Trầm Ẩn

Biên tập: Bột

Huyện Ngân, năm 2000.

Năm 1998, điện thoại vừa mới bắt đầu phổ cập, đối với vùng nông thôn lạc hậu thì điện thoại vẫn là một món đồ thần kì. Năm 2000, huyện Ngân vẫn lạc hậu như cũ, chỉ có vài gia đình dùng bếp ga.

Cách chân núi ở đó không xa có một thôn nhỏ ẩn sâu, nhìn từ xa giống như tranh sơn thủy.

Gần tới giờ ăn cơm trưa, Lục Trầm Ngân thái đồ ăn, sau đó dịch chuyển ghế đẩu, đứng ở trên cầm xẻng xào rau trong nồi. Cậu đổ dầu hạt cải với hương thơm mộc mạc nhà làm vào, dầu gặp nước phát ra tiếng nổ tí tách, phía trên bếp lò còn có làn khói trắng nhè nhẹ, nhưng rất nhanh sau đó khói đã tản ra.

Lục Trầm Ngân thêm muối và bột ngọt, lượng cho vào rất chuẩn xác.

Đảo qua mấy lần, đợi rau mềm xuống xong cậu mới đổ thêm nước rồi đậy nắp nồi lên, sau đó nhảy từ ghế đẩu xuống, lấy rơm ra cho thêm vào bếp lò.

Cậu đứng chống cằm nhìn ra cửa sân, con đường khô cứng ngoài kia không có một bóng người.

Mùa xuân vẫn còn hơi lạnh, cỏ non ven đường mang màu xanh biếc, ánh nắng ôn hòa mà an yên khiến lòng người tĩnh lặng.

Cậu căn thời gian thật chuẩn rồi sắp đồ ăn và bát đũa, nhưng nhìn đồng hồ đã 12 rưỡi mà bố mẹ còn chưa về.

Lục Binh và Lý Phương đều là người trung thực nhưng không được đi học, thu nhập một năm chỉ có thể dựa vào trồng trọt. Mùa xuân là mùa gieo hạt, mỗi ngày họ đều vội vã từ sáng đến tối. Bình thường sau lúc tan học hay cuối tuần, Lục Trầm Ngân đều tới giúp đỡ, cơm trưa cậu cũng sẽ nấu trước giống hôm nay.

Đồ ăn đã lạnh, Lục Binh và Lý Phương vẫn chưa trở về. Lục Trầm Ngân thấy kì lạ nên khóa cửa, chạy ra ruộng tìm người.

Vừa đi đến ven đồng ruộng đã thấy có rất nhiều người vây quanh, Lục Trầm Ngân nhanh chân chen vào đám người.

“Mẹ ơi!”

Lý Phương đang ngồi dưới đất, nghiêng người dựa vào ngực Lục Binh, găng tay trên tay vẫn chưa cởi ra, đôi môi bà tái nhợt như tuyệt đọng nứt nẻ.

Lý Phương hơi mở mắt, cật lực giơ tay lên, nói khẽ: “Mẹ không sao…”

Lục Binh hỏi: “Bây giờ đã khá hơn chút nào chưa? Có thể đứng lên không?”

Lý Phương: “Ừ… Em ngồi đây một chút, anh đi lấy cuốc về đây, về nhà thôi.”

Lục Trầm Ngân vừa nóng nảy lại vừa đau lòng: “Bố đỡ mẹ đi, để con đi lấy, mau đưa mẹ về nghỉ!”

Lục Binh đỡ Lý Phương trở về, trên đường Lục Trầm Ngân không ngừng hỏi có vấn đề gì sao, đã tốt hơn nhiều chưa.

Đợi Lý Phương nằm trên giường, cậu mới nhỏ giọng hỏi Lục Binh: “Mẹ bị sao vậy ạ?”

Lục Binh rót nước uống: “Không biết, đột nhiên ngất xỉu, có lẽ quá lao lực.”

“Vậy buổi chiều con ra làm, để mẹ ngủ một giấc.”

Lục Binh “ừ” một tiếng rồi rửa tay ra ăn cơm.


Lần thứ hai Lý Phương bị ngất xỉu là lúc bà đang quét rác trong sân, Lục Trầm Ngân vừa tan học về thì trông thấy.

Lục Binh vội vàng dùng xe ba gác đưa Lý Phương đến bệnh viện ở trấn trên.

Lý Phương mơ mơ màng màng tỉnh lại vẫn lẩm bẩm đừng đi bệnh viện, nói là lãng phí tiền.

Cũng may hai người kiên trì, thực hiện một loạt các loại kiểm tra xong thì chờ bác sĩ phát kết quả.

Lục Trầm Ngân ngồi một chút rồi lại đứng lên, cả người nôn nóng bất an.

Thân thể Lý Phương vốn không tốt, trước kia còn phải phẫu thuật vì tai nạn xe cộ nên càng tổn thương lớn hơn.

Lý Phương thở dài, nói: “Phí tiền vào chuyện này làm gì, có thể có vấn đề gì chứ.”

Lục Binh mặt ủ mày chau: “Anh ra ngoài hút thuốc, lát nữa sẽ quay lại.”

Lý Phương gật đầu, bà nhìn về phía Lục Trầm Ngân rồi cười cười: “Con đi tới đi lui làm gì, ngồi một chút đi, đợi có kết quả rồi chúng ta về nhà.”

Lông mày của Lục Trầm Ngân vẫn nhăn chặt như cũ, cậu rất sợ bà bị ốm.

Ngoài ngất xỉu, đôi khi bà còn nói mình bị tức ngực, khó thở, đôi khi không ăn được cơm.

Lý Phương biết cậu đang nghĩ gì: “Mẹ không sao đâu.”

Năm ấy Lục Trầm Ngân 8 tuổi nhưng lại thành thục hơn những đứa trẻ cùng lứa, cậu nhìn Lý Phương, hốc mắt đỏ quanh một vòng.

Cậu nghĩ rất nhiều, những ý nghĩ này khiến lòng cậu nảy lên một cái.

Bác sĩ gọi một mình Lục Binh đi, việc này khiến có mọi người đều bất an.

Lý Phương ôm Lục Trầm Ngân, đưa tay xoa xoa đầu cậu.

Lục Trầm Ngân cũng ôm lại Lý Phương, cậu vùi đầu vào bên hông bà, chóp mũi chua xót không thôi.

Đợi thêm hơn 20 phút nữa, Lục Binh đi ra, ông cố kéo lên nụ cười rồi nói: “Bác sĩ sợ em nghĩ nhiều nên gọi anh vào nghe. Gan có chút vấn đề, anh còn tưởng có việc gì lớn mà phải gọi một mình anh đi. Bệnh viện đều dọa người ta, không sao cả, nằm viện điều trị là được rồi.”

Lục Trầm Ngân ngẩng đầu nhìn về phía Lục Binh, trong mắt lấp lánh.

Lý Phương cũng cười cười: “Phải nằm viện? Uống thuốc không được sao?”

“Không được, nếu uống thuốc mà hết bệnh thì bác sĩ cũng không cần gọi anh vào. Nhưng thực sự không nghiêm trọng như vậy, chỉ cần nghe theo sắp xếp của bệnh viện rồi điều trị là có thể tốt lên. Bây giờ đi làm thủ tục nhập viện luôn, làm xong anh sẽ về mang mấy vật dụng hàng ngày tới đây.”

“Vậy… phải ở bao lâu? Liệu có tốn nhiều tiền không?” Lý Phương cẩn thận hỏi từng li từng tí.

Lục Binh quýnh lên: “Bác sĩ nói ở bao lâu thì ở bấy lâu, tiền để khám bệnh là đáng giá!”


Lý Phương nhếch môi nhưng không nói lời nào, tất cả đều nghe theo sắp xếp của Lục Binh.

Hiếm khi ông nổi cáu như vậy, lần này giọng điệu rất nặng nề.

Một người ôn hòa đột nhiên nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn đó lại càng có sức uy hiếp.

Lục Trầm Ngân cùng về nhà theo Lục Binh, hôm sau cậu còn phải đi học.

Lục Binh không nói lời nào mà đi thu dọn quần áo và khăn mặt, Lục Trầm Ngân tựa vào cạnh cửa gỗ nhìn ông.

Bóng lưng nặng nề của ông hòa cùng màn đêm không trăng cũng không sao, nhìn qua trông ông như già hơn nhiều tuổi.

Năm 30 tuổi Lục Binh mới có Lục Trầm Ngân, không giống như những người đàn ông khác có con ở tuổi hơn 20.

Lục Trầm Ngân do dự nhưng vẫn hỏi: “Bố, đến cùng là mẹ bị bệnh gì.”

“Nói con cũng không hiểu, gan có vấn đề.” Giọng của ông rất thấp lại buồn bực.

Lục Binh còn nói: “Trong khoảng thời gian này có lẽ bố sẽ ở bệnh viện, con phải tự chăm sóc bản thân, cuối tuần bố đón con tới viện thăm mẹ.”

“Vâng, việc ở ruộng bố không cần lo, sau khi tan học con sẽ tới làm.”

Lục Binh dừng lại, xoay người nhìn anh: “Biết bây giờ trồng cây gì không?”

“Cây cải dầu.”

Ánh mắt Lục Binh sâu thêm mấy phần: “Ở nhà một mình phải cẩn thận một chút, đêm hôm không được chạy loạn, để bố bắt gặp coi chừng bị đánh.”

“Con biết rồi.”

Tháng 4 cây cải dầu sẽ nở hoa, tới lúc đó trong núi đều là một màu vàng lóng lánh, hương thơm cũng rất nồng đậm.

Có lẽ lúc đó bệnh của mẹ đã được chữa khỏi rồi.

Đêm nay, Lục Trầm Ngân ngủ thiếp đi trong hương thơm đó.

Lý Phương lại không ngủ được, trong phòng bệnh kê tới mấy chiếc giường, Lục Binh chen chúc trên cùng một chiếc giường với bà, Lý Phương nghe ông thở dài thì biết ông cũng không ngủ được, bà nhỏ giọng hỏi: “Đến cùng là bệnh gì? Cần bao nhiêu tiền?”

Lục Binh chật vật xoay người đưa lưng về phía bà: “Nửa đêm rồi không ngủ còn đoán mò cái gì.”

“Không phải… Em chỉ muốn biết là bệnh gì?”

“Bác sĩ nói anh không hiểu, dù sao cũng không phải bệnh gì quá nghiêm trọng, mau ngủ đi.”

Lý Phương nhìn trần nhà đen kịt, những tiếng hô hấp và tiếng ngáy to xung quanh vang lên liên tiếp, bà bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: “Tiểu Ngân ở nhà một mình không sao chứ, anh đừng ở đây trông em, về nhà chăm sóc con đi.”


“Từ nhỏ đã lớn lên trong núi, có thể có chuyện gì.”

“Không được, em vẫn không yên tâm.”

“Không có gì phải bận tâm, thằng bé rất hiểu chuyện.”

Lý Phương chợt cười: “Cũng đúng, con chúng ta rất hiểu chuyện.”

Bà nghĩ đây là một loại may mắn.

Loại điều trị này kéo dài trong một khoảng thời gian, mỗi cuối tuần Lục Trầm Ngân đều trông ở bệnh viện, người ở giường bên cạnh đều nói Lý Phương có đứa con trai ngoan.

Bọn họ đều nghĩ mọi chuyện rồi sẽ tốt lên.

Ngày đó sau khi được trả bài thi, Lục Trầm Ngân nhận lấy rồi nhét vào cặp, chuẩn bị đến bệnh viện. Dù thành tích chưa phải rất tốt, nhưng cuối cùng lần này cậu cũng chen chân được vào một trong mười vị trí đầu tiên.

Cây cải dầu nở hoa tươi tốt, hơn nữa còn được đắm mình dưới ánh sáng ấm áp nên càng căng tràn sức sống.

Cậu muốn khoe điểm số này với mẹ, có lẽ bà sẽ vui lắm.

Vì Lý Phương và Lục Binh đều không được đi học, vậy nên Lý Phương luôn đốc thúc cậu phải học hành giỏi giang, tương lai về sau mới nổi bật được.

Cậu ở nhà chờ Lục Binh về đón, mỗi tối thứ Sáu Lục Binh đều về đón cậu tới bệnh viện.

Đợi 2 tiếng vẫn không thấy người, Lục Trầm Ngân luôn đứng ngóng ở giao lộ. Sắc trời dần tối, phía giao lộ xa xa cũng dần mờ mịt.

Hơn 12 giờ đêm, cậu mới thấy được Lục Binh. Ông đi xe ba gác gấp gáp trở về, lục tung tất cả đồ đạc.

Chân tay Lục Trầm Ngân run lên: “Sao vậy bố? Sao hôm nay bố không đón con —— “

“Mẹ con phải phẫu thuật, cần chuẩn bị tiền!”

“Phẫu thuật…”

Đầu óc Lục Trầm Ngân trống rỗng: “Không phải chỉ cần uống thuốc là được sao.”

Lục Binh không muốn giải thích với cậu, chỉ cầm sổ tiết kiệm rồi hỏi: “Muốn đến bệnh viện không?”

Lục Trầm Ngân cấp tốc đi giày xong xuôi: “Muốn!”

Lúc xế chiều, Lý Phương nói trong người khó chịu, tới đêm đột nhiên hôn mê bất tỉnh nên chỉ có thể phẫu thuật.

Lục Trầm Ngân đứng đợi ở cửa phòng phẫu thuật có chút không kiềm được: “Bố ơi! Rốt cuộc mẹ bị bệnh gì, vì sao phải phẫu thuật!”

Lần trước Lý Phương gặp tai nạn giao thông phải phẫu thuật đã gầy rộc cả người, lúc đó chỉ có thể nằm bẹp trên giường, chân cũng bất động. Vì vậy trong ấn tượng của cậu, phẫu thuật không phải chuyện gì tốt.

Lục Binh khom người, cúi thấp đầu nhưng không trả lời.

Lục Trầm Ngân đứng ở đó: “Có phải việc trị bệnh của mẹ không có chuyển biến tốt không?” Giọng cậu bé non nớt quanh quẩn trong hành lang trống trải, âm thanh ấy trong veo mà cũng thật bi thương.

Lục Binh thở dài: “Chờ mẹ con ra rồi lại nói.”

Lý Phương nhặt lại một mạng sau khi phẫu thuật, Lục Binh cũng không để cập tới gốc vấn đề, chỉ cơm bưng nước rót, chăm sóc bà như cũ.


Thế nhưng cơ thể Lý Phương ngày càng yếu đi.

Cuối tháng 6 có thành tích thi cuối kì, Lục Trầm Ngân xếp cuối từ dưới lên. Cô giáo gọi điện cho Lục Binh, Lục Binh xông về nhà đánh cho Lục Trầm Ngân một trận.

Lục Trầm Ngân không rơi một giọt nước mắt.

“Học dốt rồi về sau không có tiền đồ! Mẹ con đã nói thế nào! Con muốn làm bà ấy tức chết sao?”

Lúc đánh mắng tới cuối, giọng Lục Binh đã có chút nghẹn ngào.

Lục Trầm Ngân ngồi bất động trên nền đất, nói: “Con không muốn đi học.”

“Ngữ không có tiền đồ!”

Lục Trầm Ngân gào lên: “Mỗi ngày đi học đều không được gặp mẹ! Bây giờ không gặp, về sau sẽ không được gặp nữa!”

Mọi phẫn nộ của Lục Binh đều nghẹn lại trong cổ họng, sau khi hết kì sẽ là nghỉ hè, ông cũng không muốn quản cậu nữa.

“Vậy nghỉ hè năm nay ngoan ngoãn ở bên cạnh mẹ, không được nói cho mẹ thành tích lần này, tránh để bà ấy tức chết!”

Lục Trầm Ngân hít mũi một cái.

Lý Phương cũng hiểu rõ thân thể của mình, dù không ai nói gì nhưng trong lòng bà cũng rõ ràng, khi màn đêm buông xuống bà thường vụng trộm rơi nước mắt.

Nếu cứ vậy mà đi sẽ để lại cục diện rối rắm cho cả hai bố con. Tiểu Ngân còn nhỏ, về sau Lục Binh sao có thể một mình lo tiền học phí, tiền sinh hoạt hay tiền lấy vợ cho cậu được. Huống chi, lần này nằm viện đã tiêu tốn không ít tiền.

Bà cũng trách chính mình không khỏe mạnh, vì sao lại mắc phải loại bệnh này chứ!

Lý Phương cũng rất sợ hãi, vì vậy bà bắt đầu thích cằn nhằn, thường xuyên nói với Lục Trầm Ngân rằng: “Về sau con nhất định không được chơi với mấy người không đứng đắn, đi học cho giỏi, xã hội bây giờ chỉ có đi học mới vực lên được, tuyệt đối không được học thói xấu…”

Mấy cậu nhóc dễ học phải thói xấu, lại càng dễ gặp rắc rối, bà không hi vọng Lục Trầm Ngân sa vào con đường đó.

Lý Phương ra đi vào một buổi chiều giữa tháng 9.

Lục Binh vừa mới cho bà ăn cơm xong, ông ra ngoài rửa bát trở lại, hỏi chuyện thế nào bà cũng không đáp.

Bát sứ trong tay ông rơi xuống đất “choang” một tiếng rồi vỡ tan.

Nước mắt của người đàn ông cứ liên tiếp chảy dài.

Ông và Lý Phương quen nhau qua mai mối, dù chưa nói chuyện yêu đương nhưng nhiều năm như vậy vẫn luôn dựa vào nhau, vì thế tình cảm cũng nồng hậu.

Lúc bà mối giới thiệu đã nói với ông thế này: “Cô gái kia sạch sẽ thanh tú, khuôn mặt xinh đẹp lại cần cù, hát còn hay như như chim hoàng yến vậy. Tính tình tương đối tốt, tìm quanh đây tám trăm cây số cũng không thấy cô gái nào tốt như vậy đâu. Sau này hai người kết hôn rồi sinh con, sinh ra con trai giống cô ấy nhất định sẽ tuấn tú muốn chết.”

Lục Binh ghé vào giường khóc nức nở, Lục Trầm Ngân vừa rẽ vào phòng bệnh đã nghe thấy tiếng khóc của ông.

Lục Binh ngước mắt nhìn về phía Lục Trầm Ngân. Đúng vậy, con trai giống bà nên rất tuấn tú.

Ông vẫy tay với Lục Trầm Ngân, run rẩy nói: “Gọi mẹ đi.”

Gọi một tiếng mẹ cuối cùng.

Hết chương 28.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận