Trạm Dừng Chân Cuối Cùng


Lúc cô đến mọi thứ không rắc rối như cô nghĩ, hai tên lính mới dưới trướng a Lực xảy ra ẩu đả.

Chỉ xô xát chút đỉnh, Tưởng Nguyệt vừa nhìn tình cảnh đã nhận ra ngay là anh ta kiếm cớ muốn gặp cô.
"Này, anh em với nhau mà hai người làm vậy tôi cũng khó xử, anh Lực cũng khó xử." Tưởng Nguyệt lựa chọn dĩ hoà vi quý.
Hai người đàn ông thấy Tưởng Nguyệt mặc cảnh phục nên cũng không dám hó hé gì nữa.
A Lực chủ động đứng dậy mời cô ngồi, trên bàn ngoài rượu ra còn có thuốc lá và một số "đồ" lạ.

Mọi chuyện phơi bày rõ như ban ngày, Tưởng Nguyệt không thể giả vờ không hiểu được.
Cô nhìn những gói bột trắng trên bàn, rồi nhìn a Lực, hỏi: "Anh Lực ý của anh là?"
"Lần trước cảnh sát Tưởng đã nhận tấm lòng thành của anh Tiêu rồi, cũng không phải không hiểu chuyện đó chứ?"
"Anh uy hiếp tôi?" Cô giả vờ tức giận hỏi lại.
"Trong nhà kho có camera.

Thật ra tôi cũng không muốn làm vậy đâu, chúng ta hợp tác vui vẻ được không cảnh sát Tưởng."
Cô bật cười, trong đáy mắt là vẻ phẫn nộ của người bị lừa gạt.

Tưởng Nguyệt siết tay thành nắm đấm, trừng mắt hung dữ với a Lực, còn anh ta thì đang quan sát thái độ của cô.
Mấy cảnh sát bị gài, ai nấy cũng đều có thái độ như Tưởng Nguyệt, anh ta nhìn thành quen rồi.
Con mồi dãy dụa nhưng không dám làm gì, nếu vậy, càng dãy dụa anh ta càng vui thích.
"Anh Lực, nếu không có chuyện gì nữa tôi phải về."
Tưởng Nguyệt muốn bỏ đi, ngay lập tức anh đá ghế bắt cô phải ngồi yên tại vị trí cũ.

A Lực đẩy gói bột trắng qua cho cô, nhướng mày hất cằm nói: "Cảnh sát Tưởng cô thử trải nghiệm một lần đi, thú vị lắm."
"Mỗi tháng sở cảnh sát đều kiểm tra sức khỏe định kỳ.

Anh chắc là muốn tôi thử chứ, nếu tôi mất chân ở trong sở cảnh sát thì tiền mà ông chủ Tiêu hối lộ coi như đổ sông đổ biển hết." Cô nhìn thẳng vào mắt của a Lực mà nói.
Đòn tâm lý, luôn luôn có công dụng tuyệt vời.
A Lực nhướng mày, nghiền ngẫm suy nghĩ lời cô nói.

Quả nhiên anh ta không suy nghĩ quá lâu, mỉm cười với cô rồi đáp lại: "Cảnh sát Tưởng cảm ơn cô đã đến hôm nay, hẹn gặp lại."
Tưởng Nguyệt quay lưng rời đi, a Lực nhìn theo, ánh mắt đầy tiếc nuối.

Bờ mông to tròn đó, anh cũng đang ao ước được sờ một lần.
Lần này không thành công, lần sau anh phải vắt não tìm một cái cớ khác mới được.

A Lực rít thuốc làn khói trắng đưa anh ta lên chín tầng mây, chìm vào ảo giác do chính mình tạo ra.
Đôi mắt anh ta nhắm nghiền tựa đã ngủ, tiếng nhạc xập xình bên tai chiều chuộng cơn nghiện ngập.
Cảm giác ngứa ngáy truyền tới, a Lực gãi gãi tay chân, các tế bào thân kinh dường như bị tê liệt nhường chỗ cho những cảm xúc bức rức của hiện tại.

Anh nhớ tới hình bóng của người phụ nữ ấy, Tưởng Nguyệt ngồi vào lòng anh, vuốt ve sườn mặt rồi đặt lên môi anh một nụ hôn nồng cháy...
*
Tưởng Nguyệt tăng ca về muộn, Lục Trí nằm ở phòng khách xem tivi chờ cô.

Thấy cô vào cửa, hắn chủ động ngồi dậy tắt tivi đi tới đón người đẹp.
"Đi làm có mệt không?" Hắn quan tâm hỏi.
"Một chút.

Em nghĩ hay là a Trí đi học đại học đi, làm ông chủ sướng hơn là làm công ăn lương."
"Thích đàn ông học cao à?" Lục Trí lẽo đẽo đi theo sau cô, đi vào phòng rồi đi vào phòng tắm.
Tưởng Nguyệt vuốt cằm hắn, hôn lên môi, cười đáp: "Tùy a Trí đấy."
"Anh tắm chung với."
"Thôi, em mệt lắm.

Mệt thật sự."
Bị từ chối, người đàn ông chỉ có thể nằm ở trên giường nghiêm túc suy nghĩ về chuyện mà Tưởng Nguyệt vừa nói.
Tưởng Nguyệt học rất cao, hắn đã từng nhìn thấy bằng cấp của cô một lần rồi.

Cho nên ngay từ đầu khi nghe tin cô đến đây nhận chức cảnh sát nhỏ bé tại văn phòng công cộng, hắn đã rất ngạc nhiên.
Tưởng Nguyệt nói đúng, sau này cô không còn cơ hội thăng tiến nữa, hắn cũng phải suy nghĩ đến chuyện nuôi cô.

Tưởng Nguyệt cũng sẽ có lúc chán nản công việc vừa cực nhọc lương lại ít, lúc ấy hắn lấy gì để nuôi cô, dựa vào tiệm xăm nhỏ?
Không đủ, hắn muốn người phụ nữ của mình mặc đồ hiệu, ngồi xe sang.
Hiện tại không được, nhưng năm sau có thể sẽ có khả năng.
Đúng lúc này cửa phòng tắm mở ra, Tưởng Nguyệt mặc đồ ngủ bằng lụa màu hồng phấn.

Cô chạy lại ôm hắn, cả hai ngả lăn ra giường, rồi cô kéo chăn nhắm mắt.
Có đôi lúc quá mệt mỏi, cô chỉ cần nằm trong lòng ngực người đàn ông này, yên ổn ngủ một giấc là đủ...
Mấy ngày này có thanh tra sở đến kiểm tra cục cảnh sát nên các nhân viên cảnh sát đều phải tăng ca, bao gồm cả Tưởng Nguyệt.

Số lượng văn bản xếp thành đống, tệ hơn nữa là phải tổng vệ sinh và tăng cường đi tuần tra.
Một tuần lễ đã vắt kiệt sức của Tưởng Nguyệt, hôm nay lại phải đi làm ca đêm.

Trình Thừa đích thân cùng cô đi khảo sát, cũng không biết vì sao sếp sòng như anh lại đi làm mấy chuyện này.
Tưởng Nguyệt cùng anh trò chuyện, nói mấy câu cho mau hết đoạn đường.
"Sếp Trình anh làm công tác ở đây lâu chưa?" Cô cười hỏi.
"Cũng hai năm, lúc trước tôi làm trên sở.

Bị điều về đây, nói đúng ra là bị giáng chức." Trình Thừa nửa thật nửa đùa nói.
Tưởng Nguyệt ngạc nhiên, lý lịch của Trình Thừa cô cũng chưa tìm hiểu, chỉ biết anh là cảnh sát cấp cao thôi.
"Anh phạm sai lầm gì hả?"
"Cũng không phải, do nhà tôi chuyển về đây.

Cha mẹ đã già nên muốn tôi an cư lập nghiệp, kết hôn rồi sinh con đó mà."
"Thì ra là thế."
Tưởng Nguyệt bây giờ mới biết anh đang nói đùa, làm cô cứ tưởng có ẩn tình gì.

Trình Thừa bình thường làm việc rất nghiêm túc, cô cũng không nghĩ anh biết nói đùa...
Hình ảnh đôi nam nữ sóng vai nhau cười cười nói nói thu trọn vào tầm mắt của Lục Trí.

Hắn đi làm về, vô tình thấy người phụ nữ của hắn đang cười đùa với người đàn ông khác.
Anh ta mặc cảnh phục, mang giày da lịch sự.

Trái ngược hoàn toàn với hắn, Lục Trí suốt ngày mặc áo thun, quần jean, ở nhà thì hay mặc quần đùi, rất tùy tiện.

Hắn vẫn nhớ rõ, người đàn ông ấy là sếp của Tưởng Nguyệt, bọn họ hay đi cùng với nhau nhỉ?
Anh ta học thức chắc phải cao lắm, cô đã giỏi, anh ta chắc phải giỏi hơn nên mới làm sếp sòng như thế.
Lục Trí nhớ lại lời của Tưởng Nguyệt mấy ngày trước, cô muốn hắn học đại học còn gì.
Rõ ràng thích người đàn ông có học thức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui