Trâm 4: Chim Liền Cánh

Vương Uẩn không hề đến nhà họ Hoàng.

Sáng hôm sau, y cho người hầu đến nhà họ Hoàng báo tin, vì bận bịu việc công nên không thể giữ lời hẹn, mong được lượng thứ.

“Xem ý tứ thì đáng lẽ hôm nay y sẽ đến bàn bạc chuyện hôn nhân, nghe nói còn có mấy bậc bề trên trong nhà họ Vương cũng tới…” Hoàng Dũng, bác họ Hoàng Tử Hà vốn triệu tập các bậc cao niên trong tộc lại, khấp khởi đợi Vương Uẩn đến, nào ngờ y lại cáo bận, khiến họ phấp phỏng không thôi.

“Liệu có phải… nhà họ Vương cấn cá gì về hôn sự này không?”

“Có nhẽ đâu thế, hôm qua Vương công tử còn sai người đến bàn bạc trình tự, xem phải đón Tử Hà vào kinh thành hôn thế nào cho thỏa đáng mà…”

“Huống hồ dù nghe tin Tử Hà giết chết cả nhà rồi bỏ trốn, nhà họ Vương cũng chưa bao giờ tỏ ý hối hôn, theo tôi thấy, không thể có chuyện gì được.”

Mấy bậc bề trên trong họ xôn xao bàn tán, coi việc cô gả vào nhà họ Vương đã chắc mười mươi, không suy suyển vào đâu được. Đúng lúc họ cho rằng Vương Uẩn không đến, toan lục tục cáo từ thì lại có người từ bên ngoài hớt hải chạy vào, tay cầm một phong thư: “Lão gia, Lục tiểu thư có thư.”

Trong số các chị em họ, Hoàng Tử Hà đứng vai thứ sáu. Hoàng Dũng mững rỡ hỏi: “Là Vương công tử gửi ư?”

“Thưa không.” Người hầu lắc đầu đáp, “là Quỳ vương gửi đến.”

Mọi người nhìn nhau, bấy giờ mới nhớ ra, Hoàng Tử Hà trước đây làm hoạn quan bên cạnh Quỳ vương.

“Nhưng… giờ Tử Hà đã khôi phục danh phận, là con gái nhà chúng ta, sao Quỳ vương còn viết thư gửi nó nữa?” Họ nghi hoặc cầm phong thư lên xem, chỉ thấy bì thư viết:

Thủ tục cho hoạn quan Dương Sùng Cổ phủ Quỳ vương về Thục. Hoàng Tử Hà nhận và cất giữ.

“Vẫn là người phủ Quỳ làm việc chu đáo, dù Tử Hà đã khôi phục thân phận nữ nhi, nhưng suy cho cùng muốn rời vương phủ vẫn phải tuân theo thủ tục.” Mọi người lại tấm tắc cảm thán, song không ai dám bóc thư ra, vội sai người đưa sang cho Hoàng Tử Hà.

“Cho hoạn quan phủ Quỳ vương về Thục ư?”

Hoàng Tử Hà đọc qua rồi bóc phong bì, rút bức thư bên trong ra. Vừa mở thư, cô đã trông thấy ba chữ viết ngay ngắn trên đầu: Giấy từ hôn.

Hoàng Tử Hà im lặng gập thư lại, cho người đưa thư lui ra, chốt cửa cẩn thận rồi mới mở tờ giấy ra đọc kỹ.

Vương Uẩn Lang Gia, từ nhỏ đính hôn với Hoàng Tử Hà quận Thục. Về sau đôi bên trưởng thành, trời Nam đất Bắc, tình hình trái ngược nên viết thư này giải trừ hôn ước, từ nay về sau tùy ý cưới gả, không được tranh chấp.

Hoàng Tử Hà sững sờ ngồi xuống bên song, nhìn bốn chữ Vương Uẩn Lang Gia, rồi lại cầm phong bì lên, nhìn nét chữ của Lý Thư Bạch bên ngoài.

Tối qua y vừa hứa, vậy mà giờ đã thực sự giúp cô xóa bỏ cuộc hôn nhân này.

Duyên phận giữa cô và Vương Uẩn, từ nay kết thúc.

Cô gấp tờ giấy lại, nhét vào phong bì. Chợt chạm phải thứ gì bên trong, cô bèn dốc ra lòng bàn tay.

Là hai hạt đậu đỏ thắm, óng ả long lanh, xâu lại bằng một sợi dây vàng. Cô lật đi lật lại, nhìn hai hạt đậu đỏ trôi dọc theo sợi dây, lúc thì sát lại, lúc thì tách ra, chẳng khác hai hạt sương trên nhụy hoa.

Cô nắm chặt hai hạt đậu đỏ, dựa vào chiếc bàn nhỏ bên song, khẽ tì má lên cánh tay. Bên tai như nghe tiếng Lý Thư Bạch thầm thì, cô yên tâm, đã có ta đây.

Khu vườn nhỏ ngoài song đã vào thu, lá vàng rơi rụng lả tả.

Hoàng Tử Hà tựa người bên cửa sổ, nghe tiếng gió rì rào khi gần khi xa, hòa cùng tiếng lá rơi xào xạc, tiếng chim non ríu rít nhảy nhót trên cành, siết chặt hai hạt đậu đỏ trong tay.

Chu Tử Tần ngày ngày đều bừng bừng hứng khởi.

Có án thì đi điều tra, không thì đi loanh quanh trên phố, xem có kẻ nào trộm cắp hay cản trở đường đi lối lại không. Đối tượng bị sờ gáy nhiều nhất chính là Nhị cô nương ngang nhiên bày sạp hàng giữa đường.

Tuy hôm qua vừa bị cho uống mấy ngụm nước, song Chu Tử Tần vẫn khỏe như vâm, hôm nay lại lăng xăng chạy khắp nơi. Theo lệ, gã tới chỗ Nhị cô nương dòm dỏ, đấu khẩu vài câu, đang phấn khởi quay đi thì bắt gặp Hoàng Tử Hà đứng ngay bên đường, ôm một túi quýt, tủm tỉm cười nhìn hai người.

Nhìn nụ cuời rạng rõ của cô dưới nắng, Chu Tử Tần bất giác thấy mặt nóng bừng, bèn chạy đến bên cạnh, nhón một quả quýt vừa bóc vừa hỏi: “Sao hôm nay lại tới đây?”

“Vào thu rồi, da dẻ hơi khô, tôi đi mua ít son môi và thuốc bôi tay.”

Gã hồ hởi: “Đừng mua nữa! Để ta làm cho! Son môi bên ngoài toàn làm bằng tủy bò, ta sẽ dùng tủy hươu, không có mùi hôi. Ta còn nghiên cứu được một phương pháp, chắt lọc tinh chất bạch chỉ, ngọc trúc, đinh hương, hoa đào, thơm ngát mà mịn màng, ngày kia sẽ đưa đến cho!”

Hoàng Tử Hà gật đầu: “Tốt quá, cảm ơn công tử.”

Chu Tử Tần bấy giờ mới quay sang Nhị cô nương, có vẻ tần ngần.

“Tiện thể làm thêm một ít, Nhị cô nương sáng nào cũng phải dậy từ tinh mơ, nhất định cũng sợ nẻ. Thuốc bôi tay cũng làm dôi ra một ít đi. Hơn nữa…” Hoàng Tử Hà nhìn Nhị cô nương cười nói, “Nếu công tử tặng cô ấy, về sau nhất định cô ấy sẽ thân thiết với công tử hơn, công tử nói gì cũng nghe theo, phải không nào?”

“Cũng phải, vậy ta làm thêm một ít. Chẳng biết cô ấy thích mùi gì, hay hợp với loại gì nữa…”

“Cô ấy thích hoa quế, người hơi nóng, công tử phải bỏ thêm chút hạt bí đao, bớt bạch chỉ và hoa đào đi.” Ngắm Nhị cô nương thêm một lát, cô bổ sung, “Cô ấy không còn cha mẹ, bên dưới lại có mấy đứa em, công tử đừng cho vào lọ sứ, cho vào hộp gỗ sơn ấy. Trẻ con da dẻ còn non, bỏ thêm chút dầu chồn, cô ấy nhất định sẽ cho cả các em dùng.”

Chu Tử Tần ngạc nhiên ra mặt: “Sùng Cổ quen cô ấy à?”

“Đâu có, quan sát mà đoán bừa vậy thôi.”

“Liệu có đúng không đây…” Chu Tử Tần lẩm bẩm.

“Vậy ta cũng đoán thử xem.” Phía sau có người nói chen vào. Hoàng Tử Hà chẳng cần ngoái lại cũng biết là ai, khóe môi bất giác lộ nụ cười.

Chu Tử Tần ngoảnh đầu mừng rỡ reo lên: “Gia cũng biết xem tướng ư?”

Lý Thư Bạch hôm nay vận một bộ đồ bằng lĩnh trọng lăng, thoạt nhìn chỉ thấy thuần một màu xanh, nhưng mỗi khi cử động, hoa văn hình nghê dệt chìm trên vải lại thấp thoáng ẩn hiện, càng tôn lên phong thái tuấn tú bất phàm, khiến những người xung quanh đều len lén liếc nhìn, song không ai dám nhìn thẳng.

Trương Hàng An thực thà theo sau y, mỉm cười chắp tay chào Chu Tử Tần.

Chu Tử Tần níu ngay lấy Lý Thư Bạch gặng hỏi: “Gia mau đoán đi, để tôi xem gia lợi hại hay Sùng Cổ lợi hại hơn?”

“Nhị cô nương chắc hẳn sinh vào mùa xuân, cha là đồ tể, mẹ nuôi tằm dệt lụa. Xem tướng mặt thì cô ta mồ côi cha mẹ từ nhỏ, anh trai cũng chết yểu, trong nhà chỉ còn cô ấy và ba đứa em, hai trai một gái. Nhị cô nương từng bị từ hôn, vì nhà chồng chưa cưới cũng khó khăn, cưới về lại phải nuôi thêm ba đứa em nheo nhóc, làm sao sống nổi. cô ta đành kế nghiệp cha, bán thịt dê trên phố này hơn bốn năm rồi, cũng đủ nuôi hai em trai đi học trường tư, học hành không tệ.”

Chu Tử Tần há hốc miệng, nhìn Lý Thư Bạch đầy kính phục: “Rõ…rõ ràng thế cơ à? Tài xem tướng của gia đúng là phi phàm!”

Khóe môi Lý Thư Bạch hơi cong lên, thấp thoáng ý cười, y chỉ đáp: “Quan trọng nhất là giữa hai chân mày cô ta rất sáng sửa, mày mắt rạng rỡ, ta dám chắc mấy hôm nữa cô ta sẽ một bước lên mây, bay lên cành cao.”

Chu Tử Tần nửa tin nửa ngờ nhìn đầu mày Nhị cô nương rồi lẩm bẩm: “Thật hay đùa đây…”

Lý Thư Bạch mỉm cười nhìn Hoàng Tử Hà, chưa kịp nói gì thì nghe thấy bên cạnh nhốn nháo cả lên. Ba bốn tên hầu ăn vận chỉnh tề xúm xít vây quanh một gã đàn ông bụng phệ, cả người nần nẫn mỡ, vừa nhác thấy Nhị cô nương bán thịt dê bên đường, cơ thịt trên mặt ông ta bỗng rần rật rồi nhào tới nắm lấy tay áo cô, bất chấp phản thịt nhầy nhụa mỡ: “Đây…đây chẳng phải là Nhị nha đầu ư?”

Nhị cô nương ngẩn ra rồi hỏi lại: “Vị này là ai vậy?”

“Tứ thúc của con đây! Ông nội con là chú họ của ta! Năm xưa cha con còn nhỏ, ông nội con đến nhà ta giúp việc tế lễ từng dắt cha con theo, nên ta cũng đã gặp một lần! Con giống cha con hồi nhỏ như đúc!”

“Ồ…ra là Tứ thúc.” Nét mặt Nhị cô nương rành rành mấy chữ: Tứ thúc thật tinh mắt, trí nhớ cũng tốt quá.

Song ông chú này chẳng buồn để tâm đến ánh mắt cô, nhanh nhẹn rút gia phả đem theo người, giở ra cho cô xem: “Đây, con nhìn xem, ông nội con là Lưu Lương Thượng, sau khi ra ở riêng thì chuyển đến phủ Thành Đô làm đồ tể kiếm sống, sinh được con trai là Lưu Gia Hổ, chính là cha con, đúng không nào? Con nhìn sang bên này này…” Ngón tay ông ta di theo đường nối dài, qua vô số cái tên lạ hoắc, cuối cùng dừng lại trỏ vào một cái, “Lưu Hỉ Anh, chính là ta, theo vai vế chẳng phải là chú họ con ư?”

Nhị cô nương ngỡ ngàng, chẳng biết ông chú họ xa lơ xa lắc từ trên trời rơi xuống này muốn thế nào, đành quấy quá đáp: “Con ngu ngốc, không nhận ra Tứ thúc, mong Tứ thúc bỏ qua.”

“Ôi chao, họ hàng xa ít qua lại thì vậy thôi, không sao không sao.” Lưu Hỉ Anh gỡ con dao phay khỏi tay cô, đặt lên phản thịt, “Nhị nha đầu, Tứ thúc hiện giờ là ty thương Miên Châu, sao có thể để cháu gái phơi mặt ngoài đường bán thịt dê được? Mau theo ta về nhà, ta sẽ nuôi con, rồi làm lễ thật to ghi tên con vào gia phả, về sau con chính là con gái ta!”

Nhị cô nương chớp mắt, còn chưa nghĩ ra nên làm gì thì người đằng sau đã dắt một cỗ xe mui xanh tới, giục cô lên.

“Khoan đã, đợi con bán xong thịt dê hôm nay…” Nhị cô nương nhìn Lưu Hỉ Anh, rồi lại cầm dao lên. Lưu Hỉ Anh vội sai người hầu: “Đem tất cả thịt về nhà bếp luôn đi. Con thích ăn thịt dê à?”

“Không, bình thường thịt ế con đều phải ăn cả.” Nhị cô nương miệng nói, tay cầm một sợi thừng rơm nhanh nhẹn buộc thịt lại, ném cho họ: “Coi như đây là quà ra mắt Tứ thúc vậy, con phải về nhà đây, còn nấu cơm cho mấy đứa em nữa.”

“Đừng mà Nhị nha đầu, đến nhà ta đi…”

“Thôi thôi, con chỉ là một người bán thịt, sao có thể đến nhà Tứ thúc được? Huống hồ dưới con còn mấy đứa em phải nuôi…”

“Thì gọi cả bọn chúng đến…”

Chu Tử Tần đứng xem hài kịch mà suýt đánh rơi cả hàm dưới. Ngoái lại thấy Lý Thư Bạch vẫn thản nhiên như không, gã thiếu điều muốn quỳ sụp xuống vái lạy: “Vương gia đúng là người trời! Đoán việc như thần vậy!”

Hoàng Tử Hà cười tinh quái: “Tra đến tông ty mấy đời thì ai mà chẳng có họ với một nhân vật vai vế, phải không nào?”

“Nhưng có mấy ai hăm hở tới tìm một người họ hàng xa lơ xa lắc như thế đâu, sao Nhị cô nương tự nhiên lại có cái phúc ấy?”

Hoàng Tử Hà cười cười nhìn Lý Thư Bạch, y cũng mỉm cười đáp trả, cúi đầu thì thầm vào tai cô: “Lưu Hỉ Anh tình cờ nghe được tin đồn rằng Nhị cô nương bữa trước từng giúp đỡ Quỳ vương trong lúc gặp nguy ở ngoại ô. Sau khi lén lút đến gác Đôn Thuần nghe ngóng, lão ta bèn hối hả chạy đến đây.”

Thấy Chu Tử Tần lật đật chạy đi hóng hớt, Hoàng Tử Hà không nén được nụ cười: “Quỳ vương quả là nhiệt tình.”

Lý Thư Bạch cúi đầu chăm chú nhìn cô hồi lâu mới hỡ hững đáp: “Chẳng qua không muốn thêm một đối thủ đấy thôi.”

Hoàng Tử Hà thoáng ngạc nhiên, không hiểu Chu Tử Tần đối địch với Quỳ vương lúc nào, song thấy y đã quay lưng đi thẳng, bèn vẫy tay với Chu Tử Tần rồi nhanh nhảu đi theo y.

Đã qua trung thu, khí trời ngày một lạnh dần, bên con đường vắng, lá vàng lả tả rơi xuống thành một lớp dày dưới chân họ, mỗi bước đều nghe lạo xạo. Đất Thục xưa nay nắng ít mù nhiều, sắc trời âm u, nay có lá vàng lại càng thêm phần quạnh quẽ.

Giọng Lý Thư Bạch khẽ khàng mà chậm rãi bên tai cô: “Tối qua ta đã nói chuyện với Vương Uẩn.”

Hoàng Tử Hà cúi đầu không đáp. Hôn ước cũ với Vương Uẩn khiến cô và Lý Thư Bạch muốn ở bên nhau cũng khó mà qua được ải của y. Giờ đây quan hệ giữa ba người vô cùng phức tạp, tình cảnh khó xử khiến người ta chẳng biết phải xử trí ra sao nữa.

Thấy cô làm thinh, Lý Thư Bạch lại nói tiếp: “Phong thư ta nhờ người đưa tới, cô đã nhận được chưa?”

Hoàng Tử Hà khẽ gật đầu, lí nhí đáp: “Việc này quả là không phải với nhà họ Vương.”

Lý Thư Bạch gật đầu: “Ta biết. Thế nên mấy ngày nữa ta sẽ về kinh, xử lý cho xong việc cần giải quyết. Có lẽ sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, hoặc phải mất rất nhiều thời gian, nhưng ta nhất định quay lại.”

“Tôi chờ.” Giọng Hoàng Tử Hà rất khẽ, mặt bất giác cũng đỏ ửng lên, nhưng ánh mắt nhìn y không mảy may dao động.

Lý Thư Bạch cúi đầu đắm đuối nhìn cô, thấy làn da trắng tái dưới ánh sáng lờ mờ ngày thu hơi ửng hồng, kiều diễm không bút nào tả xiết. Y chỉ thấy lòng xao xuyến khôn cùng, máu nóng chảy rần rật dưới từng tấc da, mọi mạch máu từ lồng ngực đến tận ngón tay đều như sôi lên, khiến y thoáng ngây người.

Rồi dường như bị dòng máu nóng trong tim dẫn dụ, y thình lình đưa tay ôm cô vào lòng, siết chặt.

Hoàng Tử Hà đột ngột bị y ôm lấy, thân thể bất giác run lên. Hai tay cô chắn ở giữa, toan đẩy y ra, nhưng vừa chạm vào lồng ngực y, cả người cô đã mềm nhũn. Nhìn trên cánh tay mình, cô trông thấy hai hạt đậu đỏ xâu bằng dây vàng đã trượt xuống tận khửu tay, nhẹ nhàng chạm vào nhau.

Hoàng Tử Hà bất giác ngẩn ngơ, rồi từ từ xuôi hai tay xuống, mặc cho y ôm lấy mình, tựa như hai người sẽ cứ thế dính chặt lấy nhau, từ nay không bao giờ chia lìa nữa.

Lý Thư Bạch cúi đầu vùi mặt vào tóc Hoàng Tử Hà, hít thật sâu mùi hương thoang thoảng thanh mát mà xa xăm của cô, ý thức cũng từ từ tan ra như tuyết ngày xuân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui