Trầm Chu

Nơi ăn cơm là ở trong ngõ nhỏ thuộc khu Đông Lâm của thành phố Tang Tán.

Hạ Hải Lâu đưa Cố Trầm Chu rẽ đến rẽ đi trong ngõ nhỏ chằng chịt giống như mạng nhện, mất một lúc lâu cuối cùng cũng tìm được một quán ăn cũ kĩ rõ ràng là đã mở được vài năm rộng khoảng mười lăm thước vuông.

Bàn ghế trong quán đều được làm bằng gỗ, bởi vì rất cũ kĩ nên mặt bàn đều đã tróc hết ra, bàn ghế bày bên ngoài cũng được phủ lên bởi một tầng sắc sáng giống như bôi dầu, nhưng đưa tay chạm xuống lại không có cảm giác dính dớp hay bụi bẩn.

Cố Trầm Chu rất ít khi đến ăn ở những quán nhỏ thế này, Hạ Hải Lâu đại khái là cũng không hay đến, lúc hắn đưa Cố Trầm Chu vào đây thì còn nhìn quán ăn này cùng khung cảnh xung quanh quán ba bốn lần, cho đến khi ông chủ người Hồi dùng tiếng Hán đơn giản lên tiếng tiếp đón thì hắn mới đưa Cố Trầm Chu ngồi vào chỗ gần cửa sổ.

“Hai cậu muốn ăn gì?”

Thấy Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu ngồi xuống rồi thì ông chủ mặc quần áo người Hồi quay đầu hô một tiếng vào bên trong, bà chủ mập mạp không mặc quần áo truyền thống của dân tộc vừa lau tay vừa đi từ bên trong ra, tươi cười thân thiện giới thiệu:

“Hai cậu là khách du lịch từ nơi khác đúng không? Quán chúng tôi có canh dê thập cẩm, thịt cừu, bánh bao nhân thịt dê, bánh ngọt, chè bột mì, cũng có cơm ăn cùng với đồ xào –“

Hạ Hải Lâu nhìn Cố Trầm Chu.

Cố Trầm Chu có phần hứng thú hỏi:

“Sao bà chủ biết chúng tôi đến từ nơi khác?”

Bà chủ cười nói:

“Nơi này khá hoang vu, chúng tôi nhận được mặt của tất cả các khách quen. Hai cậu muốn nếm thử trà bơ không? Người bên ngoài đến đây đều nếm thử món đó của chúng tôi đầu tiên.”

“Là món truyền thống à?”

Cố Trầm Chu hỏi.

Hạ Hải Lâu lập tức liên tưởng đến lời nói của đối phương khi mời hắn ra ngoài lúc trước, kìm không được nhìn Cố Trầm Chu – Tuy rằng hắn vẫn luôn nhìn đối phương.

“Đương nhiên là truyền thống, chồng tôi chính là người tộc Hồi đấy!”

Bà chủ đáp.

“Có thể nhìn ra một vài đặc sắc của tộc Hồi.”

Cố Trầm Chu nói, cuối cùng cũng đáp lại ánh mắt của Hạ Hải Lâu.

“Cậu thì sao?”

“Giống thế.”


Hạ Hải Lâu đáp rồi bổ sung:

“Mang hai bát canh dê thập cẩm lên trước đi.”

“Có ngay!”

Bà chủ hô một tiếng rồi quay đầu nói chuyện với chồng mình bằng tiếng Hồi, đồng thời mở vung cái nồi lớn trên bếp lò ra múc hai bát canh dê thập cẩm nhanh chóng đi sang đây.

Bát canh tỏa ra hơi nóng hôi hổi khiến bụng hai người vẫn chưa ăn cơm chiều kêu vang.

Cố Trầm Chu cầm thìa múc ăn nhưng không phân biệt được trong bát là những phần nào của con dê, tiếp đó anh lại uống thêm một hớp, cảm thấy…

“Hương vị không tệ.”

Hạ Hải Lâu ngồi đối diện với Cố Trầm Chu lên tiếng.

… Ừm, Cố Trầm Chu chậm hơn nửa nhịp nghĩ rằng cũng không tệ lắm.

