Minh điên tiết đánh mấy ông bảo vệ để phá cửa vào trong đó tìm Thu Phong nhưng chưa kịp phá thì cánh cửa bật mở. Minh ngỡ ngàng nhận ra người phụ nữ giả ma hồi nãy và 1 vị khách đang ẵm phong trên tay. Minh bàng hoàng ngắm nó trong màu máu đỏ tươi nhuốm đầy lên chiếc áo full trắng. Máu trên tay nó rớt xuống mặt đất vỡ vụn hoà vào với ánh nắng khô khốc của mùa đông. Minh chạy lại, ôm lấy nó giọng cậu lạc đi.
- Mau mang bông băng và thuốc sát trùng tới đây. Gọi xe cấp cứu.
Nhân viên xung quanh đó mau chóng làm theo. Khi dụng cụ y tế đã đủ Minh run rẩy băng lại vết thương sâu hoắm trong lòng bàn tay nó. Phong được đưa đến bệnh viện gần nhất ngay sau đó.
***
- Nói đi! Đã có chuyện gì sảy ra?
Minh nghiêm giọng hỏi khiến cô nhân viên giả ma run sợ.
- Tôi...Tôi thật sự ko biết gì cả. Lúc đó khi mọi người đã ra ngoài hết thì tôi thấy cô ấy khóc lóc qùy xuống nói gì đó.
Minh quát.
- Cô ấy nói gì?
- Dạ! Cô ấy nói là " xin mẹ hãy tha thứ cho con, đừng làm con sợ mẹ ơi" sau đó cô ấy nói lảm nhảm đủ thứ chuyện và còn định dùng dao đâm mình nữa may mà tôi kịp thời ngăn lại.
Minh choáng váng, cậu ko hiểu điều gì đã làm nó trở lên như thế. Từ phía xa nơi hành lang heo hút ông Trịnh mặt tái xanh vội vã chạy lại.
- Minh con bé đâu.
Minh lễ Phép.
- Dạ! Cô ấy vừa được tiêm 1 liều thuốc an thần giờ vẫn chưa tỉnh lại.
- Mau vào đó thôi!
Trong phòng bệnh Minh đau đớn nhìn nó khổ sở. TPhong vẫn chưa tỉnh lại, giấc mơ lại giúp nó lật lại kí ức vốn đã ngủ yên.
[...Tại sao ông lại lừa rối tôi?
Người đàn bà khóc sướt mướt nhìn người đàn ông trong dòng lệ xa phương.
- Ông nói gì đi chứ? Đồ khốn nạn! Ông có người đàn bà khác bao lâu rồi?
Người đàn ông gương mặt khổ sở.
- Thu Ngân anh xin lỗi! Xin em hãy tha thứ cho anh.
Người đàn bà cười với nước mắt.
- Ông nói tôi phải tha thứ cho ông như thế nào đây? Có người đàn bà khác chưa đủ hay sao mà còn đưa cả đứa con hoang đó về đây nữa.
" Xoảng" tiếng vụn vỡ của chiếc hộp nhạc số kết thúc cuộc cã vã. Họ hướng mắt về phía cửa. Bà mẹ giọng run run.
- Thu Phong! Sao con lại về nhà vào giờ này?
Thu Phong ko khóc nó mỉm cười lắc đầu ngao ngán.
- Ba, mẹ lại chiến tranh à? Ai là con hoang chứ? Lẽ nào là Tâm Nhi?
- Ba xin lỗi!
- Vậy là thật sao? Suốt 1 tháng pama cãi nhau là vì pa phản bội mẹ con sao?
1 giọt 2 giọt nước mắt chảy dài, tờ giấy trên tay Phong rớt xuống đất. Mẹ nó nhặt lên.
- Con trượt rồi, con là đồ vô dụng đến 1 cuộc thi mà ko thể thắng ko thể để pama tự hào chắc vì thế mà pa cần đứa con như Tâm Nhi hơn là con.
Bà mẹ nước mắt ngắn dài.
- Mẹ xin lỗi! Con gái xin con đừng bỏ cuộc thua 1 lần ko sao đâu con.
- Nhưng chưa bao giờ con thua thê thảm thế này cả. Mẹ có biết ở trường bạn bè nói con thế nào ko? Hư... Chúng nói con là đô vô dụng giờ về nhà lại được nghe pame cãi vã. Con mệt mỏi lắm rồi.
Thu Phong bỏ về phòng trong tiếng khóc nghẹn ngào. Liên tiếp những ngày sau đó là những cuộc cãi vã. Thu phong chán nản nhốt mình trong phòng mặc ẹ nó hết lời khuyên nhủ. Con dao trên tay nó từ từ được đặt lên cổ tay.
- Ko! Thu Phong đưa con dao ẹ.
Bà mẹ nhanh tay nắm lấy con dao nhưng nó ko buông.
- Để con chết đi! Con ko muốn sống nữa.
- Thu Phong đưa con dao ẹ.
- Mẹ buông ra. Con chết rồi sẽ ko phải nghe mấy lời cãi vã vô bổ của pama nữa cũng ko phải nhận sự thương hại từ bạn bè nữa.
Hai người cứ giằng co qua lại chợt con dao xoay vòng định mệnh. "Phập" con dao vô tình cắm vào lồng ngực người đàn bà bất hạnh. Máu chảy loang lổ trên sàn nhà, Phong hoảng loạn ánh mắt điên dại. Nó ôm bà vào lòng kêu gào.
- Má! Thu Phong xin lỗi!
Phong ngồi trên vũng máu, nước mắt rơi lã chã. Bà mẹ đưa đôi tay nhuốm 1 màu máu đỏ tươi ngự trị trên gương mặt con gái giật lên từng cơn đau đớn, hơi thở như đứt quãng.
- Thu Phong đừng khóc! Mẹ xin con đó
- Thu Phong ko khóc.
- Mẹ xin lỗi vì đã ko để con có 1 gia đình hạnh phúc. Mẹ xin lỗi vì đã ko giành nhiều thời gian cho con. Hãy cố gắng sống tốt mẹ sẽ luôn dõi theo con. Mẹ yêu con nhiều lắm Phong à.
Đôi tay dần buông lơi tất cả. Phòng gào thét trong đau đớn ngay trên vũng máu tuổi thơ.]
- MÁaaa...
Tiếng gọi văng ra khỏi kí ức bay về thực tại. Phong ngồi phắt dậy ánh mắt đờ đẫn.
- TPhong em sao vậy?
Phong thu mình vào 1 góc giường run rẩy.
- Anh là ai? Đừng đụng vào tôi! Tránh xa tôi ra.
Minh ngơ ngác đau đớn.
- Anh đây mà TPhong.
- Tránh ra.
Ông Trịnh đau lòng lắm tay con.
- Đây là Minh bạn trai con. Con ko nhớ sao?
Phong nhìn ba hẩy tay ông ra 1 cách phũ phàng.
- Ông đến đây làm gì? Đi đi để tôi yên.
Nó bịt tai như ko muốn nghe những tiếng động của cuộc đời. Ánh mắt hoang dại nhìn ráo rác.
- Mẹ! Mẹ ở đâu?
Minh nhìn nó trái tim hoàn toàn tan nát. Cậu còn có thể tiếp tục yêu 1 người đang và sẽ gạt bỏ mình ra khỏi cuộc sống ko?
***