Trấm Chi Mị

Edit: Tiểu Ly Ly

Beta: Thích Cháo Trắng

Trong chớp mắt cửa mở ra, hai mày rậm của Thẩm Lục Gia nhíu lại thật sâu: "Hạ Hành Trường?"

Hạ Thương Chu nhìn Thẩm Lục Gia đầy vẻ phức tạp, chỉ có mình anh biết, tâm trạng hiện giờ của anh thật sự không tốt.

Ngũ Mị nghe thấy động tĩnh, cũng đứng lên, trong chớp mắt khi nhìn nhau với Hạ Thương Chu, cô nhíu mày một cái theo bản năng.

Hạ Thương Chu cảm thấy như chính mình bị ánh mắt này đâm đến đau nhói, anh quay mặt nhìn Thẩm Lục Gia, có chút gượng gạo nói: "Thẩm Tổng, xin ngài tránh đi một chút, có mấy lời tôi muốn hỏi Ngũ tiểu thư."

Thẩm Lục Gia trầm tĩnh xoay người, Ngũ Mị chợt kéo cổ tay của anh, lơ đãng nhìn Hạ Thương Chu nói: "Không có lời nào mà anh ấy không thể nghe được, anh cứ nói thẳng đi."

Yết hầu của Hạ Thương Chu giật giật, hai cánh tay buông lỏng ở bên người vô thức siết chặt lại, qua một lúc lâu, khi xương ngón tay đã trắng bệch, anh lại buông từng ngón tay ra, chậm rãi mở miệng: "Tôi chỉ hỏi cô, đứa bé kia, có phải bây giờ đang đi theo cô hay không?"

Ngũ Mị nhếch nhếch khóe miệng: "Đứa bé nào?"

Hạ Thương Chu như bị mắc xương trong cổ họng, ở trước mặt cô, muốn anh nói ra bốn chữ "Con trai của tôi" này chẳng khác nào là hình phạt. Môi dưới run rẩy thật lâu, Hạ Thương Chu chỉ thấy cảm xúc như muốn sụp đổ, anh không biết vì sao vận mệnh lại muốn trêu đùa anh như vậy, trong khi người cha bác học nho nhã ra ngoài làm khảo cổ đã bị đỉnh của ngôi mộ sạt lở mà vô tình mất mạng, người mẹ thanh tao lịch sự dịu dàng cũng vì tình mà chết theo, để lại anh một thiếu niên mười lăm tuổi còn nhỏ, đi theo cậu sống qua ngày. Thời điểm mười tám tuổi gặp được cô, một lòng yêu thích, trong mắt đều chỉ có đối phương. Thanh xuân tuổi trẻ, cũng không phải là không có kích thích, thế nhưng lại mỗi lần anh đều lựa chọn dịu dàng lại kiên định đẩy tay của cô ra, thà trốn vào trong nhà vệ sinh của phòng trọ, dưới dòng nước chảy rào rào tự mình giải quyết. Tựa như anh ăn quả nho luôn là giữ lại một quả to tròn nhất để ăn sau cùng, anh cũng muốn giữ điều tốt nhất để đến ngày bọn họ kết hôn, nhưng ai có thể ngờ tới đêm đính hôn đó lại xuất hiện biến cố vô lý như vậy. Cha mẹ anh như chim cá tình thâm, cùng sinh cùng chết như vậy, anh sao có thể là một người đùa bỡn tình cảm, nhưng mà thói đời này, xử nữ lại không phải là một loại tài nguyên có thể hồi sinh lại, anh và Yến Tu Minh xảy ra quan hệ, tự nhiên là không thể không chịu trách nhiệm. Nếu không phải Di Quang bỏ nhà ra đi, có lẽ anh chưa chắc có dũng khí lựa chọn tùy hứng cho xong việc.

Thẩm Lục Gia đã nhạy bén đoán được đứa bé kia là chỉ Hạ Thiên, hẳn là con trai của Yến Tu Minh và Hạ Thương Chu, Ngũ Mị nuôi dưỡng đứa bé như thế, vậy động cơ là cái gì? Anh có chút không dám nghĩ thêm. Không nhịn được nhìn Hạ Thương Chu đứng một bên, anh còn nhớ rõ mới lúc gặp gỡ là một thanh niên dũng cảm phóng khoáng, bây giờ trước mắt là người đàn ông trẻ tuổi nhưng trên người lại mang vẻ cô đơn vắng lặng, gần giống như biến thành một người khác. Số mạng trêu người, ở trong đáy lòng Thẩm Lục Gia thở dài một tiếng, tự mình đi phòng bếp rót một chén nước, sau đó đưa cho Hạ Thương Chu.

Hạ Thương Chu theo bản năng nhận lấy cái ly, cái ly dựng thẳng trong lòng bàn tay, anh cúi đầu uống một ngụm nước ấm. Lại qua một lúc lâu, anh Phá Phủ Trầm Châu* mở miệng nói nói: "Cô hiểu tôi nói tới ai, Yến Tu Minh, tôi và đứa bé."

(*) Phá Phủ Trầm Châu: đập nồi dìm thuyền; quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng)

"Hạ Thương Chu, anh đến nhà tôi là muốn tôi cho anh nhìn thấy con trai của Yến Tu Minh?" Ngũ Mị nhếch khóe môi nở nụ cười rất nhạt.

"Tôi đã đến nhà Đường Tại Diên. Ba năm trước đây, cô và một người đàn ông trẻ tuổi đã đưa đứa bé kia đi. Vợ của Đường Tại Diên nhớ trên tay phải của cô có nốt ruồi đỏ."

Dư quang nơi khóe mắt Ngũ Mị nhìn thấy đôi mắt của Thẩm Lục Gia, cặp mắt màu nâu kia giờ phút này thâm trầm giống như biển sâu, trong đáy mắt sinh ra từng đợt sóng, cũng không mãnh liệt, chỉ là từng lớp từng lớp sóng lăn tăn gợi ra thương xót.

Ngũ Mị không hiểu vì sai lại cảm thấy từ tận đáy lòng sinh ra phiền não, cô giống như rất tùy ý đặt tay phải lên cổ tay trái của mình, nốt ruồi đỏ kia giống như một đóa hoa mai hồng lạc vào trong tuyết, rất dễ nhìn thấy.

"Trên tay phải người phụ nữ dẫn nó đi có nốt ruồi, tay phải tôi có nốt ruồi, nên lập tức cho là tôi bắt cóc con trai của anh? Hạ Thương Chu, anh học logic trong đại học chính là được điểm tối đa, loại phán đoán sai lầm này, làm sao anh có thể nói ra miệng được chứ?"
     
"Di Quang." Hạ Thương Chu khổ sở cào tóc: “Đứa bé là vô tội. Mặc kệ nói thế nào, đứa bé đều là vô tội, nó không có làm sai bất cứ chuyện gì..."

"Đủ rồi, Hạ Thương Chu. Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi ra tay tàn nhẫn, sỉ nhục con trai của anh?" Ngũ Mị liếc mắt nhìn anh, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt giễu cợt: "Muốn tìm người, làm phiền anh đưa toàn bộ chứng cớ đến nhà hỏi tội, hoặc là đến thẳng đồn cảnh sát báo án cũng được. Thời gian không còn sớm, mời trở về đi." Nói xong liền xoay người vào phòng ngủ.

Trong phòng ngủ không bật đèn, khắp nơi đều tối đen như mực, Hạ Thương Chu nhìn bóng lưng của cô từ từ hòa chung với bóng tối, lại nhìn Thẩm Lục Gia: “Thẩm Tổng…"

Thẩm Lục Gia khó có khi không lễ phép cắt đứt lời của người khác, nhưng giọng nói vẫn tao nhã lễ độ trước sau như một: "Hạ Hành Trường, thời gian anh quen biết cô ấy lâu hơn tôi, nên biết cách làm người của cô ấy. Một người dù thay đổi thế nào, trong lòng vẫn không thay đổi. Tâm trạng của anh tôi có thể hiểu, nhưng tối nay mạo hiểm đến nhà đòi người như vậy, tôi cũng thật sự không cho rằng đó là chủ ý sáng suốt."

Tầm mắt của Hạ Thương Chu lại một lần nữa xuyên qua bóng tối nhìn về phòng ngủ. Trong bóng tối anh không nhìn thấy bóng dáng của cô, anh lại nhìn người đàn ông trước mặt này, ánh mắt anh ta sắc bén, khuôn mặt anh tuấn, nhưng hình như cho dù bất kể ở thời gian nào, vẻ mặt của anh ta luôn là yên tĩnh, trong đáy lòng Hạ Thương Chu bỗng nhiên sinh ra một loại nản chí, loại nản chí này còn lớn hơn so với khi anh biết được Yến Tu Minh sinh cho anh một đứa con trai, bởi vì Thẩm Lục Gia còn hiểu cô hơn anh. Anh dùng lực mím môi một cái, không nói tiếng nào đẩy cửa rời đi.

Thẩm Lục Gia vào phòng ngủ, nhẹ nhàng nhấn đèn trên tường. Ngũ Mị nằm ở trên giường, anh ngồi vào mép giường, giơ tay lên sờ sờ mái tóc dài của cô: "Cơm tối còn chưa ăn, lập tức đi làm mì Ý sao?"

"Em không đói bụng." Ngũ Mị vùi đầu ở trong gối.

"Vậy ăn cái khác? Trong tủ lạnh còn có đồ ăn."

Ngũ Mị trở mình ngồi dậy một cái: “Thẩm Lục Gia, anh không phải hỏi em nuôi dưỡng Hạ Thiên là vì cái gì?"

"Em nhận nó làm cái gì?" Lông mày Thẩm Lục Gia khẽ giương: "Anh không cảm thấy em sẽ dùng đứa bé kia làm cái gì."

Anh nói chắc chắn khiến Ngũ Mị có chút nổi cáu, cô hừ lạnh một tiếng, khiêu khích nói: "Thẩm Lục Gia, em không phải là một phụ nữ lương thiện, anh nên biết. Khoan hồng độ lượng, lấy đức báo oán, loại tình cảm sâu đậm đối với em lúc này, nó hiếm khi được chịu được tác động của Thánh nhân."

Thẩm Lục Gia nở nụ cười: "Sẽ không ai thích làm ra chuyện trái với bản tính, nếu như cảm thấy trong lòng đau khổ, chuyện này nhất định là trái với bản tính." Dừng một chút, anh lại mỉm cười nói: "Mặc dù em không gần gũi với đứa bé kia, thậm chí có chút nghiêm khắc, nhưng đứa bé cũng rất dính em, trên thế giới này, đứa bé là động vật nhỏ mẫn cảm nhất, em đối xử với nó tốt hay xấu, nó cũng phân biệt được."

"Không. Đây chẳng qua là bởi vì nó biết mình ngoại trừ dựa vào em, cũng không còn đường nào để đi. Tình cảm lâu dài giữa con người chỉ là một loại hấp dẫn mạnh mẽ, tựa như đứa trẻ muốn sinh tồn, cho nên ỷ vào vào cha mẹ yêu thương, để ý bất kỳ kẻ nào cướp đi phần yêu thương này; phụ nữ trẻ tuổi muốn sống tốt hơn, cho nên phải tìm được phiếu cơm dài hạn có chất lượng tốt, diện mạo trình độ học vấn thu vào loại chức vị nào cũng không thể qua loa; còn có tình bạn bè, cho dù là hoàn toàn không có liên quan đến lợi ích mà nhàn hạ làm bạn, chẳng lẽ đối phương không cần ôn hòa dễ thân hoặc là hài hước? Ai nguyện ý cùng một người nhàm chán xấu xí đơn điệu không thú vị làm bạn? Hơn nữa, anh cũng đã biết em và Đàn Nguyễn mới vừa đi Đường gia ở Bắc Kinh, lúc đó dáng vẻ của nó như thế nào? Vợ chồng Đường gia vốn là bởi vì không cách nào sinh con mới nhận nuôi  Hạ Thiên, nhưng là nhận nuôi không bao lâu vợ của Đường Tại Diên liền mang thai, thời điểm chúng ta đi là mùa đông, Hạ Thiên mới ba tuổi, vợ Đường Tại Diên mang thai bụng bự sáu tháng ngồi đan áo lông cho đứa nhỏ, mà Hạ Thiên chảy nước mắt nước mũi ở trên bãi đất trống bị những đứa bé lớn tuổi đang cưỡi ngựa trên lưng." Xem chừng Ngũ Mị có chút kích động, nói rất nhanh, cũng không biết là muốn thuyết phục Thẩm Lục Gia hay là nói với mình.

Thẩm Lục Gia ngắm nhìn con mắt đen nhánh của cô, một lát sau mới chậm rãi mở miệng nói: "Vậy em muốn làm gì đây? Xã hội pháp chế, không thịnh hành người cha bồi thường cho thế hệ con cháu kia rồi, đứa nhỏ này là giá trị lợi dụng duy nhất nhưng mà chỉ đúng là thân phận con riêng kia, con riêng của diễn viên Danh Vũ Đạo, bị mẹ đẻ của con riêng vứt bỏ ở cửa viện Phúc Lợi."

Ngũ Mị bị Thẩm Lục Gia nói trúng tâm sự, sắc mặt tối đi mấy phần.

"Ân oán giữa em và Yến Tu Minh, anh sẽ không lấy huyết mạch, đạo lý làm người để khuyên em điều gì, nhưng mà anh hi vọng em không cần làm văn (*) ở trên người Hạ Thiên, chuyện xưa nói “Tội không bằng con cái”, một khi mang tiếng con riêng ở trên lưng, cuộc sống của đứa bé này sẽ càng thêm gian nan. Nếu em tin tưởng anh, thì giao việc này cho anh, anh sẽ xử lý."

(*) Làm văn: ý ở đây là dựa vào một việc nào đó để rêu rao, thổi phồng.

Ngũ Mị có chút đờ đẫn nhìn Thẩm Lục Gia, lại hơi do dự: "Anh sẽ xử lý?"

Thẩm Lục Gia gật đầu một cái, nghiêm mặt nói: "Anh luôn luôn đứng về phía em."

Ngũ Mị yên lặng nhìn người đàn ông ở đối diện hồi lâu, một lúc sau, cô mới thở ra một hơi thật dài: "Được."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui