Trấm Chi Mị

Edit: Voicoi08 + Thích Cháo Trắng

Beta: Thích Cháo Trắng

Bốn, yêu chính là hi sinh.

Tần Trọng Ân không ngờ vào đêm hôm hai người ăn vụng trái cấm đó, Lâm San đưa từ quê về cho anh một người bạn cũ – Lâm Lăng. Nghe nói lúc cô ấy sinh ra thì mẹ đang ngồi trong thùng gỗ hái củ ấu, cho nên cô ấy mới được đặt tên như vậy. Cô là con gái của một người chú họ ở xa của Lâm San, vì cha mẹ mất sớm, nên cô đi theo cậu mợ sống qua ngày, cũng chịu không ít vất vả. Sau này khi cải cách văn hóa, cô lên một chiếc xe lửa màu xanh, rời khỏi quê quán, qua nhiều khó khăn mới đến được một huyện ở ngoại thành Bắc Kinh, lại dựa vào trí nhớ tìm được bà ngoại Tần Trọng Ân, cô gọi là bà cô Ba. Lúc đó vì chuyện của cha mẹ nên Tần Trọng Ân được đưa đến nông thôn. Thế là hai đứa nhỏ tự nhiên thành quen biết.

Tần Trọng Ân lớn lên ở thành phố, lại được cha mẹ là thành phần trí thức hun đúc, cá tính thanh cao, mặc dù gia đình gặp biến cố, nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy mình là công tử gặp rủi ro, đương nhiên không thể chơi cùng một đám nhóc nông thôn lôi thôi. Mà Lâm Lăng lớn hơn anh một tuổi lại rất bảo vệ Tần Trọng Ân, lúc đó, đồ ăn thiếu thốn, khó lắm mới đào được vài củ khoai lang, Lâm Lăng đều ăn đồ ăn khô quắt, để lại những đồ tốt cho anh ăn. Mặc dù cô không đọc sách nhiều, dáng người cũng không được coi là xinh đẹp, làn da hơi đen lại thô ráp, mái tóc ngắn đen nhánh, Lâm Lăng hơi giống cậu nhóc nhưng lại cũng như làn gió mát trong núi, luôn an ủi Tần Trọng Ân lúc ấy đang buồn bực không vui.

Mấy năm không gặp, Lâm Lăng cũng trổ mã trở nên đẹp hơn một chút, tóc ngắn cũng đã thành tóc dài, bím tóc theo kiểu Lý Thiết Mai trong ‘Hồng Đăng ký’ (*). Nhìn thấy người bạn cùng chơi trước đây, Tần Trọng Ân vẫn rất vui vẻ. Sau khi Lâm San đưa Lâm Lăng về, vốn ý định của bà cũng là để con trai giúp cô bé học tập, sau đó bà lại cổ vũ cô bé đăng kí thi đại học, tất nhiên, với nền tảng của Lâm Lăng thì không thể thi được. Nhưng chính sách của nhà nước lúc bấy giờ là thi đại học không đỗ có thể vào làm sổ sách trong trường tiểu học, ngân hàng hay một số đơn vị làm việc khác. Tất nhiên, thể diện cũng cao hơn một chút so với làm việc trong công xưởng.

(*) Hồng Đăng ký: Một bộ phim về thời kỳ kháng Nhật ở Trung Quốc.

Đáng tiếc, Lâm Lăng hoàn toàn không thuộc dạng ham học, cô cũng chỉ yêu thích việc nấu cơm, giặt quần áo, dọn dẹp phòng ở. Đúng lúc ở Bắc Kinh có một nhà máy thủ công Mĩ nghệ tuyển người lao động, cha cô lại là thợ mộc nổi danh khắp bốn phương tám hướng, mưa dầm thấm đất nên cô cũng có được tay nghề thợ mộc rất tốt, vậy nên cô dấu thím Lâm San đi đăng kí thi tuyển thợ mộc, vậy mà lại trổ hết tài năng, được nhận vào làm việc. Lâm San cũng không tiện nói gì, đành phải động viên cô làm việc cho tốt. Lúc mới vào đều phải bắt đầu từ vị trí thợ học nghề, tiền lương một tháng là 28 đồng. Lâm Lăng lại rất vui vẻ, cô tự cảm thấy có thể góp một phần công sức cho gia đình .

Vốn Tần Trọng Ân cũng vui vẻ vì cô có thể tay làm hàm nhai, nhưng một hôm anh về nhà đã thấy Lâm Lăng đang ngồi trên ghế đẩu giặt áo lót cho anh, Tần Trọng Ân lập tức hoảng sợ, anh vội vàng tiến lên giật lại áo lót của mình trong tay cô, vô cùng ngại ngùng nói: “Chị Lâm Lăng, chị để em tự làm ạ.”

“Em là con trai, sao có thể giặt sạch được.” Lâm Lăng cười ha ha, dựa vào sức khỏe lớn, nhanh chóng lấy lại chiếc áo trong tay anh, tiếp tục giặt áo bằng chiếc ván giặt đồ.

Tần Trọng Ân không còn cách nào, anh cảm thấy, đồ lót, hoặc là tự mình giặt, hoặc là người thân thiết nhất giặt giúp mình. Nhưng mà câu nói này anh lại không tiện mở miệng, anh đành âm thầm quyết định, sau này, đồ lót của anh nhất định anh sẽ cầm đi tự giặt.

Về phòng ngủ của mình, Tần Trọng Ân nhìn kĩ tờ giấy chủ nhiệm khoa đưa cho anh. Đây là tài liệu xin đăng kí học nghiên cứu sinh của Sở nghiên cứu vật lí ứng dụng. Còn hơn nửa năm nữa, anh sẽ tốt nghiệp đại học: “anh vợ” Cố Dật Phu đã quyết định đến đại học Stanford ở nước Mĩ học nghiên cứu sinh. Mà tình huống của anh lại khác, tất nhiên anh chọn ở lại trong nước.

Bỗng nhiên Lâm Lăng đẩy cửa tiến vào, trên tay vẫn ướt sũng nước: “A Trọng, quần của em đâu? Chị không tìm thấy.” Cho dù Tần Trọng Ân đã từng nói với cô, chữ Trọng trong tên mình là dựa theo trình tự sắp xếp trong “Bá trọng thúc quý” (*), không có ý nghĩa thực tế, nhưng Lâm Lăng vẫn luôn gọi anh như vậy.

(*) Bá trọng thúc quý: Thứ tự sắp xếp anh em trai: Cả, hai, ba, tư.

Mặt Tần Trọng Ân đỏ như con tôm luộc, bởi vì cái gọi là ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, nếu không phải bọn họ đều là học sinh, thật sự anh chỉ hận không thể lập tức cưới cô về nhà, ngày đêm vuốt ve an ủi. Đáng tiếc đó là cái thời mà thoải mái đi tiểu ngoài đường cái, viết lời thô tục lên tường nhà vệ sinh cũng bị tính thành tội lưu manh, như tối nay, anh luôn nhớ đến dáng vẻ Cố Khuynh Thành nở rộ nằm dưới thân anh lúc chiều, buổi sáng anh làm bẩn quần lập tức vụng trộm thay ra, anh tính nhân lúc tắm rửa thì giặt luôn.

Anh ho nhẹ một tiếng: “Chị Lâm Lăng, quần áo lót của em chị cứ để tự em giặt đi, dù sao nam nữ cũng khác biệt.

Lâm Lăng muốn nói gì đó, nhưng lại nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Em đi mở cửa.” Tần Trọng Ân vừa mở cửa, Cố Khuynh Thành đã giống như con yến non, lao đầu vào ngực anh. Sau đó anh chỉ nghe thấy tiếng thút tha thút thít của cô: “Anh Tần, mẹ em muốn em đi theo anh trai về Mĩ học đại học. Em không muốn về, em muốn ở đây, em muốn đi cùng anh.”

“Sao lại vậy, không phải dì Thư đã đồng ý để em ở lại Bắc Kinh học sao?” Tần Trọng Ân cũng cuống lên theo.

“Em mặc kệ, dù sao thì có chết em cũng không về Mĩ đâu.” Cố Khuynh Thành lau nước mắt, lại nhìn thấy Lâm Lăng đang đứng cách đó không xa. Cô ngơ ngác nhìn hai người bọn họ.

“Anh Tần, cô ấy là ai vậy?” Cố Khuynh Thành nhìn Lâm Lăng với anh mắt thù địch.

Tần Trọng Ân biết cô là vại dấm nhỏ, anh tranh thủ thời gian giải thích: “Đó là chị Lâm Lăng, là họ hàng nhà anh.”

“Em chào chị Lâm Lăng. Em là Cố Khuynh Thành.” Lúc này Cố Khuynh Thành mới có vẻ mặt tươi cười.

“Chào em.” Lâm Lăng lúng túng nở nụ cười trả lời: “Hai em nói chuyện đi, chị đi chuẩn bị cơm tối.”

“Anh Tần, cha em bảo em mang cho anh cuốn “What is Life” của Schrodinger cha muốn anh đọc hết rồi cẩn thận bàn luận với ông.” Cố Khuynh Thành lấy một quyển sách nhỏ có bìa bọc bằng da trâu từ trong túi sách ra đưa đến tay người yêu.

Tần Trọng Ân có chút buồn bã gãi đầu: “Lần trước bác Cố cho anh cuốn “Lý thuyết xác suất và logic quy nạp” của Rudolf Carnap anh còn chưa đọc xong đâu.”

Cố Khuynh Thành kiễng chân túm lấy lỗ tai anh: “Anh thật là chậm, anh trai em chỉ cần năm ngày đã đọc xong rồi. Nói, có phải anh lười biếng không?”

“Em biết đó, sách của cha em đều là sách nguyên bản tiếng Anh, anh đọc chậm cũng là chuyện bất đắc dĩ mà.” Tần Trọng Ân nở nụ cười trốn tránh.

Lâm Lăng yên lặng nghe hai người nói chuyện, bọn họ đang nói gì vậy, cô nghe không hiểu. Cô chỉ biết cô gái họ Cố kia xinh đẹp giống như tiên nữ trên trời, ánh mắt của A Trọng khi nhìn cô bé khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Cô dùng mu bàn tay dụi dụi mắt, Lâm Lăng càng cúi đầu xuống thấp hơn.

Chỉ có điều, từ nay về sau, Tần Trọng Ân phát hiện ra Lâm Lăng thật sự không còn giúp anh giặt bất kì món đồ lót nào nữa. Thậm chí còn cố gắng trốn tránh anh, nhưng mà gần đây anh rất bận rộn, anh bận chuẩn bị cho cuộc thi nghiên cứu sinh không nói: “cha vợ chuẩn” của anh còn cho anh chút đồ ăn, anh còn muốn ôn bài cùng bạn gái để cô chuẩn bị thi đại học, tất nhiên anh sẽ không để việc nhỏ đó trong lòng. Chỉ có Lâm San là yên lặng ghi nhớ, bà thở dài mãi.

Mấy tháng sau, Tần Trọng Ân thuận lợi thi đỗ nghiên cứu sinh Sở nghiên cứu vật lí ứng dụng. Lúc đó sở nghiên cứu vật lí hạt nhân và sở nghiên cứu vật lí ứng dụng ở gần nhau, sau khi tan việc, Cố Nhạn Diêu thường xuyên ngồi trên chiếc xe Flying Pigeon (*) hai mươi tám inch đạp xe về cùng đường với Tần Trọng Ân, hai người vừa đi vừa nói, cho nên gần như những người trong sở nghiên cứu không ai không biết nghiên cứu sinh đứng đầu kì thi, đồng chí Tần chính là “rể hiển” của giáo sư Cố, những lúc nhàn rỗi không ít người đến trêu ghẹo anh. Mặc dù tính cách anh có chút thanh cao nhưng cũng không phải người cổ hủ, đối với những trò đùa của người khác anh cũng chỉ cười một cái, cũng không nghi ngờ, càng không vì tránh hiềm nghi mà cố gắng xa lánh người nhà họ Cố, vậy nên ấn tượng của Cố Nhạn Diêu về anh càng tốt hơn.

(*) Flying Pigeon: Một thương hiệu xe đạp nổi tiếng ở Trung Quốc, được sản xuất tại Thiên Tân từ năm 1936, với bánh xe 28 inch.

Sau khi bước vào những năm 80, lợi dụng phương tiện hạt nhân cũng không còn cấp bách giống như trước, vật lí hạt nhân dần dần trở thành một nghành học độc lập. Sau nhiều lần được Cố Nhạn Diêu đề nghị, qua việc cấp trên phê duyệt chỉ thị, từ sở nghiên cứu vật lí hạt nhân của thành phố Bắc Kinh cũng mở thêm một sở nghiên cứu vật lí hạt nhân khác, Cố Nhạn Diêu kiêm luôn chức Sở trưởng. Lúc đó các nước Âu Mĩ đang tiến hành nghiên cứu kĩ thuật gia tốc hạt nhân. Trong sở cũng bỏ ra rất nhiều tiền đầu tư vào đó, cả hai máy gia tốc năng lượng cao và các máy gia tốc ion nặng đều đến từ các phòng thí nghiệm trọng điểm nước ngoài, Cố Nhạn Diêu tất nhiên không cam tâm chuyện bị người khác cản tay trong thời gian dài, ông lập chí muốn chế tạo các máy gia tốc năng lượng cao với dòng tia mạnh. Máy gia tốc này không chỉ có thể trực tiếp gia tốc các dòng ion, mà còn có thể cung cấp các chùm hạt thứ cấp, tuyệt đối dẫn trước trình độ của quốc tế.  

Một tổ nghiên cứu nhanh chóng được thành lập để khắc phục khó khăn, mọi người cùng nhau không ngủ không nghỉ nghiên cứu ngày đêm, Cố Nhạn Diêu giao phó toàn bộ gia đình, con trai con gái cho vợ là Thư Đình Vân đang dạy đàn dương cầm ở học viện, còn ông ăn trong sở, ở trong sở, ngủ trong sở, quả thực còn chuyên nghiệp hơn so với một trong ba Tam Vương là Đại Vũ (*).

(*) Đại Vũ: Hạ Vũ hay thường gọi là Đại Vũ, hay Hạ Hậu thị, là một vị vua huyền thoại ở Trung Quốc thời cổ đại. Ông nổi tiếng với về việc chống lũ, xác lập chế độ cha truyền con nối ở Trung Quốc bằng cách thành lập nhà Hạ và nhân cách đạo đức ngay thẳng của mình. Người đời sau ngưỡng mộ công tích sự nghiệp và đức độ của ông, cùng với Thành Thang và Chu Vũ vương hợp xưng làm Tam vương.

Nhưng ngay lúc đạt được bước tiến đột phá, tủ sắt của phòng thí nghiệm lại bị cạy mở, bản vẽ bị lấy cắp ra ngoài. Tất cả nhân viên nghiên cứu có liên quan đều bị cách ly điều tra. Ngay cả Tần Lâm Ân được mời đến phụ trách xử lí số liệu cũng bị liên lụy, cũng bị nhốt lại điều tra.

Lúc đó trộm cắp cơ mật quốc gia, phá hỏng an ninh quốc gia là những tội danh vô cùng đáng sợ, những nhà vật lí học đều bị người khác nghiêm khắc đưa ra những câu hỏi, năm tháng nào, ngày nào, ai tiếp xúc đến bản vẽ, nói chuyện về bản vẽ với những ai, nội dung cụ thể của cuộc nói chuyện là gì. Vì hỏi không có kết quả, nên bộ công an phái một thủ trưởng phái chủ chiến xuống, bắt đầu áp dụng hình thức thẩm vấn phạm nhân để điều tra. Sáu mươi bóng đèn chân không treo trên xà nhà chiếu xuống, không được uống nước, không được đi vệ sinh, luân phiên hỏi, lặp đi lặp lại, một khi có sự bất đồng với lời khai trước đó, thì lập tức phải chịu hình thức tra hỏi càng cứng rắn hơn.

Giới tri thức văn nghệ ngày đó, có rất nhiều người sống đến 40 tuổi nhưng ngay cả một con gà con cũng chưa từng giết, chứ đừng nói đến trận chiến lớn như vậy, nhưng ngược lại, mỗi cái cổ đều rất cứng rắn, khi thì mạnh mẽ lên án nhóm binh lính nhục nhã, khi thì họ lại chỉ biết cảm thán tú tài gặp quân binh, có muốn giảng đạo lí cũng không được, lúc lại nguyền rủa tên trộm bản vẽ đáng bị ăn súng.

Cố Nhạn Diêu là người chịu trách nhiệm, tất nhiên sẽ bị nghi ngờ nhiều nhất, một người đàn ông cao một mét tám mấy lại bị cách ly thẩm tra, bị giày vò đến không ra hình người nữa. Nhưng mà ba ngày sau, ông lại được khách sáo thông báo rằng kẻ tình nghi đã sa lưới, được loại bỏ nghi ngờ, có thể quay trở lại làm việc bình thường. Ông không nhịn được truy hỏi một câu nghi phạm là ai. Đối phương lại làm ra vẻ cao thâm thần bí vỗ vỗ vai ông, muốn ông cảnh giác cao độ, đừng để bị người khác lợi dụng. Chờ đến khi ông kéo lê thân thể mỏi mệt không chịu nổi về đến nhà, trong nhà lại chỉ thấy vợ và con trai, không thấy cô con gái đâu.

Cố Dật Phu ủ rũ cúi đầu chỉ về hướng phòng ngủ, nói cho cha mình: “Tần Trọng Ân bị bắt rồi, nghe nói ở nhà anh ta, cảnh sát tìm thấy bản vẽ ở trên giá sách, sau khi em ấy nghe tin anh ta bị bắt, thì hôn mê bất tỉnh luôn. Mà còn, mà còn...” Gương mặt Cố Dật Phu hơi nóng lên, mũi chân vô ý thức cọ cọ lên sàn nhà.

“Mà còn cái gì!” Cố Nhạn Diêu yêu thương cô con gái này như báu vật, giờ phút này nghe được tin tức này, chỉ cảm thấy sau gáy giống như bị đánh một cú, giọng điệu không khỏi vừa gấp gáp lại có phần bực bội.

Thư Đình Vân nhàn nhạt tiếp lời: “Con gái của ông mang thai đứa con của Tần Trọng Ân, đã hơn ba tháng rồi.”

Dưới chân Cố Nhạn Diêu mềm nhũn, suýt nữa đã ngã ngồi xuống đất.

“Cha ơi.” Không biết Cố Khuynh Thành đã tỉnh lại từ lúc nào, đi chân không xuống giường, sắc mặt trắng bệch đứng dựa vào khung cửa, trong hốc mắt sưng đỏ ngập tràn nước mắt: “Cha ơi cha, con xin cha mau cứu anh Tần đi, anh ấy sẽ không làm loại chuyện này đâu, xin cha hãy mau cứu anh ấy, nếu như anh ấy chết, con cũng không muốn sống nữa. Một nhà ba người chúng con cùng nhau đoàn tụ dưới đất là được rồi.”
  
Sắc mặt Thư Đình Vân trắng bệch, tiến lên một bước, lập tức giơ tay cho cô con gái một cái tát: “Mày còn có mặt mũi nói nữa, mày mới lớn bao nhiêu, một nhà ba người, mày với ai là một nhà ba người? Cho dù là mua đạn cho nó, cũng không tới phiên mày bỏ tiền đâu!”

Cố Khuynh Thành che gương mặt bỏng rát, vô cùng kinh ngạc nhìn mẹ mình. Sau đó “Oa” một tiếng khóc lên, cô khóc rất thương tâm, đến mức toàn bộ bát cháo hoa đã ăn lúc trước cũng nôn hết ra, trên mặt không còn một chút huyết sắc nào cả, ngay cả bờ môi cũng trở thành màu xám trắng.

“Em gái.” Cố Dật Phu gấp đến độ đỏ ngầu cả hai mắt, đau lòng tiến lên đỡ lấy cô, một bên nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô, một bên nói với cha mẹ: “Con không tin Trọng Ân sẽ làm loại chuyện như này đâu. Con cũng hiểu rõ nhân phẩm của anh ấy. Mà có ai sẽ ngốc đến mức trộm bản vẽ rồi lại không bán đi luôn, lại còn tùy tiện kẹp vào trong sách? Chờ công an đến bắt? Rất vô lý.”
                                                                                                           
Cố Nhạn Diêu cũng sốt ruột đi tới đi lui trong nhà, ông cũng không tin Tần Trọng Ân sẽ làm chuyện này, người bình thường làm việc, tất nhiên sẽ có động cơ, Trọng Ân không hề có động cơ để làm loại chuyện vô cùng nguy hiểm như thế này.

“Cha sẽ ra ngoài hỏi thăm tin tức.” Ngay cả quần áo bẩn Cố Nhạn Diêu cũng không thay ra, lại lập tức đẩy cửa rời đi.

Cố Khuynh Thành mềm nhũn tựa vào người Cố Dật Phu, ánh mắt mịt mờ nhìn theo bóng lưng gầy gò của cha mình dần biến mất sau cánh cửa. Thư Đình Vân dùng ngón tay đè lên huyệt thái dương của mình, lạnh lùng nói ra: “Vừa đúng lúc anh trai con muốn đi Mĩ tham gia một buổi phỏng vấn, mẹ sẽ đưa cả con về Mĩ. Không thể tiếp tục chờ đợi ở đây được nữa.”

“Không, mẹ ơi, con không muốn về Mĩ, con muốn ở lại chỗ này, ở cùng một chỗ với anh Tần.”

Thư Đình Vân cắn răng trừng mắt nhìn cô con gái một cái: “Cố Khuynh Thành con điên rồi sao? Mười tám tuổi đã to bụng, con không sợ sau này ở sau lưng con người ta sẽ nói con là loại đàn bà hư hỏng sao?”

Cố Khuynh Thành vừa thẹn vừa xấu hổ, nước mắt lại bắt đầu tích tách rơi xuống. Cố Dật Phu chỉ cảm thấy hôm nay mẹ mình dùng từ ngữ đặc biệt sắc sảo, anh có chút vội vã nói: “Mẹ, mẹ không nên nói nữa, bây giờ thân thể của em ấy còn yếu, sợ không chịu nổi.”

Nhà họ Cố cũng là gia đình quyền quý ở Bắc Kinh này, mặc dù vì ảnh hưởng của cuộc Cách mạng Văn hóa mà thất linh bát lạc (*), nhưng vì cái gọi là “con rết trăm chân, chết mà không ngã” (**), mấy năm gần đây đã dần dần xuất hiện lại lần nữa. Chỉ là bởi vì năm đó Cố Nhạn Diêu không chịu kế nghiệp, quyết liệt đoạn tuyệt với gia đình, một mình lẻ loi đi du học. Cho nên lúc này Cố Nhạn Diêu đứng ngoài cửa sắt Bộ Tổng tham mưu, nhìn cây tử đằng sum suê phủ màu xanh biếc lên bức tường gạch, tâm tình không khỏi có chút phức tạp. Thở dài, ông vẫn chỉ đến phòng thường trực báo tên họ, lẳng lặng chờ đợi thuộc hạ của cha ngày xưa, bây giờ là đã người phụ trách ở bộ Tổng tham mưu tình báo, Đàm Lễ Tân.

(*) Thất linh bát lạc: Tan tác mỗi thứ một nơi.

(**) Con rết trăm chân, chết mà không ngã: Dùng để hình dung nhân vật,  quý tộc hoặc hào môn thế gia có thế lực to lớn, tuy đã suy bại nhưng uy lực ảnh hưởng vẫn còn tồn tại.

Đàm Lễ Tân mặc bộ quân phục thẳng thớm nhanh chóng ra ngoài gặp, ông ngạc nhiên nhìn người bạn thời niên thiếu của mình, sau đó vững vàng trao một cái ôm, lúc này mới mời Cố Nhạn Diêu đi đến phòng làm việc của mình.

Giờ phút này Cố Nhạn Diêu không còn tâm trạng để ôn chuyện với ông, nói đơn giản sơ lược tình huống của mình, rồi lập tức hỏi thăm tình huống của Tần Trọng Ân.

“Nhạn Diêu, anh và Tần Trọng Ân này có quan hệ như thế nào, tôi hiểu rõ tính cách của anh nhất, những năm qua anh kết hôn sinh con hay về nước đều chưa từng thông báo cho ngài Cố một tiếng, giờ phút này lại vì người thanh niên này mà tìm tới tôi, anh biết rằng chuyện của anh, tôi sẽ không giấu diếm ngài Cố đấy chứ.”

Cố Nhạn Diêu cầm lấy chén trà uống một hớp nước, cười khổ nói: “Lễ Tân, thằng bé Trọng Ân này đã là đệ tử của tôi, lại xem như con rể tôi, anh nói làm sao tôi có thể trơ mắt không cứu nó. Huống chi tôi có thể đảm bảo, chuyện này nhất định không phải do nó làm.”

Đàm Lễ Tân thở dài: “Vụ án quả thực có điểm đáng ngờ, lúc ấy tổ chuyên án đều tiến hành điều tra tất cả các thành viên trong gia đình có liên quan, mà một phần nhỏ bản vẽ kia lại được phát hiện ở bên trong một quyển sách tên là “Khoa học và thời kỳ cận đại”, đặt trong giá sách của Tần Trọng Ân...”

A. N. Hoài Hải “Khoa học và thời kỳ cận đại”. Cố Nhạn Diêu đột nhiên cảm thấy dường như máu toàn thân mình lập tức đông cứng lại. Bởi vì chuyên ngành của cha mẹ đều thuộc về khoa học xã hội, nên hiển nhiên là hầu hết các tác phẩm trong thư viện nhà họ Tần đều là sách văn học và lịch sử, sau này lại bị tịch thu hết hơn phân nửa. Tần Trọng Ân rất thích đọc sách, ông lại rất thích cậu thanh niên này, nên đã để cho cậu ta thoải mái mượn sách ở nhà mình đọc, trừ cái đó ra, anh còn thường xuyên cố ý đề cử một số sách gốc viết bằng tiếng Anh, cho con trai mình và con rể tương lai, không chỉ muốn bọn họ đọc, còn muốn họ viết ra cảm nhận của bản thân.

Cuốn sách “Khoa học và thời kỳ cận đại” này chính là cuốn mà trước đó vài ngày ông đã đề cử, dặn dò cô con gái mang cho Trọng Ân. Công việc của ông bận rộn, vốn sẽ không có ấn tượng đặc biệt đối với những chuyện nhỏ nhặt này, chỉ là đêm đó, lúc mang sách sang cho Khuynh Thành, thì người vợ vốn đang chơi đàn của ông lại bỗng nhiên rời khỏi ghế ngồi chơi đàn, đoạt lấy quyển sách trong tay ông, nói đùa rằng mình cũng phải xem một chút. Bà cầm lấy quyển sách lập tức mở ra xem, vậy mà dường như rất say mê nó, sau đó lại bảo cô con gái lấy nước cho mình uống, lúc nhận chén nước lại vô ý trượt tay khiến cho cả cuốn sách ướt sũng. May là ông có thói quen bọc bìa sách, Đình Vân lột bỏ bìa sách bị ướt, lại đi thư phòng lần nữa, tìm giấy da trâu bọc lại sách rồi bỏ vào phong bì, lúc này mới giao lại cho cô con gái.

Cố Nhạn Diêu cảm thấy có ý nghĩ đáng sợ nào đó đang liều mạng gặm nhấm trí não của ông. Ông cố gắng lấy lại tinh thần nói vài câu với Đàm Lễ Tân, biết được lúc này Tần Trọng Ân đã xác nhận cuốn sách này là lúc trước anh mua tại một hiệu sách cũ, khi mua về đã được bọc cẩn thận, cũng không hề biết bên trong cất giấu bí mật quan trọng, tổ chuyên án cũng không có cách nào khác, đành phải tạm thời giữ anh lại trước. Cố Nhạn Diêu càng cảm thấy tim như bị đao cắt, một thanh niên thông minh nhanh nhẹn như thế, chỉ sợ đã đoán được cái gì, có điều nhớ ra cuốn sách này là do con gái ông mang đến cho cậu ấy, vì sợ liên lụy tới Khuynh Thành, lúc này mới nói láo là mua sách cũ.

Sau khi dặn dò Đàm Lễ Tân chăm sóc cho Tần Trọng Ân một chút, Cố Nhạn Diêu hồn bay phách lạc rời khỏi bộ Tổng tham mưu, chậm rãi đi về nhà.

Chỉ có điều, quãng đường đi mất hơn hai mười phút, ông lại đi tới một giờ mới về đến nhà. Trong nhà, vợ ông đang thu thập hành lý. Ông kinh ngạc nhìn chằm chằm bà hồi lâu, bỗng nhiên duỗi tay đè chặt nắp vali lại, nói thật nhỏ: “Phải em hay không?”

Thư Đình Vân nhíu mày liếc ông một cái: “A Diêu, anh nói cái gì vậy? Em nói cho anh biết, em muốn nhanh chóng đưa hai đứa về Mĩ, thêm một tháng nữa, bụng Khuynh Thành sẽ không giấu mọi người được nữa, ở lại chỗ này, con bé sẽ bị đâm chọc đến chết mất.”

“A Vân, là em có đúng không? Là em kẹp bản vẽ vào trong giấy bọc sách, sau đó mượn tay của con gái, đưa sách đến tay Trọng Ân.”

Thư Đình Vân lập tức đứng dậy khỏi mép giường: “Cố Nhạn Diêu, anh nổi cơn điên gì vậy? Anh thà rằng tin tưởng một người ngoài, cũng không tin vợ mình? Lại có thể chụp cái đống phân này lên đầu em?”

Sắc mặt Cố Nhạn Diêu đã hoàn toàn trắng bệch từ lúc nào, ông bám chặt vào chiếc máy may sau lưng, như thể không làm vậy thì không đứng vững được nữa. Nhắm hai mắt lại, ông chậm rãi mở miệng: “Anh đã hỏi thăm được, Trọng Ân cũng không nói đến việc anh cho cậu ta mượn cuốn “Khoa học và thời kỳ cận đại”, chỉ nói là mình mua ở hiệu sách. Nếu đúng là cậu ta trộm bản vẽ, lại giấu ở trong cuốn sách mà anh cho mượn, thì vì sao cậu ta lại không nói thật?”

“Thằng bé Trọng Ân này lại trung thành đến thế, ngược lại là em tính sai rồi.” Thư Đình Vân cười nhẹ một tiếng.

“A Vân, quả nhiên là em?” Giờ phút này thân hình cao lớn của Cố Nhạn Diêu như là trang giấy trong gió, run rẩy, lảo đảo.

Một tiếng cọt kẹt vang lên, cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị đẩy ra, ngoài cửa là hai anh em Cố Dật Phu và Cố Khuynh Thành. Biểu cảm của hai người giống nhau như đúc, gương mặt trắng bệch, đôi môi run rẩy, như thể giữa ban ngày lại gặp phải quỷ.

Ánh mắt Thư Đình Vân chầm chậm đảo qua chồng, con trai, con gái của mình, cười cười: “Mọi người đều đã tới đông đủ, thế thì để tôi tự giới thiệu đôi chút về mình một lần nữa đi, tên thật của tôi là An Đằng Hỉ Giang, là nhân viên của Tổng cục Tình báo Quốc tế thuộc Bộ Ngoại giao Nhật Bản. Là chúng tôi lấy được bản vẽ.”

Cố Khuynh Thành nhìn mẹ mình một cách khó tin, bà giống như đã hoàn toàn biến thành người khác, không còn thấy bất kỳ sự dịu dàng dễ gần nào trước kia nữa, chỉ còn lại sự lạnh lùng bén nhọn. Toàn thân cô phát run lên, mẹ, tại sao mẹ lại biến thành người Nhật Bản, mẹ còn hãm hại anh Tần nữa. Cố Dật Phu cắn chặt môi dưới, cũng ôm thật chặt em gái vào trong ngực
                                               
An Đằng Hỉ Giang giơ hai cổ tay lên, khó khăn lắm mới đưa được tới trước mặt chồng mình, trên mặt vẫn còn mang theo vẻ tươi cười: “Cố Nhạn Diêu, gián điệp Nhật Bản đang ở ngay trước mặt anh, anh còng tay em lại đưa đến cục công an đi.”

Nhưng cả người Cố Nhạn Diêu lại mềm nhũn, suy sụp ngồi lặng người dưới đất. Ông run rẩy che mặt mình, bả vai cũng bắt đầu run rẩy.

“Mẹ, con xin mẹ hãy cứu Anh Tần, chỉ cần mẹ có thể cứu anh ấy ra, cái gì con cũng nghe theo mẹ, con xin mẹ...” Cố Khuynh Thành bỗng nhiên vùng ra khỏi vòng ôm của anh trai, bổ nhào vào dưới chân mẹ mình, quỳ trên mặt đất, dập đầu xuống đất như giã tỏi. Cô không quan tâm đến cái gì gọi là đại nghĩa dân tộc, cô đã từng xem rất kỹ bộ phim “Xuyên Đảo Phương Tử” (*) chỉ cảm thấy mẹ cũng là gián điệp Nhật Bản thì hẳn là không có chuyện gì mẹ không làm được.

(*) Xuyên Đảo Phương Tử: Còn được gọi với cái tên khác là Kawashima Yoshiko. Tên thật là Ái Tân Giác La Hiển Dư, là Cách cách thứ 14 của Túc Thân vương Thiện Kỳ cuối triều đại nhà Thanh, đồng thời cũng là nữ gián điệp nổi tiếng của quân đội Nhật. Cuộc đời làm gián điệp của bà đã được chuyển thể thành bộ phim cùng tên do Phương Linh Chính làm đạo diễn.

“Khuynh Thành.” An Đằng Hỉ Giang xoay người nâng cằm của con gái lên, ánh mắt gần như yêu thương: “Chỉ cần con đưa mẹ đến cục công an, lập tức có thể sửa sạch oan ức cho anh Tần của con, nó sẽ được thả ra.”

Cố Khuynh Thành lo sợ nghi hoặc đảo mắt nhìn sang cha và anh trai.

“Không được, mẹ sẽ bị xử bắn.” Trong giọng nói của Cố Dật Phu cũng mang theo sự nghẹn ngào.

“Cha ơi cha, con muốn anh Tần, nhưng con cũng cần mẹ...” Cố Khuynh Thành bò tới trước mặt cha mình, ra sức lay người ông.

Cố Nhạn Diêu run rẩy buông hai tay che mặt xuống, ngước mắt nhìn vợ mình một chút. Từ đầu đến cuối trên mặt bà đều nở nụ cười nhạt, dường như không để ý bất kỳ điều gì, lại như thể đã nắm chắc tất cả thắng lợi trong tay. Bà hiểu rất rõ lòng người, biết bọn họ vĩnh viễn sẽ không bao giờ bắt bà lại.
                                       
Chỉ đáng thương cho cô con gái, Cố Nhạn Diêu đưa tay nắm lấy bả vai của con gái, lại đột nhiên chạm phải khớp xương nhô lên, rốt cuộc không nén nổi nữa, nước mắt tràn mi rơi thẳng xuống sàn nhà lạnh lẽo.

“Con có cách giải quyết.” Cố Dật Phu lau đi một giọt nước mắt nóng hổi: “Chỉ cần có người chịu gánh tội thay là được.”

“Gánh tội thay?” Cố Khuynh Thành xoay mặt nhìn về phía anh trai mình.

Cố Dật Phu trịnh trọng đi đến trước mặt cha mẹ: “rầm” một tiếng quỳ xuống, thùng thùng thùng dập đầu ba cái: “Cha, mẹ, trong bụng em ấy đã có đứa con của Trọng Ân, Trọng Ân là người bạn thân thiết của con, lại bởi vì nhà họ Cố chúng ta mà vô tình phải chịu tai ương ngục tù này, con không thể trơ mắt nhìn cậu ấy bị hãm hại phải bỏ mạng, cũng là hại cả một đời của em gái. Con tình nguyện đi tự thú, đổi lại sự tự do cho Trọng Ân.”

“Anh ơi ——” Cố Khuynh Thành đau đớn hô một tiếng, nhào vào lòng Cố Dật Phu.

“Dật Phu, đừng làm chuyện điên rồ.” Cố Nhạn Diêu cũng khóc nức nở, kéo tay con trai mình.
                                                                                         
An Đằng Hỉ Giang nhìn từ trên cao xuống ba người ngồi trên mặt đất, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, nửa ôm nửa kéo con gái dậy: “Con lại muốn giữ lại đứa con của Tần Trọng Ân?”
                                                                                             
Cố Khuynh Thành vô ý thức che bụng dưới: “Đây là con của con và anh Tần, con nhất định phải sinh nó ra.”
                                                                                          
“Mẹ có thể giúp con cứu Tần Trọng Ân ra, nhưng con cũng nhất định phải đồng ý một điều kiện, phải về Nhật Bản cùng với mẹ.”
                                                               
“Không được. Tôi không cho phép Khuynh Thành đi theo cô.” Cố Nhạn Diêu vừa đau buồn vừa phẫn nộ đứng lên.
                                                                                   
An Đằng Hỉ Giang lại không để ý tới ông: “Con suy nghĩ một chút đi, Khuynh Thành, thêm một tháng nữa, bụng của con sẽ không giấu được nữa, ở lại đây, con mới chỉ là một cô gái còn chưa lập gia đình, có thể thuận lợi chôi chảy sinh hạ đứa bé hay sao? Nếu con đi cùng mẹ về Nhật Bản, mẹ sẽ chăm sóc con tới khi đứa bé được sinh ra. Bất kể nói thế nào, thì dù sao con cũng là con gái duy nhất của mẹ, con nghĩ mẹ sẽ hại con sao?”
                                                        
Cố Khuynh Thành im lặng cân nhắc hồi lâu, cuối cùng thì suy nghĩ phải cứu được Tần Trọng Ân đã giành chiến thắng: “Được, con nghe theo mẹ.”

“Em…”

“Khuynh Thành…”

“Cha, anh trai, thật xin lỗi, con nhất định phải cứu anh Tần ra.” Cố Khuynh Thành nước mắt lưng tròng nói.

“Khuynh Thành, mẹ nhớ con đã từng nói, một người họ hàng ở xa của nhà họ Tần, là một cô gái, hình như rất thích Tần Lâm phải không?”

“Vâng, là chị Lâm Lăng.” Cố Khuynh Thành bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, có chút sợ hãi, chăm chú nhìn mẹ mình: “Mẹ, mẹ muốn…”

“Yêu là mãi mãi nhẫn nại, và nhân từ; yêu là không ghen ghét, yêu là không khoe khoang, không tùy tiện, không làm chuyện phải hổ thẹn, không cần bản thân mình phải đạt được lợi ích. Yêu chính là hi sinh.” Trên gương mặt của An Đằng Hỉ Giang lộ ra sự ảm đạm khó hiểu: “Nếu, con thông cảm cho cô ta, thì có thể đưa mẹ đến cục công an.”

Cố Khuynh Thành lau khô nước mắt, cô muốn mãi mãi ở bên Tần Trọng Ân, cô không thể hi sinh chính bản thân mình, cô lại không nỡ hi sinh anh trai của mình, cô cũng không nỡ để mẹ của mình đi chịu chết, cho nên cô chỉ có thể nhẫn tâm để mất một người không có quan hệ gì với mình. Nối giáo cho giặc, Cố Khuynh Thành chợt nhớ tới Tần Trọng Ân đã từng dạy cô câu thành ngữ này, không sai, cô chính là một kẻ tiếp tay cho tội ác.

“Mẹ muốn con làm thế nào?”

“Bây giờ đưa mẹ đến nhà họ Tần, gọi Lâm Lăng ra giúp mẹ.”

Hai cha con Cố Nhạn Diêu còn muốn nói gì đó, cuối cùng đều lúng ta lúng túng ngậm miệng. Trải qua vạn năm tiến hóa, từ đầu đến cuối, trái tim của con người đều nằm bên ngực trái, không phải ở chính giữa, tất nhiên là khó tránh khỏi có sự thiên vị.

Hai mẹ con thu dọn cẩn thận xong, một trước một sau rời khỏi nhà. Đến trước cổng nhà họ Tần cổng, Cố Khuynh Thành cẩn thận từng li từng tí gõ cửa một cái, Lâm Lăng mang theo cặp mắt sưng đỏ ra mở cửa cho cô.

“Dì Lâm thế nào rồi?” Cố Khuynh Thành đứng ở cửa ra vào, nhẹ giọng hỏi.

“Bác gái ngã bệnh, đã ngủ rồi.” Lúc này Lâm Lăng mới chú ý tới người phụ nữ xinh đẹp sau lưng Cố Khuynh Thành: “Người sau lưng em là…”

“Cô là mẹ của Khuynh Thành, Lâm Lăng đúng không, cháu có muốn cứu Tần Trọng Ân ra không?” Hơn một nửa gương mặt của An Đằng Hỉ Giang ẩn giấu trong bóng tối ở phía sau, chỉ có giọng nói trầm ấm mà lôi cuốn, khiến cho Cố Khuynh Thành bỗng nhiên rùng mình một cái.

Lâm Lăng mừng rỡ mở to hai mắt: “Đương nhiên là cháu muốn rồi, cầu mong cô giúp đỡ.”

“Đến đây với cô, cô dạy cho cháu phải làm thế nào.” An Đằng Hỉ Giang mỉm cười, chủ động vươn tay ra dắt Lâm Lăng tay. Tay của cô nhẵn mịn tinh tế, nhưng lại lạnh lẽo, Lâm Lăng cảm thấy có loại cảm giác như khi cô còn bé bắt được rắn nước ở bờ sông.

Cố Khuynh Thành yên lặng đóng lại cửa, đi theo sau lưng hai người.
     
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, bên cạnh bồn hoa nhỏ, An Đằng Hỉ Giang lạnh nhạt ra lệnh cho con gái của mình: “Con đứng ra xa một chút.”

Cố Khuynh Thành ngoan ngoãn làm theo.

An Đằng Hỉ Giang dắt Lâm Lăng ra xa thêm vài bước, Cố Khuynh Thành không nghe được hai người đang nói chuyện gì, chỉ biết là hai người nói chuyện rất lâu.

Khi hai người đi ra, trên mặt Lâm Lăng còn có vệt nước mắt chưa khô, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười. Ánh mắt của cô ấy chăm chú nhìn vào bụng của Cố Khuynh Thành, Cố Khuynh Thành bị cô nhìn vậy thì hơi xấu hổ, nhẹ nhàng đưa tay che trên bụng. Lúc này Lâm Lăng mới thu lại ánh mắt, chủ động ôm lấy Cố Khuynh Thành: “A Trọng sẽ nhanh chóng được thả ra. Hai người phải ở bên nhau thật hạnh phúc nhé.”

Cố Khuynh Thành đột nhiên cảm giác được một nỗi buồn dâng lên trong lòng, người phụ nữ này, xưa nay cô vẫn luôn xem thường, nhưng bởi vì sai lầm của mẹ cô, lại vì cứu người yêu của cô, mà cô ấy lựa chọn hi sinh chính bản thân mình. Bây giờ cô lại không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể gật đầu thật mạnh.

~ ~ ~

Năm, trần ai lạc định*. 

(*Bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc.)
     
Nửa tháng sau, Tần Trọng Ân bị vô tội được thả ra. Vừa về đến nhà, anh liền vội vã muốn tắm gội rồi đi gặp Cố Khuynh Thành.

Không ngờ người mẹ xưa nay luôn ấm áp lại tặng cho anh một cái bạt tai.

Anh kinh ngạc nhìn chằm chằm mẹ mình: “Mẹ, sao tự dưng mẹ lại đánh con…”

“Mày còn muốn đi gặp nó nữa, nó làm hại mày còn chưa đủ à? Vì cứu mày mà Lâm Lăng đã tự chôn vùi chính mình, mày còn muốn đi gặp con bé nhà họ Cố kia nữa! Mày có còn chút lương tâm nào nữa hay không?” Lâm San đã khóc không thành tiếng.

“Chị Lâm Lăng?” Trên mặt Tần Trọng Ân đột nhiên không còn chút huyết sắc nào nữa.
     
“Mày cho rằng mày có thể được thả ra ngoài là do ai cứu mày ra? Là Lâm Lăng đi tự thú, nói nó là người trộm bản vẽ, sau đó giấu ở trong giấy bọc sách, lúc ấy mày mới thoát được một kiếp đấy.”

“Chị Lâm Lăng ư, sao lại như vậy được?” Tần Trọng Ân giật mình cười: “Ngay cả trung học chị ấy còn chưa học xong, tỉ lệ xích cũng còn không hiểu, làm sao chị ấy có thể đi trộm bản vẽ cơ chứ?”

“Thế nhưng con bé đã lấy ra toàn bộ bản vẽ, còn giao ra một tài khoản ngân hàng, nói chỉ cần trộm được bản vẽ thì đối phương hứa sẽ cho con bé hai vạn. Người khác không hiểu rõ nó, chẳng lẽ mẹ mày còn không hiểu rõ con bé sao? Một con bé học hành ít ỏi, làm gì có loại đầu óc này, chuyện này căn bản chính là có người đứng sau lưng chỉ điểm.”

“Có người đứng sau lưng chỉ điểm?” Tần Trọng Ân ngơ ngác lặp lại một lần nữa.

“Mày nghĩ mẹ không biết xuất xứ của quyển sách kia à, sau khi cục công an đến điều tra, mẹ dọn dẹp phòng ngủ cho mày, nhìn thấy bút ký viết trong cuốn sách kia, cuốn sách “Khoa học và thời kỳ cận đại” đó thực chất chính là của con bé nhà họ Cố kia cầm đến cho mày. Chuyện này tuyệt đối không tránh khỏi dính líu tới nhà họ Cố.”

“Vậy chị Lâm Lăng bây giờ…” Tần Trọng Ân cảm thấy toàn thân rét run.

“Đã xét xử xong rồi, tòa phán quyết mười sáu năm, con bé mới chỉ hai mươi, cả đời này xem như xong rồi.”

Tần Trọng Ân lùi lại hai bước, bỗng nhiên xoay người một cái: “Con muốn đi tìm cô ấy hỏi cho rõ ràng!” Nói xong thì tựa chạy ra ngoài cửa như một cơn gió.

“Mày quay trở lại cho mẹ, mẹ không cho phép mày đi!” Lâm San chân thấp chân cao đuổi theo anh, không nghĩ tới đi đứng không thuận lợi, bà lại không để ý tới bậc thang dưới chân, bước hụt một bước, cứ như vậy trượt chân ngã từ trên cầu thang xuống.

Nghe được tiếng vang Tần Trọng Ân chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, anh giống như điên vội vã chạy đến bên cạnh mẹ mình: “Mẹ —— “

Vừa đúng lúc đầu Lâm San dập vào bậc cuối cùng của cầu thang, máu tươi nhuộm đỏ cả nền đất, bà cố níu giữ lấy một hơi thở cuối cùng, nắm thật chặt tay con trai nói: “Chờ Lâm Lăng ra tù, con hãy cưới con bé, đồng ý với mẹ đi…”

“Con đồng ý với mẹ, cái gì con cũng đồng ý với mẹ. Mẹ, xin mẹ, đừng bỏ lại một mình con.” Tần Trọng Ân quỳ trên mặt đất, tuyệt vọng khóc lớn lên.

Cuối cùng, Lâm San chỉ nhìn thoáng qua con trai, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lặng yên mãi mãi.

“Mẹ…”

Đáp lại anh chỉ có tiếng gió vô tận.

Mà cũng vào lúc đó, Cố Khuynh Thành theo mẹ lên máy bay đi đến Tokyo. Cô vốn cho rằng sinh hạ đứa bé xong thì có thể đoàn viên cùng Tần Trọng Ân, nhưng lại không biết hai năm sau, cô ôm con trai của anh là Tần Diệc Tranh trở về chốn cũ, căn nhà lúc trước nhà họ Tần ở đã bị san thành bình địa. Còn Tần Trọng Ân, cũng không thấy tung tích nữa. 

[Kết thúc ngoại truyện về Cố Khuynh Thành.]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui