Trâm 4: Chim Liền Cánh

Chuế Cẩm Lâu phồn hoa náo nhiệt nhất kinh thành, hôm nay cũng chật kín khách khứa.

"Các vị khách quý, hôm nay lão lại đến kể chuyện đây. Ôi, nói ra thì, hôm trước tiên hoàng băng hà tại điện Hàm Ninh, tân đế kế vị ngay trước linh cữu. Các vị có biết là ai phù trợ tân đế không?"

Mọi người tức thì đồng thanh: "Còn ai nữa? Đương nhiên là Quỳ vương điện hạ rồi!"

Tiên sinh kể chuyện gõ một tiếng trống phụ họa: "Đúng thế! Từ đầu năm đến giờ, cả triều cứ xôn xao nói rằng Quỳ vương rắp tâm khuynh đảo thiên hạ Đại Đường, ai ngờ sau khi tiên hoàng cưỡi rồng về trời, lại chính Quỳ vương đón ấu đế từ Đông cung vào đăng cơ. Tấm lòng son sắt này, thoạt đầu có mấy ai hay?"

"Quỳ vương vốn là cột trụ chống đỡ cả hoàng thất Lý Đường mà! Sau khi tiên đế băng hà, chẳng phải dựa vào vương gia nâng đỡ ấu đế ư?"

"Nói vậy thì, Vương hoàng hậu, ồ, không, phải là Vương thái hậu rồi, chẳng phải trước đây vẫn tham dự triều chính sao? Ai cũng nói 'bệ hạ sùng Cao, hoàng hậu chuộng Võ', giờ thì sao?"

Giữa những lời xì xào bàn tán, tiên sinh kể chuyện lại gõ một tiếng trống, đợi tất cả yên lặng mới giải thích: "Để kẻ hèn này kể cho các vị được rõ. Tôi bất tài vô tướng, chỉ được cái mắt tinh tai thính, nghe ngóng được nhiều tin tức mà thôi. Vốn dĩ lúc tiên đế lâm chung, hoàng hậu hầu hạ bên cạnh, tiên đế có hỏi, sau khi trẫm cưỡi rồng chầu trời, hậu định thế nào? Vương hoàng hậu khóc thưa, thần thiếp chỉ biết đi theo bệ hạ thôi."

"Hoàng hậu qua đời rồi ư?" Có kẻ hỏi gặng.

"Đương nhiên là chưa. Tiên đế nghe vậy mới khuyên giải, nói ấu đế còn cần hậu bảo ban, sao để ấu đế non nớt không ai hỗ trợ được? Có điều tuy Vương hoàng hậu bỏ ý định đi theo tiên đế, nhưng vì bi thương quá độ, đã sinh ra điên dại, giống như Trần thái phi của Tuyên Tông hoàng đế năm xưa, giờ chỉ ở trong hành cung, e rằng khó mà khỏi được."

"Thực không ngờ Vương hoàng hậu lại nặng tình với tiên đế như vậy." Mọi người thán phục than thở.

Trên gian phòng riêng tại tầng hai, Chu Tử Tần mặc áo đơn tím than, bên ngoài khoác áo gấm vàng cam, thắt đai lưng đỏ chóe lại phát hoảng, hít vào một hơi khí lạnh rồi quay sang Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà: "Các vị có nghe thấy không? Nghe thấy không?"

"Nghe rồi." Hoàng Tử Hà thản nhiên đáp.

"Sao lại thế được? Hai người nghĩ có chuyện ấy không? Người tàn độc thủ đoạn như Vương hoàng hậu, sao có thể đau đớn phát điên vì tiên đế được?"

Lý Thư Bạch im lặng trỏ ra cửa sổ, Chu Tử Tần hiểu ý, vội vã đóng cửa sổ lại đánh "rầm".

Hoàng Tử Hà bưng ấm trà lên rót cho gã nửa chén, khẽ giải thích: "Tiên đế đã liệu được mình chẳng còn sống bao lâu nữa nên bảo Vương Tông Thực dâng lên một cái trứng A Già Thập Niết. Vốn định dành cho Quỳ vương điện hạ, về sau lại ban cho hoàng hậu."

Chu Tử Tần hít vào một hơi khí lạnh, hỏi dồn: "Vương Tông Thực có biết tiên hoàng định... định mưu hại Vương hoàng hậu không? Sao ông ta không ngăn cản?"

Hoàng Tử Hà và Lý Thư Bạch nhìn nhau, cùng nghĩ, Vương hoàng hậu vốn không phải người nhà họ Vương, chỉ là một con cờ họ cài bên cạnh hoàng đế. Giờ Lý Nghiễm, con trai Vương Phù đã thuận lợi đăng cơ, giá trị lợi dụng của Vương Thược, hay nói đúng hơn là Mai Vãn Trí đã hết, để bà ta sống tiếp chẳng có lợi gì cho họ.

"Ôi, A Già Thập Niết đáng sợ thật đấy, giờ mỗi lần uống nước ta đều phải nhìn kỹ chén mới yên tâm." Nói rồi gã cúi đầu săm soi lòng chén, không thấy đốm đỏ mới uống, "Phiền chết đi được, vẫn nên về Thục sớm là hơn, dù gì ở đó cũng không ai nuôi thứ cá này."

"Yên tâm, Vương công công đi rồi." Hoàng Tử Hà trấn an gã, nhưng bất giác lại nhìn vào chén mình, thầm hổ thẹn.

"Đi á? Đi đâu?"

"Vua nào tôi nấy, giờ thân tín bên cạnh tiểu hoàng đế là Điền Lệnh Tư, Thần Sách quân của Vương công công mấy hôm trước tổn thất nghiêm trọng, sau khi bị vạch tội, Thần Sách quân đã thay trung úy hộ quân mới, giờ Điền Lệnh Tư nắm quyền rồi."

"Sao... Thần Sách quân lại tổn thất nghiêm trọng?"

Lý Thư Bạch ngước lên ngắm trời, còn Hoàng Tử Hà trỏ xuống dưới lầu: "Hình như lại đang kể chuyện gì hấp dẫn kìa, công tử nghe xem!"

Chu Tử Tần tức thì quên ngay câu vừa hỏi, cuống quýt mở cánh cửa sổ gần sảnh giữa ra. Quả nhiên bên dưới đã bắt đầu kể sang chuyện khác.

"Tân đế đăng cơ, hiện giờ các đạo quân trong kinh thành đều lũ lượt thay tướng. Không riêng Thần Sách quân, chỉ kể hai đạo quân Thần Uy, Thần Vũ trong tay Quỳ vương, cũng khiến người ta kinh ngạc. Nghe nói những ai muốn về quê đều được phát lương gấp mười lần, tặng cho mười mẫu đất ở quê, đãi ngộ cực tốt; còn những ai muốn tiếp tục lập công, thích ở kinh thành thì nhập vào Ngự Lâm quân, thích ra trận thì có thể đến Lũng Tây, trước đây hai cánh quân này đã dày dạn kinh nghiệm chiến đấu với Sa Đà, phen này ắt cũng nắm chắc chiến thắng trong tay. Có điều tướng tiên phong lần này lại là Vương Uẩn nhà họ Vương Lang Gia, Vương thống lĩnh của Ngự Lâm quân."

Người nghe rộ lên bàn tán, kẻ nói Quỳ vương muốn dẹp bỏ nghi ngờ của tân đế nên bỏ hết binh quyền, chẳng biết là nên bái phục hay nên than thở; lại có người trầm trồ ao ước nói, theo Quỳ vương đánh trận thực hay, cởi giáp về quê còn được ban mười mẫu ruộng, tiền bạc gấp mười; kẻ tấm tắc khen Vương Uẩn đúng là người có tiền đồ nhất nhà họ Vương hiện giờ, thực chẳng ngờ y thà bôn ba sa trường chứ không chịu hoài phí cả đời trên triều, quả nhiên lòng ôm chí lớn...

