Tiệc đính hôn của hai nhà Khâu Hạ đương nhiên sẽ không bị hoãn lại vì suy nghĩ của một hoặc hai người nào đó, tính toán cũng sắp đến giờ, Cố Trầm Chu không nhùng nhằng với Hạ Hải Lâu nữa, khách sáo nói một câu cảm ơn rồi cầm quần áo quay vào phòng thay, lúc quay ra thì Hạ Hải Lâu cũng đã thay xong quần áo đang dựa vào vách tường rít thuốc, gương mặt bị làn khói lượn lờ che khuất nên không thấy rõ lắm.
“Cùng quay lại chứ?”
Cố Trầm Chu thành thạo lên tiếng hỏi đối phương một câu.
Hạ Hải Lâu nâng tay rút điếu thuốc vừa rít được mấy hơi trên miệng xuống, dụi tắt vào trong gạt tàn trên nắp chiếc thùng rác gần đó, đồng thời bước về phía trước một bước, luồng khói chắn trước mặt hắn lập tức tản ra. Khóe môi hắn mang theo nụ cười mỉm thờ ơ, đôi con ngươi đen láy lại âm trầm giống như hồ nước lặng.
“Đương nhiên, mời Cố thiếu gia đi trước.”
Hạ Hải Lâu nói.
“Cùng đi.”
Cố Trầm Chu mỉm cười đáp lại, lúc quay đầu đi về phía trước lại cẩn thận cân nhắc trong lòng về đôi mắt kia một lát.
Hạ Hải Lâu khó đối phó, điểm quan trọng nhất đương nhiên là Hạ Nam Sơn đứng sau hắn.
Nhưng ngoại trừ Hạ Nam Sơn ra, chỗ khó giải quyết ở người này không nằm trong thủ đoạn tầng tầng của hắn, cũng không liên quan đến những chuyện vừa điên vừa ngốc giống như bị thần kinh mà bình thường hắn vẫn làm, mà là ở chỗ anh không thể biết người này khi nào thật sự bị thần kinh và khi nào đang giả vờ bị thần kinh.
Quay lại đại sảnh tổ chức tiệc, tiệc đính hôn đang được tiến hành đến giai đoạn cao trào.
Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu không gợi ra bất cứ sự tồn tại nào giữa nơi tập trung đủ loại quan chức cấp cao này, hai người cũng rất ăn ý không làm ra chuyện thu hút sự chú ý của người khác mà chỉ lặng lẽ lẩn vào trong đám người chờ tiệc đính hôn chấm dứt.
Bữa tiệc này ngoại trừ là nghi thức hai nhà đầy quyền lực cuối cùng cũng liên kết cùng đám người tham gia không một ai là người bình thường thì cũng không quá xa hoa, bởi vì thuộc đám con cháu nên Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu cùng ngồi một bàn, cách vị trí trung tâm một khoảng. Có lẽ là vì lúc trước quậy đủ rồi, sau khi tiệc rượu bắt đầu thì Hạ Hải Lâu không làm gì nữa, cầm một chai rượu tự rót tự uống không nói chuyện mấy, có vẻ vô cùng trầm lặng.
Tiệc đính hôn chỉ kéo dài đến khoảng tám giờ là tan, Khâu Duyệt xua hết những người khác, cố ý nhằm đúng lúc Cố Trầm Chu chuẩn bị ra về thì vươn tay lướt qua vai anh một cái:
“Cậu em Cố, mới nửa tiếng không gặp mà sao cậu đã thay một bộ quần áo khác rồi?”
Cố Trầm Chu đang đi theo mọi người ra bên ngoài lập tức dừng chân lại, mặt không biến sắc cười nói:
“Bộ lúc trước bị dính nước nên thay sang bộ này.”
“À –“
Khâu Duyệt hơi kéo dài âm cuối, sau đó ghé sát bên tai Cố Trầm Chu khẽ hỏi anh:
“Cá chép trong hồ có đẹp không?”
Lời này… Cố Trầm Chu thầm nghĩ cô con gái của Thái tử này thật đúng là không hề thay đổi, chị ta không cần bước vào giới, vốn cũng không cần tạo dựng địa vị của mình trong giới, nhưng không có lúc nào là không cao ngạo phô bày khả năng cùng thủ đoạn của mình – giống như lúc này.
Khâu Duyệt đương nhiên là không quá vui vẻ với liên hôn Khâu Thẩm, nhưng nếu tiếp tục như thế này, sau khi kết hôn ai áp chế ai… Thật đúng là khó nói.
Đứng ở góc độ một người đàn ông, Cố Trầm Chu có phần thông cảm với Thẩm Đức Lâm: Không phải bên ta quá yếu, mà là quân địch quá mạnh mẽ.
“Rất xinh đẹp.”
Nghĩ qua nghĩ lại trong lòng một hồi, câu trả lời của Cố Trầm Chu với Khâu Duyệt cũng không hề chậm trễ.
Lúc này Khâu Duyệt cũng lùi lại một chút:
“Khó trách đứng xem liền mất nửa tiếng, chị nhớ rõ ngày trước khi cậu ở Chính Đức Viên thì luôn đi câu cá cùng Cố lão đúng không?”
Chuyện xảy ra ngay dưới mí mắt, Cố Trầm Chu cũng biết là không thể giấu diếm được nhà họ Khâu và nhà họ Thẩm nên dứt khoát không cân nhắc nữa, lúc trước hơi giật mình cũng chỉ vì không muốn mình bị xấu mặt ngay trước những người khác. Hiện giờ một câu này của Khâu Duyệt chính là trực tiếp đè chuyện này xuống, Cố Trầm Chu đương nhiên là biết ơn, cũng mỉm cười nói:
“Làm phiền chị Duyệt.”
“Chuyện thuận tiện thôi, có phiền gì đâu?”
Khâu Duyệt từ tốn nói, không hề thay lễ phục trên người ra mà đi thẳng đưa Cố Trầm Chu đến tận chỗ đỗ xe, bình thường cô cứng rắn đã quen, phía sau không hề có người đi lên mà chỉ nhìn Khâu Duyệt rời đi cùng Cố Trầm Chu.
Đương nhiên việc như thế này, chân trước Khâu Duyệt vừa đi thì sau lưng đã có người nói chuyện này cho Thẩm Đức Lâm.
“Khâu Duyệt đi cùng Cố Trầm Chu?”
So với Khâu Duyệt có phong cách cực kì đậm cá tính riêng, Thẩm Đức Lâm đã bước vào quan trường lại làm việc không tệ vẫn nổi bật hơn giữa đám đông: lúc mọi người đi vào là anh ta đứng ở cửa đón, khi mọi người ra về cũng là anh ta đứng ở cửa tiễn.
“Đúng vậy, lúc trước tôi không biết, nhưng hiện giờ mới phát hiện tình cảm của chị em bọn họ thật đúng là không tệ, bình thường đại tiểu thư gặp mấy người như chúng ta còn không thèm liếc mắt một cái, không ngờ lại hợp ý con trai của Bộ trưởng Cố như vậy.”
Người kia cười nói với Thẩm Đức Lâm.
“Trước kia bọn họ ở cùng một nơi, tình cảm đương nhiên không tầm thường.”
Thẩm Đức Lâm cười nhạt một tiếng, đối phương đã nói rõ ràng như thế, nếu anh ta còn không nghe ra thâm ý trong lời nói của đối phương thì đúng là uổng phí bao nhiêu năm qua.
Người nói chuyện cũng rất thức thời, thấy Thẩm Đức Lâm không tỏ vẻ gì liền thay đổi chủ đề, nói thêm mấy câu rồi kiếm cớ rời đi.
Thẩm Đức Lâm vẫn mang theo gương mặt tươi cười tiễn người đi, thấy xung quanh không còn người nào mới bỏ gương mặt tươi cười đi, xoay người tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống, hơi buồn bực cởi nút cài cổ áo, lấy bình nước khoáng chưa mở bên cạnh lên uống một hớp –
“Sao rồi? Mọi chuyện đều đã thỏa mãn theo ý cháu mà vẫn không vui?”
Đằng sau chợt truyền đến một giọng nói già nua.
Thẩm Đức Lâm lập tức bật dậy khỏi ghế, xoay người lại:
“Ông nội!”
Ông cụ khẽ gật đầu, nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi:
“Con bé nhà họ Khâu đâu?”
Thẩm Đức Lâm lập tức che giấu cảm xúc:
“Đi ra ngoài với em trai cô ấy rồi ạ.”
“Em trai nó?”
“Con trai của Bộ trưởng Cố.”
Thẩm Đức Lâm giải thích, lực chú ý của ông cụ đều đặt trên công việc, chưa chắc lúc nào cũng nắm giữ được tình hình của đám con cháu trong nhà, huống chi còn là việc bên ngoài – đừng nhìn một đám đời thứ ba oai phong như thế nào ở trong kinh thành, nếu đến trước mặt những nhân vật lớn thực sự thì đều không là gì cả.
Thẩm lão lắc đầu bất đắc dĩ.
“Cháu đấy, ta đánh cược cái mặt già này đi nói giúp cháu, ấy vậy mà cháu vẫn không bắt được tâm của con bé Khâu trong khoảng thời gian đính hôn này, cho dù ta có tiếp tục ra mặt nữa thì Chủ tịch ông ấy chắc chắn không thể đồng ý được.
Thẩm Đức Lâm vội vàng đảm bảo:
“Nhất định nghe theo ý của lãnh đạo, bất cứ chướng ngại vật nào đều là hổ giấy! Từ giờ đến sang năm cháu nhất định hoàn thành chỉ tiêu trụ cột tiến hành kết hôn hòa thuận! Tranh thủ hoàn thành nốt chỉ tiêu tiếp theo mà lãnh đạo đề ra!”
Thẩm Đức Lâm ở bên này đang nói chuyện với ông nội anh ta, ở một nơi khác, Khâu Duyệt và Cố Trầm Chu đã sóng vai đi vào bãi đỗ xe.
Người xung quanh đi cùng Cố Trầm Chu ra đến đây không biết là cố ý hay vô tình, hoặc đi trước hoặc đi sau vài bước nhưng đều không có ý định bước lên đây, Cố Trầm Chu đi đến chỗ đỗ xe của mình, thấy Khâu Duyệt vẫn không có ý định mở miệng nên đành phải lên tiếng trước:
“Chị Duyệt, chị muốn nói gì với em?”
Khâu Duyệt dùng một loại ánh mắt kì lạ liếc nhìn Cố Trầm Chu một cái, sau đó chợt nói:
“Cậu em Cố, cậu gọi chị là chị nhiều năm như vậy là thật lòng chứ?”
“Rất thật lòng.”
Cố Trầm Chu đáp.
“Vậy chị hỏi cậu một việc.”
Khâu Duyệt dùng ngữ điệu cực kì ngắn gọn:
“Chị biết rằng một năm nay cậu đều không tìm người, cậu trải qua cuộc sống cấm dục này kiểu gì?”
Cố Trầm Chu:
“…”
Anh cảm thấy mình nghe được tiếng cười nhạo xung quanh… Là ảo giác sao?
Anh không vội vã trả lời mà nhìn lướt qua xung quanh, dùng ánh mắt biểu lộ rõ ‘Tôi nhớ kĩ các người’, cho đến sau khi đám đời thứ ba kia đã nhìn đủ — không, hình như vẫn còn lại một Hạ Hải Lâu đang nhìn anh cười cực kì tà ác… Thôi, mặc kệ hắn – cho đến khi bọn họ đều rời đi rồi thì anh mới trả lời Khâu Duyệt:
“Chị Duyệt, rốt cuộc là chị muốn hỏi điều gì?”
Khâu Duyệt trầm mặc một lát rồi lại né tránh vấn đề này:
“Thôi, cậu về trước đi, chị cũng phải quay lại rồi.”
Cố Trầm Chu hơi nhướn mày, muốn nói thêm hai câu nhưng Khâu Duyệt nói đi là đi, không để lại được cho Cố Trầm Chu một câu đã xoay người nhanh chóng quay về.
Hạ Hải Lâu vẫn đứng cạnh chống đỡ áp lực của Cố Trầm Chu, lúc này mới bước lên:
“Cố thiếu gia, anh không thích đàn ông hay phụ nữ — hay là không có cảm giác với cả hai?”
Hắn thấy Cố Trầm Chu vẫn đăm chiêu nhìn chăm chú vào bóng lưng Khâu Duyệt rời đi như cũ thì không khỏi cười nhạo:
“Khâu Duyệt và Thẩm Đức Lâm vốn có ý với nhau, bằng không nhà họ Thẩm và nhà họ Khâu đã sớm bước chung một đường, vì sao lại đồng ý tiến hành một đám cưới đã sớm không có lợi ích theo ý nguyện của một đứa trẻ? Vừa rồi chị ta hỏi anh câu đó, đại khái là vốn không định từ bỏ việc thăng tiến trong quân đội vì Thẩm Đức Lâm. Hai người ở riêng như vậy, chị ta đương nhiên là cần cân nhắc cẩn thận xem nên quản lí phía dưới của Thẩm Đức Lâm như thế nào.”
Nói xong một đoạn này, Hạ Hải Lâu lại hỏi:
“Sao rồi, lần này Cố đại thiếu gia nhìn nhầm? Tưởng rằng Khâu Duyệt và Thẩm Đức Lâm không có hứng thú với nhau?”
Hắn cười khẽ:
“Không lạ lắm, hơn nữa, Cố thiếu gia từng yêu chưa?”
“… Hạ thiếu gia quả là hiểu rõ việc này.”
Cố Trầm Chu thực sự nhìn lầm nhịn không được mở miệng giễu cợt:
“Thoạt nhìn thì Hạ thiếu gia nhất định là có cảm giác với cả hai bên. Hơn nữa, Hạ thiếu gia thật sự từng yêu rồi?”
Hạ Hải Lâu thật ra chưa từng yêu gì:
“…”
Hắn ho một tiếng, bình tĩnh bỏ qua vấn đề này, trừ đầu trừ đuôi lấy phần có lợi cho mình trong lời nói của đối phương rồi thừa cơ thổ lộ:
“Không có cảm giác với cả hai loại như với anh.”
Cố Trầm Chu tiếp nhận loại thổ lộ này, sau đó vạch trần lớp vỏ trắng sạch bên ngoài, để lộ phần ruột đen bên trong:
“Cảm giác khi chơi ***?”
Hạ Hải Lâu lập tức vui vẻ:
“Cố thiếu gia đừng nói như vậy, tôi là thật lòng thật dạ yêu Cố thiếu gia –“
Hắn thấy ánh mắt Cố Trầm Chu đảo qua đây, thật sự là thấm nhuần sự lạnh lùng.
Đúng là mê người… Hạ Hải Lâu cười nói:
“Được rồi, càng tiến hành thâm nhập thì càng trao đổi trực tiếp.”
Hắn dùng một loại hình tượng khá nghệ sĩ nhưng vẫn không quên hỏi:
“Tôi nói như thế Cố thiếu gia có cảm thấy vui không?”
“Cậu không xuất hiện trước mặt tôi thì tôi càng vui.”
Cố Trầm Chu bình tĩnh đáp, lấy chìa khóa xe trong túi ra mở cửa xe, xoay người ngồi vào, lúc lái đi được một đoạn ngắn thì chợt dừng lại nói với Hạ Hải Lâu:
“Hạ Hải Lâu, những lời cậu nói lúc trước là nghiêm túc?”
“Chuyện nào?”
Hạ Hải Lâu nhướn mày hỏi lại.
“Chúng ta chơi đùa chút.”
Cố Trầm Chu đáp.
“Việc đó à?”
Hạ Hải Lâu nghĩ đến đầu sỏ khiến hai người một trước một sau ngã vào hồ nước – hắn không hề ý thức được rằng kẻ gây ra họa thực ra chính là hắn.
“Đương nhiên là nghiêm túc.”
“Được rồi, vậy dùng việc đó đi.”
Cố Trầm Chu nhẹ giọng nói:
“Xem cuối cùng là nhà cậu thắng hay là nhà tôi thắng. Tôi thắng, cậu phải hứa với tôi một chuyện; tôi thua –“
“Cố thiếu lên giường với tôi một lần được không?”
Hạ Hải Lâu cười nói, chờ Cố Trầm Chu ra giá.
Cố Trầm Chu cười khẽ:
“Có thể.”
Nói đoạn đạp xuống chân ga, mặc kệ Hạ Hải Lâu vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc đứng bên ngoài xe, anh phóng xe đi thẳng.
Buổi tối ngoại trừ tiệc đính hôn này thì không còn chuyện gì đặc biệt, Cố Trầm Chu về sơn trang Thiên Hương trước lấy chút đồ vật rồi mới lại vòng xe quay về Thiên Thụy Viên. Vừa xuống xe còn chưa kịp vào cửa đã đón đầu một vị khách đi từ trong nhà ra.
Hai người mặt đối mặt hơi ngây ra một chút, Cố Trầm Chu kịp thời lấy lại tinh thần trước chào hỏi:
“Chú Lương.”
Người đàn ông được gọi là ‘chú Lương’ liếc mắt nhìn Cố Trầm Chu rồi quay đầu cười nói với Cố Tân Quân theo ra đằng sau:
“Bộ trưởng Cố, đây là con trai cậu đúng không?”
“Là con trai lớn của tôi.”
Cố Tân Quân trả lời rồi nói với người đàn ông họ Lương
“Nào, Bộ trưởng Lương, tôi tiễn anh.”
“Bộ trưởng Cốdừng bước.”
Bộ trưởng Lương cười nói.
“Xe đã ở ngay bên ngoài, chỉ có vài bước chân thôi, không dám làm phiền Bộ trưởng Cố.”
Trong lúc nói chuyện thì chiếc xe màu đen đã dừng ở ngoài cửa, thư kí của Bộ trưởng Lương bước từ trên xe xuống chậm rãi chạy qua đây, khom người tiếp nhận thứ gì đó trong tay Bộ trưởng Lương, lại vội vàng mỉm cười với Cố Trầm Chu rồi thành thật đứng chờ bên cạnh.
Cố Trầm Chu bước lùi về phía sau mấy bước đứng một bên im lặng chờ cha mình nói chuyện với khách. Đợi đến một nửa thì anh chợt phát hiện có chút bất thường, ngẩng đầu lên liếc nhìn thì vừa lúc tóm được một cái đầu vẫn chưa kịp rụt về.
Bốn mắt nhìn nhau, Cố Chính Gia rụt cổ về, nhanh chóng chạy vào phòng ngủ lấy một chiếc đèn pin rồi lại chạy ra ban công, thấy Cố Trầm Chu còn chưa quay đi liền mở đèn pin chiếu sang bên cạnh mặt mình, sau đó làm một khẩu hình về phía người bên dưới, còn khoa tay múa chân mô tả mấy chữ Hán.
Bàn, chuyện, bí, mật.
Cố Trầm Chu đọc ra được mấy chữ này từ khẩu hình và động tác của đối phương, khóe miệng kéo ra một nụ cười rồi ho nhẹ mấy tiếng trầm thấp.
Mấy tiếng ho này truyền vào trong tai Cố Tân Quân vừa mới tiễn Bộ trưởng Lương về, ông vẫy tay kêu Cố Trầm Chu đứng bên cạnh đuổi theo mình rồi chắp hai tay sau lưng đi vào phòng khách.
Cố Trầm Chu đi theo ông vào phòng khách:
“Cha, sao Bộ trưởng Lương lại đột nhiên đến nhà chúng ta?”
Tên đầy đủ của Bộ trưởng Lương là Lương Hữu Sinh, là Bộ trưởng đương nhiệm của Bộ Truyền thông, năm nay đã sáu mươi hai tuổi.
“Có thể vì gì?”
Cố Tân Quân uống một hớp trà, ngữ điệu có phần kì lạ:
“Lửa ở Dương Hoài đã bốc lên, sắp đốt vào trong kinh thành đến nơi rồi, loại chuyện có liên quan đến tin tức báo chí đó, người đứng mũi chịu sào không phải Bộ trưởng Truyền thông ở Trung ương như ông ta thì là ai?”
Cố Trầm Chu cân nhắc một chút rồi sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa: Uông Bác Nguyên muốn đốt lửa từ Dương Hoài đến kinh thành, hiện giờ xem ra là muốn mượn sức mạnh của Bộ Truyền thông, tiếp đó sẽ đứng đằng sau sai khiến vài kẻ đi làm, sau nữa sẽ thông qua Cố Tân Quân nắm giữ quyền điều động nhân sự để thay người phe Uông vào?
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều quá, có thể sắp được xem một màn kịch hay.”
Lần này Cố Tân Quân nói xong liền đặt chén xuống đi lên tầng.
Cố Trầm Chu ở đằng sau đáp vâng nhưng vẫn còn suy nghĩ về chuyện này.
Từ lúc kết thúc cho đến giờ, phe Uông làm những chuyện như vậy đều là so mưu đường đường chính chính, so đấu về thực lực và quan hệ.
Nhưng hình như vẫn còn chuyện không ổn…
Cố Trầm Chu hơi nhíu mày lục lọi lại những chuyện tối nay một lượt, từ lúc Khâu Duyệt nhắc nhở anh về Hạ Hải Lâu cùng tin tức Uông Bác Nguyên bắt đầu ra tay, sau đó về nhà gặp được Lương Hữu Sinh, tiếp theo nữa…
Lúc cha anh nói về Lương Hữu Sinh thì ngữ điệu hình như không ổn lắm?