Trầm Chu

Mãi cho đến lúc lái xe về đến Chính Đức Viên thì Hạ Hải Lâu vẫn còn đang suy nghĩ về nụ hôn kia của Cố Trầm Chu.

Đương nhiên, đó quả thực là một nụ hôn vô cùng ngon lành giống với tưởng tượng của hắn như đúc, khiến người ta ăn một lần rồi còn muốn ăn nữa, ăn thêm một lần lại muốn nuốt chửng tất cả xuống…

Ngọn gió núi mát lành lùa vào trong xe qua cửa kính xe để mở, một tay Hạ Hải Lâu đặt lên tay lái, một tay còn lại kẹp điếu thuốc, hơn nữa khuỷu tay lộ hẳn ra bên ngoài xe. Tàn thuốc bị đặt trong cơn gió nhẹ thổi qua không ngừng nên cháy cũng nhanh hơn bình thường, chỉ chốc lát sau, Hạ Hải Lâu châm thuốc xong còn chưa rít được hai hơi mà giữa hai đầu ngón tay chỉ còn lại một mẩu đầu lọc thuốc lá ngắn ngủn.

Hắn không bận tâm vẩy đám tàn thuốc đi, rít một hơi cuối cùng, ném điếu thuốc vào gạt tàn trong xe rồi mới chậm rãi phun một luồng khói thuốc ra, đang định lái xe chạy nốt đoạn đường núi cuối cùng thì nhìn thấy đằng trước có hai người một trước một sau đang tản bộ.

Là ông nội của Cố Trầm Chu cùng cảnh vệ bên cạnh ông nội anh ta.

Mọi người đều ở cùng một hơi, đây cũng không phải là lần đầu tiên Hạ Hải Lâu nhìn thấy ông nội của Cố Trầm Chu, đám đời thứ ba như bọn họ ở trước mặt thế hệ trước đã cầm súng giành chính quyền quả thực là không có mặt mũi gì, bình thường họ cũng sẽ không chạy đến chỗ những người thế hệ trước để tự tìm mất mặt, dù sao các trưởng bối phấn đấu đi lên từ trong gian khổ phần lớn đều giữ nguyên phong tác ngày trước, mắt nhìn không quen thị hiếu hiện nay, huống chi hắn dù tốt dù xấu thì vẫn được xem như là loại khác người nhất…

Lần này lại gặp trên đường, Hạ Hải Lâu vừa nghĩ ngợi vừa không tự chủ được đánh tay lái một vòng, chân đạp phanh dừng xe lại bên cạnh Cố lão.

“Chào ông nội Cố ạ.”

Nếu đã dừng xe lại thì Hạ Hải Lâu cũng không thể nào ngồi trên xe thò đầu ra nói chuyện với Cố lão, xe vừa dừng đã tự giác kéo cửa xe ra bước xuống chào hỏi.

Lúc này Hạ Hải Lâu và Cố Trầm Chu đi ăn cơm về thì thời gian không muộn cũng chả còn sớm, đã khoảng chín mười giờ rồi. Hôm nay Cố lão cũng là giữa chừng thì có hứng, định đi dạo loanh quanh một lúc trước khi ngủ, đợi về nhà sẽ lên giường nghỉ ngay. Ông cũng không ngờ rằng mình đi được một nửa sẽ gặp phải Hạ Hải Lâu, càng không ngờ rằng Hạ Hải Lâu nhìn thấy ông lại xuống xe chào hỏi.

Đương nhiên đối phương lễ phép dừng xe chào hỏi là tốt, cho dù hiện giờ hai nhà Cố Hạ có chút khúc mắc, nhưng với thân phận của Cố lão thì cũng không thể không chừa chút mặt mũi cho đám con cháu, ông không chỉ mỉm cười gật đầu mà còn hỏi thêm một câu:

“Tiểu Hạ về rồi à, vừa mới đi đâu đó?”

Đây là một câu khách sáo rất điển hình, Cố lão chỉ thuận miệng hỏi chứ hoàn toàn không thèm bận tâm mình nhận được câu trả lời như thế nào – đây cũng không phải con cháu nhà mình, ai bận tâm nó sẽ ra sao chứ!

Không ngờ Hạ Hải Lâu lại thật sự trả lời, hơn nữa câu trả lời này còn lập tức gợi lên được hứng thú của Cố lão:

“Cháu vừa đi ăn cơm với Trầm Chu, con gái của bí thư Uông cũng có mặt, vừa mới chia tay nhau về nhà…”

Cố lão nghe vậy liền hơi nghiền ngẫm:

“Con gái của bí thư Uông à, tôi nhớ hình như gọi là gì ấy nhỉ?…”

Ông quay đầu hỏi cảnh vệ của mình.


Trọng điểm quan tâm đến quá rõ ràng! Hạ Hải Lâu lập tức cảm thấy bữa tiệc lớn của mình lại bị nhòm ngó, hơn nữa còn đúng vào lúc mình đã ăn xong điểm tâm, đang ngồi chờ món chính được đưa lên, cho dù muốn nhịn cũng không thể nhịn được! Khóe môi hắn giật nhẹ, ngoài cười nhưng trong không cười:

“Tên là Uông Tư Hàm ạ.”

Từ ngày trước đến giờ Cố lão còn chưa từng gặp qua loại sóng gió nào? Thái độ của Hạ Hải Lâu đột nhiên có thay đổi cũng lọt vào mắt Cố lão, nhưng ông không nghĩ nhiều lắm: Với tình hình hiện tại của hai nhà, thái độ như thế này mới là bình thường đấy! Cố ý dừng xe chào hỏi ư? Đó mới là hành động quái lạ.

Chào hỏi xong rồi thì một già một trẻ cũng không còn gì để trao đổi, Cố lão tùy tiện nói hai câu rồi để Hạ Hải Lâu rời đi, mình lại tiếp tục tản bộ.

Hạ Hải Lâu bước vào xe một lần nữa, mang theo tâm tình đặc biệt khó có thể hình dung, vừa bước vào nhà đã nhìn thấy Hạ Nam Sơn đang ngồi trong phòng khách.

“Vào đây.”

Hạ Nam Sơn thấy Hạ Hải Lâu đi vào liền trực tiếp lên tiếng.

Hạ Hải Lâu ném chìa khóa xe trong tay sang một bên, ngoan ngoan đi đến ngồi xuống sô pha đối diện với Hạ Nam Sơn.

Hạ Nam Sơn dường như đang cân nhắc điều gì đó, sau khi nói một câu thì tiếp tục nhắm mắt, ông giữ yên lặng khoảng năm ba phút rồi mới mở mắt ra lần nữa:

“Vừa rồi Lan Phương đến đây ngồi một lúc, còn mang theo một hộp đồ muối chua tự cô ấy làm cho cháu.”

“A.”

Sắc mặt Hạ Hải Lâu không hề thay đổi.

“Lát nữa cháu sẽ gọi điện thoại cảm ơn dì ấy.”

Hạ Nam Sơn vuốt ve đầu chiếc gậy không hề lên tiếng, trong lòng ông có quá nhiều nỗi thất vọng và bất lực, nhưng ông chưa bao giờ để người khác phát hiện ra nỗi thất vọng và bất lực này, không một ai biết, Hạ Hải Lâu cũng không thể.

Hạ Nam Sơn tiếp tục nói:

“Buổi tối hôm nay cháu dùng bữa với Cố Trầm Chu –“

Đáy lòng Hạ Hải Lâu giật thót một cái: Cho dù sẽ biết nhưng tốc độ này hình như quá nhanh thì phải?

“Có biết buổi chiều hôm nay Cố Trầm Chu vừa mới nhúng tay vào chuyện của Đổng Xương Tề không?”


“Dạ?”

Hạ Hải Lâu sửng sốt:

“Cố Trầm Chu nhúng tay vào, sao lại là anh ta?”

Lúc hắn nói đến câu này thì không hiểu sao trong đầu chợt sinh ra một ý niệm: Người này đúng là không hề lẫn lộn chuyện chính sự và tán tỉnh…

Khi Hạ Nam Sơn nhận được tin tức này thực ra cũng rất bất ngờ. Làm đồng nghiệp với Cố Tân Quân đã lâu, ông ta còn tưởng rằng vị Bộ trưởng Bộ Tổ chức này sẽ cẩn thận ở đằng sau đẩy con trai mình ra ngoài, không ngờ lại cho con trai quyền tự do lớn đến thế ở phía sau, là muốn con trai nhà mình tham gia vào để rèn luyện một chút ư?

Quả đúng là ngoài dự đoán của mọi người…

Một Cố Trầm Chu cũng không đáng để Hạ Nam Sơn tốn bao nhiêu thời gian, chỉ thuận miệng nói một câu với Hạ Hải Lâu mà thôi. Vừa rồi ông gọi Hạ Hải Lâu vào đây, mục đích chủ yếu vẫn là ở câu nói đầu tiên.

Dương Lan Phương có lẽ không đủ khôn khéo về mặt nào đó nhưng vẫn vô cùng quan tâm và tận sức chăm sóc Hạ Hải Lâu. Đáng tiếc Hạ Hải Lâu không hề để ý đến chuyện này.

Cùng lúc này, thực chất bản thân Hạ Nam Sơn cũng đang cân nhắc rất nhiều lần, rốt cuộc có nên đứng đằng sau kéo Khương Đông lại một lần không?

Chuyện Khương Đông gia nhập vào phe Bành Tùng Bình ông đã biết từ lâu, thậm chí ngay cả lí do vì sao hiện giờ Khương Đông từ bỏ không bám lấy ông, ngược lại đi đầu quân cho Bành Tùng Bình vốn không hòa hợp với ông, trong lòng ông cũng nắm rõ. Lúc ấy không chạm đến Khương Đông, một phần là vì Dương Lan Phương, mặt khác là Hạ Nam Sơn vốn không coi nhân vật nhỏ này ra gì, nếu ông biết chuyện này, vậy thì tìm lúc nào đó thông qua Khương Đông khiến Bành Tùng Bình phạm sai lầm, để ông ta đưa ra phán quyết sai lầm cho những chuyện quan trọng cũng chỉ là chút chuyện nhỏ thuận tay. Nhưng mọi chuyện thay đổi quá nhanh, ông còn chưa kịp ra tay mà nhiệm kì mới đã sắp đến gần.

Tiếp đó, nếu không kéo Khương Đông thì Bành Tùng Bình đã định trước là sẽ không gặp hay, nếu đã nói đến người này thì chỗ tốt của ông ta không ít, nhưng chỗ hỏng cũng không phải là không có: Tuy rằng phe Uông trước mắt không cố ý hợp tác với ông để bắt Bành, nhưng đến lúc thực sự bắt Bành thì khó đảm bảo đối phương sẽ không quay lại đâm một cái ngáng chân ông ở phía sau. Huống chi nếu việc đó thực sự xảy ra, tình cảm trong hai ba mươi năm sẽ…

Nhưng nếu không kéo Khương Đông thì sao? Đương nhiên là lốc xoáy sẽ tập trung lên người ông, đến mức này rồi, Cố Tấn Quân cũng được, Uông Bác Nguyên cũng thế, họ đều không thể nào buông tha, nếu thời gian đến sớm một chút thì Chủ tịch Úc sẽ cố gắng bảo vệ ông, nhưng hiện tại đã đến mức này, dù Chủ tịch còn đủ sức bảo vệ cũng chưa chắc sẽ tiếp tục bảo vệ ông.

Chiếc đèn chùm lớn treo trên giữa trần nhà rọi phòng khách sáng trưng.

Không biết từ lúc nào, Hạ Hải Lâu đã rời khỏi đại sảnh đi lên lầu.

Hạ Nam Sơn khép hờ mắt lại, im lặng ngồi trên sô pha thật lâu không hề lên tiếng.

Dưới ánh đèn, chiếc bóng của ông đã hòa thành một thể với đám đồ đạc trong nhà.


Trái ngược với Uông Tư Hàm và Hạ Hải Lâu một trước một sau đã quay về nhà. Cố Trầm Chu sau khi từ biệt cũng không quay về Thiên Thụy Viên ngay lập tức, anh lái xe đến một khu dân cư nằm trong thành phố. Khu dân cư ẩn khuất yên tĩnh này ngoà việc có khung cảnh xung quanh khá đẹp thì cũng không phải nơi có điểm gì đặc biệt.

Chỉ là chắc vài người trong tiểu khu sẽ biết, giữa những căn nhà một tầng trong tiểu khu này có một căn thuộc về hộ gia đình họ Khương, chức vụ của mộ vị trong gia đình họ Khương này chính là Cục trưởng Cục Giám sát Dược phẩm; một vài người có quan hệ sâu hơn còn có thể biết được, vị Cục trưởng Cục Giám sát Dược phẩm này gần đây đang sứt đầu mẻ trán vì chuyện nào đó, cho dù uống bao nhiêu trà lạnh với người đẹp cũng không thể dập tắt ngọn lửa thiêu đốt trong lòng ông ta. Mà người có quan hệ thân thiết nhất cũng không thể biết – đúng vậy, ngoại trừ Cố Trầm Chu vừa đến đây cùng một vị có liên quan chưa bước vào cuộc ra, không một ai biết rằng nơi này sẽ diễn ra một màn kịch hay ngay lập tức.

Hàng cây ngô đồng xác xơ đứng thẳng bên rìa đường, những phiến lá to dài phất phơ trong gió hút hết sự khô nóng của một ngày.

Đèn đường hai bên soi sáng mặt đường bạc màu bóng loáng, tiểu khu này cũng có thể xem là một nơi giàu có, toàn bộ con phố không hề mở cửa hàng để đảm bảo người sống trong tiểu khu có thể hưởng thụ sự yên tĩnh từng giây từng phút giữa thành phố sầm uất.

Cố Trầm Chu dừng xe ở cuối con đường, nhân viên bảo vệ tiểu khu nhô đầu ra khỏi phòng chờ nhìn về phía anh, có lẽ là cảm thấy vị trí của chiếc xe ở rất xa nên không làm gì cả mà lại rụt đầu về.

Đêm tối tĩnh lặng. Thỉnh thoảng có một hai chiếc xe phóng vụt qua bên cạnh Cố Trầm Chu đi về phía cổng chính của tiểu khu.

Anh đến hơi sớm nhưng cũng không bận tâm lắm, chỉ hai ba giây sau, một chiếc xe Audi màu bạc đi từ phía đối diện đến. Cố Trầm Chu chỉnh kính cửa sổ xe đóng lại, nhìn chiếc xe kia phóng thẳng đến trước cổng chính thì đột nhiên bị một người phụ nữ nhảy ra cản lại –

Một lát sau, lái xe bước xuống.

Lại thêm một lúc lâu nữa, bảo vệ của tiểu khu cũng đi ra.

Nhưng đa phần người vây quanh chỉ trỏ là già trẻ đang sống trong tiểu khu…

Năm phút trôi qua.

Cố Trầm Chu liếc nhìn đồng hồ.

Cửa sau của chiếc xe mở ra, một người đàn ông mập mạp đi cùng một người phụ nữ khác cùng xuống xe. Từ rất xa Cố Trầm Chu chỉ nhìn thấy bọn họ nói mấy câu, người phụ nữ chặn đầu xe đột nhiên lách thoát khỏi sự khống chế của lái xe và bảo vệ, bổ nhào vào trong lòng người đàn ông trung niên, người đàn ông trung niên cuống quít vội đẩy người phụ nữ đó ra, nhưng người phụ nữ trung niên vừa cùng ông ta xuống xe vẫn luôn đứng bên cạnh lập tức cho ông ta một cái bạt tai!

Cái tát này đánh cũng rất mạnh, dù ở cách xa nhưng Cố Trầm Chu dường như vẫn nghe thấy được tiếng vang thanh thúy. Ngồi ở trong xe mà khóe môi anh hơi nhếch lên, một nụ cười mờ nhạt xuất hiện rồi lại biến mất.

Cố Trầm Chu không tiếp tục nhìn những chuyện xảy ra sau đó nữa, anh đã xem được chuyện mình muốn xem, người khác muốn chụp ảnh cũng đã chụp được – [Chuyện Cục trưởng Cục Giám sát Dược phẩm bao tình nhân đổ bể, phu nhân tặng cho Cục trưởng một cái tát ngay trước mặt mọi người].

Miệng của Đổng Xương Tề có kín hay không, chuyện đó ngay từ đầu đã không quan trọng.

Đổng Xương Tề và Khương Đông này từ tuồn hàng đến vi phạm pháp luật đã làm hết không chỉ một việc, lúc trước mọi chuyện chưa lộ ra chẳng qua là nhờ có chút chỗ dựa lại chưa lọt vào mắt cấp trên thôi, hiện giờ đã có quan cao muốn lôi bọn họ xuống, cho dù Đổng Xương Tề ngậm chặt miệng không chịu khai thì tự bản thân Khương Đông nuôi ba bốn tình nhân, chỉ cần tùy tiện mua chuộc xúi giục một người đã có thể lấy được đầy đủ chứng chứ để Ban Kiểm tra Kỉ luật tham gia vào việc điều tra – chuyện đã cháy đến người mình, Khương Đông còn ngồi ổn sao?

Tiếp đó chỉ e bất kể là Bành Tùng Bình hay Hạ Nam Sơn thì lão đều phải dốc hết sức lực đi cầu xin.

Anh không chen tay vào được bên Bành Tùng Bình thì tự khắc có người của phe Uông đi lo liệu. Nhưng phía Hạ Nam Sơn… Cố Trầm Chu rũ mắt, khởi động xe đánh vô lăng, chiếc xe lặng lẽ lùi vào trong bóng tối.

Hành động của Hạ Nam Sơn không dễ phỏng đoán, dấu vết của Hạ Hải Lâu lại có thể theo dõi được. Anh trộn đều chuyện của Đổng Xương Tề, Hạ Hải Lâu xuất phát từ sự hứng thú với anh rất có khả năng sẽ đuổi theo, nhưng chuyện này dù sao cũng là điểm mở đầu của ván cờ, Hạ Hải Lâu tuy cuồng vọng nhưng không ngu xuẩn, chưa chắc đã thật sự chui đầu vào trong nước.

Chỉ có khơi lên càng nhiều dục vọng của Hạ Hải Lâu, khiến kẻ vẫn không học được cách thỏa hiệp này nhanh chóng bước vào vũng nước –


Một Cố Trầm Chu không quá giống trước kia.

Một nụ hôn có hương vị không tệ lắm.

Rất tính toán, đúng không?

=====

Tác giả có lời muốn nói:

[Tiểu kịch trường chi Nhạc chuông điện thoại hay Nghe nói lúc hai người đàn ông đã sống cùng nhau…]

Nghe nói ngày a tháng b năm c sau đó, quan hệ của Cố Hạ rất khác thường, thỉnh thoảng sẽ là anh yêu em hoặc em giúp anh.

Ngày nào đó hai người hẹn nhau đi ăn cơm, Cố đến chỗ đã đặt trước thì đột nhiên nhớ ra một chuyện cần dặn dò Hạ, vì thế bấm số gọi vào di động của đối phương.

Nháy mắt:

Rào rào [Tiếng sóng vỗ]! Xoát, xoát [Tiếng lưỡi dao chém vào không khí]

Chiên đầu tôm Chiên đầu tôm Chiên đầu tôm là chiên đầu tôm

Cố:… [Ngẩng đầu][Nhìn ra ngoài cửa]

Hạ:… [Cầm di động đi vào phòng]

Cố: Gu của em có thể cao hơn chút không?

Hạ: [Không phục] Gu của em thế nào mà không cao! [Bấm nút điện thoại gọi ngược lại]

Lại thêm một nháy mắt khác:

Chi chi chi! Chi chi chi! [Ghi âm tiếng khỉ kêu thật][Lấy được từ sơn trang Thiên Hương trên núi Thiên Hương].

Khỉ con em thật xấu, khỉ con em thật ngốc, khỉ con em vừa xấu vừa ngốc lại đáng yêu. [Lặp lại][Hợp tấu đồng âm].

Hạ: [Cười liệt cả miệng][Giơ ngón cái] Gu của anh cao thật!

Cố: Orz.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận