Trấm Chi Mị

Editor: Hàn Ánh Nguyệt =.=
Beta: kaylee

Sắc mặt hai vợ chồng Yến gia lập tức trở nên trắng bệch không khác gì chiếc khăn trải bàn lỗ chỗ mảnh dài.

“Không, đó chỉ là hiểu lầm. Di Quang, chúng ta có đi tìm con, chúng ta thật sự đã đi tìm con.” Phùng Thanh Bình cố gắng vãn hồi.

“Có tìm tôi hay không với tôi mà nói đã không còn quan trọng nữa rồi.” Ngũ Mị ngửa mặt lên, ánh mắt nguội lạnh giống như mái nhà dưới băng tuyết: “Chuyện tôi không hối hận nhất chính là năm đó lựa chọn rời nhà bỏ đi.”

“Yến Di Quang!” Gân xanh trên thái dương Yến Kinh Vĩ gần như muốn bật ra ngoài: “Loại lời nói súc sinh này làm sao cô có thể không biết xấu hổ mà nói ra khỏi miệng được?”

“Lời nói súc sinh?” Ngũ Mị giống như nghiền ngẫm lặp lại từ này một lần: “Tôi còn muốn nói nhiều lời súc sinh hơn nữa đó. Mấy người có nghe hay không?” Không đợi câu trả lời, Ngũ Mị đã bình tĩnh nói: “Lúc tôi mười tuổi, hai người dẫn tôi và Yến Tu Minh đi xem vở kịch , khi đó tôi cảm thấy gia đình chúng ta hoàn toàn xứng đáng là ngôi nhà búp bê. Mà hai người các người không khác gì Tovar Helma, chưa từng chân chính chăm sóc tôi và Yến Tu Minh. Đối với các người mà nói, chúng tôi khi thì là đạo cụ dùng để sắm vai gia đình mẫu mực, khi thì là để biểu lộ ra phẩm chất giáo dục có phương pháp, còn đối với bà mà nói - -” Ngũ Mị nhìn Phùng Thanh Bình: “Chúng tôi cũng chỉ để kéo dài giấc mộng ba-lê của bà, tôi còn nhớ rõ ban đầu lúc bà muốn chúng tôi học khiêu vũ có nói một câu một mũi tên trúng ba con chim, bà nói khiêu vũ có thể biểu diễn ở trường, ra ngoài làm khách rất có thể diện, còn có thể được trường học cho thêm điểm. Đúng vậy, bà vì muốn chúng tôi múa ba-lê thật giỏi, đã trả giá rất nhiều, dẫn theo chúng tôi bái danh sư ở trong vòng luẩn quẩn ba-lê cổ điển, bỏ tiền nộp học phí khổng lồ, tham gia thi đấu khắp nơi, hai người chúng tôi đã cực kỳ cố gắng, nhưng mà tôi nghĩ sợ rằng bà cũng không biết nguyên nhân chỉ bởi vì một câu 'Nhảy cho giỏi, người nào nhảy tốt hơn thì mẹ sẽ thích người đó hơn' thường xuyên treo trên bờ môi mà thôi.”

“Bởi vì tính tình tôi yên tĩnh, từ nhỏ đã không được các người chú ý đến, lúc vừa mới khiêu vũ chính bởi vì tôi tiến bộ nhanh, bà động một tí lại khen ngợi tôi, bà không biết rằng vào lúc đó tôi có bao nhiêu vui vẻ đâu, vì vậy mới liều mạng khiêu vũ, chỉ để lấy lòng bà. Về phần Yến Tu Minh, xưa nay cô ta luôn được yêu thương, tất nhiên vô cùng để ý chuyện bị tôi lấy đi sự yêu thương vốn thuộc về cô ta. Hiềm khích giữa hai chúng tôi đã bắt đầu nảy sinh như thế. Vào lúc mười sáu tuổi sau khi xương mắt cá của tôi bị gãy, bởi vì xương bị thương tổn, trận đấu năm ấy chỉ giành được giải nhì, bà cảm thấy tôi đã không thể nào bồi dưỡng thêm được nữa, lập tức liều mạng cất nhắc Yến Tu Minh. Vào thời điểm đó rốt cuộc tôi cũng đã hiểu rõ, đối với bà mà nói, có thể giành được vinh quang cho bà mới là con gái của bà. Buồn cười chính là mãi cho đến tận bây giờ, chỉ sợ rằng các người cũng không biết quan hệ giữa tôi và Yến Tu Minh đã sớm như nước với lửa, lại vẫn còn cảm thấy thật ra thì hai chị em chúng tôi chỉ vì Hạ Thương Chu mà nảy sinh một ít hiểu lầm đi.” 

“Đêm mà tôi đính hôn với Hạ Thương Chu đó, sau khi gặp chuyện không may, bà có nói nửa câu an ủi tôi không? Bà chỉ cảm thấy mất mặt bảo tôi hoặc là mở một con mắt nhắm một con mắt, hoặc là nhường Hạ Thương Chu cho Yến Tu Minh. Đó là người con trai mà tôi dụng tâm yêu bốn năm, bà lại muốn tôi xem như một món đồ mà nhường lại? Về sau Hạ Thương Chu thỏa hiệp, chẳng lẽ không phải kết quả do bà ngày ngày ghé vào lỗ tai anh ta nhắc đi nhắc lại? Đối với hai người thì chỉ cần con rể tốt này vẫn còn ở Yến gia chúng ta, cưới ai trong hai chị em mà chẳng được?” Sắc mặt Ngũ Mị hờ hững, giọng nói bình tĩnh, giống như là đang nói chuyện của người khác không liên quan gì đến mình. 

Vẻ mặt Phùng Thanh Bình có chút phức tạp, kinh ngạc, khiếp sợ, không dám tin, hối hận, oan ức pha trộn cùng một chỗ, trở thành một vẻ mặt mơ hồ.

Ngũ Mị lại cầm lên ly rượu lần nữa, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

“Cô đúng là không biết tốt xấu! Thanh Bình, bà cũng đừng khóc, đứa con ngỗ nghịch như vậy, không đáng giá! Người xưa có nói 'Dạy bảo có phương pháp, không chừng ngày sau sẽ ngang ngược!' thật sự là một chút cũng không sai!” Chưa bao giờ Yến Kinh Vĩ cảm thấy bị xúc phạm như vậy, bởi vậy nên giọng điệu cực kỳ hung hăng.

Ngũ Mị khinh thường ‘xuy’ một tiếng: “Còn cả ông nữa, Yến Kinh Vĩ. Cha mẹ cảm thấy đứa con còn nhỏ tuổi dễ lừa gạt, lại không hiểu rằng con cái đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của cha mẹ. Tuy ông đọc sách thánh hiền, tự xưng là người cao nhã (thanh cao + tao nhã) làm công tác văn hóa, nhưng trong đầu ông thì có được bao nhiêu Nhân Lễ Nghĩa Trí Tín? Mở miệng là chủ nghĩa Mác, trong bụng lại như bọn trộm cắp kỹ nữ. Một kẻ giả nhân giả nghĩa là người tốt nhưng rõ ràng còn hiểm ác đê tiện hơn một người xấu. Vì tác dụng của việc di dời tình cảm lúc trẻ tuổi, cộng thêm thèm muốn sắc đẹp, lại có lẽ là nghĩ không lấy được người yêu nhất, vậy thì cưới ai cũng giống nhau, chờ đến lúc hơi già rồi, lại bắt đầu không cam lòng, rục rịch ngóc đầu, ăn mặc cho mình thành người đàn ông trung niên mặc áo sơ-mi hàng hiệu, đeo một chiếc nhẫn trắng tinh nho nhã, giữa lông mày vĩnh viễn là u buồn nhàn nhạt, làm cho người ngoài suy đoán có phải trong nhà có bà vợ hung dữ cậy mạnh con buôn hay không, sau đó chờ những người phụ nữ trẻ tuổi giống như bạch liên hoa nhào lên như tre già măng mọc. Nói chuyện về Hegel tâm sự về J.S.Bach (*), uống cà phê ngâm trà, trêu chọc cho nhóm người bạch liên hoa đó xuân tâm nhộn nhạo, thì ông lại bày ra vẻ mặt tiếc nuối tỏ vẻ hận không gặp được khi chưa lập gia đình, lại tuyên bố mình không thể phá hủy các cô, những cô gái ngu xuẩn này tự nhiên càng một lòng khăng khăng yêu ông. Kỳ thật cuối cùng còn không phải để cởi quần làm chuyện đó.” 

(*) Georg Wilhelm Friedrich Hegel là một người Đức, là nhà triết học nổi tiếng và là một nhân vật quan trọng của chủ nghĩa lý tưởng của Đức.
John Sebastian Bach là một nhà soạn nhạc người Đức, một nghệ sĩ nổi tiếng thời kỳ baroque.

“Cô, cô đây là vu hãm! Toàn bộ đều là nói bậy!” Khuôn mặt trắng nõn của Yến Kinh Vĩ lúc xanh lúc đỏ, quả thực rất giống bảng màu, cực kỳ khó coi.

Ngũ Mị hừ lạnh một tiếng, quay mặt nhìn về phía Phùng Thanh Bình đang run run môi, bỗng nhiên nở nụ cười. 

“Mẹ.” Cô đột nhiên mở miệng gọi giống như lần đầu tiên: “Nói một cách công bằng, vào lúc mười hai tuổi, bà thích Yến Tu Minh hơn, còn Yến Kinh Vĩ lại cưng chiều tôi hơn một chút, nhưng mà vào một đêm mùa hè trước lúc tôi mười hai tuổi kia, tôi đến đại học Kinh Tân tìm ba ba, đại học nghỉ sớm, vào thời điểm đó trong trường học gần như đã không có ai nữa rồi. Tôi lại ở cửa căn phòng kí túc nho nhỏ của ông ta nghe thấy tiếng giường lò xo ‘kẽo kẹt’, tôi tò mò đi lại gần, leo lên bệ cửa sổ, sau đó vụng trộm xé mở một lỗ nhỏ trên giấy hoa dán cửa sổ. Bà đoán xem tôi nhìn thấy gì?”

“Cha của tôi và một nữ sinh đều lột sạch bách, hai người ở trong màn màu lam lăn thành một đoàn. Bởi vì quá ra sức, cho nên có lẽ là chiếc giường lò xo nhỏ có chút không chịu được sức nặng, phát ra tiếng vang ‘kẽo kẹt’.”

“Vào thời điểm đó tôi còn không hiểu những chuyện này có ý nghĩa gì, chỉ theo bản năng cảm thấy sợ hãi, kết quả ngã xuống từ trên cửa sổ, kinh động đến đôi uyên ương hoang dã trong phòng.” Khóe miệng Ngũ Mị chứa nụ cười: “Có vẻ có người như quần lót cũng không mặc, chỉ lung tung mặc vào một cái quần ngoài, lập tức đi chân trần chạy ra. Nhìn thấy là tôi, giận dữ và xấu hổ đan xen, cưỡng bức dụ dỗ lừa gạt, cuối cùng đuổi tôi đi. Từ đó về sau, không dễ dàng cho tôi một khuôn mặt tươi cười.” Nụ cười trên mặt Ngũ Mị càng thêm thâm thúy, cô cảm thấy mình biến thành một trái bom, không thể chờ đợi muốn xuyên qua tất cả dịu dàng thắm thiết trước mặt, đập nát tất cả ảo ảnh tráng lệ, hủy diệt toàn bộ thống hận bao năm qua của cô.

Mặt Phùng Thanh Bình xám như tro tàn, đôi mắt to vô thần của bà nhìn chồng chằm chằm, cổ họng khàn giọng hỏi: “Nó nói chính là sự thật?”

“Đương nhiên là không phải rồi. Thanh Bình, bà phải tin tưởng tôi, nếu thực sự có cái gì, qua nhiều năm như vậy sao bà vẫn không phát hiện được?”

Ngũ Mị cười ha hả: “Ông coi bà ta là ủy ban bắt kẻ thông dâm à? Người khôn khéo như ông, làm sao có thể lưu lại sơ hở được. Nhưng mà nói đi nói lại, bà cũng biết Tuyết Liên Hoa trong lòng Yến Bộ trưởng là ai đó? Mẹ.” Một tiếng mẹ này Ngũ Mị gọi ra đặc biệt ngả ngớn.

“Thật ra bà cũng quen biết đó.” Ngũ Mị cười quyến rũ giống như thợ săn thấy con mồi: “Nói ra, bà còn liều mạng muốn gả con gái đến nhà bà ta đó.”

Lúc này cũng không biết là Yến Kinh Vĩ bị nóng hay là bị tức, trên trán tất cả đều là mồ hôi, vô cùng chật vật. Ông ta đột nhiên vỗ bàn, gầm thét nói: “Cô câm mồm ngay!” 

“Lục, Lục Nhược Nhu?” Vẻ mặt của Phùng Thanh Bình giống như gặp phải quỷ, bà khống chế không được nhớ đến dáng người mảnh khảnh, diện mạo mộc mạc của người phụ nữ kia, chợt giật mình một cái. Bà lại mơ hồ nhớ lại lúc bà và Yến Kinh Vĩ mới vừa thông báo chuẩn bị kết hôn với mọi người, Yến Kinh Vĩ đã uyển chuyển đề nghị về sau bà mặc nhiều quần áo màu xám, màu trắng gạo và màu nhạt, thậm chí còn mua một chiếc áo khoác ngoài màu xám bạc và một khăn lụa đen đưa cho bà, kỳ thực bản thân bà thích những màu sắc diễm lệ như hồng phấn, vàng sáng, xanh biếc. Còn có sau khi bà sinh con, bởi vì khôi phục không tốt không thể khiêu vũ lại, vào lúc đó hình như Yến Kinh Vĩ còn khổ sở hơn bản thân bà, uổng cho khi đó bà còn vì vậy mà cảm động không thôi.

“Lúc trước Yến đại tài tử đồng ý cưới bà, chắc là bởi vì bà giống như người trong lòng ông ta, đều khiêu vũ. cho nên vừa rồi tôi mới nói là tác dụng của di dời tình cảm.” Ngũ Mị đã đứng dậy từ trên chỗ ngồi: “Điều nên nói tôi đã nói, đường lớn sau này, mỗi người một phương. Tôi sẽ không nói gặp lại, bởi vì không bao giờ cần gặp lại nữa.”

“Di Quang - -” Giọng nói của Phùng Thanh Bình bi thương chưa bao giờ có, không biết là vì con gái hay là vì chính mình.

“Yến Di Quang đã chết.” Khóe môi Ngũ Mị treo nụ cười mỉa mai, cầm túi xách lên, xoay người chuẩn bị rời đi.

“Được! Được! Được!” Chúng ta sẽ coi như cô đã chết!” Hai mắt Yến Kinh Vĩ đỏ lên, cắn răng giọng căm hận nói.

Ngũ Mị nhún nhún vai, mắt nhìn thẳng đi ra khỏi phòng. Chân trước vừa mới bước ra khỏi phòng, đã nghe thấy tiếng thét chói tai của Phùng Thanh Bình ở bên trong: “Đồ quỷ già háo sắc Yến Kinh Vĩ ông! Nói, rốt cuộc ở bên ngoài ông có mấy người phụ nữ? Có phải ông vẫn còn nhớ người đàn bà tàn phế đó hay không?” Sau đó là tiếng Yến Kinh Vĩ xin tha.

Ngũ Mị lắc đầu, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, thì thấy Thẩm Lục Gia đang bước nhanh về phía cô. Cô dứt khoát thả chậm bước chân, để mặc cho mình thưởng thức thật kỹ khuôn mặt anh tuấn của ông chồng chuẩn mực của mình một phen.

“Chuyện đã xử lý tốt rồi hả?” Thẩm Lục Gia cầm lấy tay cô, giọng nói quan tâm.

“Ừm.” Chợt Ngũ Mị đưa tay vòng lên cổ của anh, kiễng chân mổ nhẹ một cái lên trên môi của người đàn ông: “Chúng ta về nhà đi. Em đói bụng.”

Thẩm Lục Gia hiểu rõ liếc mắt nhìn căn phòng ở sau lưng cô, thấp thoáng còn có thể nghe thấy tiếng rơi vỡ nát của ly thủy tinh, đĩa gốm sứ từ bên trong. Anh thở dài dưới đáy lòng, ôm eo Ngũ Mị vào thang máy.

Khi ra khỏi nhà hàng, lão Chung quản lý khó xử chạy tới: “Ngũ tiểu thư, hình như hai vị khách ở trong phòng đó xảy ra xung đột, bọn họ đều là đại thiếu gia mời đến, vậy bồi thường...”

“Ông nói cho bọn họ biết, nhà hàng này sản nghiệp của Nguyễn Hàm, bọn họ sẽ bồi thường. Nhưng mà ông cũng đừng tham quá, người đàn ông đó là thị ủy bộ tuyên truyền, ông coi chừng ông ta gây phiền phức. Chiếu theo giá bồi thường là được rồi.”

Lão Chung gật đầu không ngừng: “Được rồi, tôi hiểu.”

Đợi đến khi lấy xe, Ngũ Mị mới lại hỏi: “Không phải anh và Nguyễn Hàm cùng chờ ở căn phòng bên ngoài à? Anh ta đâu?”

“Anh ta bị anh làm cho tức rời đi rồi.” Thẩm Lục Gia mỉm cười.

Ngũ Mị giật mình mở to hai mắt. Loại người miệng tiện tâm tư xấu xa da mặt lại dày như Nguyễn Hàm, vậy mà bị Thẩm Lục Gia không giỏi nói chuyện làm cho tức bỏ đi?

“Trên tay anh có chút đồ, ép anh ta không thể không đồng ý đăng báo ly hôn với em cùng với buông tha quyền nuôi dưỡng giám hộ Hạ Thiên làm giao dịch. Người kiêu ngạo như anh ta, khó được bị người uy hiếp một lần, nói vậy chắc là trong lòng tương đối không có cảm giác đi.”

Ý cười tràn lan ra trên khuôn mặt Ngũ Mị, giống như băng tan nước chảy. Bỗng nhiên cô cởi dây an toàn ra, tiến lại má phải của Thẩm Lục Gia, hôn ‘bẹp’ một cái vang dội. Thẩm Lục Gia hoảng sợ suýt chút nữa thì đụng xe vào hàng rào bảo vệ.

Tác giả nói: Đầu tiên chúc mỗi một cô gái lập tức có tiền, lập tức có bạn trai, lập tức có công việc tốt, lập tức có ngực, lập tức có eo thon nhỏ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui