra làm bức bình phong nữa. Em ko hề yêu Jack. Em yêu anh đúng ko?
Phong có chút run sợ trước sự mất bình tĩnh của Minh.
- Ko! Tôi hận anh! Dù tôi ko yêu Jack nhưng khi trở về Mĩ tôi sẽ kết hôn với anh ấy vì vậy xin anh hãy buông tha cho tôi đi mà.
- Ko! Em phải là của anh.
Minh ghìm chặt đôi tay phong xuống nệm đặt lên môi lên má cô những nụ hôn chứa đựng sự ngọt ngào lẫn đắng cay. Anh còn tham lam hôn lên vùng da nhạy cảm trên cổ cô. Phong đau khổ.
- Anh buông ra! Anh mà làm vậy tôi thề sẽ hận anh suốt đời.
Minh chẳng cần nghe đối với anh thà rằng cứ để Phong hận anh còn hơn là để cô lãng quên anh. Nhưng Phong đã khóc giọt nước mắt thấm vào bờ môi Minh khiến anh cảm nhận được toàn bộ sự chua chát. Anh buông tay Phong ra, cô vùng dậy bỏ chạy ra ngoài. Minh ngồi phục xuống đất ôm đầu khóc lóc như con nít.
Trên con đường bóng tối đang ngự trị Phong lao xe 1 cách điên cuồng về phía trước. Nước mắt khiến đôi mắt cô trở lên mờ đục. Phải chăng cô, Tâm Nhi và cả Minh đã yêu 1 cách mù quáng để rồi mỗi người 1 lối rẽ. Minh thì chọn cách để người con gái anh yêu hận mình. Nhi thì chấp nhận hi sinh 1 cách mù quáng còn phong cô đem tình yêu biến nó thành thù hận