Trai Việt Tu Tiên Ký

Đi xuyên qua linh môn u ám, ở phía trước không xa lắm cũng chầm chậm có chút ánh sáng màu xanh nhạt chiếu rọi.

Cẩn thận đi về nơi mà luồng ánh sáng nhạt màu phát ra, đến khi cả nhóm người cùng nhau bước vào khoảng không gian của tòa địa cung, thì bấy giờ, toàn bộ cảnh vật xung quanh đột nhiên trở nên khác thường đến lạ.

Ánh mắt nặng nề liếc nhìn những dãy hành lang chằng chịt nối tiếp nhau đầy vẻ rắc rối, cộng thêm thật nhiều những căn phòng bằng đá đóng chặt cửa đột ngột xuất hiện.

Quang cảnh này nhất thời hiện ra ngay trước mắt, lập tức khiến cho một người đã từng đọc qua cả trăm bộ tiểu thuyết tu tiên như Tử Thanh cũng phải ngây ngẩn mất vài phút.

Ra hiệu cho Thượng Quan Văn Vũ thử dùng tia Tiên Thiên Linh Khí ở trong người kết nối với thiên địa xung quanh một chút.

Đến khi ngón tay của hắn chỉ về phía một đoạn hành lang dài u ám nằm khuất trong một góc tối, lúc này thì cả nhóm người mới vội lấy lại tinh thần mà chậm rãi cẩn thận bước từng bước về phía trước.

Qua khỏi góc tường đá u tối, dọc trên đường đi, mặt đất vốn dĩ khô cứng bất ngờ lại truyền tới một chút cảm giác lạnh lẽo đầy kỳ quái, thậm chí, ngay cả băng mỏng cũng dần xuất hiện thay thế cho nền đá cứng ở dưới chân.

Chịu đựng cái lạnh như muốn thấu xương, ngay vào lúc mà một người có tu vi Niết Bàn Cảnh trung kỳ như Tử Thanh định lên tiếng thắc mắc, thì Hàn Hi vốn đang đứng ở bên cạnh chợt kinh ngạc mà chỉ tay về phía làn sương mù dày đặc đang bao trùm lên một cánh cổng đá u ám rồi thốt lên.

- Cửu U Hàn Khí?

Nơi đây... cái này...

Vậy mà lại có Cửu U Hàn Khí xuất hiện sao?

- Không đúng, có chút không đúng lắm.

Cái này... cũng không phải là Cửu U Hàn Khí thật sự.

Nói chính xác thì đây chỉ là Địa Sát Khí, được người khác mô phỏng theo Cửu U Hàn Khí mà tạo thành thôi...

Nhìn ánh mắt ngơ ngác của mấy người Tử Thanh, Hàn Hi cũng không có ngừng lại lâu mà nhanh chóng cất tiếng giải thích.

Hóa ra, luồng Địa Sát Khí lạnh buốt ở đây vốn là do tu giả dùng linh lực của bản thân, kết hợp với các loại vật liệu quý hiếm mang theo Hàn tính để luyện thành.

Sau đó sử dụng các loại trận pháp, linh thạch hoặc thiên tài địa bảo có chứa linh khí để duy trì, ý đồ bảo vệ hoặc là trấn giữ tại lối vào của một địa phương trọng yếu nào đó.

Loại Địa Sát Khí này vừa lạnh lẽo âm hàn, vừa có thể phong tỏa phạm vi hoạt động của những vật thể sống vô tình đi vào khu vực có chứa Địa Sát Khí.

Thậm chí, khi kết hợp cùng với trận pháp, hoặc là nhận được sự gia trì của các loại thiên tài địa bảo quý hiếm khác, thì uy năng của Địa Sát Khí còn có thể tăng lên một tầng cao mới.

Lúc này, chỉ cần đi vào khu vực có Địa Sát Khí bao phủ, vậy thì, cho dù người đó có là tu giả chuyên tu Hỏa hệ công pháp cũng không tránh khỏi kết cục bị Địa Sát Khí áp chế, linh lực của bản thân bị ép đến mức không thể phát huy nổi bảy phần.

Tuy nhiên, loại Địa Sát Khí này cũng có một yếu điểm vô cùng lớn, bởi vì là thành quả do tu giả mô phỏng theo Cửu U Hàn Khí để tạo ra.

Do đó, Địa Sát Khí nhiều lắm cũng chỉ có được không quá sáu phần uy năng của Cửu U Hàn Khí, vì vậy, để có thể duy trì, Địa Sát Khí cần phải có một loại tài vật mang tính Hàn để làm trụ cột.

Mà theo như sự phán đoán của Hàn Hi, món tài vật mang tính Hàn được giấu trong trận pháp nơi đây, rất có thể chính là một loại kỳ thảo tương đối quý hiếm.

Cố gắng dùng thần thức để dò xét tầng sương mù màu xám trắng trước mắt, tuy rằng tầng sương này chỉ bao phủ phạm vi hơn trăm mét vuông, thế nhưng, bất ngờ là nó lại có thể ngăn cách thần thức của mấy tu giả có tu vi Niết Bàn Cảnh.

Phải đến khi Tử Thanh âm thầm kết nối cùng Tâm Ma Kính, thì lúc bấy giờ cậu mới có thể nhìn thấy điểm mấu chốt ẩn sâu trong tầng sương mù dày này.

Dưới đôi mắt ánh lên chút sắc đỏ hồng của Tử Thanh, ba gốc cây kỳ dị có hình dạng tựa như là ba đóa Hoa Nắp Ấm nhanh chóng lộ ra.

Ba đóa hoa này có màu trắng đục, bên trên nổi đầy những đường gân màu máu, cả ba đóa hoa đều được trồng một cách vô cùng cẩn thận, phân biệt đặt ở ba góc của trận pháp chắn ngay phía trước của cánh cửa bằng đá.

Không để mấy người khác kịp suy nghĩ, Tử Thanh lập tức vung tay phóng ra ba sợi tơ mảnh, nháy mắt đã cắt đứt sự liên kết giữa ba gốc linh thảo và trận pháp rồi thu nó về trong tay.

Nhìn ba đóa Hoa Nắp Ấm màu trắng đục tựa như ngọc thạch nằm gọn trong lòng bàn tay Tử Thanh, cô nàng Bích Dao vốn đang nghển cổ quan sát vội nhăn mặt bịt mũi mà kêu lên.

- Anh Thanh mau cất đi, cái này tỏa ra mùi hương thật khó chịu.

Mau cất đi, mau cất đi.

Sau này đứng có lôi ra nữa, thối chết đi được...

- À hả?

Sau đó thì mọi người mới biết, hóa ra ba đóa hoa kia thực ra chính là ba gốc kỳ thảo mang hàn tính vô cùng bá đạo, tên gọi là Cực Sát Âm Long Tiên.

Loài kỳ thảo này vốn được sinh ra ở nơi chí âm chí hàn, là kết tinh của sự dung hợp giữa tiên thiên hàn khí và khí địa sát ẩn sâu trong lòng đại địa mà tạo thành.

Khi kết hợp với trận pháp thì Cực Sát Âm Long Tiên sẽ tỏa ra một loại khí âm hàn vô cùng bá đạo, cũng chính là Địa Sát Khí đã ngăn cản mấy người Tử Thanh khi nãy.

Đáng nói là cô nàng Bích Dao vốn dĩ có cực phẩm đan Hỏa linh căn, cộng thêm một thân công pháp Hỏa hệ tương đối mạnh.

Cho nên có thể coi như là một dạng thuần dương chi thể khá hiếm thấy, dĩ nhiên, khi đứng cạnh một vật mang tính chí âm chí hàn như Cực Sát Âm Long Tiên thì cô nàng sẽ không hề thoải mái một chút nào.

Vốn định sau khi thu lấy Cực Sát Âm Long Tiên sẽ đưa nó cho Hàn Hi, dù sao thì ở đây cũng chỉ có mỗi mình hắn là tu công pháp hệ Mộc.

Hơn nữa, Cực Sát Âm Long Tiên này cũng coi như là kỳ vật khó có được, đưa chúng cho Hàn Hi có khi lại giúp hắn thu được một chút lợi ích bất ngờ.

Chỉ là, Tử Thanh còn chưa kịp đưa ba đóa hoa kia cho Hàn Hi thì Bích Dao đã vội vàng dắt tay cậu chạy về phía cánh cổng đá nặng nề ở cách đó không xa.

Đã không còn Địa Sát Khí cản trở nữa, đoàn người hoàn toàn thuận lợi mà bước qua cánh cổng đá đồ sộ.

Là một trong ba người bước vào đầu tiên, đập vào mắt của Tử Thanh chính là một khoảng không gian bao la vô cùng rộng lớn.

Khác với trong tưởng tượng, không gian trước mắt Tử Thanh lúc này chính là một mảnh rừng rậm tràn đầy Mộc khí, đâu đâu cũng là linh thảo kỳ dược mọc san sát ở khắp mọi nơi.

Hai mắt như được thắp sáng, với thân phận là luyện dược sư của mình, cô nàng Bích Dao lập tức nhào tới vuốt ve mấy cây linh dược có niên đại lớn nhất mà thốt lên.

- Oa, nhiều linh dược quý hiếm quá đi.

Tử U Thảo, Địa Hồn Hoa, U Linh Minh Hỏa Quả, còn có Tử La Sâm năm ngàn năm tuổi nữa...

Đây... nơi đây là Dược Viên của di tích này à?

Không chỉ mình Bích Dao có sự rung động thái quá như vậy, ngay cả cái tên khó ưa Thượng Quan Văn Việt cũng sáng bừng hai mắt mà nhanh chóng hái lấy hai gốc cây nhìn có vẻ như là không mấy bắt mắt ở gần đấy.


- Đây là Lục Diệp Kiếm Thảo vô cùng quý hiếm.

Nơi đây vậy mà lại xuất hiện tận hai gốc, niên đại cũng đã hơn ngàn năm tuổi?

Cái này, quả thật là khó tin.

- Nếu như có thêm hai gốc Lục Diệp Kiếm Thảo này, vậy thì trong lúc luyện chế phôi kiếm sẽ có được thành quả bất ngờ.

Pháp khí sau khi luyện ra, ắt hẳn sẽ có được Thanh Diệp Kiếm Khí vô cùng sắc bén.

Mặc kệ đám người này đang phát cuồng vì vô số linh thảo kỳ dược trước mắt, cái mà Tử Thanh quan tâm lúc này chỉ có thể là tia Tiên Thiên Linh Khí ẩn mình sâu trong đám linh thảo nơi đây mà thôi.

Sau khi để cho mấy người Bích Dao thu gom gần hết số thảo dược quý hiếm, lúc này, Tử Thanh liền liếc Thượng Quan Văn Vũ một cái, ý bảo hắn thử dùng tia Tiên Thiên Linh Khí của mình kết nối với nơi này xem sao.

Cũng phải mất hơn mười phút thời gian thì tia dao động mờ ảo nơi đây mới đáp lại Thượng Quan Văn Vũ.

Chỉ tay về phía một mảnh rừng Trúc cách đó gần nửa dặm, ngay khi Thượng Quan Văn Vũ định mở miệng thì trước mắt đã nhoáng lên mấy cái.

Khi hắn định thần nhìn lại thì bản thân đã cách rừng Trúc chỉ còn mười mấy bước chân mà thôi, hiển nhiên là khi nãy đã bị cậu bạn Tử Thanh mạnh bạo túm cổ xách đi.

Nhìn mảnh rừng trúc toàn là một màu xanh mướt như ngọc, đang lúc Tử Thanh ngây người vì không gian tràn ngập một loại mùi hương thanh mát, thì bất ngờ là Hàn Hi ở phía sau cậu lại đột ngột thốt lên.

- Bích Linh Cổ Trúc.

Thật không thể tin được.

Nơi đây... toàn bộ nơi đây thế mà lại trồng đầy một loại Bích Linh Cổ Trúc...

Sau một hồi lườm nguýt, cuối cùng, dưới cái nhìn sắc như dao cạo của Tử Thanh thì Hàn Hi nhịn không được vội lên tiếng giải thích.

Hóa ra, loại Bích Linh Cổ Trúc này vốn dĩ là dòng giống hậu nhân của Tiên Thiên Linh Căn Khổ Trúc trên Tiên Giới.

Tuy rằng không thể so sánh cùng Tiên Thiên Linh Căn Khổ Trúc, thế nhưng loại Bích Linh Cổ Trúc này cũng coi như là một loại kỳ mộc có công dụng thanh tâm định thần, giúp cho tu giả rời xa tạp niệm, tâm ý được thanh lọc.

Cẩn thận lựa ra mấy gốc cây trúc có vẻ ngoài thon dài và cứng rắn nhất, Tử Thanh dự định là sau khi trở về sẽ luyện chế đám trúc này thành mấy món pháp khí phụ trợ cho việc tu luyện, chắc hẳn là sẽ bán được không ít tiền.

Khi đã thu hoạch được cổ trúc, lúc này, mấy người Tử Thanh mới chú ý đến một khóm trúc nhìn tương đối kỳ lạ mọc giữa mảnh rừng trúc xanh mướt.

Khóm trúc này rất lạ, toàn thân không phải một màu xanh mướt như lục ngọc, cũng chẳng cao trên mười mét giống như những đồng loại ở xung quanh.

Tuy chỉ có hơn mười cây, nhưng toàn bộ số trúc này lại có một màu lam tím cực kỳ xinh đẹp, thậm chí, thân trúc còn là một dạng bán trong suốt tựa như dùng kỳ ngọc mà điêu khắc nên.

Nhìn như thế nào thì cũng không giống với một loại linh mộc đang sinh trưởng giữa trời đất được.

Đứng cách khóm trúc trong suốt màu lam tím, lại thoáng cảm nhận được sự triều bái của Bích Linh Cổ Trúc ở xung quanh.

Tâm ý của Tử Thanh vừa động, cả cậu và Hàn Hi đều không hẹn mà cùng đồng thời mở trừng hai mắt rồi thốt lên.

- Tử Lam Lôi Hỏa Trúc.

- Đây là Thánh phẩm linh căn Tử Lam Lôi Hỏa Trúc trong truyền thuyết?

Sau khi biết được lai lịch của khóm trúc kia, ánh mắt của Tử Thanh bất chợt lại hiện lên một chút vẻ ngập ngừng khó xử.

Loại Thánh phẩm linh căn như Tử Lam Lôi Hỏa Trúc này vô cùng hiếm thấy, tuy rằng trên thân trúc bình thường sẽ không thấy lôi hỏa xuất hiện.

Thế nhưng, chỉ cần có người tiến vào phạm vi mười trượng quanh thân trúc, vậy thì ngay lập tức sẽ bị lôi hỏa do Tử Lam Lôi Hỏa Trúc phóng ra công kích.

Hơn nữa, theo như khí linh bí ẩn của Tâm Ma Kính cho biết, thì loại lôi hỏa này có tính công kích cực kỳ bá đạo, chẳng những có thể xuyên thủng tầng phòng ngự của một tu giả Thiên Linh Cảnh trung kỳ một cách dễ dàng.

Mà lôi hỏa màu lam tím kia còn có tính khắc chế vô cùng lớn đối với mấy loại âm hồn tà khí, so ra thì mạnh hơn Xích Diệm Ma Viêm của Bích Dao đến mấy lần.

Bởi vậy, loại Thánh phẩm linh căn như Tử Lam Lôi Hỏa Trúc này khá là tương thích với Bích Dao.

Càng huống chi, đây là Thánh phẩm Mộc hệ, mà cô nàng Bích Dao thân mang đan Hỏa linh căn, nói ra thì khóm trúc này thật chẳng khác nào thuốc bổ đối với cô nàng cả.

Trong ngũ hành có Mộc sinh Hỏa, chưa nói đến Mộc này còn mang theo lôi hỏa hai loại thuộc tính cực kỳ bá đạo.

Nếu như cô nàng Bích Dao có thể luyện hóa được lôi hỏa của Tử Lam Lôi Hỏa Trúc, vậy thì sẽ không thua kém cái đóa Tử Liên Địa Tâm Diễm của Thượng Quan Văn Vũ kia là bao.

Chỉ có điều, ở đây ngoại trừ cô nàng Bích Dao ra thì vẫn còn một người nữa cũng tương thích với Tử Lam Lôi Hỏa Trúc, đó là người bạn cũ của Tử Thanh - Hàn Hi.

Đang lúc Tử Thanh chưa biết phải làm sao, Thượng Quan Văn Vũ chợt chỉ tay vào khóm trúc trong suốt màu tử lam mà kêu lên.

- Ta phát hiện ra rồi.

Ẩn trong số linh trúc xinh đẹp kia có một tia Tiên Thiên Linh Khí.

Tuy rằng khá mỏng manh, nhưng xác thực là có...

Nghe thấy lời này của Thượng Quan Văn Vũ, mấy người Tử Thanh còn chưa kịp phản ứng gì thì hai huynh muội Lý Tu Nghi và Lý Mộ Huyên vốn dĩ vẫn luôn đi theo Hàn Hi đã nhịn không được mà muốn ra tay trước, may mà được Hàn Hi kịp thời cản lại.

Mà cũng đáng nói là, dưới một cái nhìn tưởng chừng như vô ý của tên nhóc Tử Vũ, ánh mắt của Hàn Hi lúc nhìn về phía hai huynh muội Lý Tu Nghi và Lý Mộ Huyên kia cứ có cái gì đó khiến cho hắn phải đắn đo suy nghĩ mãi.

Đã xác định được tia Tiên Thiên Linh Khí ẩn trong số Tử Lam Lôi Hỏa Trúc, đám người thoáng chốc lại rơi vào trầm tư, bởi vì ai nấy cũng thực không đành lòng nhường cho người khác.

- Cái này...

Trong khóm trúc kia quả thật là có Tiên Thiên Linh Khí, nhưng mà, dù sao cũng chỉ có một tia duy nhất.

Chúng ta nên chia như thế nào đây?

Chưa kịp để Tử Thanh nói hết câu, hai tên huynh muội nhà họ Lý bên phía Hàn Hi vội cất cao giọng mà nói.

- Còn phải hỏi sao?


Tất nhiên là thuộc về Hàn sư huynh của bọn ta rồi.

- Đúng đó.

Hàn sư huynh thân là đan Mộc linh căn, hơn nữa công pháp huynh ấy tu luyện có thể hiệu triệu vạn mộc.

Đám Tử Lam Lôi Hỏa Trúc cùng với tia Tiên Thiên Linh Khí kia thuộc về Hàn sư huynh là hợp lý nhất rồi.

Nhe răng cười khinh bỉ một cái, tên nhóc Tử Vũ vốn không nói gì chợt gân cổ lên cãi.

- Vớ vẩn.

Mộc linh căn thì kệ Mộc linh căn chứ.

Huống hồ đây là linh mộc mang theo lôi hỏa hai loại thuộc tính, nếu xét về độ phù hợp thì sao qua được Bích Dao tỷ của bọn ta?

- Ừm.

Tử Vũ nói không sai, loại linh mộc này là hợp với Bích Dao sư muội hơn.

Thượng Quan Văn Vũ ta vốn không có ý tranh giành, chỉ đơn giản là nói ra ý kiến của mình thôi.

- Vớ vẩn.

Linh mộc thì phải thuộc về tu giả Mộc linh căn.

Các ngươi đừng có mà nhiều lời...

- Ngươi nói gì?

Muốn ăn đấm hả?

- ...

- Haizzz.

Được rồi, các ngươi đừng tranh giành nữa.

Loại thánh phẩm linh căn như Tử Lam Lôi Hỏa Trúc này quả thật là hợp với Bích Dao muội muội hơn...

Trợn tròn hai mắt nghe Hàn Hi nói, tuy rằng trong lời nói của hắn mang theo hàm ý hòa giải, thế nhưng chẳng hiểu tại sao mà ngay cả Bích Dao và nhóc Tử Vũ đều cảm thấy cái tên này không hề đơn giản một chút nào.

Nhìn Hàn Hi hòa nhã nhẹ nhàng như vậy, Thượng Quan Văn Việt cũng chợt cảm thấy người này tâm tính rất tốt, cho nên bèn mở miệng nói.

- Hàn Hi nói đúng đấy.

Bích Dao sư muội có đan Hỏa linh căn, nếu luyện hóa được cả Tử Lam Lôi Hỏa Trúc kèm theo tia Tiên Thiên Linh Khí trong đó, vậy thì sẽ có ích rất lớn cho tu vi.

Được Thượng Quan Văn Việt mở lời, Hàn Hi ngay lập tức cười tươi mà ôm lấy cánh tay của Tử Thanh rồi nói.

- Tử Thanh.

Chúng ta quen biết đã lâu, trước kia là ngươi luôn chiếu cố ta, lần này hãy để ta làm chút gì đó cho ngươi đi.

Bích Dao là muội muội của ngươi, cũng coi như là muội muội của ta, vậy nên đám trúc này tặng muội ấy đi...

Mỉm cười giơ ngón tay cái với Hàn Hi, cậu bạn Tử Thanh cũng không có nghĩ gì nhiều mà cất lời khen ngợi.

- Tuyệt vời.

Bạn của ta là phải như thế chứ.

Yên tâm, lần sau gặp được đồ tốt sẽ lại nhường cho ngươi...

- Nhỏ em gái, mau cảm ơn Hàn Hi đại ca đi.

Bị câu nói của Tử Thanh gãi đúng chỗ ngứa, cô nàng Bích Dao vốn đã cảm thấy cái tên bạn cũ của Tử Thanh này có gì đó không ổn rồi.

Giờ đây thấy hắn nhẹ nhàng chiếm lấy lòng tin của Tử Thanh, cộng thêm cả sự đồng cảm của Thượng Quan Văn Việt thì lại càng khiến cho cô nàng cảm thấy khó chịu.

Bĩu môi một cái, Bích Dao phủi tay đáp.

- Khỏi.

Ta tuy là thích hợp với linh trúc, nhưng tia Tiên Thiên Linh Khí kia dù sao cũng mang thuộc tính Mộc, ta sợ là không luyện hóa được.

- Nếu Hàn Hi đại ca đã là đan Mộc linh căn, vậy thì cứ để cho hắn đi.

Bổn cô nương dù sao cũng là thuần dương linh thể, không cần phải pha tạp thể chất của ta.

Tuy rằng nghe ra chút khó chịu trong lời nói của Bích Dao, nhưng nghĩ kỹ thì thấy cô nàng nói cũng có lý, dù sao tia Tiên Thiên Linh Khí kia cũng mang thuộc tính Mộc, lỡ như cô nàng thật sự không luyện hóa được thì kết quả có thể sẽ không được khả quan cho lắm.

Lại nói, một bên là em gái nuôi đã nhiều lần liều mạng vì bản thân, một bên lại là bạn cũ từng vào sinh ra tử lâu năm gặp lại, bên nào cũng là người có vị thế trong lòng, do đó làm theo lời mà Bích Dao nói cũng không phải là không hợp lý.

- Hờ hờ.

Thôi được rồi.

Nếu em gái anh đã nói như vậy rồi, vậy thì đám Tử Lam Lôi Hỏa Trúc kia và tia Tiên Thiên Linh Khí ẩn trong đó cứ để Hàn Hi luyện hóa đi...


- Hè hè hè.

Yên tâm yên tâm, mày là em gái vàng em gái bạc của anh, kiểu gì thì tao cũng sẽ không để cho mày thiệt thòi đâu.

Thế rồi, vấn đề về khóm Tử Lam Lôi Hỏa Trúc và tia Tiên Thiên Linh Khí mang thuộc tính mộc kia rất nhanh đã được giải quyết.

Chỉ có điều, khi Hàn Hi đi luyện hóa đám trúc và tia Tiên Thiên Linh Khí kia thì lại chỉ đích danh hai huynh muội nhà Lý Tu Nghi và Lý Mộ Huyên kia hộ pháp.

Còn về phần Tử Thanh thì lại bị hắn lấy cớ là muốn cậu được nghỉ ngơi nên không để cậu ra tay trợ giúp.

Cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng đến khi Hàn Hi ngỏ ý muốn nhờ Thượng Quan Văn Việt phóng ra kiếm khí áp chế lôi hỏa của Tử Lam Lôi Hỏa trúc thì trong lòng Tử Thanh lại bất chợt khẽ nảy một cái.

Mấy ngày sau đó, Thượng Quan Văn Việt luôn ở vào trạng thái liên tục phóng ra kiếm khí trợ giúp Hàn Hi luyện hóa linh trúc, còn phần mấy người Tử Thanh thì đang nhàn nhã ngồi ở một bên nướng thịt ăn cho lại sức.

Đến ngày thứ mười hai, Hàn Hi sau khi thành công luyện hóa Tử Lam Lôi Hỏa Trúc cùng với tia Tiên Thiên Linh Khí Mộc thuộc tính kia liền tiến tới dìu lấy cái tên đã sắp ngã qụy vì kiệt sức bên cạnh.

Nhìn Hàn Hi và Thượng Quan Văn Việt cười nói vui vẻ như vậy, bất giác chợt khiến cho Tử Thanh cảm thấy trong lòng có chút mất mát.

Đến khi đã khôi phục lại linh lực, bấy giờ Thượng Quan Văn Việt mới nhớ tới cũng lâu rồi hắn không có nói chuyện với Tử Thanh, chỉ là ngay lúc hắn định đi tới chỗ cậu thì lại bị Hàn Hi lên tiếng giữ lại.

- Thượng Quan đại ca, chỗ ta có một viên Dưỡng Linh Hoàn, vừa hay có thể củng cố căn cơ, bồi bổ linh lực.

Tặng cho huynh, coi như là đa tạ huynh cật lực hỗ trợ ta mấy ngày qua.

Ngại ngùng nhận viên đan dược từ tay Hàn Hi, sau đó lại bị mấy lời hỏi thăm của hắn cuốn lấy, rốt cuộc là sang đến tận ngày hôm sau thì Thượng Quan Văn Việt vẫn chưa nói được câu nào với Tử Thanh.

Mặc dù Thượng Quan Văn Việt cứ ở mãi bên Hàn Hi khiến cho trong lòng Tử Thanh có chút không thoải mái, huống chi cũng đã sớm quen với việc cái tên này suốt ngày quanh quẩn bên cạnh, nên khi thấy hắn không còn để ý đến mình nữa lại khiến cho Tử Thanh có chút không vui.

Cũng chẳng biết tại sao bản thân lại như vậy, nhưng chỉ cần nhìn thấy Hàn Hi và Thượng Quan Văn Việt đứng cạnh nhau thì Tử Thanh sẽ ngay lập tức tỏ ra không mấy dễ chịu.

Cứ như ngày hôm nay vậy, trong khi cả đám người đang giao chiến cùng với một bầy yêu thú họ nhà Thằn Lằn tên là Địa Hỏa Tích, thì cái tên khó ưa Thượng Quan Văn Việt vốn dĩ là nên ở bên phía mấy người Tử Thanh lại bất ngờ chạy tới hỗ trợ Hàn Hi, sau đó cả hai liền cùng nhau vây đánh một trong ba con Địa Hỏa Tích thủ lĩnh.

Kết quả là đã chọc cho cậu bạn Tử Thanh nổi giận, trực tiếp dùng lực lượng cường đại của mình để một chiêu diệt sát hai con Địa Hỏa Tích thủ lĩnh.

Đáng nói là, bởi vì trong lòng nảy sinh cảm giác giận dữ, tâm trí hơi hoảng loạn, nên khi một mình cùng lúc hạ sát hai con yêu thú cấp tám tương đương với hai gã tu giả Niết Bàn Cảnh, thì cậu bạn Tử Thanh không tránh khỏi việc bị yêu thú làm bị thương.

Mặc kệ bả vai vẫn đang trào ra máu tươi, cậu bạn Tử Thanh chỉ khẽ liếc Thượng Quan Văn Việt một cái rồi lên tiếng kêu ba người Bích Dao cùng đi thu tinh phách và nội đan của hai con Địa Hỏa Tích thủ lĩnh lại.

Ngồi lặng yên tại một góc tự mình vận linh lực trị thương, tuy rằng Hỗn Độn Chân Kinh có thể tự động vận chuyển, giúp cho Tử Thanh nhanh chóng khôi phục lại thương thế, nhưng trong lòng thì thật sự là vẫn rất khó chịu.

Cái thứ cảm giác vừa có chút ghen tị xen lẫn chút khó chịu này cứ lảng vảng mãi ở trong đầu Tử Thanh, nhưng chỉ cần Thượng Quan Văn Việt đến gần thì nó lại chầm chầm biến mất, hệt như là chưa từng xuất hiện qua vậy.

Chỉ đơn giản coi đó là thứ cảm giác do bản thân và Thượng Quan Văn Việt dây dưa đã lâu mà tạo ra, vì vậy Tử Thanh cũng chỉ coi đó như là chút ít thân thiết bình thường mà thôi.

Giờ đây, khi cái tên khó ưa đấy lại bỏ qua bản thân mà đi thân thiết với bạn cũ của mình, cậu bạn Tử Thanh liền nghĩ là bởi vì lý do đó, cho nên trong lòng mới cảm thấy như bản thân bị đá ra rìa mà xuất hiện cảm giác khó chịu.

Những ngày sau, mặc kệ Thượng Quan Văn Việt và Hàn Hi thường hay nói chuyện riêng với nhau, cậu bạn Tử Thanh tuy rằng trong lòng không vui nhưng cũng chẳng tỏ vẻ gì ra bên ngoài cả.

Phần lớn thời gian đều là dẫn theo tên nhóc Tử Vũ, Thượng Quan Văn Vũ và cô nàng Bích Dao đảo qua đảo lại trong khu di tích này, mong sao sẽ tìm được một chút vận may bất ngờ.

Đã song hành cùng nhau như vậy được hơn hai tháng, mối quan hệ giữa mấy người bên phía Hàn Hi và đám Thượng Quan Văn Vũ cũng dần dần tốt lên không ít.

Bởi vì Hàn Hi liên tục tìm về mấy loại linh thảo có công dụng thúc đẩy tu vi tăng tiến, hơn nữa còn cẩn thận lựa chọn từng loại thuộc tính phù hợp với mỗi người, cho nên vị trí của hắn trong đoàn đội cũng dần có trọng lượng hơn.

Nhìn đám người Tử Vũ ngồi ngay ngắn đợi Hàn Hi phân phát linh thảo, trong lòng Tử Thanh dần dần lại nảy sinh chút cảm xúc nguội lạnh.

- Haizzz.

Từng là bạn thân, từng cùng nhau trải qua khó khăn hoạn nạn.

Nhân sinh đưa lối, vô tình lại gặp mặt sau nhiều năm xa cách...

- Ấy vậy mà...

Sao mình cứ cảm giác như bản thân bị thừa ra ấy nhỉ?

Ơ hơ, đùa chứ, bọn nó giờ cứ xum xoe cạnh thằng cu Hàn Hi kia còn hơn cả mình nữa.

Buột miệng khẽ thốt lên vài câu cảm thán, vô tình lại bị cô nàng Bích Dao ở bên cạnh nghe thấy, lúc sau chợt thấy cô nàng nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cậu mà thủ thỉ.

- Anh Thanh.

Ta biết, kể từ khi cái tên bằng hữu cũ kia của ngươi xuất hiện thì trong lòng ngươi đã không thoải mái...

- Đừng lo, mấy tên kia có lẽ sẽ vì những thứ Hàn Hi đưa cho mà động lòng.

Nhưng ngươi yên tâm, Bích Dao ta tuyệt đối không phải là loại người dễ bị xao động bởi lợi ích đâu.

Ngươi xem này...

Nghe Bích Dao nói, lại thấy số linh thảo mà Hàn Hi đưa cho cô nàng vẫn luôn bị ném trong một cái túi trữ vật chưa hề có dấu hiệu bị đụng đến, trong lòng Tử Thanh nhất thời cũng tràn ngập một loại cảm xúc hãnh diện mà mỉm cười đáp.

- Tao đâu có bận lòng gì lắm đâu.

Chỉ là từ lâu đã quen với việc được mọi người vây quanh, giờ đây có chút không quen thôi.

- Mà con nhóc nhà mày cũng giỏi thật đấy.

Mày không hề đụng đến số linh thảo kia, thế mà trong vòng hai tháng này lại tấn thăng lên đến Thiên Linh Cảnh trung kỳ đỉnh phong.

Không uổng là em gái vàng em gái bạc của tao.

Vốn đang ngồi cạnh Hàn Hi và mấy người Tử Vũ, ánh mắt vô tình lướt qua phía Tử Thanh và Bích Dao, thấy rằng hai người đang nói gì đó nhìn có vẻ rất là vui vẻ, khiến cho Thượng Quan Văn Việt cũng nảy sinh tò mò mà bước qua.

- Hai huynh muội các ngươi nói chuyện gì mà trông vui vẻ vậy?

Thấy người tới là ai, Tử Thanh chưa kịp nói gì thì Bích Dao đã trề môi đáp.

- Chuyện của huynh muội nhà ta, ngươi hỏi làm gì?

Anh Thanh, hôm qua lúc ta đi hái trái cây thì thấy gần đó có một khe núi sâu, bên trong tràn ra hỏa khí rất là mạnh bạo.

Lát nữa ngươi đi cùng ta đi.

Bị Bích Dao lôi kéo, Tử Thanh cũng thuận thế mà gật đầu đồng ý.

- Được.

Lát nữa anh mày sẽ đi cùng, yên tâm.

Đứng dậy phủi phủi vạt áo, Tử Thanh lạnh nhạt quay qua nhìn Thượng Quan Văn Việt một cái rồi cất cao giọng nói.


- Ta cùng Bích Dao qua bên kia thăm dò một chút, các ngươi cứ ở đây chờ là được, không cần phải đi theo.

Dứt lời liền dắt theo Bích Dao lao đi, nháy mắt đã hóa thành một vệt sáng biến mất sau từng tán cây rậm rạp.

Bị Tử Thanh lơ đẹp, cũng biết là thời gian gần đây bản thân đã quá vô tâm với cậu, nhưng tất cả cũng chỉ vì bản thân Thượng Quan Văn Việt muốn hợp tác cùng Hàn Hi, sẵn tiện tìm kiếm một chút cơ hội nâng cao tu vi mà thôi.

Thật lòng thì Thượng Quan Văn Việt cũng không muốn bản thân bị bỏ lại phía sau quá nhiều, nên cho dù trong lòng có chút cảm xúc kỳ lạ giành cho Tử Thanh, nhưng vì có thể đứng ngang hàng cùng với cậu, vậy nên hắn chỉ còn biết tạm gác lại mọi thứ để truy cầu lực lượng trước.

Trông thấy Tử Thanh và Bích Dao rời đi, lại thấy Thượng Quan Văn Việt ngây ngốc đứng một hồi, khóe môi Hàn Hi nhẹ vểnh lên rồi bất ngờ cao giọng hỏi.

- Ấy.

Có phải chỗ bọn họ định đi là khe núi liên tục tỏa ra hỏa khí kia không?

Mấy hôm trước ta cũng có đi qua, hình như trong đó có không ít yêu thú đặc thù, để hai người bọn họ đi riêng như vậy liệu có an toàn không?

Thế rồi, dưới sự quan tâm lo lắng của Hàn Hi, đám người rất nhanh liền thu dọn rồi đuổi theo hai người Tử Thanh.

Chẳng biết là mấy người kia cũng đi theo, giờ phút này, Tử Thanh và Bích Dao đang ẩn mình trong làn khói dày màu đen tím do Tử Thanh thả ra, từng bước thận trọng xâm nhập vào bên trong khe núi.

Càng vào sâu thì không gian càng rộng rãi, nhiệt độ xung quanh cũng ngày một tăng cao hơn, thậm chí dưới đất còn xuất hiện một tầng đá cứng đen nhám do nham thạch sau khi nguội đi tạo thành.

Thử cùng khí linh của Tâm Ma Kính trao đổi, bất ngờ nhận được thông tin về thứ ẩn sâu trong một hang động cách đây hơn năm dặm, hai mắt Tử Thanh ngập tràn ánh sáng mà kéo theo Bích Dao nhanh chóng chạy về phía trước.

Chỉ là, khi chỉ còn cách ngọn núi nơi có hang động kia không xa, trước mắt Tử Thanh lập tức hiện ra một thung lũng với hàng trăm ngàn hố lớn đang không ngừng trào ra nham thạch nóng bỏng.

Đáng nói là, nằm phủ phục khắp nơi trong thung lũng nham thạch chính là một đàn yêu thú kỳ dị với số lượng lên đến cả ngàn con.

Đám yêu thú này có dáng vẻ gần giống với loài Kiến Càng, chỉ là kích thước của chúng lại lớn hơn gấp trăm ngàn lần so với một con Kiến bình thường.

Hơn nữa, trên thân thể của chúng phủ đầy một lớp giáp xác dày dặn cứng cáp, hệt như là được đắp một tầng đá cứng lên người vậy.

Đám yêu thú này cao gần một trượng, thân dài hơn hai trượng, cái đầu ngoại trừ sáu con mắt màu đỏ rực ra thì cặp răng nanh sắc nhọn tựa như hai thanh nguyệt đao chính là thứ thu hút ánh nhìn của Tử Thanh nhất.

- Nguyệt Nha Thiên Ma Nghĩ.

Đây là một quần thể Nguyệt Nha Thiên Ma Nghĩ thật kìa.

- Ôi mẹ ơi.

Cái loại yêu thú mang sức mạnh dời non lấp biển này sao lại xuất hiện ở đây nhỉ?

Căng rồi đây...

Trông thấy Tử Thanh bày ra dáng vẻ nghiêm trọng như vậy, cũng biết là lần này e rằng nguy hiểm không nhỏ, cho nên cô nàng Bích Dao đang định khuyên cậu rời đi.

Thế nhưng bất ngờ là, chưa đến một giây sau, đôi lông mày đang nhíu chặt của Tử Thanh chợt giãn ra, giọng nói mang theo sự quyết đoán mạnh mẽ của cậu cũng theo đó mà vang lên.

- Hừm hừm.

Ở đây có cả một đàn hơn ngàn con Nguyệt Nha Thiên Ma Nghĩ canh chừng, hơn nữa số Thiên Ma Nghĩ Hoàng mọc cánh cũng có năm tên.

Chứng tỏ trong hang động kia có thứ gì đó rất là quý giá.

Bốn con mắt như phát sáng nhìn chằm chằm vào nhau, cả hai như được thông não cùng lúc mà thấp giọng hô lên.

- Thiên Ma Nghĩ Hậu.

- Trong hang động kia, rất có thể chính là một con yêu thú cấp tám hậu kỳ Thiên Ma Nghĩ Hậu.

Theo như ghi chép, Nguyệt Nha Thiên Ma Nghĩ vốn là một loại yêu thú có sức mạnh vô cùng bá đạo, chẳng những lực lượng thân thể vượt xa yêu thú cùng đẳng cấp gấp nhiều lần, mà bản thân chúng còn mang theo song thuộc tính Thổ và Hỏa cực kỳ tinh thuần.

Đặc biệt, trong quần thể Nguyệt Nha Thiên Ma Nghĩ thì Thiên Ma Nghĩ Hậu là dạng tồn tại có thể sánh ngang với một tu giả Niết Bàn Cảnh hậu kỳ đỉnh phong.

Thế nhưng loại tồn tại này vốn không hề có tính công kích, mà ngược lại, Thiên Ma Nghĩ Hậu lại được coi như là một loại linh dược hoặc thiên tài địa bảo vô cùng quý giá.

Bản thân Thiên Ma Nghĩ Hậu không hề có lực công kích, nhưng sở dĩ nó có thể thống lĩnh cả tộc quần hơn ngàn con Nguyệt Nha Thiên Ma Nghĩ cũng bởi vì một nguyên nhân tương đối đặc thù.

Đó là vì Thiên Ma Nghĩ Hậu là kẻ duy nhất nắm giữ khả năng sinh sản và tạo ra thế hệ sau cho tộc đàn, hơn nữa, trong cơ thể của Thiên Ma Nghĩ Hậu có ẩn chứa tinh hoa của đại địa, là cội nguồn huyết mạch cũng như lực lượng của các thế hệ sau này.

Loại tinh hoa của đại địa bên trong người của Thiên Ma Nghĩ Hậu này thường được rất nhiều tu giả nhân loại, hoặc giả là các yêu thú khác đỏ mắt thèm thuồng.

Bởi vì một khi có được Thiên Ma Nghĩ Hậu, lại bỏ chút công sức ra luyện hóa nó, vậy thì sẽ chẳng khác gì uống vào tiên dược, vừa có thể nâng cao tu vi, vừa thu được một phứ phôi thai linh khí cực kỳ quý giá.

Tuy không biết là ở đây có thể may mắn tìm được Tiên Thiên Linh Khí hay không, nhưng trước mắt, Thiên Ma Nghĩ Hậu chính là một thứ báu vật từ dưới đất chui lên giành riêng cho Bích Dao.

Bởi vậy mà chỉ thấy Tử Thanh phấn khích reo lên, sau đó lập tức nhìn Bích Dao với vẻ mặt nghiêm túc mà nói.

- Nhỏ em gái.

Lần này anh mày dù có trọng thương cũng nhất định phải giúp mày lên cấp.

Yên tâm, mày chỉ cần giữ sức luyện hóa Thiên Ma Nghĩ Hậu, việc còn lại để anh mày lo.

Sau đó, để kiểm chứng là gã ai trai này không hề nói khoác, chỉ thấy Tử Thanh bay vào giữa không trung, từ trên người cậu lập tức có vô vàn tia sáng màu đỏ hồng xuất hiện.

- Hừ.

Nguyệt Nha Thiên Ma Nghĩ nhỉ?

Rồi cũng rơi vào tay anh hết.

Tâm Ma Dẫn - Đọa Lạc.

Vẫn là chiêu thức cũ, nhưng lần này phạm vi và lực công kích lại như bước lên một tầm cao mới, nên ngay vào lúc Tử Thanh hóa thành mười phân thân dùng ánh mắt của mình đối kháng cùng với mấy con Thiên Ma Nghĩ Hoàng thì từng tia sáng màu đỏ hồng quanh thân cũng nháy mắt quấn lên người đám Nguyệt Nha Thiên Ma Nghĩ gần đó.

Do trước đó đã bị tiếng quát của Tử Thanh thu hút, nên đám yêu thú kia phần lớn đều nhìn vào ánh mắt của cậu, cũng nhờ vậy mà Tâm Ma Dẫn đã hoàn toàn khống chế được những yêu thú ở đây.

- Hai ngươi, qua đây.

Đưa bọn ta vào động gặp Nghĩ Hậu, còn lại ở ngoài canh chừng.

Bị Tử Thanh khống chế, hai con Thiên Ma Nghĩ Hoàng tựa như con rối mà chầm chậm bước tới cõng cậu và Bích Dao xuyên qua thung lũng nham thạch đi về phía hang động.

Còn lại ba con Thiên Ma Nghĩ Hoàng khác thì ở ngoài nhận lệnh canh giữ cũng như cai quản quần tộc.

Có điều, Tử Thanh cũng không biết là, những gì mà cậu vừa làm, cộng thêm đôi mắt ánh lên thứ ánh sáng màu đỏ hồng của mình lúc thi triển Tâm Ma Dẫn đã bị người bạn cũ của mình là Hàn Hi trông thấy.

Càng kỳ lạ hơn là, sau khi nhìn thấy đôi mắt này của cậu, khóe môi Hàn Hi lại chầm chậm kéo lên tạo thành một nụ cười mỉm, kế đó, liền thấy đôi môi ấy mấp máy nhè nhẹ.

Nếu có người chăm chú nhìn kỹ, vậy thì có thể nhìn ra, từ trên khẩu hình môi mấp máy đó, câu mà Hàn Hi vừa mới lẩm nhẩm hiển nhiên chính là: "Đôi mắt kia thật là tốt".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận