Hai người cùng nhau rảo bước xuống xe , nhìn thấy Lục Thanh Nhượng có hơi e dè , Tinh Nhuyễn lại trực tiếp kéo hắn vào bên trong.
Bên ngoài cũng có một chiếc xe ngựa , chắc hẳn là của phụ thân và mẫu thân nàng từ chùa Mục Đình trở về
Mọi người đều ở trong sảnh , nhìn thấy nàng dắt một nam nhân nhìn có vẻ rất thảm hại , Vạn Nhiên đưa mắt nhìn vào chiếc áo choàng mà hồi sáng đã khoác cho muội muội , không thể nào che giấu nổi sự bất ngờ.
Hoắc tướng quân ngạc nhiên nói
“Nha đầu , tỷ tỷ con nói con muốn đi ra ngoài phủ dạo chơi , sao giờ lại thành ra thế này?”
Tinh Nhuyễn nhanh nhảu kể lại hết mọi chuyện , cuối cùng kết luận lại một câu
“Lâm phủ chúng ta rõ ràng giàu có như vậy , cho một người nữa vào cũng không sao chứ”
Lâm phu nhân gật gật đầu
“Chuyện này cũng không quá nghiêm trọng , vả lại nếu ngươi biết được chút ít võ công , cũng có thể làm thị vệ , bảo vệ an nguy cho tiểu thư”
Lục Thanh Nhượng đưa mắt nhìn Tinh Nhuyễn , thấy nàng không nói chuyện hắn từng ở trong phủ của Hoắc lăng vương thì có chút bất ngờ.
Chỉ là lúc đó ở khắp trong phủ , không ai biết hắn có võ công , hắn chỉ là một người làm những việc vặt thấp hèn , cố gắng nhẫn nhịn bị chà đạp sống qua ngày
Hắn gật đầu một cái
“Đúng vậy thưa phu nhân”
Vạn Nhiên lắc lắc đầu
“Chỉ là , muội là Nhị tiểu thư Lâm gia , ở chỗ đông người trực tiếp giúp đỡ như vậy , e là! ”
Chưa để cho tỷ tỷ nói hết câu , Tinh Nhuyễn đã nở một nụ cười , nói gì đó với Cầm Liễn rồi bước lại chỗ của tỷ tỷ
“Không sao mà , giúp đỡ người khác chính là nghĩa khí mà phụ thân đã từng dạy cho chúng ta”
Vạn Nhiên muốn nói gì đó , nhưng chỉ ậm ợ được vài câu rồi thở dài một hơi , cuối cùng chỉ nói
“Nếu như vậy thì cứ làm theo ý của nha đầu muội”
!
Cầm Liễn theo lệnh của Tinh Nhuyễn đã đến dưới gian phòng trống , cách khuê phòng của nàng một đoạn để chuẩn bị nơi ở cho hắn.
Tinh Nhuyễn rảo bước đi trước , hắn thấy vậy cũng liền đi theo sau.
Khi bước vào gian phòng , sự ấm cúng dường như át hẳn đi cái lạnh giá bên ngoài.
Căn phòng vừa vặn , không chật không hẹp , sạch sẽ , gọn gàng , còn có một cái lò sưởi ấm.
Cầm Liễn mới vừa rời đi liền bước vào
“Tiểu thư , đã chuẩn bị xong nước ấm , y phục của thị vệ cũng đã có rồi”
Tinh Nhuyễn lay nhẹ cánh tay của hắn
“Còn không mau đi tắm rửa sạch sẽ , sau đó liền khử trùng cẩn thận những vết thương đó”
Từng lời từng câu nói của nàng như thể đang dần sưởi ấm trái tim bị thiếu thốn tình cảm và sự quan tâm của hắn.
Vốn hắn nghĩ rằng nàng chẳng qua là rũ lòng thương với một kẻ hèn mọn như hắn , nhưng bây giờ lại cảm thấy Tinh Nhuyễn đối xử với hắn chẳng có lấy một thái độ biểu hiện của chủ và tớ là bao
Tinh Nhuyễn sau đó rời đi đến khuê phòng , một nô tỳ bước vào , trên tay là một tấm thiệp được trang trí kĩ càng , trên mặt tấm còn có những dòng chữ sắc nét , không lẫn vào đâu được.
Tinh Nhuyễn vừa nhìn thì đã biết là của ai , nàng vừa cầm , lại vừa mở ra.
Cầm Liễn đứng bên cạnh liền nói
“Là của Ôn thế tử của Thụy vương gia"
Tinh Nhuyễn ừm một tiếng , hai người từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã , gắn bó với nhau.
Tinh Nhuyễn đến tấm thiếp đó ở trên bàn , cất giọng đáp lại
“Hôm trước ta đã nói là đừng gửi , thế mà hắn cũng lại gửi đến đây”
Cầm Liễn mỉm cười
“Không phải là vì người ta muốn gặp người sao?”
Tinh Nhuyễn bật cười một tiếng
“Thôi vậy , chúng ta đến góp vui một chút cũng không sao”
Vạn Nhiên lúc này bước vào , trên tay cũng cầm một tấm thiếp.
Nhưng nhìn vẻ ngoài từ hình dáng đến chữ viết đều khác xa của Tinh Nhuyễn.
Tấm thiệp mang khí chất vương giả , nhưng chữ viết và cách trang trí đều đặc biệt tinh tế , đơn giản.
Tinh Nhuyễn bất giác đưa mắt nhìn tấm thiệp của mình , bây giờ mới thấy nó có chút sến súa.
Vạn Nhiên nhìn theo , ánh mắt treo lên tấm thiệp ở trên bàn , liền ây một tiếng.
Rõ ràng Ôn Thiếu và Vạn Nhiên vừa đúng lúc bằng tuổi nhau.
Nhưng từ nhỏ hắn đã thích bám dính lấy Tinh Nhuyễn , thành ra hai người đã đặc biệt thân thiết từ lúc nào , vì vậy mới được người khác gọi là thanh mai trúc mã.
Vạn Nhiên vừa nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng , vừa cười nói
“Ôn Thiếu đúng là có lòng mà”
Tinh Nhuyễn dùng tay che lại tấm thiệp trên bàn , giọng nói mang theo sự e thẹn
“Đúng là trẻ con , chẳng có chút trưởng thành của một vị thiếu niên 18 tuổi gì hết”
Vạn Nhiên lắc đầu , giọng nói ủy khuất
“Không phải là chỉ dành cho muội thôi sao , hắn ở trước mắt của người khác thì lạnh lùng , khí chất , vậy mà ở bên cạnh muội lại giống như mất hồn vậy”
Tinh Nhuyễn xua xua tay
“Thôi thôi thôi , tỷ tỷ của ta ơi , người đừng nói nữa”
Vạn Nhiên lấy một đĩa bánh từ trên tay của nô tỳ đi bên cạnh , đặt xuống
“Nào , muội mau nếm thử mấy cái bánh hoa hồng này đi”
Tinh Nhuyễn bỗng chốc hai mắt liền sáng bừng cả lên , nhìn hình dáng đã thấy đẹp mắt rồi
“Tỷ tỷ thật sự khéo tay lắm đó nha”
Vạn Nhiên mong chờ hỏi
“Có ngon không , đây vốn là lần đầu ta làm , còn có nhiều thiếu sót”
Tinh Nhuyễn trong miệng cảm nhận hương vị của mẫu bánh , mùi vị cân bằng , ngọt nhưng lại khiến cho người ăn cảm thấy dễ chịu , không gây gắt chút nào
“Ưm , rất ngon , rất ngon”
Vạn Nhiên kích động , luôn miệng hỏi
“Thật sao , ngon như thế nào hả?”
Tinh Nhuyễn miêu tả qua loa , Vạn Nhiên lại bắt đầu hỏi nhiều hơn
Thị tỳ của cô liền kéo Vạn Nhiên ra
“Tiểu thư”
Vạn Nhiên nghe vậy thì không hỏi nữa
“Vậy là không tệ , nếu vậy thì được rồi , muội cứ tiếp tục ăn đi nha , ta có việc phải đi ra ngoài một chút”
Tinh Nhuyễn gật gật đầu , nàng liếc nhìn đĩa bánh hoa hồng , suy nghĩ sao cũng muốn chia sẻ với Lục Thanh Nhượng.
Trong gian phòng , hắn đang từ từ cởi y phục ra
Tinh Nhuyễn vừa bước vào , thấy cảnh tượng mỹ nam đang từ từ tháo từng lớp vải ra khỏi người liền cảm thấy khuôn mặt đang nóng giống như bị phỏng.
Cầm Liễn liền nói
“Đừng cởi nữa”
Hành động của hắn cũng theo đó mà ngừng lại , Thanh Nhượng đóng lại lớp vải đang chuẩn bị được tháo hết hoàn toàn
“Tiểu thư”
Tinh Nhuyễn bước vào , trên tay cầm một đĩa bánh liền để xuống , nàng thấy hắn từ ngồi chuyển sang đứng dậy liền nói
“Ngươi cứ ngồi xuống đi”
Không khí giống như bị dừng lại , cuối cùng nàng liền mở lời trước
“Tắm xong rồi?”
Lục Thanh Nhượng đáp lại một tiếng
“Đúng vậy”
Tuy lời nói ra rất ít nhưng vẫn có ngữ khí kính trọng trong đó , Tinh Nhuyễn nhìn những vết thương như ẩn như hiện trên từng lớp vải liền có chút đau lòng.
Nàng chỉ vào những chiếc bánh , hơi ngại ngùng
“Thật ra , có rất nhiều , nhưng khi muốn đem cho ngươi ta lại cảm thấy không nỡ , cuối cùng cũng chỉ còn 2 cái được để lại”
Thanh Nhượng nhìn dáng vẻ của nàng không khỏi cảm thấy buồn cười.
Nàng là ai chứ ? , là tiểu thư , còn hắn bây giờ , là người được nàng bỏ lòng tốt để giúp đỡ , là một người thấp kém , tầm thường.
Hắn xứng được nàng để tâm sao ?.
Hắn mỉm cười , nụ cười có chút chua xót , giọng nói trở nên trầm khàn
“Tiểu thư không cần phải làm như vậy”
Tinh Nhuyễn không để tâm đến câu nói đó , nhìn ngó xung quang rồi quay sang nói với Cầm Liễn
“Ngươi đi lấy thêm than bỏ vào đây đi”
Nàng nhìn chằm chằm vào lò sưởi , rồi nhìn Cầm Liễn đang rời đi
“Tốt nhất là nên lấy than đá , còn nữa , lấy thêm một chiếc chăn bông”
Đợi đến khi Cầm Liễn rời đi , Lục Thanh Nhượng lại hỏi Tinh Nhuyễn
“Ta không có gì cả , cùng lắm là biết một chút ít võ công , lại còn là hạ nhân trước kia của Hoắc lăng vương , tiểu thư hà tất lại đối xử với ta tốt đến như vậy”
Tinh Nhuyễn nghe vậy lập tức phản bác
“Chuyện trước kia là trước kia , tại sao lại phải nhắc đến làm gì , vả lại , ta đây không có tính cách thích ngược đãi người khác”
Hắn nói không sai , đáng lẽ ra , loại than mà hắn nên dùng chính là than gỗ tầm thường , nhưng Tinh Nhuyễn lại nói nô tỳ đi lấy than đá , còn lấy thêm một chiếc chăn , lại là chăn bông
Cách đối xử này , hắn cũng chính là chưa từng nghĩ tới.
Tinh Nhuyễn chuyển hướng nhìn xuống phần thân của hắn , nhớ đến những vết thương ghê rợn đó
“Tắm nước ấm ta nghĩ những dấu vết đó sẽ dễ chịu hơn , có lẽ là đỡ đau hơn so với việc ngâm mình trong dòng nước bị bao phủ bởi thời tiết lạnh giá này”
Nói rồi nàng đi đến bên giường , nhìn những lọ thuốc
“Để ta giúp ngươi”
Lục Thanh Nhượng nghe xong giống như bị tê liệt , vội vàng nói
“Làm vậy không hay lắm”
Không nghe lời nói của hắn , nàng liền cởi đi lớp y phục cuối cùng , để lộ ra thân thể với những đường nét săn chắc.
Không ngờ bề ngoài nhìn hắn có vẻ ốm yếu , thế nhưng bên trong lại là một kiệt tác.
Tinh Nhuyễn vẫn giữ vẻ ngoài bình tĩnh , vờ như không để ý.
Nàng nhẹ nhàng cầm lấy chiếc bàn chải nhỏ bằng lông mềm mà nàng đã sai người chuẩn bị từ trước.
Đôi tay nàng khéo léo và dịu dàng , cẩn thận lấy một ít thuốc mỡ từ lọ nhỏ và bắt đầu bôi lên vết thương giúp hắn.
Thanh Nhượng cảm nhận được khoảng cách gần của nàng và hắn , hơi thở ấm áp từ từ phả vào thân thể của hắn.
Đối với người như hắn , những chuyện nhỏ nhặt này có là gì ? , 9 năm qua , không ai quan tâm đến việc hắn có bị thương hay không ? , sống hay chết phụ thuộc vào hành động của hắn , càng không thể nghĩ đến việc như thế này.
Lục Thanh Nhượng lại cảm thấy cơ thể nóng ran , như bị đốt cháy , cổ họng bỗng chốc trở nên khô khốc , hơi thở cũng rất khó khăn.
Rất nhanh , Tinh Nhuyễn đã hoàn thành xong , nàng để thuốc và bàn chải sang một bên rồi quay người đi , dùng tay che mắt lại
“Ngươi mau mặc y phục vào nhanh lên”
Hắn lúc này còn đang thẩn thờ , nghe xong câu nói của nàng thì mới hơi khẽ động , lập tức mặc y phục vào.
Tinh Nhuyễn chính là tiểu thư cao quý , nếu việc này để một ai thấy thì sẽ không hay.
Nhưng nàng vẫn muốn thử , bởi vì nàng có khát khao muốn thăm dò đôi mắt tựa như không nhìn thấy đáy đó của hắn
Càng là khi đối diện với hắn , vẫn luôn có một loại cảm giác thân thuộc nào đó mà nàng không tài nào có thể tự hiểu rõ được.
Cầm Liễn cầm theo chăn bông , theo sau có hai nô tỳ cầm than đá vào , tỉ mỉ , chậm rãi bỏ vào lò sưởi.
Tinh Nhuyễn thấy mọi chuyện đã xong liền rời đi , trước khi đi còn chu đáo sai người đi đun một bình trà hoa cúc để cho hắn uống.
Lục Thanh Nhượng ngồi bất động trên giường , nhìn bóng dáng nữ nhân đang dần biến mất , dấu chân vẫn còn in trên nền tuyết trắng xóa.
Nhìn sang hai chiếc bánh , đôi môi mỏng đầy khí lạnh khẽ nhếch lên nụ cười.