"Vương Uẩn cũng sắp đi ư? Chúng ta phải đi tiễn chân mới được." Nói dứt câu, Chu Tử Tần mới nhìn sang Hoàng Tử Hà, thấy cô lộ vẻ ngượng ngùng thì sực nhớ ra lúc trước cô suýt thành thân cùng Vương Uẩn, áo cưới cũng thử rồi, bất giác còn ngượng hơn cả cô, cuống cuồng đổi chủ đề: "Chuyện này chuyện này... hôm nay trời đẹp quá, đến trà cũng ngon hơn hẳn..."

"Đừng uống nữa, sắp đến trưa rồi, mình đi ăn cơm thôi." Đoạn Hoàng Tử Hà yêu kiều đứng dậy, ra hiệu cho Lý Thư Bạch.

Y cười tủm tỉm: "Đi thôi."

Chu Tử Tần trợn tròn mắt: "Gì cơ? Hiếm lắm mới tình cờ chạm mặt mà hai người chỉ mời tôi uống trà thôi hả? Không mời cơm à? Dù gì cũng gọi chén cháo hay cái bánh chứ..."

Hoàng Tử Hà theo Lý Thư Bạch đi ra, nói với lại: "Tử Tần, cùng đi nào. Lát nữa cho công tử ăn món này, nhất định là vừa lòng hết sảy, còn hơn cả trăm bữa Chuế Cẩm Lâu ấy chứ."

"Ta không tin! Lẽ nào dưới gầm trời này còn món ngon đến thế ư?"

"Ta... không tin! Sao dưới gầm trời này lại có món ngon đến thế được?" Hoa sảnh ở phủ Chiêu vương, bốn bề đào lê nở rộ, liễu rủ bên bờ, cỏ xanh mươn mướt. Nhưng lúc này chẳng ai có tâm trạng ngắm cảnh, nhất là Chu Tử Tần, miệng gã nhồm nhoàm nhai bánh cổ lâu, tay trái cầm một miếng, tay phải lại bẻ thêm một miếng, mắt dán vào miếng bánh trên bàn.

Chiêu vương Lý Nhuế cười khanh khách, vỗ bàn hỏi: "Tử Tần nói xem, đây có phải bánh cổ lâu ngon nhất mà công tử ăn trong đời không?"

"Ừm! Có thể nói... đều là hạng nhất cả!" Gã khó nhọc nuốt miếng bánh đầy cả miệng, chiêu nửa ly trà cho khỏi nghẹn rồi tiếp: "Không kém bánh của Tích Thúy chút nào!"

Hoàng Tử Hà cầm miếng bánh giòn tan thơm phức, nhoẻn cười nhìn Lý Thư Bạch hỏi khẽ: "Gia thấy sao?"

"Ừm, đúng là không tệ."

Chiêu vương khoái chí khoe: "Tứ ca không biết rồi! Lần đó đệ ăn miếng bánh ở phường Phổ Ninh, trở về cứ nhớ mãi không quên, thần hồn điên đảo! Tiếc rằng cô nương làm bánh đó lại thích tên ngốc ở phường Phổ Ninh, đệ không sao bứng về đây được!"

"Đệ thấy cái gì hay mà chẳng đòi bứng về? Lúc xưa còn định bứng cả Tử Hà bên cạnh ta đi nữa!" Lý Thư Bạch đùa, rồi ngoái lại nhìn Hoàng Tử Hà.

Chiêu vương vội giơ tay lên trời: "Không dám không dám! Đệ đúng là có mắt mà không thấy Thái Sơn, cứ tưởng chỉ là một tiểu hoạn quan! Nếu sớm biết là Quỳ vương phi, đánh chết đệ cũng không dám!"

Hoàng Tử Hà đỏ bừng má, cúi gằm mặt xuống.

Lý Thư Bạch xoa tay ung dung kết luận: "Biết thì tốt, về sau ngắm trúng kẻ nào cũng phải nhìn kỹ xem người đó thuộc về ai đã."

Chiêu vương và Chu Tử Tần nhìn nhau, đều nhăn như bị rách. 

Thấy không khí trên tiệc có phần quái dị, Chu Tử Tần vội đánh trống lảng: "Chiêu vương điện hạ mời cao thủ làm bánh cổ lâu này từ đâu về thế?"

"À, chuyện này kể ra dài lắm, cô ta nghe bảo là chuẩn bị cho Quỳ vương, đã nói làm bánh xong sẽ thay áo tới bái kiến, sao giờ vẫn chưa thấy nhỉ?" Chiêu vương vừa nhìn sâu vào rừng đào vừa thuận miệng kể: "Nói ra thì, người giới thiệu cô ta đến đây làm, chắc các vị đều biết cả, chính là Vi phò mã."

"Vi phò mã...Vi Bảo Hoành ư?" Chu Tử Tần kinh ngạc đứng bật dậy, rồi sực nhớ ra một chuyện, lắp bắp hỏi: "Lẽ nào...lẽ nào người làm bánh cổ lâu này, chính là, chính là..."

Chẳng đợi gã nói ra miệng, đã thấy trên con đường sâu trong rừng đào, một bóng dáng nhỏ nhắn yêu kiều đi đến, áo lụa xanh tay chẽn, búi tóc cài một con bướm xanh biếc, dung mạo thanh tú như bích đào, tiếc rằng phảng phất vẻ buồn không sao xua tan được.

Nàng đi đến trước mặt bọn họ, uyển chuyển quỳ xuống bái lạy: "Tích Thúy bái kiến Quỳ vương điện hạ, Chiêu vương điện hạ, tham kiến Hoàng tiểu thư, Chu công tử." Hoàng Tử Hà vội đứng lên đỡ nàng dậy, giúp nàng phủi lá cỏ bám trên đầu gối. Những người khác đều cười không nói, chỉ riêng Chu Tử Tần há hốc miệng tròn vo, hít vào một hơi khí lạnh: "Lữ Lữ Lữ... Lữ cô nương!" Tích Thúy khẽ gật đầu với gã rồi nắm tay Hoàng Tử Hà đứng sang một bên.

Thấy nàng gầy hẳn đi, nhưng thần sắc không tệ, Hoàng Tử Hà mới yên lòng, bèn hỏi han: "Cô có ổn không?"

Cặp mắt Tích Thúy phủ mờ sương, nhưng nàng vẫn gắng nén nước mắt, chỉ siết nhẹ tay cô đáp khẽ: "Đa tạ Hoàng tiểu thư quan tâm... Thực ra tôi là kẻ đáng chết, đã định đến Đại Lý Tự đầu thú tự vẫn. Có điều về sau được Vi phò mã khuyên nhủ, nói rằng cha đã đánh đổi tất cả vì tôi, Trương nhị ca cũng... nhất định không muốn thấy tôi coi rẻ tính mạng như vậy, mạng của tôi là do họ đổi về, tôi... phải trân trọng bản thân mới đúng."

Hoàng Tử Hà vuốt nhẹ tóc mai nàng an ủi: "Cô nghĩ được như thế, nếu Lữ lão trượng và Trương nhị ca dưới suối vàng hay biết, ắt sẽ rất mừng."

Tích Thúy cắn môi lặng lẽ gật đầu, cuối cùng vẫn phải giơ tay quệt nước mắt.

Thấy nàng rầu rỉ, Hoàng Tử Hà bèn quay sang bảo Chu Tử Tần: "Giờ Tử Tần đã biết chưa? Món bánh cổ lâu đứng đầu thiên hạ, vẫn thuộc về Tích Thúy."

"Phải phải, Tích Thúy xếp thứ hai thì không ai dám nhận mình thứ nhất nữa!" Chu Tử Tần gật đầu lia lịa rồi lại nhét một miếng bánh thật to vào miệng.

Thấy gã khen hết lời như vậy, Tích Thúy cũng gượng mỉm cười. Chiêu vương thấy Hoàng Tử Hà quay lại ngồi xuống cạnh Lý Thư Bạch liền hỏi: "Tứ ca và Hoàng tiểu thư chắc cũng sắp thành thân rồi nhỉ?"

"Ừm, mồng sáu tháng sau, các trưởng lão trong tộc họ Hoàng đã lục tục vào kinh rồi." Lý Thư Bạch đáp.

"Hả? Nhanh thế à?" Chiêu vương và Chu Tử Tần đồng thanh buột miệng, giọng điệu giống hệt nhau.

Tới khi nhìn sang, Chiêu vương lập tức nói lảng đi: "Đám nữ quan trong cung khó ưa lắm! Lúc tiểu thiếp trong phủ đệ sinh con, ngày nào họ cũng kéo đến nói lằng nhằng đủ thứ, phiền chết được!"

Chu Tử Tần cũng sán lại góp chuyện: "Người nhà họ Hoàng cũng phiền phức không kém! Gia có nhớ lần trước tới, khi biết gia là Quỳ vương, mấy lão già đó đã vây lấy tán tụng hỏi han luôn miệng, đến tôi cũng không chịu nổi!"

Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà nhìn nhau, y nắm lấy tay cô, cười trả lời: "Có sao đâu, muốn cưới cô nương tốt đẹp nhất thiên hạ, đương nhiên chuyện gì cũng có thể chịu được."

Hoàng Tử Hà lườm y, rồi trước thái độ rúm ró của Chu Tử Tần và Chiêu vương, khẽ ghé tai y hỏi nhỏ: "Gia như thế không phải làm họ giật cả mình à?"

"Dù sao chúng ta cũng sắp đi rồi, trước lúc đi phá vỡ ấn tượng cũ của họ, chẳng vui lắm ư?"

Hoàng Tử Hà cạn lời: "Gia từng này tuổi rồi mới bắt đầu nghĩ tới chuyện đùa vui."

"Đúng thế, vì cuộc đời ta, giờ mới bắt đầu." Lý Thư Bạch mỉm cười với cô, dịu giọng: "Từ khi gặp nàng đấy." Hoàng Tử Hà càng không biết nói gì.

Chu Tử Tần đã quay ra mải miết nặn mụn cơm trên tay, lầm bầm: "Khó lắm, khó lắm thay, Quỳ vương hai mươi tư tuổi mới lấy được vợ, thành ra vui đến thế này... Đem đi kể ai mà tin được?"

Bóng đen ám ảnh đã bị quét sạch, từ nay đời họ chỉ còn rạng rỡ tươi sáng, dù Lý Thư Bạch có vui mừng quá độ, cũng chẳng hề gì.

Dù sao, thà nhìn vẻ mặt tươi tỉnh này, còn hơn trông thấy gương mặt lạnh như tiền lúc trước. Dọc đường từ phủ Chiêu Vương trở về, Hoàng Tử Hà thầm nhủ.

Lý Thư Bạch cưỡi Địch Ác, Hoàng Tử Hà cưỡi Na Phất Sa, Chu Tử Tần cưỡi Tiểu Nhị - không sai, chính là con Tiểu Hà trước đây, giờ đã bị gã đổi tên, nó cũng làm quen rất nhanh với cái tên mới. Mỗi lần Chu Tử Tần bước vào cửa hàng nhà ai gọi "Tiểu Nhị", nó sẽ lọc cọc chạy ngay từ ngoài cửa vào, mấy lần đã húc tung cả cửa nhà người ta.

Địch Ác vẫn rất hung hăng, chỉ mình Na Phất Sa có thể sánh vai đi ngang hàng với nó. Chu Tử Tần cưỡi trên lưng Tiểu Nhị đã tự giác lùi lại đằng sau hỏi: "Giờ... Tích Thúy chắc không sao rồi nhỉ?"

"Yên tâm đi, tân đế đăng cơ đại xá thiên hạ, huống hồ đương kim thánh thượng chẳng hơi đâu quan tâm chuyện vặt này của tỷ tỷ đã qua đời đâu, giờ bệ hạ ngày ngày còn bận đánh bóng kia." Hoàng Tử Hà đáp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui