" Nanami-oneesan !!!!! " Đứng ngoài đền mà tiếng kêu của cậu vang vọng luôn vào trong rừng.
Chẳng có tiếng trả lời dáp lại.
Chắc là cô đã đi học rồi cũng nên ? bỗng từ trong đền đi ra là một cục màu trắng trắng đằng đằng sát khí ló ra " Lại là mi !!! thằng ranh con Tử thần dám nhuộm tóc của ông !! chẳng những dám nhuộm lén còn nhuộm bảy màu !!! "
" Tomoe-dono ~~ ngài vẫn khỏe chán nhỉ "
" Ông đây chỉ khỏe sau khi băm mi ra làm trăm mảnh !! Nói đi..
đến đây có việc gì , Nanami còn đi học chưa có về sớm vậy đâu " Đe dọa thì đe dọa nhưng vẫn dẫn trước vào đền để cậu đi theo sau mình
" Gần đây tôi cứ bị sao ấy...tôi cảm thấy mình như bị người chơi ngải " Takemichi nghiêm túc thưởng thức tách trà nhận được từ Tomoe từ tốn uống rồi nói.
Tomoe nghe xong cũng bất giác căng thẳng theo.
Đây là chuyện rất hệ trọng rồi .
" Đã bao nhiêu năm trời làm công ăn lương vậy mà vẫn không giàu lên được !! anh nói xem có phải là lời nguyền hay không !! Có cách giải không !! "
" Là do ngươi đốt tiền vào mấy thứ công cụ Tử thần đó chứ ranh con !!! "
" Không !!! đây chắc chắn là nguyền rủa !! Onikiri-san , Kotetsu-san làm phiền cho tôi xin thêm vài cái bánh quy ngọt.
Trà của Tomoe-dono đắng chết đi được "
" Này !!! Có chê cũng phải chê lúc ông đây không ở có biết hay không !! "
" Khẩu vị của mấy lão yêu quái ngàn năm tuổi đúng thật là "
" Gϊếŧ mi nha !!! "
Onikiri và Kotetsu - những linh hồn phục vụ cho ngôi đền cũng đã thành thói quen với tình huống này.
Hanagaki Takemichi là Tử thần thiếu niên kì lạ nhất mà họ biết , hễ tiếp xúc gần với Tomoe-sama nhà họ là y như rằng như nước với lửa.
Cũng chỉ có Nanami-sama mới ngăn cản được giữa hai người họ
" Khụ..
nghiêm túc trở lại nào Tomoe-dono " Takemichi một lần nữa thay đổi biểu cảm.
Đôi mắt xanh lam nhàn nhạt không chứa ý cười đùa nào nữa.
Đôi bàn tay thon dài xen kẽ vào nhau tựa lên bàn , chiếc cằm nhỏ nhắn được đặt bên trên mu bàn tay.
hoàn toàn là khí chất của một Tử thần nên có , Tomoe liếc mắt một cái cũng đã hiểu nên trầm ngâm chờ đợi cậu mở lời trước
" Tomoe-dono..
anh có thông tin về một thứ gì đó hắc ám kí sinh trong cơ thể nhân loại hay không.
Ví dụ như một lúc nào đó nó hoàn toàn chi phối được chủ thể của mình và tàn sát khắp nơi ? "
" ...Nếu là về vấn đề này thì mi tìm đến Akura-ou - tên Quỷ vương đó thì hơn.
Bởi vì thứ mà mi vừa nói đến theo sự hiểu biết của ta thì nó không nằm trong phạm vi của thần và tử thần.
Mi hiểu rõ mà phải không Hanagaki Takemichi " Tomoe gọi cả họ lẫn tên của cậu là biết chuyện không còn đơn giản chút nào.
Đây là một lời cảnh báo nếu cậu vẫn lo chuyện không phải của mình thì đến một ngày cậu sẽ nhận lấy kết cục không thể vãn hồi lại được
" Vì ai " Một câu hỏi không đầu không đuôi dành cho cậu , Tomoe hắn biết rất rõ nhóc con tóc vàng này nhìn thì vô tâm vô phế , tỏ vẻ không thứ gì lọt vào mắt cậu nhưng thật chất là cậu âm thầm níu giữ mọi thứ bên mình lại.
Một nhóc con dũng cảm sẵn sàng bỏ mình vì người không chút do dự.
Thật ngốc , có chút giống Nanami của hắn nên hắn không ghét bỏ nổi mà .
Khẽ mím môi cười , Takemichi nghiêng đầu đối mắt trực diện với người nọ không chút e sợ .Suy nghĩ về gì đó lam sắc ánh lên tia dịu dàng , nhỏ giọng đáp " Vì bạn bè "
" Tomoe !! tôi nghe Onikiri với Kotetsu nói Takemichi-kun em ấy đến đây có phải không vậy không " Tưởng chừng như thời gian lắng đọng thì một âm thanh của một cô gái lanh lãnh hối hả chạy đến . Tiếng bước chân bịch bịch cho biết tâm trạng chủ nhân của nó đang háo hức đến mức nào
" Haizz "
" Nanami-oneesan ~~ Tomoe-dono bắt nạt em nha hic "
" !!?? "
" Cái gì Tomoe ??! sao anh lại nhỏ mọn đến vậy với một đứa trẻ !! chuyện nhuộm tóc cũng qua lâu rồi mà vẫn còn ghi thù.
thật đáng xấu hổ làm sao " Cô gái xinh đẹp với nét thoát tục , mái tóc nâu xõa tới ngang lưng , mặc đồng phục nữ sinh đứng chống nạnh hai bên hông chỉ vào tóc trắng thanh niên mắng mỏ xối xả không nghe người kia ú ớ giải thích rồi bay tới chỗ tóc vàng thiếu niên ôm vào lòng vỗ vỗ an ủi diễn cảnh mẫu hiền tử hiếu
" ....!" Hắn thề nếu có con trong tương lai nhất định hắn sẽ dạy dỗ nó nên người chứ không để nó đi tai họa cho toàn thể nhân loại như ranh con tử thần này được !!! Oan ức muốn chết !!
" Đúng rồi , hôm nay sao lại có thời gian đến thăm chị vậy Takemichi-kun ? "
" Hôm nay trường cho nghỉ một ngày ( nói dối ) với lại không đi làm thêm ( bị đuổi ) nên em đến chơi ạ.
Với lại...!do nhớ Nanami-oneesan ~~ " Takemichi sắm vai hoàn hảo em trai nhà bên đáng yêu , manh manh khơi dậy tình mẹ của Nanami một cách dễ dàng như ăn kẹo
" Aw ~ đứa trẻ dẻo miệng này.
Hôm qua Mizuki vừa mua cái bánh kem thì phải , để chị lấy ra cho em dùng "
" Hểhh ? Mizuki-dono anh ấy sẽ không giận em chứ ạ QwQ "
" Không sao không sao.
Chị sẽ nói lại với anh ấy , chắc chắn anh ấy không nhỏ mọn như ai kia đâu "
" .....!" Đã hạ thấp sự tồn tại mà vẫn bị nhắm trúng
Nhưng thôi vẫn là hả hê nhiều hơn tức giận , tên rắn đó đi chơi đã về tìm không thấy cái bánh kem đâu nằm lăn ra khóc rống cũng đáng xem hơn nhiều
" Đúng rồi ! chị có mua chút trà hoa sen mới cho Tomoe em dùng chung với bánh không Takemichi-kun "
" Yay !! Bánh kem mà có trà thì còn gì bằng nữa ạ " Ôi..
ranh con yêu nghiệt dùng sắc hoàn toàn làm mê muội tâm trí hoàng thượng Nanami rồi
" .....!" Đúng là cười người hôm trước , hôm sau mất m* bịch trà
Takemichi cùng Nanami lâu ngày không gặp nên nói chuyện trên trời dưới đất tới tận chiều còn sẳn bán manh làm nũng để xin được mấy tấm bùa bình an để dành cho mọi người.
Đùa cái gì chứ Nanami-oneesan làm phép cũng rất linh nghiệm đấy , nếu mọi người đều có một cái thì cậu cũng đỡ lo hơn.
Vậy nên trước cái mặt đen như đáy nồi của Tomoe cậu lấy từ Nanami cũng xấp sỉ gần hai chục cái
Đã khoảng 3 giờ chiều cậu mới nhớ ra Mikey trước khi để cậu ra về có đề cập đến việc đi thăm bệnh Draken.
Ây , chắc cậu ta không mong mỏi chờ cậu đến giờ này đâu nhỉ
" Nanami-oneesan.
Em có hứa với bạn là sẽ đi thăm bệnh cậu ấy nên em về sớm nhé ~~ "
" ....!" Sớm cái gì !! Ăn cơm chiều được rồi đó !!
" Ừm thôi vậy , lần sau em đến chơi với chị nữa nha Takemichi-kun "
" .....!" Đừng có mời nó đến Nanami !!!
" Em biết rồi ạ ~~ Nanami-oneesan , Tomoe-dono tạm biệt "
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Trời xanh mây trắng trôi đều trong êm đềm.
Trong một phòng bệnh của bệnh viện có một thanh niên nằm trên giường lâu lâu ngước mắt sang hướng ngoài cửa trông ngóng chờ đợi ai kia xuất hiện nhưng gần hết một ngày trời người vào người đi mà vẫn chưa thấy bóng dáng.
Draken nước mắt chảy ròng ròng trong lòng , một chút chết trong tim .
' Takemicchi...!mày không cần tao nữa sao !!! '