"Anh cũng không biết làm sao, lúc đó cậu ấy không nghe lời anh, lại cấm anh nói với bất kì ai. Trong phút chốc anh đã chủ quan, càng không ngờ rằng nỗi hận trong cậu ấy lại lớn như vậy." Người đàn ông như nhớ lại cái gì đó, gương mặt đau khổ nhăn nhó, giọng nói tràn ngập sự tự trách đau lòng.
"Anh nghe nói cậu ấy xin đi cắm trại với nhà em đúng không? Thật ra đêm đó cậu ấy đã lên kế hoạch đến nhà của Mây.."
Nghe đến trọng điểm, tôi bật người dậy hỏi lại: "Để làm gì vậy anh?"
".. Phóng lửa đốt nhà."
Giọng anh bỗng trở nên nhỏ dần, có lẽ cho đến tận bây giờ chính anh cũng không ngờ đến hành động tiêu cực lúc đó của anh tôi.
Tai tôi bắt đầu ù lên những âm thanh không biết từ đâu ra.
".. Xong việc, cậu ấy treo cổ tự tử gần con kênh đào nơi Mây ngã xuống, kết thúc cuộc đời mình tại đó."
Giọng anh nghẹn ngào, ký ức đã trôi qua nay lại kéo về ồ ạt tựa thủy triều.
Ai nói 10 năm là quá dài? Đối với những người như chúng tôi, 10 năm thật ra chỉ giống như một cái chớp mắt, mãi mãi làm cho nỗi đau trong lòng người ở lại chưa lúc nào nguôi ngoai.
"Không biết gọi là may mắn hay xui xẻo, nhưng sau đó cả nhà Mây không chết, chỉ có vài người đi bệnh viện mang theo thương tích nhẹ. Lúc đó anh đem xác cậu ấy đi chôn mà vẫn không thể tin vào mắt mình."
"Nhiều năm về sau anh cũng giống như em bây giờ, còn mù quáng cho rằng biết đâu một ngày nào đó cậu ấy sẽ quay trở lại. Nhưng rồi thời gian trôi qua, anh cũng phải dần chấp nhận một sự thật, cả Mây và cậu ấy, đều không có lý do gì để quay trở lại nơi đây nữa rồi."
"Ngay chính khoảnh khắc Mây chết đi, dường như cậu ấy cũng đã có lựa chọn cho bản thân mình."
Từng chữ lọt vào tai tôi như tiếng sấm vang đầy trời, từng đám một nối nhau đánh bay tôi xuống một vực thẳm không tên nào đó. Tim tôi thắt lại, lồng ngực theo lời anh nói ra mà quặn lên phát đau.
Thì ra, đã từng có một chuyện tình mãnh liệt như vậy tồn tại trên đời mà không một ai hay biết. Thì ra, tôi tưởng mình đã ở gần anh tôi như vậy, nhưng một chút cảm xúc phức tạp đó của anh, tôi cũng không hề chạm đến được.
Tôi nhớ ra rồi, nhớ ra hai chữ "lòng người" ấy đã được nghe từ ai. Chính là lần anh tôi vô tình nói với tôi chuyện thế giới, nhưng nửa câu phía sau đã bị tôi quên béng đi mất. Giờ phút này nó bỗng từ trong tiềm thức ùa về, khuấy động trái tim tôi.
"Con người vì sợ hãi cái chết nên mới tạo ra thế giới kiểm soát được điều đó trong tay, và con người trở nên xem thường thứ mà đáng lý ra họ phải sợ nhất. Nhưng họ không biết rằng chính vì con người luôn xem thường cái chết, nên cái chết thường sẽ đến đột ngột với những người mà họ yêu thương.."
Còn câu phía sau bị tôi quên đi chính là: ".. Nhưng họ lại không biết được, thứ thật sự đáng sợ nhất trên đời chính là lòng người."
.. thứ thật sự đáng sợ nhất trên đời chính là lòng người
Bởi vì một cuộc đời giống như Mây, liệu có mấy ai dũng cảm sống để vượt qua?
Tôi đưa tay chạm lên mặt, nước mắt đã rơi thành dòng từ lâu. Từng giọt rồi từng giọt rớt xuống bàn tay tôi lạnh toát. Đã đạt đến cực hạn, tôi úp mặt vào hai lòng bàn tay rồi bật khóc nức nở, cơ thể luôn căng thẳng giờ mềm nhũn muốn té nhào.
Người đàn ông ngồi đối diện vội xoa lưng cho tôi, ngược lại càng nhận được cảm giác ấm áp từ phía sau tôi khóc càng nhiều. Nước mắt thi nhau tuôn xuống, dù cho những người xung quanh có đang nhìn mình nhưng cũng chẳng khiến tôi bận tâm. Vì nếu khóc ra có thể khiến tôi hết đau lòng, tôi thật sự muốn moi tim moi phổi ra mà khóc.
Đau lòng cho anh tôi, đau lòng cho câu chuyện của họ, đau lòng cho 10 năm chờ đợi của tôi. Đau lòng cả việc gia đình của Mây còn sống, chỉ có mình anh tôi và cô ấy chết đi mãi mãi.
Đột nhiên nhớ ra gì đó, tôi cố gắng kiềm nén cơn xúc động, cất giọng khàn đặc phát ra câu hỏi, nhưng vì quá nghẹn ngào nên phải mất một lúc người đàn ông ấy mới hiểu tôi đang nói gì.
"Ba mẹ.. ba mẹ em có biết chuyện này không?"
Anh vừa vỗ lưng cho tôi vừa nói:
"Cô chú biết năm đó cậu ấy tự tử, cũng biết Mây là bạn gái của cậu ấy, nhưng những chuyện sâu hơn thì không biết."
"Em là em gái cậu ấy, em xứng đáng có quyền được biết mọi chuyện, dù cậu ấy có vì chuyện này mà trách móc anh thì anh vẫn sẽ nói ra." Giọng anh ấy phát ra nhẹ nhàng an ủi, khuyên bảo cái máy tạo nước mắt là tôi nãy giờ vẫn luôn khóc nấc. Sau cùng, anh đã nói một câu làm tôi nhớ mãi:
"Hãy luôn nhớ đến họ như một sự tôn trọng, chắc chắn ở thế giới mới họ sẽ hạnh phúc hơn so với cuộc đời tàn bạo ở đây. Như cách anh của em lựa chọn từ bỏ thế giới này, tìm đến cái chết vĩnh cửu để đổi lấy sự dịu dàng ở Trạm Dừng."
* * *
Tiếng chuông đã reo, như thường lệ trong lớp chẳng ai dám bước về cả. Câu hỏi quen thuộc trên bảng hiện ra, chúng tôi lại than thở, lại trách móc nhưng vẫn ngoan ngoãn viết ra câu trả lời trên giấy. ngôn tình hài
Tôi nắn nót viết câu hỏi trên tập, lòng thầm đọc đi đọc lại mấy chục lần.
"Theo các em, sau khi chết đi người ta sẽ đi đâu?"
Đây là câu hỏi mà thầy đặt ra đầu tiên cho chúng tôi. Nhưng bây giờ, có lẽ cảm xúc và cả con người tôi đã khác xa so với lần đầu gặp nó. Vì cái hộp trong lòng đã được mở ra rồi biến mất từ lâu, cũng như tôi đã học được rất nhiều điều sau bức màn sương mù ấy.
Vì sao anh tôi không thể sống lại?
Vì dù ở thế giới này luôn có gia đình, bạn bè chờ đợi, mong mỏi anh quay về, nhưng người anh tôi yêu nhất đã không còn trên đời nữa, nên khi lựa chọn chết đi, anh cũng đã đánh mất hi vọng sống của mình.
Vì sao Mây không thể sống lại?
Vì thế giới này không có chỗ cho cô. Ngay cả khi cô biến mất, gia đình cô cũng chẳng cần đến đứa con gái nhà mình; nó đã đi đâu, đã làm gì, đã gặp phải những chuyện gì? Chẳng ai nhớ đến sự tồn tại của cô hay coi trọng nó, trừ một người vì yêu mà đã mãi mãi bước theo sau Mây.
Quy luật thế giới không nói cho người ta biết, khao khát sống và được người khác mong mình sống lại phải đi đôi với nhau. Mà vì rất ít người gặp phải câu chuyện như hai con người ở trên nên họ cũng chẳng quan tâm đến điểm này.
Chỉ có tôi, xót thương cho hai con người họ.
Nhắc đến anh ấy, đột nhiên tôi lại cảm thấy buồn cười. Một người sinh ra đã có tất cả lại luôn sống vô cảm bất cần như anh tôi, lần đầu tiên bị thế giới của người khác làm cho đau lòng. Anh cho rằng Mây chính là ý nghĩa cho cuộc sống vô vị của mình, nên mất đi ý nghĩa đó thì anh không muốn sống nữa.
Nhưng anh lại không biết, chính anh cũng trở thành ý nghĩa trong cuộc đời của một ai đó, mà khi mất đi anh chúng tôi lại vẫn phải tiếp tục sống, chỉ để chăm sóc cho những điều còn ở lại. Tôi nhớ mãi câu nói cuối cùng trong thư mà anh đã nhét dưới gầm giường cho tôi, mà nhờ người đàn ông đó nói tôi mới biết:
".. Nhờ em gái nhỏ yêu thương cha mẹ giúp anh. Anh cảm ơn em."
Lúc đó tôi vừa buồn vừa tức giận nghĩ, sao bây giờ tôi mới biết ông anh mình sống ích kỷ như vậy nhỉ!
Trong lớp học, tôi nhanh chóng vùng thoát khỏi suy nghĩ. Cúi đầu nhìn câu trả lời mình viết ra trên giấy, lại bất ngờ với chính mình khi lồng ngực vẫn không kiềm chế được mà nhói lên từng cơn.
"Sau khi chết đi, người ta sẽ đến một nơi dịu dàng với họ hơn một cuộc sống tàn bạo này."
* * *
Một thế giới tàn bạo ban cho con người cơ hội để nhiều lần được làm lại cuộc đời, người chết có thể sống lại và người sống có thể chết đi. Và ở đâu đó trên thế giới, có hai con người đã từ bỏ sinh mạng của mình, nhưng cũng từ chối luôn cả lý do để được sống tiếp.
Vì dù ở bất kì nơi nào, một khi con người còn xem nhẹ và làm tổn thương lẫn nhau, thì cái chết không bao giờ trở nên nhẹ nhàng cả.
Ở Trạm Dừng anh có sống tốt không? Nhưng chắc chắn ở nơi đó anh và Mây sẽ có một cuộc đời hạnh phúc hơn nơi đây. Chắc chắn là như vậy.
Hết.
Thiên Nguyên.
- HẾT-