Trong quán tạm thời cũng chỉ có một bàn khách là bọn họ, đồ ăn được đưa lên cũng không chậm, hai thanh niên rảnh rỗi thỉnh thoảng nói một hai câu, uống hết nửa bát canh thì thịt dê xiên, bánh bao thịt dê và bánh ngọt đều được bưng lên. Bà chủ cười tủm tỉm giới thiệu:

“Đây đều là đặc sản của chúng tôi ở nơi này, khách quen ăn đều nói hương vị không tệ.”

Cố Trầm Chu vừa mới gật đầu thì đã thấy một đám người mặc trang phục của tộc Hồi tràn vào từ cửa quán ăn, ngay từ đầu đã dùng tiếng Hồi lớn tiếng nói gì đó với ông chủ.

Chủ quán cũng lớn tiếng trả lời nhưng vẻ mặt của bà chủ đứng bên cạnh Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu lại có phần lạnh nhạt, cũng không nói chuyện với Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu nữa mà đi đến chiếc tủ bên cạnh lấy một chồng bát ra, rót đầy canh đưa cho mỗi người tộc Hồi này một bát.

Lúc này Hạ Hải Lâu chợt nhích gần lại nói bên tai Cố Trầm Chu:

“Xem trang phục của mấy người đó kìa.”

Cố Trầm Chu không cần Hạ Hải Lâu cố ý nhắc nhở, từ lúc nhóm người này vào đây thì một người đi sát qua anh không cẩn thận đã để lộ ra một cái chuôi dao bẹp hình bầu dục, phía trên có đeo mấy vòng hoa văn – đây rõ ràng không phải chuôi dao thái trong gia đình bình thường.

Cố Trầm Chu mỉm cười, cũng thấp giọng đáp lại:

“Cho nên bà chủ mới nói ‘Hai cậu là người đến từ bên ngoài’. Chỉ có người đến từ bên ngoài thì mới có thể không biết tình hình cụ thể trong vùng mà đi vào quán ăn này.”

“Nghe nói vùng này có vài kẻ, xem ra gương mặt của chúng rất quen thuộc đấy.”

Hạ Hải Lâu tung ra mồi câu thứ hai của chuyến đi.

Ánh mắt Cố Trầm Chu hơi lóe lên. Người không biết chuyện bên trong đương nhiên nghe không hiểu, nhưng Cố Trầm Chu mới biết được một vài chuyện từ bên Cố Tân Quân vào sáng nay nghe vào lại không hề gặp bất cứ trở ngại nào: Gương mặt của vài kẻ rất quen thuộc trong vùng này đã đủ để coi là nói thẳng ra – liên hệ với hoàn cảnh bên ngoài thì kẻ gây ra vụ bạo động vừa rồi chính là do một tổ chức trong vùng này tạo ra, hoặc là có liên hệ trực tiếp với tổ chức trong vùng này.


Có hướng để điều tra cẩn thận… Vài ý tưởng chạy đủ một vòng trong đầu Cố Trầm Chu xong thì nghe thấy Hạ Hải Lâu nói:

“Cũng muộn rồi.”

Cố Trầm Chu ngước lên nhìn thì phát hiện mấy kẻ tộc Hồi ngồi trên mấy cái bàn xung quanh đều đang lén nhìn sang đây, anh thẳng thắn gật đầu:

“Chúng ta đi thôi.”

Hạ Hải Lâu gọi bà chủ ra tính tiền. Đối phương đến tính toán thì mất cả thảy 42 đồng.

Cố Trầm Chu đúng lúc có tiền lẻ nên nhanh nhẹn đưa ra.

Đèn đường trong ngõ nhỏ cũng không quá sáng rõ, ngược lại ánh trăng cùng ánh sao lấp lánh trên bầu trời có vẻ sáng rõ hơn một chút.

Lúc đến là Hạ Hải Lâu dẫn đường, khi đi ra ngoài cũng là Hạ Hải Lâu dẫn đường. Thời gian hiện tại đã gần đến mười giờ, trong ngõ nhỏ vốn không có nhiều người lại càng yên tĩnh hơn, hai người đi đến hơn nửa đường cũng không thấy có bao nhiêu người, nhưng mấy con chó mèo hoang lại thường xuyên vọt qua cạnh chân họ.

“Tiếng bước chân, có không ít người.”

Hạ Hải Lâu đi ở đằng trước chợt dừng lại, đợi Cố Trầm Chu bước lên một bước ngang hàng với hắn thì mới nhẹ giọng nói.

Cố Trầm Chu không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu, cùng Hạ Hải Lâu vòng qua chỗ rẽ trong ngõ nhỏ liền nhìn thấy một đám khoảng năm sáu người đi đến từ phía đối diện, chính là mấy kẻ trong đám người vừa gặp trong quán ăn kia.

Người của hai bên không hề dừng lại, Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu bước chậm lại một chút đi sát vào tường trong ngõ hòng né tránh, nhưng lúc đi lướt qua nhau thì hai người vẫn ‘không thể tránh né’ mà xảy ra va chạm với đám người đi thẳng đến.

Một hai tiếng kêu đau đớn vang lên, hai tên người Hồi bị Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu va phải ôm cánh tay trái bước mấy bước lớn lùi về phía sau, có kẻ lập tức vỗ tay reo hò, có kẻ hô ‘Đi đường kiểu gì thế?’, lại có kẻ kêu ‘Mày va phải người rồi!’, còn có kẻ rất trực tiếp chửi bậy sỉ vả hai người.

Cố Trầm Chu nhìn lướt qua Hạ Hải Lâu bên cạnh, ánh mắt của đối phương đang di chuyển khắp nơi, hơn nữa còn lướt qua túi quần đang phồng lên của người ở đối diện.

Là đang nghĩ nên chạy trốn hay nên đánh người?

… Tám phần là vế sau.

Cố Trầm Chu lặng lẽ nắm tay đối phương, sau đó mang gương mặt tươi cười bước lên vừa ân cần hỏi thăm đối phương vừa lấy ví da của mình ra – sau đó bị kẻ đứng trước mặt anh cướp lấy.

Cố Trầm Chu dứt khoát lùi lại một bước nhìn mấy kẻ trước mắt, tiền trong ví anh không ít, khoảng năm sáu ngàn gì đó, chắc là khá đủ cho mấy kẻ chơi xấu tống tiền bình thường.

Những kẻ đó đón lấy ví tiền mở ra đếm đếm, rõ ràng là cảm thấythỏa mãn nên có một kẻ mở miệng kêu Cố Trầm Chu đưa đồng hồ và di động.


Cố Trầm Chu hơi cau mày rồi cởi đồng hồ của mình ra ném cho đối phương, đồng thời nói:

“Không mang di động trên người.”

Kẻ nhận được đồng hồ soi ra chỗ sáng, gật đầu với mấy gã khác.

Một đám năm sáu kẻ thấy không tệ nên không quấn lấy Cố Trầm Chu nữa mà chuyển ánh mắt lên người Hạ Hải Lâu.

Hạ Hải Lâu liếc mắt nhìn chúng một cái, bỗng dưng mỉm cười rồi tháo đồng hồ ném ra cùng với ví tiền cho đối phương.

Kẻ nhận lấy ví tiền và đồng hồ cũng soi ra chỗ có ánh sáng rồi đếm tiền, gật đầu với nhau xong cuối cùng cũng rút vòng vây, có vẻ sắp rời đi. Chỉ là lúc rời đi có một gã người Hồi đi ngoài cùng đứng ra khỏi hàng vừa vặn đến cạnh Hạ Hải Lâu, gã liếc mắt nhìn Hạ Hải Lâu một cái rồi đột ngột thuận thế ném cái ví da lên mặt Hạ Hải Lâu, đồng thời nói một câu gì đó mà họ không hiểu bằng tiếng Hồi –

Ví da màu đen vẽ ra một đường cung không rõ ràng cũng không quá nhanh trong ánh sáng mờ mịt.

Hạ Hải Lâu đứng dựa vào tường, hai tay hãy còn đút trong túi, có lẽ không đoán được đối phương sẽ làm như thế nên chỉ kịp nghiêng đầu tránh sang một bên khi chiếc ví da kia chuẩn bị đập vào mặt.

Nhưng một giây trước khi chiếc ví da màu đen kia đập lên mặt Hạ Hải Lâu, Cố Trầm Chu đứng bên cạnh Hạ Hải Lâu lạnh mặt đá mạnh một cái lên lưng gã cầm ví da, đồng thời thuận tay hất qua một cái rút con dao trong túi áo đối phương ra đâm thẳng lên vai một kẻ khác đứng gần gã!

“A!”

Tiếng kêu thảm thiết thực sự vang lên trong ngõ nhỏ.

Trên gương mặt của Hạ Hải Lâu lộ ra một nụ cười tủm tỉm, Cố Trầm Chu lấy tiền và đồng hồ đã đưa cho đối phương lại rồi lùi về, bọn họ đứng rất gần nhau, đám ăn cướp có thể không nghe thấy nhưng Hạ Hải Lâu lại nghe được rõ ràng, khoảnh khắc khi Cố Trầm Chu đạp kẻ kia thì nói một câu rất khẽ:

“Đúng là loại không biết xấu hổ.”

Trong mấy chục giây ngắn ngủi mà một kẻ bị đánh ngã, một kẻ bị dao đâm, đám cướp chặn đường Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu lập tức xuất hiện chút rối loạn.

Hạ Hải Lâu thừa thế nhấc nắp thùng rác bên cạnh lên đập thẳng xuống đầu gã vừa bị Cố Trầm Chu đánh ngã – lần này có thể nói là đáng sợ hơn lúc đối phương ném chiếc ví da lên mặt Hạ Hải Lâu, Hạ Hải Lâu đập thẳng lên đầu đối phương rồi đạp thêm một cái lên gáy kẻ kia, đối phương lập tức nằm im dưới đất không đứng dậy nổi.

Mấy kẻ ăn cướp cuối cùng cũng tỉnh táo lại được sau chút rối loạn đột ngột, một kẻ trong đó hô lớn một câu, ba kẻ lành lặn còn lại cùng gã người Hồi đang ôm bả vai bị thương kia rút hết dao găm hoặc gậy gộc trong túi ra đập về phía Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu!

Đường tắt mờ tối này chỉ rộng khoảng ba thước, bình thường đi thì được nhưng năm sáu người dồn cục lại một chỗ đánh giết thì rất chật hẹp – nhưng việc này với Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu mà nói ngược lại là một tin tức không tệ, hai người ăn ý tựa lưng vào nhau, một cầm nắp thùng rác tiếp tục đập lên mấy kẻ cầm dao như cũ, hoặc là chắn đao chắn gậy hoặc thuận thế đập một cái lên vết thương của mấy kẻ kia do Cố Trầm Chu tạo ra – cái khác không nói, chỉ tính đến mức độ bẩn thỉu của cái nắp này thì ít nhất vết thương của kẻ bị đập trúng sẽ bị nhiễm trùng.

Lúc này có một kẻ rời khỏi vòng chiến, lôi di động ra gọi một cuộc điện thoại rồi hô mấy tiếng Hồi – dù sao cũng không phải là gọi xe cấp cứu.

Hai người đã chuyển từ tư thế lưng tựa lưng thành đưa lưng về phía bức tường, vai kề vai. Lúc nhìn thấy đối phương gọi điện thoại, Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu liếc mắt nhìn nhau, Cố Trầm Chu đang muốn nói gì đó thì một chiếc gậy lập tức nện xuống từ bên cạnh anh.

Vai Cố Trầm Chu hạ thấp xuống một chút đồng thời hơi ngửa cổ ra sau, tránh thoát được một gậy này. Chiếc gậy vung theo quán tính đập lên Hạ Hải Lâu ở bên cạnh Cố Trầm Chu.

Nắp thùng rác trong tay Hạ Hải Lâu đang chống đỡ con dao phía trước hắn, hắn cũng nhìn thấy chiếc gậy xuất hiện bất ngờ này, nhưng không biết là do chậm một nhịp hay là cảm thấy không cần tránh, dù sao hắn không né ra nhưng cũng không rút cái nắp thùng rác bằng thép trước người lại.

Phía sau, bờ vai khom xuống của Cố Trầm Chu thuận thế nâng lên, cánh tay giơ cao, một dao lướt thẳng tắp từ bên ngực đối phương vòng qua nách rồi rạch đến tận cánh tay của đối phương.

Gã đàn ông cầm gậy ngắn kêu thảm rồi ngã xuống gần như chỉ trong khoảnh khắc.

Gã đàn ông dùng dao găm chém Hạ Hải Lâu đứng sát cạnh gã cầm gậy, tuy không thấy rõ chuyện gì xảy ra nhưng cũng phát hiện nửa người của đồng bạn đầy máu nên không kìm được nghiêng đầu đi.


Nhưng Hạ Hải Lâu ở đằng sau cầm nắp thùng rác trong tay đập mạnh một cái lên cổ tay cầm dao của đối phương, hất dao găm xuống đồng thời cầm nắp thùng rác đập một cái lên đầu đối phương, sau đó thuận thế ngồi xổm xuống tóm lấy con dao găm rồi đâm một nhát vào bắp chân gã!

Từ lúc trận chiến bắt đầu đến giờ mới chỉ qua năm phút đồng hồ mà trong năm gã đã có ba nằm dưới đất, một bị thương ở tay, ba kẻ khácđứng im, không xông lên nữa mà xoay người nhanh chóng bỏ chạy vào sâu trong ngõ nhỏ.

Hai năm ở nước ngoài đã được huấn luyện đặc biệt về mặt này nên Cố Trầm Chu biết lực độ ra tay của mình, nhìn kẻ bị Hạ Hải Lâu chém trúng rồi khom người lấy lại ví tiền và đồng hồ của bọn họ — hai chiếc đồng hồ và ví tiền của Hạ Hải Lâu đều còn đây, nhưng ví tiền của Cố Trầm Chu lại đang ở trên người của mấy kẻ chạy trốn.

“Đi mau.”

Cố Trầm Chu đưa mấy thứ cho Hạ Hải Lâu, nói ngắn gọn một câu rồi cầm dao găm nhanh chóng bước ra khỏi ngõ nhỏ.

Hạ Hải Lâu cũng không ném con dao găm cướp được đi mà im lặng đi theo sau Cố Trầm Chu, lúc đến lối rẽ thì nắm chặt tay đối phương rồi sau đó chọn một hướng khác, hai người từ bước nhanh thành chạy chậm, từ chạy bước nhỏ thành chạy nhanh, một đường rẽ vòng qua vô số ngõ ngách hẹp dài u ám giống như không thể đi đến cuối – rốt cuộc sau khi vòng qua một góc đường thì bọn họ nhìn thấy đường cái cùng dòng xe cộ tấp nập bên ngoài.

Nhưng tiếng bước chân hỗn loạn ở đằng sau cũng đã vang lên.

=====

Tác giả có lời muốn nói:

[Tiểu kịch trường chi Leo cửa sổ]

Nghe nói ngày X tháng X năm X.

Vệ Tường Cẩm leo lên cửa sổ phòng Cố Trầm Chu.

Cố: [mờ mịt kéo người vào] Cậu đang làm gì thế?

Vệ: [cũng mờ mịt] Thân thể tự động leo lên…

Cố: [chắc là uống rượu] Trèo rồi thì vào đây đi, cùng ngủ chung.

Vệ: [khoan khoái nằm xuống] Ngủ thôi.

Ngủ thẳng một giấc đến tận hừng đông-ing

Vì thế ngày X1 tháng X năm X.

Nửa đêm, Hạ Hải Lâu học theo cũng trèo lên cửa sổ phòng Cố Trầm Chu.

Cố: …

Hạ: [mỉm cười][mỉm cười][mỉm cười][vươn tay] Kéo đi chứ?

Cố: [gọi điện thoại] Alo, XXX à? Nơi này có một tên trộm trèo lên cửa sổ phòng tôi.

XXX: [kinh ngạc] Tên trộm này muốn chết rồi! Tôi lập tức qua ngay đây Cố thiếu gia!

Hạ: … [Mẹ nó! Đúng là cực kì không công bằng!!]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận